Cô và Vương Hy Như bận rộn mất cả một kỳ nghỉ hè mới làm xong được đề tài đó, hai ngày trước cuối cùng cũng có thể giao cho giáo sư Tống Hán Chương của khoa Toán xét duyệt. Vốn tưởng rằng đó là đề tài hoàn hảo nhất nào ngờ trong đề tài của bọn cô ngay từ khi thành lập mô hình tính toán đã gặp vấn đề, thành ra “sai một ly đi một dặm”. Hai người đứng trong văn phòng của ông Tống Hán Chương nghe giáo huấn, lúc đi ra muốn khóc cũng không khóc nổi.
Sở dĩ vì vậy nên ngoại trừ việc đi học, hai người đã ngồi suốt một ngày trong phòng thí nghiệm bàn bạc, buổi tối quyết định cùng về nhà Mạnh Đề, ngồi trên giường thảo luận, bất cứ phương án nào cũng rơi vào tình trạng vừa đưa ra đã bị phủ định, mọi thứ đều không dễ dàng. Đề tài tốn mất cả một kỳ nghỉ hè mới làm xong giờ đây căn bản là phải sửa lại từ đầu, lại phải dựng sơ đồ tư duy một lần nữa, dù thế nào cũng tốn một khoảng thời gian rất dài.
Mặt khác, bây giờ Vương Hy Như còn phải đi dạy lớp học thêm, tất nhiên trách nhiệm trên vai Mạnh Đề càng nặng nề hơn. Cô biết rõ sự chênh lệch trong năng lực toán học của mình và Vương Hy Như, tuy bề ngoài chỉ là chênh lệch giữa hạng nhất và hạng hai nhưng trên thực tế cô biết tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Vương Hy Như chỉnh sửa toàn bộ, đọc sách nghiên cứu, hơn nửa nội dung đề tài cô không hiểu lắm, cũng may cô là một người rất giỏi tra cứu tài liệu… Chỉ cần tư liệu có trên mạng, trên cơ bản không có gì là cô không thể tìm được, vừa nghiên cứu đề tài vừa đi học, thấm thoắt đã đến dịp 1/10[1]
([1]: quốc khánh Trung Quốc)
Đối với người khác dịp 1/10 là kỳ nghỉ, còn đối với cô và Vương Hy Như, đó vẫn là thời gian chịu hành hạ . Sau tiết học tự chọn cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ 1/10, Triệu Sơ Niên bảo cô ở lại, anh kiên trì hẹn cô đến vùng ngoại ô du lịch, kết quả Mạnh Đề nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này, cô xua tay từ chối rồi đeo cặp lên chạy vội về phòng thí nghiệm.
Hơn một nửa số ngày nghỉ của năm ngoái cô đều ở ngoài du lịch chán chê, năm nay quả thực tiếc nuối đến mức trái tim cũng sắp vỡ vụn, khi chán nản về đề tài cô thường cầm tay Vương Hy Như mắt ngấn lệ… Đúng là có những lỗi sai phải dùng cả đời để bù đắp.
Trong đó đau đầu nhất là lúc thử nghiệm, máy tính trong phòng thí nghiệm quả thực không thể khen nổi, phương trình hơi phức tạp một chút là phải mất hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi, thế mà đề tài này của bọn cô là lý luận thuần túy, trừ tính toán thì vẫn là tính toán, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ đùi đánh tét một cái:
– Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí dã![2]
[2] ý của câu này là muốn làm được việc tốt trước tiên phải có công cụ hỗ trợ đắc lực
Vương Hy Như rất vui mừng:
– Cậu có chủ ý gì?
Mạnh Đề đã tính toán xong mọi việc:
– Cậu cứ yên tâm đi dạy lũ học sinh lớp mười hai của cậu đi, mệt mỏi lâu như vậy, hai ngày cuối tuần này chúng ta đã được nghỉ ngơi một chút rồi!
Mặc dù cô đã có ý tưởng trong đầu nhưng vẫn không dám làm liều, thừa dịp cha mẹ gọi điện về mới nhắc đến chuyện này.
Mạnh Tư Minh ở bên kia đại dương cảm khái nói:
– Còn nhớ câu chuyện về số thập phân hồi nhỏ cha kể cho con nghe không?
– Con nhớ, con nhớ, là chuyện về Gagarin phải không ạ?
