Trịnh Hiến Văn từ nhỏ đã không hòa thuận với cô em gái này, hiểu quá rõ thủ đoạn của đối phương nên anh bình thản gắp thêm một khúc cá, rút mấy chiếc xương to rồi mới đặt vào bát Mạnh Đề, khoan thai trả lời: “Anh không thể cho em một bà chị dâu ngoại quốc được, mắt đen, tóc đen là đẹp nhất. Anh không thích gen người nước ngoài, cũng không định tạo ra tầng lớp con lai làm hậu duệ nhé.”
Những người khác còn chưa kịp biểu lộ gì thì Mạnh Đề đã bị khúc cá kia làm mắc nghẹn, mặt mày đỏ bừng, không thể nuốt xuống được. Trịnh Hiến Văn vừa luống cuống vừa buồn cười, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cô, rất tự nhiên cầm bát canh của mình đặt vào tay cô, nói: “Xem em kìa, không ai tranh giành với em hết, ăn chậm thôi chứ.”
Trịnh Nhược Thanh phì cười, “A Đề, sao em còn bị anh ấy dọa cho thành thế này hả? Bộ mặt thật của anh ấy em phải nhìn ra từ ba năm trước rồi chứ! Chị thấy mấy năm nay em không có chút tiến bộ nào hết. Nhưng anh ơi, anh chiều nó quá rồi đấy, ngay cả gắp cá cũng gỡ xương hộ nữa, đến em cũng phải phát ghen lên đây.”
Mạnh Đề ho đến mức mắt đỏ sòng sọc, khó nhọc ngẩng đầu trừng mắt lườm Trịnh Nhược Thanh. Cô và Trịnh Nhược Thanh tuy lớn lên từ bé với nhau nhưng quan hệ không tốt lắm. Một bé gái ít nhiều đều muốn anh trai coi mình là trung tâm, hận không thể bắt cả thế giới xoay quanh em gái, tình trạng của Trịnh Nhược Thanh cực kỳ nghiêm trọng, đương nhiên sẽ đôi phần thù ghét đứa em gái hàng xóm đã trắng trợn cướp mất anh trai mình. Khi Mạnh Đề lớn hơn một chút cũng đôi chút hiểu được điều này, vì thế cố gắng tránh phải tiếp xúc với cô chị hàng xóm đến mức tối đa.
Trịnh Bách Thường lắc đầu, nghiêm mặt: “Cái gì mà bộ mặt thật? Nói gì khó nghe thế hả? Nói năng không có lễ phép gì hết, dù sao Hiến Văn cũng là anh trai con.”
“Phải phải, cha cũng biết anh ấy là anh trai con ạ?” Trịnh Nhược Thanh bĩu môi, “Chuyện của anh ấy thì cha không lo, chỉ muốn đuổi con đi thôi, đấy là thói đời gì? Đúng là trọng nam khinh nữ, nhất bên trọng, nhất bên khinh!!!”
Liễu Trường Hoa buông đũa, “Anh con là con trai, đương nhiên phải lập nghiệp xong mới thành gia, không thể để con gái nhà người ta khổ sở đi theo nó được. Con đừng có đề cập tới chuyện nam nữ bình đẳng trước mặt mẹ, mẹ không tin chuyện đó, vốn dĩ trong hôn nhân gia đình đàn ông và phụ nữ đã không thể bình đẳng. Vả lại, mấy năm nay anh con ở nước ngoài cha mẹ nào quản được? Con nghĩ cha mẹ con có thể giống như cái máy điện thoại ấy à? Tay có thể dài đến mức vượt qua cả Thái Bình Dương, chỉ đạo nó nên làm cái này, không nên làm cái kia à?”
Trịnh Nhược Thanh không nói gì, lén lút nhìn Triệu Sơ Niên. Anh cúi đầu, không hề có ý định can thiệp vào cuộc tranh cãi gia đình này, rèn luyện tốt thật!
Khi ăn xong cơm trời đã tối muộn. Mọi người ngồi lại nói mấy câu chuyện. Phụ huynh nhà họ Trịnh đều có thói quen “sau khi ăn xong là đi bách bộ” liền xuống lầu đi dạo.. Sau khi Mạnh Đề giúp Liễu Trường Hoa rửa xong đống bát đũa liền ra ban công phòng khách ngắm trời ngắm đất, đèn cao áp trên đường đã được thắp sáng từ lâu, đứng ở đây dường như có thể trông thấy rõ từng chiếc lá cây xanh biếc.
