Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, cười gượng hai tiếng, “Bị đổ rượu thôi, không uống đâu…Bác sĩ, sao chân của cô ấy lại không đứng lên được?”
Bỗng nhiên Lê Diệp đưa mắt lên, lạnh lùng cắt ngang, “Mời hai người về cho, tôi gọi điện nhờ bạn đến đón.”
Doãn Kính Lam thấy giọng điệu của cô có vẻ khó chịu, liền khom người nhìn cô, “Chuyện đó…không phải tôi bao che đâu, Lê Diệp, phàm là có nhân mới có quả, em tai tôi hận cô, cô cũng biết là vì sao…Chuyện hôm nay, là do nó kích động, nhưng tôi hy vọng cô không mượn cớ nói chuyện, tính thế nào đi nữa, thì nhà tôi cũng không có nợ cô.”
Ánh mắt Lê Diệp ngưng tụ ở một điểm, cô không phản bác, nhưng toàn thân cô đều toát ra sự không phục.
Doãn Kính Lam nhún nhún vai. Mọi người đều nói tính tình con bé này có vấn đề, nếu không to gan, thì ngày trước cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Khang Đức Văn đẩy xe lăn lại, để cạnh giường bệnh. Doãn Kính Lam lấy ví ra, rút một sấp tiền đặt ở mép giường, “Cô cầm lấy mua mấy bộ quần áo, thấy không thoải mái thì cứ ở đây, để bác sĩ còn tiện theo dõi.”
Lê Diệp khép hờ mắt, tựa vào chiếc gối ở sau lưng, “Mang tiền đi.”
Doãn Kính Lam nhíu mày, “Cô đừng cậy mạnh, chút tiền này không tính là gì cả, mà dù sao cũng là A Đạc khiến cô bị thương…”
Lời nói còn chưa dứt, Lê Diệp đã vung tay, tun sấp tiền rơi đầy mặt đất.
“Cô!” Doãn Kính Lam tức giận, “Sao lại không biết trái phải thế chứ!”
Lê Diệp đưa lưng về phía họ, không buồn để ý đến lý lẽ gì nữa.
Khang Đức Văn vỗ vỗ vai vợ cho chị ta nguôi giận, cúi người nhặt tiền lên, “Thế này đi, tiền thuốc men để chúng tôi trả, cô Lê cứ yên tâm nghỉ ngơi, vợ chồng tôi thay cậu hai nói lời xin lỗi với cô, hy vọng chuyện hôm nay thế là xong.”
Nói xong, anh ta kéo Doãn Kính Lam còn đang tức giận ra khỏi phòng bệnh.
Đến chỗ thanh toán, Doãn Kính Lam vừa ôm cánh tay vừa oán giận, “Chẳng trách cả nhà họ Lê không thích cô ta, sao mà xử sự kém thế cơ chứ, đúng là Sơ Vũ hơn cô ta gấp nghìn lần!”
Khang Đức Văn dỗ chị ta, “Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, hôm nay cậu hai ép cô ta quá…anh thấy cô ta không làm to chuyện lên đâu, dù sao lúc trước cô ta đã sai, lôi chuyện cũ ra thì cô ta càng khó coi hơn!”
“Coi như em phí công làm người tốt! Quản thằng em trai như thế, còn phải chạy theo sau chùi đít cho!”
Khang Đức Văn cười phá lên, hôn chị ta một cái, “Bà xã anh có tài chăm sóc như thế, đương nhiên là phải vất vả rồi…Tối nay mình ra ngoài ăn, nhân tiện đi xem phim luôn.”
Doãn Kính Lam nhìn ông chồng yêu thương mình hết mực, tâm trạng lại tốt lên, hai người ngọt ngào cùng lên xe.
***
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở của mình, lúc này Lê Diệp mới xoay người lại. Mọi người đã đi, cánh cửa đã khép chặt.
Ngẩng đầu nhìn giọt nước nhỏ trong chai. Bác sĩ truyền thuốc hạ sốt cho cô, thể chất cô không tốt lắm, một chút thương tích nhỏ cũng dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Mùi rượu trên người cực kỳ khó ngửi, chẳng trách bác sĩ nghĩ cô là con sâu rượu.
Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc xe lăn ở bên cạnh.
Liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây không phải cái của mình. Chiếc xe lăn của cô đã bị người ta nghiền thành đống sắt vụn từ trước đó không lâu rồi.
Cô ngồi dậy, kéo chiếc xe lăn lại. Nhẹ nhàng, chắc chắn, gấp mở tiện lợi, còn có thể tự động chạy bằng điện, nếu mệt thì cứ ấn nút là xe tự đi. Cô nhìn nhãn hiệu, hẳn là phải trên dưới mười nghìn tệ.