– Thế mới nói, chuyên tâm là hai chữ khó nhất thế gian. – Mạnh Tư Minh nói: – Kể từ khi bắt đầu các con đã sai lầm, dẫn đến thành tích của cả một kỳ nghỉ hè đều hỏng bét. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Mạnh Đề sợ nhất là bị nghe giáo huấn, đành gật đầu như gà con mổ thóc:
– Cha, con biết lỗi rồi ạ. Cha nghĩ cách cho con trước đã…
Cuối cùng vẫn là nhờ mặt mũi của người làm cha, tuy đã về hưu nhưng vẫn là người có tiếng nói trong khoa, Mạnh Đề nhanh chóng định kế hoạch đi tìm cựu sinh viên khoa Toán – trợ giảng Âu Vĩnh Minh hiện giờ đang quản lý máy tính, nài nỉ anh ta cho mượn chiếc máy tính cỡ nhỏ mà khoa mới bỏ ra hơn chục triệu để mua về, bắt đầu từ cuối tuần này mỗi tối có thể dùng nhờ hai tiếng, từ bảy giờ đến chín giờ.
Việc này khiến cô rất phấn khởi, thế nên mới sáng sớm hôm sau cô đã chạy đi tìm Âu Vĩnh Minh nhờ vả, Âu Vĩnh Minh rất dễ nói chuyện, ý bảo không có vấn đề gì, mọi chuyện đều nói vô cùng rõ ràng. Từ trong phòng máy của khoa đi ra,nỗi bực mình tích tụ trong lòng mấy ngày trời đã hoàn toàn biến mất, cảm thấy cuộc đời này vẫn còn tốt với mình chán.
Vẫn còn rất sớm, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một hồi, dịp nghỉ lễ 1/10 đã sắp hết, cần phải nắm chắc khoảng thời gian cuối cùng này đi làm chuyện mình thích mới được. Do đó cô nhảy lên xe đạp, đi thẳng đến dãy phố bán sách ngay gần trường học.
Cuộc đời của Mạnh Đề bắt đầu từ năm nhất đại học đã rất thích đi hiệu sách, nhất là hiệu sách cũ. Ngoài cổng phía Tây của trường đại học Bình là một chợ sách cỡ lớn, cũng là chợ bán buôn sách báo lớn nhất của thành phố này, hầu như lúc nào cũng đông nghịt người. Nếu là ngày lễ hay có hội hè gì đó, chợ sách thường không mở, giành không gian cho chùa chiền.
Một cửa hàng sách cũ nằm ngay trong góc khuất của chợ sách. Chạy thẳng theo hàng cây, rẽ vào ngã rẽ thứ tư chính là thiên đường sách cũ. Con hẻm này không rộng lắm, cửa hàng hai bên đường cũng không lớn, phòng ốc sạch sẽ, được xây ở hai bên mặt đường đối diện quay mặt vào nhau, dùng cách thức riêng của mình bày tỏ cho hậu thế.
Vì vẫn còn khá sớm nên rất nhiều cửa hàng mặt đường mới chỉ mở một nửa cánh cửa cuốn, ánh nắng chiếu xiên vào trong nhà, khiến cửa hàng sách cũ thành bức tranh nửa tối nửa sáng, hệt như những trang sách cũ đã ố vàng trong đó, hoặc bức tranh mang màu ấm áp mãi không biến mất.
Cửa hàng sách cũ là một trong những cứ điểm mua sách của Mạnh Đề, mua sách cũ là sở thích thâm căn cố đế được thừa hưởng từ cha cô – giảng viên Mạnh Tư Minh. Tuy nói trên thế giới này đại đa số sách báo tiếng Trung đều có thể tìm thấy ở thư viện hoặc trên mạng, nhưng cô vẫn thích cái cảm giác được ôm quyển sách vào lòng một cách chân thực hơn. Mà cửa hàng sách cũ còn tốt hơn cửa hàng sách mới gấp bội, nó thường mang theo hoài niệm nhân văn nhiều hơn, cho nên có người nói: phàm là người yêu sách không ai là không thích cửa hàng sách cũ.