Những thanh niên bằng cấp cao trong phòng khách đang vui vẻ trò chuyện, tiếng cười liên tục truyền tới, lúc đầu còn trò chuyện công việc ở trường ra sao, không lâu sau trọng tâm đã chuyển sang tình hình kinh tế hiện nay.
Mạnh Đề thở dài, cảm nhận sự khác biệt lớn lao, đúng là chẳng cùng quan điểm, mãi đến tận khi Trịnh Hiến Văn chợt cất cao giọng: “A Đề, tới đây nào.”
Lúc đó cô mới xoa xoa hai tay vào nhau rồi cất bước quay lại phòng khách, Trịnh Hiến Văn kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cầm một hộp dài được đặt ngay ngắn trên bàn trà đưa cô, cười nói: “Quà tặng em nè, mở ra xem đi.”
Mạnh Đề lúc đó mới nhớ ra câu “Có quà tặng em” tối qua, trên mặt liền bày ra vẻ vui mừng khôn xiết, vừa bóc vừa hỏi: “A, có quà, cảm ơn anh, cảm ơn anh! Là gì vậy?”
Trịnh Nhược Thanh nói: “Chị cá là sách, anh chị trừ sách ra chẳng biết tặng gì cho em nữa đâu.”
Trịnh Hiến Văn thản nhiên nói: “Thế thì em nhầm to rồi!” sau đó không nói gì nữa, nhìn Mạnh Đề chăm chú rồi mỉm cười.
Là gì thì mở ra mới biết được. Không ngờ trong đó lại là một bộ đồ trang điểm tinh xảo và lọ nước hoa nhỏ. Quá khác biệt so với những quyển sách trong trí tưởng tượng của cô, Mạnh Đề còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Nhược Thanh đã kêu lên: ”Ồ, giống hệt chị. Anh đúng là thông minh thật đấy!”
Trịnh Hiến Văn cười, trả lời “Không phải nhất bên trọng nhất bên khinh nữa rồi chứ! Anh mua xong mới nghĩ Mạnh Đề cũng lớn rồi, con gái lớn đều thích xinh đẹp mà!”
Mạnh Đề hơi đỏ mặt: “Anh Hiến Văn, cảm ơn anh, cảm ơn món quà của anh.” Nói qua nói lại, cuối cùng cô ôm chặt nó vào ngực mình hơn nữa.
Sự vui mừng khiến cả gương mặt cô rạng rỡ, long lanh tỏa sáng, hưng phấn như một bé gái nhận được quà. Trịnh Hiến Văn nói: “Em vui là được rồi.”
Trịnh Nhược Thanh lén lút nhìn cô, rõ ràng đã là một cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng da vẫn nõn nà như bạch ngọc, chị liền trêu ghẹo: “Không cần trang điểm đã giống mỹ nhân trong truyền thuyết rồi, nhìn bộ dạng lúc nhỏ của em thật không tưởng tượng nổi lớn lên sẽ thành dáng dấp như hôm nay.”
Triệu Sơ Niên vốn đang uống trà, mặt mày trầm tĩnh, không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì nhưng giờ đây dường như lòng hiếu kỳ cũng bị thu hút, anh nhìn sang, trong con ngươi là một tầng sương mù, chỗ nào anh nhìn qua đều có một dải ánh sáng nhàn nhạt. Tầm mắt dừng lại trên người cô, phảng phất như đang đánh giá và tưởng tượng ra bộ dạng cô lúc nhỏ.
Tuy Mạnh Đề chưa bao giờ trang điểm luôn phơi mặt ra nắng nhưng giờ phút này trái tim cô vui sướng đến nỗi muốn bay lên, hoàn toàn không để tâm những lời khích tướng của Trịnh NhượcT, mỉm cười với cặp mắt suy xét của Triệu Sơ Niên.
Sau khi cô chạm vào đôi mắt anh, Triệu Sơ Niên nói: “Nhưng tôi cảm thấy, em bây giờ rất đáng yêu, nét đẹp tự nhiên không cần đồ phụ trợ, không cần trang điểm gì hết.”
Con gái một khi được người khác khen ngợi luôn cảm thấy rất vui vẻ, Mạnh Đề dù có khiêm tốn nhường nào đi chăng nữa thì vẻ vui sướng vẫn hiện rõ trên sắc mặt, nhưng gia giáo tốt khiến cô phải cố gắng khống chế không được mừng quá, chỉ biết cười bẽn lẽn.
