Cuối cùng thì Bì Bì cũng đã hiểu được, trong những câu chuyện phi lí những nhân vật phi lí sẽ tự có hạnh phúc riêng của kẻ phi lí.
Sisyphus cần mẫn lăn tảng đá khổng lồ lên đến đỉnh núi, anh ta vừa nhìn thấy được mặt trời, lại vừa nhìn thấy được mặt đất, và cũng tự nhận thức được ý nghĩa của lao động và giá trị của cuộc sống.
Ai bảo rằng sự lặp lại không mang lại hiệu quả gì chứ?
Cuộc sống nhờ có sự lặp lại sẽ được điều chỉnh từng chút một, còn chúng ta dựa vào sự lặp lại để bắt đầu những hướng đi mới.
Bì Bì rốt cuộc vẫn không thể vượt qua được kì thi nghiên cứu sinh. Sau khi qua vòng thi thứ hai, cô phải đi kiểm tra sức khỏe, tưởng là sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, nhưng ai ngờ đợi đến hết tháng tám mới được cho hay, rằng cô đã bị loại.
Mặc dù họ không nói rõ nguyên nhân, nhưng cô biết tại sao.
Vết thương trên tay phải của cô vì không được chữa trị kịp thời, các dây thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cánh tay phải đã không thể giơ lên được nữa, cũng không thể cầm nắm bất cứ vật gì. Dần dần, các cơ thịt của cẳng tay và bàn tay bắt đầu khô rút và teo lại. Các ngón tay đã không còn cảm giác, suốt ngày chỉ biết cong quéo như những con giun. Mặc dù đã đến rất nhiều bệnh viện, tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng vẫn không thể chữa được. Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng học được cách đánh chữ bằng một tay, tốc độ đánh không phải là chậm.
Cô chuyển vào sống trong tòa đình viện ở phố Nhàn Đình, tự học nghề làm vườn, sau đó trồng lại toàn bộ vườn hoa của Hạ Lan Tĩnh Đình. Mỗi ngày, cứ đến hoàng hôn, cô lại pha một ấm trà thật ngon, ngồi trên chiếc ghế mây, thưởng thức những hoa cỏ do chính tay mình trồng. Cô vẫn nhớ như in những lời mà Hạ Lan Tĩnh Đình từng nói, linh hồn có mùi thơm. Chỉ cần cô còn một chút hồi ức, cho dù đó là những hồi ức cực kỳ mong manh, cực kỳ vụn vặt đi chăng nữa, thì mỗi khi cô nhớ đến anh, anh sẽ ngửi được chúng trong gió và tìm về.
Hằng ngày cô đều nhớ về anh một cách mạnh mẽ. Nhớ từng ngày mà họ đã trải qua, nhớ từng chi tiết nhỏ khi mà họ ở bên nhau. Giả dụ linh hồn có mùi thật, thì mùi này chắn chắn rất là mãnh liệt.
Mỗi khi có một cơn gió thổi ngang qua, chuông gió sẽ kêu lên keng keng, cô đều vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảo tưởng rằng có một bóng người đeo kính đen, mặc chiếc áo khoác gió đi về phía cô.
Thế nhưng, Hạ Lan Tĩnh Đình chưa bao giờ quay lại
Cô vẫn thường xuyên về nhà thăm ba, mẹ và bà nội.
Các vị trưởng bối ở nhà ai cũng thấy thương và đau lòng cho cô, lần nào cô về cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.
Cứ cách vài ngày, mẹ và bà nội lại cãi nhau, còn cô vẫn là sứ giả đứng ra hòa giải. Kết cục luôn có một người sập cửa bỏ đi, đến nửa đêm lại vừa giận dỗi, vừa thở hổn hà hổn hển quay về đi ngủ.
Chẳng còn cách nào khác, bởi đây chính là cuộc sống.
Bì Bì đã mở một cửa hàng hoa trong chợ hoa dưới chân núi. Cô bán hoa và cây cảnh, còn bán cả hạt giống nữa. Nhờ vào sự tiến bộ càng ngày càng cao của tay nghề, cô kiếm được một ít tiền từ đó. Tiếng tăm trong nghề cũng dần dần lan rộng, thường được các gia đình ở những vùng lân cận mời đến với vai trò như một nghệ nhân vườn, giúp họ trồng hoa và thiết kế vườn. Bì Bì rất yêu thích công việc này, hoa tươi và bùn đất mang lại cho cô cảm giác rất thân thiết.
Thỉnh thoảng cô vẫn ảo tượng, rằng có một ngày nào đó, Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ đột nhiên trở về ngôi nhà này. Cô cảm thấy chuyện đầu tiên mà họ phải làm vào lúc đó, là chẳng nói gì với nhau cả, trực tiếp đưa nhau xuống đáy giếng làm tình.
Mặc dù Hạ Lan Tĩnh Đình không còn nhận ra cô, nhưng biết đâu cơ thể và da thịt của họ vẫn còn giữ được chút ít ký ức về nhau thì sao. Cô chưa bao giờ ngừng việc gieo trồng hoa mẫu đơn, bởi cô hy vọng ngày Hạ Lan Tĩnh Đình quay về, anh sẽ không bị đói, vì cô có những thứ tốt nhất để mang ra chiêu đãi anh.