Cô đã từng thu hoạch được rất nhiều thứ ở đây, thành tích đáng nể, trong chiến lợi phẩm bao gồm có cả bộ thứ ba của “Trọn bộ Tần Hán Tam Quốc Lục Triều thế kỷ thứ ba”, toàn tập thơ Lí Bạch bản in vào những năm 50 của thế kỷ trước, còn cả mấy quyển sách cấm mà có người nói đã bị thất truyền từ lâu và nhiều bộ sách mà nhiều người sẽ chẳng thể tưởng tượng được trên thế gian còn có những quyển sách như vậy, ví dụ như bàn luận về Đấu Khúc Khúc, cô cũng mua được ba bản khác nhau.
Tích lũy bao năm trời, Mạnh Đề đã có được khá nhiều kinh nghiệm trong việc dạo quanh những tiệm sách cũ, cũng luyện được đôi mắt tinh tường, quan trọng là cô không sợ bẩn, không sợ phiền phức, và có nhiều thời gian, còn cần cả một chút may mắn nữa.
Trước đây Mạnh Đề đi lòng vòng trong tiệm sách cũ thường không có mục đích cụ thể nào, giống như người đánh cá trên biển, quăng lưới xuống nhưng không hy vọng bắt được một loài cá đặc biệt nào đó, còn bây giờ mục đích của cô lớn hơn nhiều, cũng chỉ tìm sách của duy nhất một tác giả. Thực ra trong lòng cô đã xác định hôm nay sẽ không thu được thành quả đặc biệt nào, cô không tìm thấy bóng dáng quyển sách nào trên mạng, thậm chí ngay cả bình luận về nó cũng không thấy đâu, vì vậy khả năng tìm được trong tiệm sách cũ là vô cùng thấp.
Điều bất ngờ ngoài dự kiến lúc nào cũng có thể xảy ra. Đây đều là những tiệm sách đã rất thân quen với cô, sách cũ trên cơ bản đã xem qua hết rồi, cô quyết định đến hỏi thẳng chủ quán: “Có sách mới không ạ?”
Ông chủ tiệm sách hơn bốn mươi tuổi phấn khởi chỉ vào một hòm: “Ở trong kia, cô bé cứ từ từ xem. Nhưng vẫn chưa kịp sửa sang gì đâu.”
Sách trong hòm đã ố vàng, gõ nhẹ là bụi bặm bay đầy trời, trang sách lật tung phát ra tiếng sàn sạt khe khẽ phảng phất như đang khóc ai oán, thương tâm. Rất nhiều quyển sách ngay cả trang bìa cũng không còn, trông thấy một quyển sách chỉnh tề, người ta sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một quyển sách sạch sẽ, ngay ngắn.
Mạnh Đề đúng lúc này phát hiện ra một quyển sách cũ vẫn còn bìa trong hòm, phản xạ có điều kiện là lật ra xem, bốn góc bìa đều cong sờn rách mép, thê thảm như tiểu thư nhà giàu lưu lạc phong trần, cũng may tên sách còn rõ ràng, tên sách là “Bụi trần”, một cái tên tầm thường không có gì đặc biệt, Mạnh Đề vừa định ném sang một bên thì mắt liếc đúng đến chỗ tên tác giả, là Khô Hòe.
Đó đúng là một chuyện quá bất ngờ. Mạnh Đề cảm thấy mình hôm nay quá hên, đầu tiên là giở vài trang đầu trong cuốn sách,văn phong quen thuộc đó không thể nhầm lẫn đi đâu được… Trên trang bìa còn có con dấu màu lam, dấu hiệu của thư viện thành phố, sau đó giở đến trang cuối ghi quyền tác giả, ngày tháng rõ ràng là lần xuất bản đầu tiên từ mười năm trước, số lượng bản in giống của “Nhà trọ”, chỉ có năm trăm quyển.
Mạnh Đề xúc động đến mức không kiềm chế được bản thân, cảm thấy hai tay cũng đang run rẩy, cô ngạc nhiên tại sao bản thân mình có thể trấn tĩnh ôm chặt sách vào lồng ngực rồi tiếp tục dùng tốc độ đâu vào đấy lật xem tất cả các quyển sách khác trong hòm đến thế. Tìm lâu lắm mà vẫn không thấy có kết quả gì, cô tiếc nuối nghĩ: có lẽ vận may của mình hôm nay đã tận rồi. Lúc đó mới miễn cưỡng đứng lên, mang sách đến đặt lên bàn trả tiền hỏi chủ quán:
– Bao nhiêu tiền ạ?- rồi xách chiếc cặp sách to sụ của mình, kéo khóa, tìm ví tiền.