Trịnh Hiến Văn đặt một chén trà vào tay Mạnh Đề rồi chuyển câu chuyện sang trường học và học viện. Mấy người lại nói thêm dăm ba câu chuyện nữa, mãi đến tận khi Triệu Sơ Niên đứng lên chào tạm biệt, anh nói mình không được phân nhà ở trong khu ký túc xá của giảng viên, nhà hơi xa nên phải về sớm; Mạnh Đề nhớ ra còn phải báo cáo chuyện của Vương Hy Như cho Triệu Sơ Niên nên cũng theo anh ra ngoài.
Hai người đứng trên hành lang, Mạnh Đề gọi anh: “Thầy Triệu, bạn Vương Hy Như học cùng em môn tự chọn của thầy, giờ đây bạn ấy bận việc không thể lên lớp được. Việc của bạn ấy rất rất quan trọng, thật sự là chẳng còn cách nào ạ. Em thay mặt bạn ấy xin phép thầy.”
Triệu Sơ Niên lơ đãng, dường như tâm trí không còn ở đây, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không điểm danh, bạn em có tới học hay không chẳng sao hết, nhớ đến kiểm tra là được.”
Tuy biết thầy không khó tính nhưng câu trả lời lưu loát như vậy vẫn khiến Mạnh Đề hơi bất ngờ, trong chốc lát chẳng biết nên nói sao, hơn nữa Triệu Sơ Niên nói xong câu kia cũng im lặng luôn, người này không biết người kia đang nghĩ gì.
Trong không gian rộng rãi, vắng vẻ, ánh đèn đang sáng bỗng dưng tắt ngúm, trong khoảnh khắc sáng-tối giao thoa, Mạnh Đề thấy nụ cười luôn hiện hữu trên môi anh cả buổi tối hôm nay đã biến mất không còn bóng dáng, khuôn mặt khi đã dỡ bỏ nụ cười không có nét uể oải như trong dự đoán mà là vẻ lạnh lùng, sắc bén. Giống một cây bảo kiếm được cất giấu trong hòm, đã trải qua trăm tu nghìn luyện mới thành, không muốn lộ mình dưới ánh trăng, tia sáng lạnh lẽo thoát ra từ khe hở, lạnh thấu xương.
Trong đêm, tiếng hít thở nghe rõ ràng vô cùng.
Mạnh Đề cảm giác Triệu Sơ Niên tiến lại gần mình, dường như bao phủ mình, giọng nói trầm trầm khàn khàn vang lên bên tai: “A Đề, em lên nhà cất quà rồi cùng tôi đi dạo một vòng quanh trường được không? Tôi mới tới trường đại học Bình, chưa thông thuộc ngôi trường này lắm, hơn nữa căn phòng nào ở đây trông cũng giống giống nhau.”
Những người khác còn chưa kịp biểu lộ gì thì Mạnh Đề đã bị khúc cá kia làm mắc nghẹn, mặt mày đỏ bừng, không thể nuốt xuống được. Trịnh Hiến Văn vừa luống cuống vừa buồn cười, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cô, rất tự nhiên cầm bát canh của mình đặt vào tay cô, nói: “Xem em kìa, không ai tranh giành với em hết, ăn chậm thôi chứ.”
Trịnh Nhược Thanh phì cười, “A Đề, sao em còn bị anh ấy dọa cho thành thế này hả? Bộ mặt thật của anh ấy em phải nhìn ra từ ba năm trước rồi chứ! Chị thấy mấy năm nay em không có chút tiến bộ nào hết. Nhưng anh ơi, anh chiều nó quá rồi đấy, ngay cả gắp cá cũng gỡ xương hộ nữa, đến em cũng phải phát ghen lên đây.”
Mạnh Đề ho đến mức mắt đỏ sòng sọc, khó nhọc ngẩng đầu trừng mắt lườm Trịnh Nhược Thanh. Cô và Trịnh Nhược Thanh tuy lớn lên từ bé với nhau nhưng quan hệ không tốt lắm. Một bé gái ít nhiều đều muốn anh trai coi mình là trung tâm, hận không thể bắt cả thế giới xoay quanh em gái, tình trạng của Trịnh Nhược Thanh cực kỳ nghiêm trọng, đương nhiên sẽ đôi phần thù ghét đứa em gái hàng xóm đã trắng trợn cướp mất anh trai mình. Khi Mạnh Đề lớn hơn một chút cũng đôi chút hiểu được điều này, vì thế cố gắng tránh phải tiếp xúc với cô chị hàng xóm đến mức tối đa.
Trịnh Bách Thường lắc đầu, nghiêm mặt: “Cái gì mà bộ mặt thật? Nói gì khó nghe thế hả? Nói năng không có lễ phép gì hết, dù sao Hiến Văn cũng là anh trai con.”