Nhưng, đây chỉ là ước vọng
Hơn bốn năm đã trôi qua, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn chưa bao giờ trở lại.
Một ngày nọ, cô đang bán hoa trong của hàng hoa của mình, trước quầy bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai bước ra từ trong xe.
Chàng trai đó cả người mặt âu phục, tay cầm một bó hoa hồng rất to. Anh ta đi đến trước cửa hàng, đột nhiên quỳ một gối xuống đất:
- Bì Bì, xin hãy gả cho anh, được không?
Cô ngồi trên chiếc ghế cao trong quầy, ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là Gia Lân.
- Gia Lân?
Sự nhầm lẫn chưa được xác nhận, trên quầy đã bổ sung thêm một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh:
- Là anh.
- Anh đã quay về?
- Đúng.
Cô nhìn nhìn viên kim cương cực lớn kia:
- Anh phát tài rồi?
- Phải.
Cô không biết phải nói gì, đành chúc:
- Chúc mừng anh phát tài.
- Bì Bì xin hãy kết hôn với anh, được không?
Cô chẳng cần suy nghĩ đã đáp ngay:
- Không được.
- Anh vừa mới biết cánh tay em bị thương, đừng suy nghĩ gì nhiều, từ nay về sau hãy để anh chăm sóc cho em!
- Vì sao anh phải chăm sóc cho em? - Cô hỏi.
- Bởi vì anh yêu em! - Anh đáp lớn, - Trước đây anh sai rồi. Lần này, xin hãy để anh nghiêm túc hết lòng yêu em!
Cô trả lại anh viên kim cương, đáp lại một cách thản nhiên:
- Cám ơn tấm lòng của anh. Nhưng xin lỗi anh, em không còn yêu anh nữa.
- Bì Bì - Gia Lân tha thiết nói, - Em luôn là người lương thiện nhất, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?
- Không. - Cô nói, - Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu.
Dù vậy, Gia Lân vẫn thường xuyên đến thăm cô, đồng thời cũng thường đến thăm cha mẹ và bà nội của cô. Thậm chí còn để ba mẹ mình đưa sính lễ đến cầu hôn.
Nhưng bất kể anh có thuyết phục như thế nào, hay là nghĩ ra biện pháp gì, thì Bì Bì cũng cương quyết từ chối.
May mà mùa thu đã sắp đến, Bì Bì có nhiệm vụ riêng của mình, cô viện cớ này để rời khỏi thành phố C.
Cứ vào mùa thu hằng năm, cô sẽ đến các trang trại ở Thiểm Tây và vùng Đông Bắc Trung Quốc để mua Hồ ly. Cô còn thuê thêm mười mấy chuyên viên huấn luyện thú cho trang trại trước đây của Hạ Lan Tĩnh Đình ở núi Đại Hưng An, để đào tạo kỹ năng sinh tồn trong hoang dã cho những nhóm Hồ ly mua được. Sau đó lần lượt thả chúng vào khắp các khu rừng xung quanh. Nơi xa nhất chính là Siberia. Vào mùa đông hằng năm, cô đều như con thoi lặn lội trên những chuyến tàu dài dằng dặc, để tìm thêm những nơi mà Hồ ly có thể sinh tồn được.
Mùa đông năm nay cũng không ngoại lệ, cô đã chọn tuyến tàu chạy ngang qua Siberia của Nga. Khởi hành từ Vladivostok đi về hướng đông, qua múi giờ số tám, đưa hai nghìn con hồ ly lần lượt thả vào những thảo nguyên và rừng rậm dọc theo hành trình. Đây là tuyến đường sắt dài nhất thế giới, toàn bộ hành trình dài hơn chín nghìn Km, thời gian để đi hết chuyến hành trình này mất sáu ngày rưỡi. Sau khi làm xong công việc, cô sẽ lên một tuyến khác xuất phát từ bờ biển phía Đông của hồ Baikal, Ulan Wood Chita về lại Mãn Châu. Cô cần kết toán một vài sổ sách với công ty vận tải ở Mãn Châu, sau đó mua vé đi Bắc Kinh.
Toa tàu lại vừa bắt đầu lắc lư. Cô thích cảm giác khi ngồi tàu, tựa như đang ngồi trên một chiếc thuyền giương buồm rời cảng. Không ở bờ bên này, cũng không ở bờ bên kia, như đang đi trên một con đường liên tục không có điểm dừng vậy. Bầu tâm trạng không có nơi thuộc về của cô, được tự do thoải mái phát triển một cách không mục đích trên chuyến hành trình không có điểm dừng này. Cô đã ngồi ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ trong một khoảng thời gian rất lâu, đã uống hết ly trà này đến ly trà khác. Những hành khách trên tàu thấy cô chỉ cử động được một tay, nên rất quan tâm đến cô, lúc xách hàng lý lên xuống đều có người đến chủ động giúp đỡ cô. Cô rất thích những người ở vùng Đông Bắc hiếu khách và thân thiện này, nhưng không có tâm trạng nào để trò chuyện. Bởi vì công việc của cô, nghề nghiệp của cô chẳng có cái nào bình thường cả, nói chuyện không nói đến những cái đó thì biết nói gì, mà nói đến thì sẽ khơi gợi sự tò mò của các du khách, họ sẽ không ngừng truy hỏi cho tới cùng. Thế nên cô thà rằng im lặng không nói gì, còn hơn là ấp úng, qua loa cho xong chuyện.