Sau đó cô giật mình phát hiện ra có điểm không đúng, nghĩ mãi mới nhớ ra tối qua có lấy ví tiền ra những lại quên không nhét vào cặp. Mạnh Đề tiếc nuối đến mức máu sắp ngừng chảy, khí nóng dâng lên, vội vàng nói:
– Cháu về nhà lấy tiền, chú cứ để nguyên sách của cháu ở đây, nghìn vạn lần đừng bán mất nhé!!!
Con gái xinh xắn luôn được ưu tiên, ông chủ cười an ủi:
– Đừng vội. Cứ bình tĩnh về nhà lấy tiền. Chú giữ lại sách cho. Bao lâu cũng được.
Mạnh Đề dùng sức mạnh còn đáng sợ hơn cả vận động viên thi Olympic, bằng tốc độ trước nay chưa từng có đạp về nhà, cầm ví tiền rồi phóng đi luôn. Kể cũng lạ, biết rõ là quyển sách vẫn cứ nằm ở đấy, không chạy đi đâu mất nhưng trong suy nghĩ của cô lại luôn có một giọng nói thúc giục: Nhanh lên, nhanh nữa lên! khiến chân cô cũng chạy nhanh hơn, từ đầu đến cuối chỉ mất năm mươi phút. Quay lại cửa hàng sách cũ người cô mềm nhũn, mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Ông chủ từ trong cửa hàng đi ra, thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của cô lập tức kéo ghế bảo cô ngồi xuống.
Mạnh Đề vừa ngồi xuống đã đưa tiền:
– Bán sách cho cháu.
Ông chủ lắc đầu nhưng không nhận tiền, vẻ áy náy nhìn Mạnh Đề:
– Chú bán quyển đó nửa tiếng trước rồi, có một cậu thanh niên đi dạo một vòng, nói cũng muốn mua quyển sách đó. Cậu ta trả giá gấp mười lần.
Đúng là người buôn bán luôn đặt giá cả lên cao nhất. Mạnh Đề ngẩn ra, chuyện tốt thật không dễ làm, đã đi được nửa đường rồi còn bị người ta nẫng tay trên, cô vô cùng tức giận, sẵng giọng:
– Người ta trả cho chú bao nhiêu? Gấp mười lần ư? Cháu cũng trả được! Chú lấy sách về đây cho cháu!!!
– Ơ… Không chỉ là chuyện tiền nong. – Ông chủ nhủ thầm: Sao hôm nay lại khéo thế chứ, một quyển sách mà hai người cùng muốn mua, lại còn đúng kiểu “không có được thề không bỏ qua” nữa chứ, ông giơ tay chỉ sang tiệm sách đối diện:
– Anh ta vừa đi vào tiệm bên kia, nói là đợi cháu về, hai người tự thương lượng với nhau đi.
– Thương lượng? Có gì mà phải thương lượng?
Cô nghĩ thầm: tên kia đúng là vô duyên! Leo lên giường người khác mà cũng có thể ngủ yên, cầm sách của người khác mà còn có thể thản nhiên như thế!!!
Vừa nghĩ đến đó Mạnh Đề hoàn toàn không thể nhẫn nại thêm nữa, xắn cao tay áo, bày ra thái độ nữ bá vương không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua đi sang đường. Cửa hàng sách cũ đối diện này chuyên bán sách vào thời kỳ trước xây dựng đất nước, Mạnh Đề đã nhiều lần ghé thăm, quyển một của bộ sách “Cách nhìn nhận cổ văn” được tìm thấy ở đây. Đồ đạc trong quán rất cũ kỹ, ngay cả viên gạch dài lát nền cũng mang hương vị cổ kính, càng không cần nhắc đến tấm mành làm bằng vải bố treo ngoài cửa, dưới ánh nắng những nét chữ được viết bằng mực tàu có một loại êm dịu tự nhiên, khóm trúc được thêu trên đó càng sống động, trông như thật.
Mạnh Đề hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc tam cấp. Nghĩ trong đầu hàng nghìn lý do, cuối cùng quyết định cứ nói thẳng là được. Cô ngẩng lên đầy hào khí vươn cánh tay mở tấm rèm che ra, nhưng chỉ trong khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi, tấm mành đã bị một người khác kéo lên, người đó mặc bộ đồ đơn giản, phong cách lịch sự tao nhã, ngón tay đỡ tấm mành bằng vải bố, mắt vì bị ánh nắng chiếu vào nên hơi híp lại, trong mắt ánh sáng nồng đậm chuyển động thành dòng. Đúng là người bước ra từ tranh vẽ.