“Phải phải, cha cũng biết anh ấy là anh trai con ạ?” Trịnh Nhược Thanh bĩu môi, “Chuyện của anh ấy thì cha không lo, chỉ muốn đuổi con đi thôi, đấy là thói đời gì? Đúng là trọng nam khinh nữ, nhất bên trọng, nhất bên khinh!!!”
Liễu Trường Hoa buông đũa, “Anh con là con trai, đương nhiên phải lập nghiệp xong mới thành gia, không thể để con gái nhà người ta khổ sở đi theo nó được. Con đừng có đề cập tới chuyện nam nữ bình đẳng trước mặt mẹ, mẹ không tin chuyện đó, vốn dĩ trong hôn nhân gia đình đàn ông và phụ nữ đã không thể bình đẳng. Vả lại, mấy năm nay anh con ở nước ngoài cha mẹ nào quản được? Con nghĩ cha mẹ con có thể giống như cái máy điện thoại ấy à? Tay có thể dài đến mức vượt qua cả Thái Bình Dương, chỉ đạo nó nên làm cái này, không nên làm cái kia à?”
Trịnh Nhược Thanh không nói gì, lén lút nhìn Triệu Sơ Niên. Anh cúi đầu, không hề có ý định can thiệp vào cuộc tranh cãi gia đình này, rèn luyện tốt thật!
Khi ăn xong cơm trời đã tối muộn. Mọi người ngồi lại nói mấy câu chuyện. Phụ huynh nhà họ Trịnh đều có thói quen “sau khi ăn xong là đi bách bộ” liền xuống lầu đi dạo.. Sau khi Mạnh Đề giúp Liễu Trường Hoa rửa xong đống bát đũa liền ra ban công phòng khách ngắm trời ngắm đất, đèn cao áp trên đường đã được thắp sáng từ lâu, đứng ở đây dường như có thể trông thấy rõ từng chiếc lá cây xanh biếc.
Những thanh niên bằng cấp cao trong phòng khách đang vui vẻ trò chuyện, tiếng cười liên tục truyền tới, lúc đầu còn trò chuyện công việc ở trường ra sao, không lâu sau trọng tâm đã chuyển sang tình hình kinh tế hiện nay.
Mạnh Đề thở dài, cảm nhận sự khác biệt lớn lao, đúng là chẳng cùng quan điểm, mãi đến tận khi Trịnh Hiến Văn chợt cất cao giọng: “A Đề, tới đây nào.”
Lúc đó cô mới xoa xoa hai tay vào nhau rồi cất bước quay lại phòng khách, Trịnh Hiến Văn kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cầm một hộp dài được đặt ngay ngắn trên bàn trà đưa cô, cười nói: “Quà tặng em nè, mở ra xem đi.”
Mạnh Đề lúc đó mới nhớ ra câu “Có quà tặng em” tối qua, trên mặt liền bày ra vẻ vui mừng khôn xiết, vừa bóc vừa hỏi: “A, có quà, cảm ơn anh, cảm ơn anh! Là gì vậy?”
Trịnh Nhược Thanh nói: “Chị cá là sách, anh chị trừ sách ra chẳng biết tặng gì cho em nữa đâu.”
Trịnh Hiến Văn thản nhiên nói: “Thế thì em nhầm to rồi!” sau đó không nói gì nữa, nhìn Mạnh Đề chăm chú rồi mỉm cười.
Là gì thì mở ra mới biết được. Không ngờ trong đó lại là một bộ đồ trang điểm tinh xảo và lọ nước hoa nhỏ. Quá khác biệt so với những quyển sách trong trí tưởng tượng của cô, Mạnh Đề còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Nhược Thanh đã kêu lên: ”Ồ, giống hệt chị. Anh đúng là thông minh thật đấy!”
Trịnh Hiến Văn cười, trả lời “Không phải nhất bên trọng nhất bên khinh nữa rồi chứ! Anh mua xong mới nghĩ Mạnh Đề cũng lớn rồi, con gái lớn đều thích xinh đẹp mà!”
Mạnh Đề hơi đỏ mặt: “Anh Hiến Văn, cảm ơn anh, cảm ơn món quà của anh.” Nói qua nói lại, cuối cùng cô ôm chặt nó vào ngực mình hơn nữa.
Sự vui mừng khiến cả gương mặt cô rạng rỡ, long lanh tỏa sáng, hưng phấn như một bé gái nhận được quà. Trịnh Hiến Văn nói: “Em vui là được rồi.”