Về cái hay của những chuyến đi đường dài thì cũng chẳng có gì để nói, sau khi ngồi trong khoang tàu xem hết một quyển tiểu thuyết võ hiệp, rồi lại xem tiếp hai bộ phim, cảm giác buồn ngủ kéo đến, cô đơn giản chỉ là đi ngủ thôi. Đoàn tàu đã chạy được hai mươi tám tiếng. Đến ba giờ sáng, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, tàu đang đậu ở nhà ga Thiên Tân. Cô đi xuống sân ga, hít lấy vài hớp không khí lạnh lẽo của mùa đông rồi đi lên, nhưng khi lên đến nơi mới phát hiện bụng đã đói. Toa ăn nằm ngay bên cạnh toa của cô, hơn nữa còn là toa ăn được thiết kế theo kiểu mới, ngoại trừ quầy bán cơm thì còn có một quầy bar hiện đại, bán đủ các loại thức uống. Cô đến quầy, gọi một ly trà sữa và hai miếng bánh ngọt. Tinh thần của anh chàng nhân viên phục vụ đang tốt, trà sữa pha rất thơm, bánh ngọt thì hình như vừa mới ra lò. Cô dùng một tay bê khay trà, đi tìm cho mình một chỗ ngồi.
Trong toa ăn chỉ có một vài vị khách, có bốn người ngồi đang chơi đánh bài và một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen đang ngồi trên băng ghế phía trước.
Đến khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, tim cô thót lên một nhịp, suýt nữa đã làm ngã cả ly trà trên tay.
Người đó ngẩng lên nhìn cô một cái, sau đó lại chuyển hướng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tay anh ta đang cầm một ly nước đá.
Thì ra anh thật sự không còn nhận ra cô.
Thất vọng và chán nản ập đến, khiến cánh tay cô nhũn ra, lại thêm đoàn tàu đang chuyển hướng, chiếc khay trên tay không giữ được thăng bằng, "xoảng" một tiếng, ly trà sữa đã ngã khỏi khay rơi xuống đất. Cô vội cúi xuống nhặt lên, không ngờ hai miếng bánh ngọt trên khay cũng rơi xuống theo, lăn lông lốc xuống gầm bàn. Tay trái không linh hoạt bằng tay phải, chỉ có thể làm từ từ từng bước một. Đang định khom lưng xuống, nhặt cái bị rơi xa nhất lên, thì bỗng nhiên có một cánh tay vươn đến, giúp cô nhặt hai miếng bánh ngọt phết đầy bơ đó ném vào thùng rác.
Tim cô đập loạn, không biết nên làm thế nào cho phải. Bèn nói cám ơn rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh, ngồi xong mới ý thức được đây là chỗ của anh, lại vội vàng đứng dậy:
- Thật xin lỗi, tôi ngồi sai chỗ rồi.
- Không sao đâu, tôi có thể ngồi vào ghế đối diện. - Anh ngăn cô lại, buộc cô phải ngồi xuống.
- Cô còn muốn uống trà sữa không? Tôi đi lấy lại đây giúp cô. - Anh thản nhiên nói, điệu bộ rất lịch lãm.
Cô biết anh thấy tay mình bị dị dạng nên mới muốn đến giúp cô.
Đang định từ chối, anh đã tự đi về phía quầy bar. Biết cô vô ý làm rơi đồ, anh nhân viên phục vụ pha lại một trà sữa mới mà không lấy tiền.
Anh bưng ly trà sữa đến, cẩn thận đặt vào tay trái của cô.
- Cám ơn! - Cô nói, lời nói xuất phát từ đáy lòng.
- Đừng khách sáo. - Anh nở nụ cười nhạt, vẻ thờ ơ, không để ý.
Cô vô thức nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh. Tham lam quan sát từng chi tiết nhỏ trên người anh. Anh chẳng có gì thay đổi cả, nụ cười, khuôn mặt, giọng nói, thậm chí cả ngữ khí khi nói chuyện cũng giống hệt lúc xưa.
Chỉ là đã không còn vẻ u buồn của ngày trước, bây giờ, trông anh càng thêm trẻ trung, càng thêm tuấn tú, lại tràn trề sức sống. Cô cứ si mê nhìn anh chằm chằm như thế, một lát sau, anh khẽ ho một tiếng, cô mới vội thu ánh mắt của mình về, cười tự nhiên, nói:
- Trông anh rất giống một người bạn mà tôi quen, khiến vừa rồi tôi hơi hoảng sợ, còn tưởng rằng thật sự là anh ấy chứ!