(Tự nhiên thích một bộ nữ chính hoàn cảnh khó khăn Nhưng còn bộ này khá dài nữa, bạn Nấm biết phải làm sao???)
Sở dĩ vì vậy nên ngoại trừ việc đi học, hai người đã ngồi suốt một ngày trong phòng thí nghiệm bàn bạc, buổi tối quyết định cùng về nhà Mạnh Đề, ngồi trên giường thảo luận, bất cứ phương án nào cũng rơi vào tình trạng vừa đưa ra đã bị phủ định, mọi thứ đều không dễ dàng. Đề tài tốn mất cả một kỳ nghỉ hè mới làm xong giờ đây căn bản là phải sửa lại từ đầu, lại phải dựng sơ đồ tư duy một lần nữa, dù thế nào cũng tốn một khoảng thời gian rất dài.
Mặt khác, bây giờ Vương Hy Như còn phải đi dạy lớp học thêm, tất nhiên trách nhiệm trên vai Mạnh Đề càng nặng nề hơn. Cô biết rõ sự chênh lệch trong năng lực toán học của mình và Vương Hy Như, tuy bề ngoài chỉ là chênh lệch giữa hạng nhất và hạng hai nhưng trên thực tế cô biết tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Vương Hy Như chỉnh sửa toàn bộ, đọc sách nghiên cứu, hơn nửa nội dung đề tài cô không hiểu lắm, cũng may cô là một người rất giỏi tra cứu tài liệu… Chỉ cần tư liệu có trên mạng, trên cơ bản không có gì là cô không thể tìm được, vừa nghiên cứu đề tài vừa đi học, thấm thoắt đã đến dịp 1/10[1]
([1]: quốc khánh Trung Quốc)
Đối với người khác dịp 1/10 là kỳ nghỉ, còn đối với cô và Vương Hy Như, đó vẫn là thời gian chịu hành hạ . Sau tiết học tự chọn cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ 1/10, Triệu Sơ Niên bảo cô ở lại, anh kiên trì hẹn cô đến vùng ngoại ô du lịch, kết quả Mạnh Đề nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này, cô xua tay từ chối rồi đeo cặp lên chạy vội về phòng thí nghiệm.
Hơn một nửa số ngày nghỉ của năm ngoái cô đều ở ngoài du lịch chán chê, năm nay quả thực tiếc nuối đến mức trái tim cũng sắp vỡ vụn, khi chán nản về đề tài cô thường cầm tay Vương Hy Như mắt ngấn lệ… Đúng là có những lỗi sai phải dùng cả đời để bù đắp.
Trong đó đau đầu nhất là lúc thử nghiệm, máy tính trong phòng thí nghiệm quả thực không thể khen nổi, phương trình hơi phức tạp một chút là phải mất hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi, thế mà đề tài này của bọn cô là lý luận thuần túy, trừ tính toán thì vẫn là tính toán, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ đùi đánh tét một cái:
– Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí dã![2]
[2] ý của câu này là muốn làm được việc tốt trước tiên phải có công cụ hỗ trợ đắc lực
Vương Hy Như rất vui mừng:
– Cậu có chủ ý gì?
Mạnh Đề đã tính toán xong mọi việc:
– Cậu cứ yên tâm đi dạy lũ học sinh lớp mười hai của cậu đi, mệt mỏi lâu như vậy, hai ngày cuối tuần này chúng ta đã được nghỉ ngơi một chút rồi!
Mặc dù cô đã có ý tưởng trong đầu nhưng vẫn không dám làm liều, thừa dịp cha mẹ gọi điện về mới nhắc đến chuyện này.
Mạnh Tư Minh ở bên kia đại dương cảm khái nói:
– Còn nhớ câu chuyện về số thập phân hồi nhỏ cha kể cho con nghe không?
– Con nhớ, con nhớ, là chuyện về Gagarin phải không ạ?