Đây không phải là thứ của mình, không biết từ đâu đến, cô chỉ biết rằng, đây là thứ nhà họ Doãn mang tới.
Bỗng nhiên Lê Diệp đưa mắt lên, lạnh lùng cắt ngang, “Mời hai người về cho, tôi gọi điện nhờ bạn đến đón.”
Doãn Kính Lam thấy giọng điệu của cô có vẻ khó chịu, liền khom người nhìn cô, “Chuyện đó…không phải tôi bao che đâu, Lê Diệp, phàm là có nhân mới có quả, em tai tôi hận cô, cô cũng biết là vì sao…Chuyện hôm nay, là do nó kích động, nhưng tôi hy vọng cô không mượn cớ nói chuyện, tính thế nào đi nữa, thì nhà tôi cũng không có nợ cô.”
Ánh mắt Lê Diệp ngưng tụ ở một điểm, cô không phản bác, nhưng toàn thân cô đều toát ra sự không phục.
Doãn Kính Lam nhún nhún vai. Mọi người đều nói tính tình con bé này có vấn đề, nếu không to gan, thì ngày trước cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Khang Đức Văn đẩy xe lăn lại, để cạnh giường bệnh. Doãn Kính Lam lấy ví ra, rút một sấp tiền đặt ở mép giường, “Cô cầm lấy mua mấy bộ quần áo, thấy không thoải mái thì cứ ở đây, để bác sĩ còn tiện theo dõi.”
Lê Diệp khép hờ mắt, tựa vào chiếc gối ở sau lưng, “Mang tiền đi.”
Doãn Kính Lam nhíu mày, “Cô đừng cậy mạnh, chút tiền này không tính là gì cả, mà dù sao cũng là A Đạc khiến cô bị thương…”
Lời nói còn chưa dứt, Lê Diệp đã vung tay, tun sấp tiền rơi đầy mặt đất.
“Cô!” Doãn Kính Lam tức giận, “Sao lại không biết trái phải thế chứ!”
Lê Diệp đưa lưng về phía họ, không buồn để ý đến lý lẽ gì nữa.
Khang Đức Văn vỗ vỗ vai vợ cho chị ta nguôi giận, cúi người nhặt tiền lên, “Thế này đi, tiền thuốc men để chúng tôi trả, cô Lê cứ yên tâm nghỉ ngơi, vợ chồng tôi thay cậu hai nói lời xin lỗi với cô, hy vọng chuyện hôm nay thế là xong.”
Nói xong, anh ta kéo Doãn Kính Lam còn đang tức giận ra khỏi phòng bệnh.
Đến chỗ thanh toán, Doãn Kính Lam vừa ôm cánh tay vừa oán giận, “Chẳng trách cả nhà họ Lê không thích cô ta, sao mà xử sự kém thế cơ chứ, đúng là Sơ Vũ hơn cô ta gấp nghìn lần!”
Khang Đức Văn dỗ chị ta, “Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, hôm nay cậu hai ép cô ta quá…anh thấy cô ta không làm to chuyện lên đâu, dù sao lúc trước cô ta đã sai, lôi chuyện cũ ra thì cô ta càng khó coi hơn!”
“Coi như em phí công làm người tốt! Quản thằng em trai như thế, còn phải chạy theo sau chùi đít cho!”
Khang Đức Văn cười phá lên, hôn chị ta một cái, “Bà xã anh có tài chăm sóc như thế, đương nhiên là phải vất vả rồi…Tối nay mình ra ngoài ăn, nhân tiện đi xem phim luôn.”
Doãn Kính Lam nhìn ông chồng yêu thương mình hết mực, tâm trạng lại tốt lên, hai người ngọt ngào cùng lên xe.
***
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở của mình, lúc này Lê Diệp mới xoay người lại. Mọi người đã đi, cánh cửa đã khép chặt.
Ngẩng đầu nhìn giọt nước nhỏ trong chai. Bác sĩ truyền thuốc hạ sốt cho cô, thể chất cô không tốt lắm, một chút thương tích nhỏ cũng dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Mùi rượu trên người cực kỳ khó ngửi, chẳng trách bác sĩ nghĩ cô là con sâu rượu.
Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc xe lăn ở bên cạnh.
Liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây không phải cái của mình. Chiếc xe lăn của cô đã bị người ta nghiền thành đống sắt vụn từ trước đó không lâu rồi.
Cô ngồi dậy, kéo chiếc xe lăn lại. Nhẹ nhàng, chắc chắn, gấp mở tiện lợi, còn có thể tự động chạy bằng điện, nếu mệt thì cứ ấn nút là xe tự đi. Cô nhìn nhãn hiệu, hẳn là phải trên dưới mười nghìn tệ.
Đây không phải là thứ của mình, không biết từ đâu đến, cô chỉ biết rằng, đây là thứ nhà họ Doãn mang tới.
/556
|