Vừa dứt câu thì lập tức hối hận. Nói thế chẳng phải muốn người ta hiểu lầm sao, lại vừa giống như đang tán tỉnh người ta, sẽ bị nghi ngờ là cố tình muốn đưa đẩy làm quen.
- Thật không? - Anh nửa tin nửa ngờ hỏi, - Cô là người ở đâu thế?
- Tôi sống ở thành phố C.
Trông thái độ của anh rõ là ngơ ngác, hình như chưa bao giờ nghe nhắc đến tên thành phố này.
- Còn anh thì sao?
- Tôi từng sống rất nhiều nơi, trong mấy năm trở lại đây thì tôi sống ở Phần Lan. Heksinki.
- Ồ, xa thế kia à? Anh là Hoa Kiều sao?
- Cứ xem như vậy đi.
- Anh có biết nói tiếng Phần Lan không?
- Biết chứ.
- Vậy anh đến Trung Quốc để du lịch à?
- À. Ừ, đúng thế.
- Làm quen nhé, tôi họ Quan, tên là Quan Bì Bì. - Cô vươn tay ra.
- Tôi họ Hạ Lan. - Anh hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng đưa tay ra bắt tay cô, bàn tay anh rất mạnh mẽ, rất ấm ấp. - Hạ Lan Huề.
- Huề? Là chữ Huề nào?
- Cho cô đoán đấy, nếu đoán trúng, cô có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ cho tôi, nếu tôi có đủ khả năng thì sẽ giúp cô thực hiện. - Anh tỏ ra thần bí.
- Có bao nhiêu cơ hội?
- Chỉ một thôi.
- Có phải chữ Huề thuộc bộ Sừng không? Chữ có số nét nhiều nhất ấy?
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Tiểu thư, cô là chuyên gia ngôn ngữ học sao?
- Không phải.
Cô ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp:
- Bây giờ, liệu có phải đến lượt tôi đưa ra yêu cầu rồi không?
- Đúng vậy.
- Anh có thể theo vào phòng tôi giúp tôi một việc được không?
- Dĩ nhiên là được.
Trên chuyến hành trình ảm đạm và buồn chán, cuối cùng cũng đã gặp được một chuyện khiến bản thân cảm thấy thú vị, anh nở nụ cười vô cùng vui sướng.
Anh đi theo cô vào phòng cô, trong phòng chỉ có một mình cô ở.
Trên tàu có bật thiết bị sưởi ấm, cô chỉ mặc một chiếc áo bông. Cô vụng về cởi từng chiếc cúc áo.
Những chiếc cúc áo này rất bé, muốn cởi hết cũng chẳng phải dễ dàng. Tay cô run rẩy kịch liệt, tim đập mỗi lúc một nhanh. Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô. Một lát sau, mới cất tiếng hỏi:
- Cô đang làm gì thế?
- Cởi quần áo.
Thân hình cô hiện ra trần trụi trước mặt anh, không biết bởi vì căng thẳng hay bởi vì kích động, cơ thể Bì Bì run lên từng đợt. Cô ngẩng mặt lên, bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Có thể nhận ra anh rất lúng túng và cũng rất kinh ngạc. Nhưng anh không nói gì, luôn duy trì thái độ điềm tĩnh dửng dưng.
- Thưa cô, cô làm như vậy rất nguy hiểm. - Anh lãnh đạm đưa ra lời nhắc nhở.
- Tôi có một chuyện muốn nói với anh.
Anh đợi cô tiếp tục.
- Tôi là một loài động vật.
- Cô là một loài động vật?
- Đúng. Cũng giống như anh, chúng ta đều là những loài động vật có xương sống, nuôi con bằng sữa mẹ.
Đôi mắt anh trở nên rất sâu, sâu thăm thẳm, ánh mắt bất chợt bắt đầu có sự biến hóa khôn lường,
- Tôi không có hứng thú đối với việc nghiên cứu về động vật, thưa cô.
- Bình minh sắp lên rồi. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, anh có thể nhìn thấy mặt trời không?
Anh hít vào một hơi thật sâu, im lặng không đáp.
Kế đó anh nói:
- Không, tôi không nhìn thấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời.
Cô cầm lấy một bàn tay của anh, đặt lên trước ngực mình, để cho anh cảm nhận nhịp đập của tim mình:
- Không cần thấy, mặt trời ở ngay đây.
Lòng bàn tay lạnh lẽo, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Ngoài hành lang có tiếng loa phát thanh vang lên.
- Đã sắp đến ga Bắc Kinh.
Anh mê muội nhìn vào gương mặt cô,
- Cô xuống ở Bắc Kinh sao?
- Tôi xuống Bắc Kinh, rồi chuyển sang máy bay, bay về thành phố C.
Cô có phần hơi bối rối, hơi thở trở nên gấp gáp hơn,
- Còn anh thì sao?
- Trùng hợp quá. - Anh nói, - Tôi cũng đến đó. Chúng ta cùng đi với nhau đi, được chứ? Tôi có thể xách hành lý giúp cô. À đúng rồi, cô tên gì ấy nhỉ?