– Thế mới nói, chuyên tâm là hai chữ khó nhất thế gian. – Mạnh Tư Minh nói: – Kể từ khi bắt đầu các con đã sai lầm, dẫn đến thành tích của cả một kỳ nghỉ hè đều hỏng bét. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Mạnh Đề sợ nhất là bị nghe giáo huấn, đành gật đầu như gà con mổ thóc:
– Cha, con biết lỗi rồi ạ. Cha nghĩ cách cho con trước đã…
Cuối cùng vẫn là nhờ mặt mũi của người làm cha, tuy đã về hưu nhưng vẫn là người có tiếng nói trong khoa, Mạnh Đề nhanh chóng định kế hoạch đi tìm cựu sinh viên khoa Toán – trợ giảng Âu Vĩnh Minh hiện giờ đang quản lý máy tính, nài nỉ anh ta cho mượn chiếc máy tính cỡ nhỏ mà khoa mới bỏ ra hơn chục triệu để mua về, bắt đầu từ cuối tuần này mỗi tối có thể dùng nhờ hai tiếng, từ bảy giờ đến chín giờ.
Việc này khiến cô rất phấn khởi, thế nên mới sáng sớm hôm sau cô đã chạy đi tìm Âu Vĩnh Minh nhờ vả, Âu Vĩnh Minh rất dễ nói chuyện, ý bảo không có vấn đề gì, mọi chuyện đều nói vô cùng rõ ràng. Từ trong phòng máy của khoa đi ra,nỗi bực mình tích tụ trong lòng mấy ngày trời đã hoàn toàn biến mất, cảm thấy cuộc đời này vẫn còn tốt với mình chán.
Vẫn còn rất sớm, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một hồi, dịp nghỉ lễ 1/10 đã sắp hết, cần phải nắm chắc khoảng thời gian cuối cùng này đi làm chuyện mình thích mới được. Do đó cô nhảy lên xe đạp, đi thẳng đến dãy phố bán sách ngay gần trường học.
Cuộc đời của Mạnh Đề bắt đầu từ năm nhất đại học đã rất thích đi hiệu sách, nhất là hiệu sách cũ. Ngoài cổng phía Tây của trường đại học Bình là một chợ sách cỡ lớn, cũng là chợ bán buôn sách báo lớn nhất của thành phố này, hầu như lúc nào cũng đông nghịt người. Nếu là ngày lễ hay có hội hè gì đó, chợ sách thường không mở, giành không gian cho chùa chiền.
Một cửa hàng sách cũ nằm ngay trong góc khuất của chợ sách. Chạy thẳng theo hàng cây, rẽ vào ngã rẽ thứ tư chính là thiên đường sách cũ. Con hẻm này không rộng lắm, cửa hàng hai bên đường cũng không lớn, phòng ốc sạch sẽ, được xây ở hai bên mặt đường đối diện quay mặt vào nhau, dùng cách thức riêng của mình bày tỏ cho hậu thế.
Vì vẫn còn khá sớm nên rất nhiều cửa hàng mặt đường mới chỉ mở một nửa cánh cửa cuốn, ánh nắng chiếu xiên vào trong nhà, khiến cửa hàng sách cũ thành bức tranh nửa tối nửa sáng, hệt như những trang sách cũ đã ố vàng trong đó, hoặc bức tranh mang màu ấm áp mãi không biến mất.
Cửa hàng sách cũ là một trong những cứ điểm mua sách của Mạnh Đề, mua sách cũ là sở thích thâm căn cố đế được thừa hưởng từ cha cô – giảng viên Mạnh Tư Minh. Tuy nói trên thế giới này đại đa số sách báo tiếng Trung đều có thể tìm thấy ở thư viện hoặc trên mạng, nhưng cô vẫn thích cái cảm giác được ôm quyển sách vào lòng một cách chân thực hơn. Mà cửa hàng sách cũ còn tốt hơn cửa hàng sách mới gấp bội, nó thường mang theo hoài niệm nhân văn nhiều hơn, cho nên có người nói: phàm là người yêu sách không ai là không thích cửa hàng sách cũ.
Cô đã từng thu hoạch được rất nhiều thứ ở đây, thành tích đáng nể, trong chiến lợi phẩm bao gồm có cả bộ thứ ba của “Trọn bộ Tần Hán Tam Quốc Lục Triều thế kỷ thứ ba”, toàn tập thơ Lí Bạch bản in vào những năm 50 của thế kỷ trước, còn cả mấy quyển sách cấm mà có người nói đã bị thất truyền từ lâu và nhiều bộ sách mà nhiều người sẽ chẳng thể tưởng tượng được trên thế gian còn có những quyển sách như vậy, ví dụ như bàn luận về Đấu Khúc Khúc, cô cũng mua được ba bản khác nhau.