Trịnh Nhược Thanh lén lút nhìn cô, rõ ràng đã là một cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng da vẫn nõn nà như bạch ngọc, chị liền trêu ghẹo: “Không cần trang điểm đã giống mỹ nhân trong truyền thuyết rồi, nhìn bộ dạng lúc nhỏ của em thật không tưởng tượng nổi lớn lên sẽ thành dáng dấp như hôm nay.”
Triệu Sơ Niên vốn đang uống trà, mặt mày trầm tĩnh, không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì nhưng giờ đây dường như lòng hiếu kỳ cũng bị thu hút, anh nhìn sang, trong con ngươi là một tầng sương mù, chỗ nào anh nhìn qua đều có một dải ánh sáng nhàn nhạt. Tầm mắt dừng lại trên người cô, phảng phất như đang đánh giá và tưởng tượng ra bộ dạng cô lúc nhỏ.
Tuy Mạnh Đề chưa bao giờ trang điểm luôn phơi mặt ra nắng nhưng giờ phút này trái tim cô vui sướng đến nỗi muốn bay lên, hoàn toàn không để tâm những lời khích tướng của Trịnh NhượcT, mỉm cười với cặp mắt suy xét của Triệu Sơ Niên.
Sau khi cô chạm vào đôi mắt anh, Triệu Sơ Niên nói: “Nhưng tôi cảm thấy, em bây giờ rất đáng yêu, nét đẹp tự nhiên không cần đồ phụ trợ, không cần trang điểm gì hết.”
Con gái một khi được người khác khen ngợi luôn cảm thấy rất vui vẻ, Mạnh Đề dù có khiêm tốn nhường nào đi chăng nữa thì vẻ vui sướng vẫn hiện rõ trên sắc mặt, nhưng gia giáo tốt khiến cô phải cố gắng khống chế không được mừng quá, chỉ biết cười bẽn lẽn.
Trịnh Hiến Văn đặt một chén trà vào tay Mạnh Đề rồi chuyển câu chuyện sang trường học và học viện. Mấy người lại nói thêm dăm ba câu chuyện nữa, mãi đến tận khi Triệu Sơ Niên đứng lên chào tạm biệt, anh nói mình không được phân nhà ở trong khu ký túc xá của giảng viên, nhà hơi xa nên phải về sớm; Mạnh Đề nhớ ra còn phải báo cáo chuyện của Vương Hy Như cho Triệu Sơ Niên nên cũng theo anh ra ngoài.
Hai người đứng trên hành lang, Mạnh Đề gọi anh: “Thầy Triệu, bạn Vương Hy Như học cùng em môn tự chọn của thầy, giờ đây bạn ấy bận việc không thể lên lớp được. Việc của bạn ấy rất rất quan trọng, thật sự là chẳng còn cách nào ạ. Em thay mặt bạn ấy xin phép thầy.”
Triệu Sơ Niên lơ đãng, dường như tâm trí không còn ở đây, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không điểm danh, bạn em có tới học hay không chẳng sao hết, nhớ đến kiểm tra là được.”
Tuy biết thầy không khó tính nhưng câu trả lời lưu loát như vậy vẫn khiến Mạnh Đề hơi bất ngờ, trong chốc lát chẳng biết nên nói sao, hơn nữa Triệu Sơ Niên nói xong câu kia cũng im lặng luôn, người này không biết người kia đang nghĩ gì.
Trong không gian rộng rãi, vắng vẻ, ánh đèn đang sáng bỗng dưng tắt ngúm, trong khoảnh khắc sáng-tối giao thoa, Mạnh Đề thấy nụ cười luôn hiện hữu trên môi anh cả buổi tối hôm nay đã biến mất không còn bóng dáng, khuôn mặt khi đã dỡ bỏ nụ cười không có nét uể oải như trong dự đoán mà là vẻ lạnh lùng, sắc bén. Giống một cây bảo kiếm được cất giấu trong hòm, đã trải qua trăm tu nghìn luyện mới thành, không muốn lộ mình dưới ánh trăng, tia sáng lạnh lẽo thoát ra từ khe hở, lạnh thấu xương.
Trong đêm, tiếng hít thở nghe rõ ràng vô cùng.
Mạnh Đề cảm giác Triệu Sơ Niên tiến lại gần mình, dường như bao phủ mình, giọng nói trầm trầm khàn khàn vang lên bên tai: “A Đề, em lên nhà cất quà rồi cùng tôi đi dạo một vòng quanh trường được không? Tôi mới tới trường đại học Bình, chưa thông thuộc ngôi trường này lắm, hơn nữa căn phòng nào ở đây trông cũng giống giống nhau.”
/44
|