- Quan Bì Bì
Sisyphus cần mẫn lăn tảng đá khổng lồ lên đến đỉnh núi, anh ta vừa nhìn thấy được mặt trời, lại vừa nhìn thấy được mặt đất, và cũng tự nhận thức được ý nghĩa của lao động và giá trị của cuộc sống.
Ai bảo rằng sự lặp lại không mang lại hiệu quả gì chứ?
Cuộc sống nhờ có sự lặp lại sẽ được điều chỉnh từng chút một, còn chúng ta dựa vào sự lặp lại để bắt đầu những hướng đi mới.
Bì Bì rốt cuộc vẫn không thể vượt qua được kì thi nghiên cứu sinh. Sau khi qua vòng thi thứ hai, cô phải đi kiểm tra sức khỏe, tưởng là sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, nhưng ai ngờ đợi đến hết tháng tám mới được cho hay, rằng cô đã bị loại.
Mặc dù họ không nói rõ nguyên nhân, nhưng cô biết tại sao.
Vết thương trên tay phải của cô vì không được chữa trị kịp thời, các dây thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cánh tay phải đã không thể giơ lên được nữa, cũng không thể cầm nắm bất cứ vật gì. Dần dần, các cơ thịt của cẳng tay và bàn tay bắt đầu khô rút và teo lại. Các ngón tay đã không còn cảm giác, suốt ngày chỉ biết cong quéo như những con giun. Mặc dù đã đến rất nhiều bệnh viện, tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng vẫn không thể chữa được. Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng học được cách đánh chữ bằng một tay, tốc độ đánh không phải là chậm.
Cô chuyển vào sống trong tòa đình viện ở phố Nhàn Đình, tự học nghề làm vườn, sau đó trồng lại toàn bộ vườn hoa của Hạ Lan Tĩnh Đình. Mỗi ngày, cứ đến hoàng hôn, cô lại pha một ấm trà thật ngon, ngồi trên chiếc ghế mây, thưởng thức những hoa cỏ do chính tay mình trồng. Cô vẫn nhớ như in những lời mà Hạ Lan Tĩnh Đình từng nói, linh hồn có mùi thơm. Chỉ cần cô còn một chút hồi ức, cho dù đó là những hồi ức cực kỳ mong manh, cực kỳ vụn vặt đi chăng nữa, thì mỗi khi cô nhớ đến anh, anh sẽ ngửi được chúng trong gió và tìm về.
Hằng ngày cô đều nhớ về anh một cách mạnh mẽ. Nhớ từng ngày mà họ đã trải qua, nhớ từng chi tiết nhỏ khi mà họ ở bên nhau. Giả dụ linh hồn có mùi thật, thì mùi này chắn chắn rất là mãnh liệt.
Mỗi khi có một cơn gió thổi ngang qua, chuông gió sẽ kêu lên keng keng, cô đều vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảo tưởng rằng có một bóng người đeo kính đen, mặc chiếc áo khoác gió đi về phía cô.
Thế nhưng, Hạ Lan Tĩnh Đình chưa bao giờ quay lại
Cô vẫn thường xuyên về nhà thăm ba, mẹ và bà nội.
Các vị trưởng bối ở nhà ai cũng thấy thương và đau lòng cho cô, lần nào cô về cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.
Cứ cách vài ngày, mẹ và bà nội lại cãi nhau, còn cô vẫn là sứ giả đứng ra hòa giải. Kết cục luôn có một người sập cửa bỏ đi, đến nửa đêm lại vừa giận dỗi, vừa thở hổn hà hổn hển quay về đi ngủ.
Chẳng còn cách nào khác, bởi đây chính là cuộc sống.
Bì Bì đã mở một cửa hàng hoa trong chợ hoa dưới chân núi. Cô bán hoa và cây cảnh, còn bán cả hạt giống nữa. Nhờ vào sự tiến bộ càng ngày càng cao của tay nghề, cô kiếm được một ít tiền từ đó. Tiếng tăm trong nghề cũng dần dần lan rộng, thường được các gia đình ở những vùng lân cận mời đến với vai trò như một nghệ nhân vườn, giúp họ trồng hoa và thiết kế vườn. Bì Bì rất yêu thích công việc này, hoa tươi và bùn đất mang lại cho cô cảm giác rất thân thiết.
Thỉnh thoảng cô vẫn ảo tượng, rằng có một ngày nào đó, Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ đột nhiên trở về ngôi nhà này. Cô cảm thấy chuyện đầu tiên mà họ phải làm vào lúc đó, là chẳng nói gì với nhau cả, trực tiếp đưa nhau xuống đáy giếng làm tình.
Mặc dù Hạ Lan Tĩnh Đình không còn nhận ra cô, nhưng biết đâu cơ thể và da thịt của họ vẫn còn giữ được chút ít ký ức về nhau thì sao. Cô chưa bao giờ ngừng việc gieo trồng hoa mẫu đơn, bởi cô hy vọng ngày Hạ Lan Tĩnh Đình quay về, anh sẽ không bị đói, vì cô có những thứ tốt nhất để mang ra chiêu đãi anh.