Tích lũy bao năm trời, Mạnh Đề đã có được khá nhiều kinh nghiệm trong việc dạo quanh những tiệm sách cũ, cũng luyện được đôi mắt tinh tường, quan trọng là cô không sợ bẩn, không sợ phiền phức, và có nhiều thời gian, còn cần cả một chút may mắn nữa.
Trước đây Mạnh Đề đi lòng vòng trong tiệm sách cũ thường không có mục đích cụ thể nào, giống như người đánh cá trên biển, quăng lưới xuống nhưng không hy vọng bắt được một loài cá đặc biệt nào đó, còn bây giờ mục đích của cô lớn hơn nhiều, cũng chỉ tìm sách của duy nhất một tác giả. Thực ra trong lòng cô đã xác định hôm nay sẽ không thu được thành quả đặc biệt nào, cô không tìm thấy bóng dáng quyển sách nào trên mạng, thậm chí ngay cả bình luận về nó cũng không thấy đâu, vì vậy khả năng tìm được trong tiệm sách cũ là vô cùng thấp.
Điều bất ngờ ngoài dự kiến lúc nào cũng có thể xảy ra. Đây đều là những tiệm sách đã rất thân quen với cô, sách cũ trên cơ bản đã xem qua hết rồi, cô quyết định đến hỏi thẳng chủ quán: “Có sách mới không ạ?”
Ông chủ tiệm sách hơn bốn mươi tuổi phấn khởi chỉ vào một hòm: “Ở trong kia, cô bé cứ từ từ xem. Nhưng vẫn chưa kịp sửa sang gì đâu.”
Sách trong hòm đã ố vàng, gõ nhẹ là bụi bặm bay đầy trời, trang sách lật tung phát ra tiếng sàn sạt khe khẽ phảng phất như đang khóc ai oán, thương tâm. Rất nhiều quyển sách ngay cả trang bìa cũng không còn, trông thấy một quyển sách chỉnh tề, người ta sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một quyển sách sạch sẽ, ngay ngắn.
Mạnh Đề đúng lúc này phát hiện ra một quyển sách cũ vẫn còn bìa trong hòm, phản xạ có điều kiện là lật ra xem, bốn góc bìa đều cong sờn rách mép, thê thảm như tiểu thư nhà giàu lưu lạc phong trần, cũng may tên sách còn rõ ràng, tên sách là “Bụi trần”, một cái tên tầm thường không có gì đặc biệt, Mạnh Đề vừa định ném sang một bên thì mắt liếc đúng đến chỗ tên tác giả, là Khô Hòe.
Đó đúng là một chuyện quá bất ngờ. Mạnh Đề cảm thấy mình hôm nay quá hên, đầu tiên là giở vài trang đầu trong cuốn sách,văn phong quen thuộc đó không thể nhầm lẫn đi đâu được… Trên trang bìa còn có con dấu màu lam, dấu hiệu của thư viện thành phố, sau đó giở đến trang cuối ghi quyền tác giả, ngày tháng rõ ràng là lần xuất bản đầu tiên từ mười năm trước, số lượng bản in giống của “Nhà trọ”, chỉ có năm trăm quyển.
Mạnh Đề xúc động đến mức không kiềm chế được bản thân, cảm thấy hai tay cũng đang run rẩy, cô ngạc nhiên tại sao bản thân mình có thể trấn tĩnh ôm chặt sách vào lồng ngực rồi tiếp tục dùng tốc độ đâu vào đấy lật xem tất cả các quyển sách khác trong hòm đến thế. Tìm lâu lắm mà vẫn không thấy có kết quả gì, cô tiếc nuối nghĩ: có lẽ vận may của mình hôm nay đã tận rồi. Lúc đó mới miễn cưỡng đứng lên, mang sách đến đặt lên bàn trả tiền hỏi chủ quán:
– Bao nhiêu tiền ạ?- rồi xách chiếc cặp sách to sụ của mình, kéo khóa, tìm ví tiền.
Sau đó cô giật mình phát hiện ra có điểm không đúng, nghĩ mãi mới nhớ ra tối qua có lấy ví tiền ra những lại quên không nhét vào cặp. Mạnh Đề tiếc nuối đến mức máu sắp ngừng chảy, khí nóng dâng lên, vội vàng nói:
– Cháu về nhà lấy tiền, chú cứ để nguyên sách của cháu ở đây, nghìn vạn lần đừng bán mất nhé!!!
