Lê Diệp thấy anh dừng xe ngay trước mặt mình, lại nhìn người đàn ông không chịu buông tha ình thì có chút chán nản, “Anh Doãn, tôi không có lời nào để nói với anh cả.”Giọng nói đầy nữ tính dễ nghe đến mức khiến người ta dễ chịu, nhưng đi cùng với thái độ lạnh nhạt kia lại vô cùng đáng ghét.Thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh vẫn nhìn mình chằm chằm, cô nói thêm, “Anh muốn làm gì là chuyện của anh, tôi không có quyền can thiệp.”Tự mình biết mình là một ưu điểm, nhưng đặt trên người phụ nữ này, thì lại khiến Doãn Chính Đạc cảm thấy như đang có tỏ vẻ…cô là cái đinh trong mắt anh, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.Thấy anh không định tránh ra, Lê Diệp nhìn phía trước xe của anh, vẫn còn lại chút khoảng cách, miễn cưỡng có thể đi qua.Cố sức điều chỉnh hướng bánh xe, cô đi qua ven đường, thoát khỏi vòng vây của anh.Cơ mặt căng ra theo động tác cắn răng, Doãn Chính Đạc lạnh lùng nhìn cô, “Chẳng phải vẫn giả vờ là cháu gái hiếu thảo sao, không lấy được gì thì thôi giả vờ à? Còn bày đặt, thế mà đến lễ tang bà cũng không dự, định về ngủ hả?”Lê Diệp dừng lại đột ngột, “Cái gì?”Doãn Chính Đạc cũng không định tranh cãi với cô, quặt xe ra giữa đường rồi nhấn chân ga định đi lên.“Doãn Chính Đạc, anh nói gì, anh nói khi nào thì tổ chức lễ tang cho bà nội?” Giọng nói của Lê Diệp đầy vẻ sốt ruột. Đáng lẽ lễ tang của bà phải cử hành vào hai hôm nữa, cô muốn nhìn mặt bà nhưng bác cả không cho, vậy nên cô đợi đến lễ tang, trong lễ truy điệu chắc chắn cô sẽ được nhìn mặt bà lần cuối.Doãn Chính Đạc lái xe chậm rì, mắt vẫn nhìn phía trước, “Sao, giờ lại có lời muốn nói với tôi à?”Lê Diệp không muốn tranh cãi với anh, dùng sức đẩy xe lăn đi, “Anh đến sớm như vậy, là vì muốn đến đưa tang bà nội ư?”Doãn Chính Đạc liếc nhìn cô qua khóe mắt, từ chối cho ý kiến.Lê Diệp đuổi theo anh, tóm lấy cửa xe, “Anh nói đi, có phải hay không?”Doãn Chính Đạc cười lạnh, xe tiếp tục đi về phía trước, “Không may rồi, bây giờ tôi không nói đấy.”Lê Diệp nhìn anh dần đi xa, nản lòng một lát, bỗng nhiên lăn mạnh bánh xe quay trở lại.Cô mặc kệ Doãn Chính Đạc nói thật hay nói dối, cô phải về tận mắt nhìn. Nếu thật sự bỏ lỡ lễ tang của bà, cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho lỗi lầm lớn này của mình.Lên núi tốn nhiều sức hơn xuống núi, cánh tay lăn bánh xe của Lê Diệp đã dần không có chút lực nào nữa. Cô cắn răng, cả người ướt đẫm mồ hôi, mãi lâu sau vẫn không đi được bao nhiêu.Cô tức giận đấm thùm thụp cái chân vô dụng của mình. Nếu hôm nay đưa tang bà nội, vậy thì cả nhà nhất định sẽ dậy rất sớm, không chừng hiện giờ mọi người đều đã xuất phát rồi. Cô hoàn toàn không biết gì, đợi cô đến nơi thì e là đã xong xuôi hết rồi.Tim cô đập thình thịch, cái cảm giác sốt ruột này khiến cô hận không thể lập tức bay về.Cô quá ngu ngốc, Tuyết Ca đã nhắc nhở cô, cô bé nói lúc chiều bác cả và chú ba đã bàn bạc. Tuy rằng chưa nói hết, nhưng trong hai ngày nay có chuyện gì cần hai anh em họ bàn bạc chứ?Chỉ có chuyện này. Giờ Doãn Chính Đạc cũng đến đây rất sớm, không chừng, nhất định là vậy rồi…Ra sức đi, Lê Diêp cảm thấy hốc mắt nóng lên…Lễ tang bà nội, cô không thể đưa tiễn bà, giờ ngay cả một cái nhìn lần cuỗi cô cũng không thể…
/556
|