Nhưng, đây chỉ là ước vọng
Hơn bốn năm đã trôi qua, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn chưa bao giờ trở lại.
Một ngày nọ, cô đang bán hoa trong của hàng hoa của mình, trước quầy bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai bước ra từ trong xe.
Chàng trai đó cả người mặt âu phục, tay cầm một bó hoa hồng rất to. Anh ta đi đến trước cửa hàng, đột nhiên quỳ một gối xuống đất:
- Bì Bì, xin hãy gả cho anh, được không?
Cô ngồi trên chiếc ghế cao trong quầy, ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là Gia Lân.
- Gia Lân?
Sự nhầm lẫn chưa được xác nhận, trên quầy đã bổ sung thêm một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh:
- Là anh.
- Anh đã quay về?
- Đúng.
Cô nhìn nhìn viên kim cương cực lớn kia:
- Anh phát tài rồi?
- Phải.
Cô không biết phải nói gì, đành chúc:
- Chúc mừng anh phát tài.
- Bì Bì xin hãy kết hôn với anh, được không?
Cô chẳng cần suy nghĩ đã đáp ngay:
- Không được.
- Anh vừa mới biết cánh tay em bị thương, đừng suy nghĩ gì nhiều, từ nay về sau hãy để anh chăm sóc cho em!
- Vì sao anh phải chăm sóc cho em? - Cô hỏi.
- Bởi vì anh yêu em! - Anh đáp lớn, - Trước đây anh sai rồi. Lần này, xin hãy để anh nghiêm túc hết lòng yêu em!
Cô trả lại anh viên kim cương, đáp lại một cách thản nhiên:
- Cám ơn tấm lòng của anh. Nhưng xin lỗi anh, em không còn yêu anh nữa.
- Bì Bì - Gia Lân tha thiết nói, - Em luôn là người lương thiện nhất, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?
- Không. - Cô nói, - Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu.
Dù vậy, Gia Lân vẫn thường xuyên đến thăm cô, đồng thời cũng thường đến thăm cha mẹ và bà nội của cô. Thậm chí còn để ba mẹ mình đưa sính lễ đến cầu hôn.
Nhưng bất kể anh có thuyết phục như thế nào, hay là nghĩ ra biện pháp gì, thì Bì Bì cũng cương quyết từ chối.
May mà mùa thu đã sắp đến, Bì Bì có nhiệm vụ riêng của mình, cô viện cớ này để rời khỏi thành phố C.
Cứ vào mùa thu hằng năm, cô sẽ đến các trang trại ở Thiểm Tây và vùng Đông Bắc Trung Quốc để mua Hồ ly. Cô còn thuê thêm mười mấy chuyên viên huấn luyện thú cho trang trại trước đây của Hạ Lan Tĩnh Đình ở núi Đại Hưng An, để đào tạo kỹ năng sinh tồn trong hoang dã cho những nhóm Hồ ly mua được. Sau đó lần lượt thả chúng vào khắp các khu rừng xung quanh. Nơi xa nhất chính là Siberia. Vào mùa đông hằng năm, cô đều như con thoi lặn lội trên những chuyến tàu dài dằng dặc, để tìm thêm những nơi mà Hồ ly có thể sinh tồn được.
Mùa đông năm nay cũng không ngoại lệ, cô đã chọn tuyến tàu chạy ngang qua Siberia của Nga. Khởi hành từ Vladivostok đi về hướng đông, qua múi giờ số tám, đưa hai nghìn con hồ ly lần lượt thả vào những thảo nguyên và rừng rậm dọc theo hành trình. Đây là tuyến đường sắt dài nhất thế giới, toàn bộ hành trình dài hơn chín nghìn Km, thời gian để đi hết chuyến hành trình này mất sáu ngày rưỡi. Sau khi làm xong công việc, cô sẽ lên một tuyến khác xuất phát từ bờ biển phía Đông của hồ Baikal, Ulan Wood Chita về lại Mãn Châu. Cô cần kết toán một vài sổ sách với công ty vận tải ở Mãn Châu, sau đó mua vé đi Bắc Kinh.
Toa tàu lại vừa bắt đầu lắc lư. Cô thích cảm giác khi ngồi tàu, tựa như đang ngồi trên một chiếc thuyền giương buồm rời cảng. Không ở bờ bên này, cũng không ở bờ bên kia, như đang đi trên một con đường liên tục không có điểm dừng vậy. Bầu tâm trạng không có nơi thuộc về của cô, được tự do thoải mái phát triển một cách không mục đích trên chuyến hành trình không có điểm dừng này. Cô đã ngồi ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ trong một khoảng thời gian rất lâu, đã uống hết ly trà này đến ly trà khác. Những hành khách trên tàu thấy cô chỉ cử động được một tay, nên rất quan tâm đến cô, lúc xách hàng lý lên xuống đều có người đến chủ động giúp đỡ cô. Cô rất thích những người ở vùng Đông Bắc hiếu khách và thân thiện này, nhưng không có tâm trạng nào để trò chuyện. Bởi vì công việc của cô, nghề nghiệp của cô chẳng có cái nào bình thường cả, nói chuyện không nói đến những cái đó thì biết nói gì, mà nói đến thì sẽ khơi gợi sự tò mò của các du khách, họ sẽ không ngừng truy hỏi cho tới cùng. Thế nên cô thà rằng im lặng không nói gì, còn hơn là ấp úng, qua loa cho xong chuyện.