Con gái xinh xắn luôn được ưu tiên, ông chủ cười an ủi:
– Đừng vội. Cứ bình tĩnh về nhà lấy tiền. Chú giữ lại sách cho. Bao lâu cũng được.
Mạnh Đề dùng sức mạnh còn đáng sợ hơn cả vận động viên thi Olympic, bằng tốc độ trước nay chưa từng có đạp về nhà, cầm ví tiền rồi phóng đi luôn. Kể cũng lạ, biết rõ là quyển sách vẫn cứ nằm ở đấy, không chạy đi đâu mất nhưng trong suy nghĩ của cô lại luôn có một giọng nói thúc giục: Nhanh lên, nhanh nữa lên! khiến chân cô cũng chạy nhanh hơn, từ đầu đến cuối chỉ mất năm mươi phút. Quay lại cửa hàng sách cũ người cô mềm nhũn, mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Ông chủ từ trong cửa hàng đi ra, thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của cô lập tức kéo ghế bảo cô ngồi xuống.
Mạnh Đề vừa ngồi xuống đã đưa tiền:
– Bán sách cho cháu.
Ông chủ lắc đầu nhưng không nhận tiền, vẻ áy náy nhìn Mạnh Đề:
– Chú bán quyển đó nửa tiếng trước rồi, có một cậu thanh niên đi dạo một vòng, nói cũng muốn mua quyển sách đó. Cậu ta trả giá gấp mười lần.
Đúng là người buôn bán luôn đặt giá cả lên cao nhất. Mạnh Đề ngẩn ra, chuyện tốt thật không dễ làm, đã đi được nửa đường rồi còn bị người ta nẫng tay trên, cô vô cùng tức giận, sẵng giọng:
– Người ta trả cho chú bao nhiêu? Gấp mười lần ư? Cháu cũng trả được! Chú lấy sách về đây cho cháu!!!
– Ơ… Không chỉ là chuyện tiền nong. – Ông chủ nhủ thầm: Sao hôm nay lại khéo thế chứ, một quyển sách mà hai người cùng muốn mua, lại còn đúng kiểu “không có được thề không bỏ qua” nữa chứ, ông giơ tay chỉ sang tiệm sách đối diện:
– Anh ta vừa đi vào tiệm bên kia, nói là đợi cháu về, hai người tự thương lượng với nhau đi.
– Thương lượng? Có gì mà phải thương lượng?
Cô nghĩ thầm: tên kia đúng là vô duyên! Leo lên giường người khác mà cũng có thể ngủ yên, cầm sách của người khác mà còn có thể thản nhiên như thế!!!
Vừa nghĩ đến đó Mạnh Đề hoàn toàn không thể nhẫn nại thêm nữa, xắn cao tay áo, bày ra thái độ nữ bá vương không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua đi sang đường. Cửa hàng sách cũ đối diện này chuyên bán sách vào thời kỳ trước xây dựng đất nước, Mạnh Đề đã nhiều lần ghé thăm, quyển một của bộ sách “Cách nhìn nhận cổ văn” được tìm thấy ở đây. Đồ đạc trong quán rất cũ kỹ, ngay cả viên gạch dài lát nền cũng mang hương vị cổ kính, càng không cần nhắc đến tấm mành làm bằng vải bố treo ngoài cửa, dưới ánh nắng những nét chữ được viết bằng mực tàu có một loại êm dịu tự nhiên, khóm trúc được thêu trên đó càng sống động, trông như thật.
Mạnh Đề hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc tam cấp. Nghĩ trong đầu hàng nghìn lý do, cuối cùng quyết định cứ nói thẳng là được. Cô ngẩng lên đầy hào khí vươn cánh tay mở tấm rèm che ra, nhưng chỉ trong khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi, tấm mành đã bị một người khác kéo lên, người đó mặc bộ đồ đơn giản, phong cách lịch sự tao nhã, ngón tay đỡ tấm mành bằng vải bố, mắt vì bị ánh nắng chiếu vào nên hơi híp lại, trong mắt ánh sáng nồng đậm chuyển động thành dòng. Đúng là người bước ra từ tranh vẽ.
(Tự nhiên thích một bộ nữ chính hoàn cảnh khó khăn Nhưng còn bộ này khá dài nữa, bạn Nấm biết phải làm sao???)
/44
|