Về cái hay của những chuyến đi đường dài thì cũng chẳng có gì để nói, sau khi ngồi trong khoang tàu xem hết một quyển tiểu thuyết võ hiệp, rồi lại xem tiếp hai bộ phim, cảm giác buồn ngủ kéo đến, cô đơn giản chỉ là đi ngủ thôi. Đoàn tàu đã chạy được hai mươi tám tiếng. Đến ba giờ sáng, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, tàu đang đậu ở nhà ga Thiên Tân. Cô đi xuống sân ga, hít lấy vài hớp không khí lạnh lẽo của mùa đông rồi đi lên, nhưng khi lên đến nơi mới phát hiện bụng đã đói. Toa ăn nằm ngay bên cạnh toa của cô, hơn nữa còn là toa ăn được thiết kế theo kiểu mới, ngoại trừ quầy bán cơm thì còn có một quầy bar hiện đại, bán đủ các loại thức uống. Cô đến quầy, gọi một ly trà sữa và hai miếng bánh ngọt. Tinh thần của anh chàng nhân viên phục vụ đang tốt, trà sữa pha rất thơm, bánh ngọt thì hình như vừa mới ra lò. Cô dùng một tay bê khay trà, đi tìm cho mình một chỗ ngồi.
Trong toa ăn chỉ có một vài vị khách, có bốn người ngồi đang chơi đánh bài và một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen đang ngồi trên băng ghế phía trước.
Đến khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, tim cô thót lên một nhịp, suýt nữa đã làm ngã cả ly trà trên tay.
Người đó ngẩng lên nhìn cô một cái, sau đó lại chuyển hướng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tay anh ta đang cầm một ly nước đá.
Thì ra anh thật sự không còn nhận ra cô.
Thất vọng và chán nản ập đến, khiến cánh tay cô nhũn ra, lại thêm đoàn tàu đang chuyển hướng, chiếc khay trên tay không giữ được thăng bằng, "xoảng" một tiếng, ly trà sữa đã ngã khỏi khay rơi xuống đất. Cô vội cúi xuống nhặt lên, không ngờ hai miếng bánh ngọt trên khay cũng rơi xuống theo, lăn lông lốc xuống gầm bàn. Tay trái không linh hoạt bằng tay phải, chỉ có thể làm từ từ từng bước một. Đang định khom lưng xuống, nhặt cái bị rơi xa nhất lên, thì bỗng nhiên có một cánh tay vươn đến, giúp cô nhặt hai miếng bánh ngọt phết đầy bơ đó ném vào thùng rác.
Tim cô đập loạn, không biết nên làm thế nào cho phải. Bèn nói cám ơn rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh, ngồi xong mới ý thức được đây là chỗ của anh, lại vội vàng đứng dậy:
- Thật xin lỗi, tôi ngồi sai chỗ rồi.
- Không sao đâu, tôi có thể ngồi vào ghế đối diện. - Anh ngăn cô lại, buộc cô phải ngồi xuống.
- Cô còn muốn uống trà sữa không? Tôi đi lấy lại đây giúp cô. - Anh thản nhiên nói, điệu bộ rất lịch lãm.
Cô biết anh thấy tay mình bị dị dạng nên mới muốn đến giúp cô.
Đang định từ chối, anh đã tự đi về phía quầy bar. Biết cô vô ý làm rơi đồ, anh nhân viên phục vụ pha lại một trà sữa mới mà không lấy tiền.
Anh bưng ly trà sữa đến, cẩn thận đặt vào tay trái của cô.
- Cám ơn! - Cô nói, lời nói xuất phát từ đáy lòng.
- Đừng khách sáo. - Anh nở nụ cười nhạt, vẻ thờ ơ, không để ý.
Cô vô thức nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh. Tham lam quan sát từng chi tiết nhỏ trên người anh. Anh chẳng có gì thay đổi cả, nụ cười, khuôn mặt, giọng nói, thậm chí cả ngữ khí khi nói chuyện cũng giống hệt lúc xưa.
Chỉ là đã không còn vẻ u buồn của ngày trước, bây giờ, trông anh càng thêm trẻ trung, càng thêm tuấn tú, lại tràn trề sức sống. Cô cứ si mê nhìn anh chằm chằm như thế, một lát sau, anh khẽ ho một tiếng, cô mới vội thu ánh mắt của mình về, cười tự nhiên, nói:
- Trông anh rất giống một người bạn mà tôi quen, khiến vừa rồi tôi hơi hoảng sợ, còn tưởng rằng thật sự là anh ấy chứ!
Vừa dứt câu thì lập tức hối hận. Nói thế chẳng phải muốn người ta hiểu lầm sao, lại vừa giống như đang tán tỉnh người ta, sẽ bị nghi ngờ là cố tình muốn đưa đẩy làm quen.
- Thật không? - Anh nửa tin nửa ngờ hỏi, - Cô là người ở đâu thế?
- Tôi sống ở thành phố C.
Trông thái độ của anh rõ là ngơ ngác, hình như chưa bao giờ nghe nhắc đến tên thành phố này.
- Còn anh thì sao?
- Tôi từng sống rất nhiều nơi, trong mấy năm trở lại đây thì tôi sống ở Phần Lan. Heksinki.
- Ồ, xa thế kia à? Anh là Hoa Kiều sao?
- Cứ xem như vậy đi.
- Anh có biết nói tiếng Phần Lan không?
- Biết chứ.
- Vậy anh đến Trung Quốc để du lịch à?
- À. Ừ, đúng thế.
- Làm quen nhé, tôi họ Quan, tên là Quan Bì Bì. - Cô vươn tay ra.
- Tôi họ Hạ Lan. - Anh hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng đưa tay ra bắt tay cô, bàn tay anh rất mạnh mẽ, rất ấm ấp. - Hạ Lan Huề.
- Huề? Là chữ Huề nào?
- Cho cô đoán đấy, nếu đoán trúng, cô có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ cho tôi, nếu tôi có đủ khả năng thì sẽ giúp cô thực hiện. - Anh tỏ ra thần bí.
- Có bao nhiêu cơ hội?
- Chỉ một thôi.
- Có phải chữ Huề thuộc bộ Sừng không? Chữ có số nét nhiều nhất ấy?
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Tiểu thư, cô là chuyên gia ngôn ngữ học sao?
- Không phải.
Cô ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp:
- Bây giờ, liệu có phải đến lượt tôi đưa ra yêu cầu rồi không?
- Đúng vậy.
- Anh có thể theo vào phòng tôi giúp tôi một việc được không?
- Dĩ nhiên là được.
Trên chuyến hành trình ảm đạm và buồn chán, cuối cùng cũng đã gặp được một chuyện khiến bản thân cảm thấy thú vị, anh nở nụ cười vô cùng vui sướng.
Anh đi theo cô vào phòng cô, trong phòng chỉ có một mình cô ở.
Trên tàu có bật thiết bị sưởi ấm, cô chỉ mặc một chiếc áo bông. Cô vụng về cởi từng chiếc cúc áo.
Những chiếc cúc áo này rất bé, muốn cởi hết cũng chẳng phải dễ dàng. Tay cô run rẩy kịch liệt, tim đập mỗi lúc một nhanh. Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô. Một lát sau, mới cất tiếng hỏi:
- Cô đang làm gì thế?
- Cởi quần áo.
Thân hình cô hiện ra trần trụi trước mặt anh, không biết bởi vì căng thẳng hay bởi vì kích động, cơ thể Bì Bì run lên từng đợt. Cô ngẩng mặt lên, bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Có thể nhận ra anh rất lúng túng và cũng rất kinh ngạc. Nhưng anh không nói gì, luôn duy trì thái độ điềm tĩnh dửng dưng.
- Thưa cô, cô làm như vậy rất nguy hiểm. - Anh lãnh đạm đưa ra lời nhắc nhở.
- Tôi có một chuyện muốn nói với anh.
Anh đợi cô tiếp tục.
- Tôi là một loài động vật.
- Cô là một loài động vật?
- Đúng. Cũng giống như anh, chúng ta đều là những loài động vật có xương sống, nuôi con bằng sữa mẹ.
Đôi mắt anh trở nên rất sâu, sâu thăm thẳm, ánh mắt bất chợt bắt đầu có sự biến hóa khôn lường,
- Tôi không có hứng thú đối với việc nghiên cứu về động vật, thưa cô.
- Bình minh sắp lên rồi. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, anh có thể nhìn thấy mặt trời không?
Anh hít vào một hơi thật sâu, im lặng không đáp.
Kế đó anh nói:
- Không, tôi không nhìn thấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời.
Cô cầm lấy một bàn tay của anh, đặt lên trước ngực mình, để cho anh cảm nhận nhịp đập của tim mình:
- Không cần thấy, mặt trời ở ngay đây.
Lòng bàn tay lạnh lẽo, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Ngoài hành lang có tiếng loa phát thanh vang lên.
- Đã sắp đến ga Bắc Kinh.
Anh mê muội nhìn vào gương mặt cô,
- Cô xuống ở Bắc Kinh sao?
- Tôi xuống Bắc Kinh, rồi chuyển sang máy bay, bay về thành phố C.
Cô có phần hơi bối rối, hơi thở trở nên gấp gáp hơn,
- Còn anh thì sao?
- Trùng hợp quá. - Anh nói, - Tôi cũng đến đó. Chúng ta cùng đi với nhau đi, được chứ? Tôi có thể xách hành lý giúp cô. À đúng rồi, cô tên gì ấy nhỉ?
- Quan Bì Bì
/45
|