Tay anh rất ấm, cách mái tóc vẫn có thể cảm nhận được độ ấm đó. Giọng Mạnh Đề run lên:
– Thầy Triệu… Thầy… Sao thầy lại ở đây?
Kể từ khi hai người quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu đến vậy. Triệu Sơ Niên mỉm cười nhìn cô một lát. Cô gái này hình như rất vui vẻ đón năm mới, tinh thần phấn chấn.
– Tôi muốn nhìn em một lát nên tới đây!
Mạnh Đề ngẩng mặt, trong lòng vừa cảm động vừa ngỡ ngàng:
– Sao lại tới đây ạ? Sao thầy biết được địa chỉ nhà Hy Như?
– Trên hồ sơ sinh viên có hết mà! – Triệu Sơ Niên chỉnh lại cúc áo cho cô: – Ứng Thành đâu có rộng, không khó tìm!
– Thầy… đã đến bao lâu rồi?
– Đi chuyến bay sáng nay, lại ngồi xe bus thêm hai tiếng đồng hồ nữa, đến Ứng Thành lúc trưa.
Mạnh Đề ồ một tiếng, trong lòng đủ mọi loại cảm xúc:
– Hôm nay em cùng cả nhà Hy Như về quê bạn ấy, mới về chưa lâu. Khiến thầy phải đợi lâu rồi, thầy Triệu!
Cô đứng một hồi trong gió lạnh, dù đã quấn một chiếc khăn quàng cổ caro đỏ to đùng, che gần hết cằm nhưng chóp mũi đỏ hồng vẫn rất nổi bật; Triệu Sơ Niên xoa lên má cô, quả nhiên lạnh đến nỗi khiến người khác đau lòng.
– Đến khách sạn chỗ tôi đang ở đi, ngay gần đây!
– Vâng, nhưng em phải báo cho Hy Như đã, em chỉ nói với họ ra ngoài mua đồ thôi ạ!
Lúc ra khỏi nhà cô đi tay không, cũng may là Triệu Sơ Niên có mang điện thoại trong người, cô gọi một cuộc cho Vương Hy Như, kể tóm tắt việc mình gặp Triệu Sơ Niên. Dù nằm mơ Vương Hy Như cũng không nghĩ đến chuyện Triệu Sơ Niên lại đến quê mình nên quả thực cô đã ngạc nhiên như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, một lúc sau mới nói cùng vẻ hoảng hốt:
– Rốt cuộc thầy ấy thích cậu đến mức nào mà mới sáng sớm mồng Một đã chạy tới đây để gặp cậu?
Mặt Mạnh Đề nóng ran, vì căng thẳng nên mồ hôi túa ra khắp người, thậm chí còn không cảm thấy lạnh nữa, Triệu Sơ Niên đã tới gần nên cô không dám nói nhiều nữa, chỉ tóm lại bằng một câu: Tớ về muộn một chút! rồi vội vàng cúp máy.
Triệu Sơ Niên ở trong một khách sạn ngay gần đó, cách Vương gia khoảng hai mươi phút đi bộ. Bên dưới khách sạn chính là nhà hàng ăn và tiệm cà phê. Mạnh Đề vì mới từ quê lên, suốt quãng đường đều bị xóc nảy người trên xe bus nên đã sớm đói bụng, còn Triệu Sơ Niên cả ngày nay bị quay mòng mòng hết trên máy bay rồi lại đến xe bus nên cũng thấy đói. Thế nên vừa vào đến đại sảnh khách sạn, hai người họ đã nhất trí cùng tới nhà hàng ăn cơm tối trước.
Lúc gọi món, đầu tiên Triệu Sơ Niên gọi mấy món lót dạ trước, dáng vẻ tỉ mỉ trước kia chưa từng thấy ; Mạnh Đề mới ăn một miếng nhỏ đã khen không ngớt miệng, cô ngẩng lên lập tức chạm phải gương mặt đầy ý cười của Triệu Sơ Niên; ngũ quan anh được ánh đèn màu vàng cam chiếu sáng, mang một thần thái khác.
Một người đàn ông tuấn tú như vậy còn mỉm cười dịu dàng đến thế, lực sát thương quả thật quá mạnh, Mạnh Đề thấy tim mình đập loạn nhịp rồi chóng vánh chìm nghỉm trong nụ cười và sự dịu dàng của anh. Cô nhìn sang chỗ khác rồi nói:
– Thầy Triệu, khi về em đã thấy thầy trên đường, lúc đó em còn tưởng mình nhìn nhầm!
Triệu Sơ Niên xé mảnh giấy ăn rồi vươn tay qua mặt bàn nhẹ nhàng lau đoi một chút bột bánh chiên giòn dính trên khóe miệng cô, làm xong mới trả lời:
– Tôi sợ làm em khó xử, vốn định là ngày mai mới liên lạc với em nên hôm nay đi dạo loanh quanh trong thành phố, thăm thú một chút!
– Thầy từ xa đến đây…
Tiếng nói cô căng thẳng đến nỗi phát âm không chuẩn; Triệu Sơ Niên hơi ngạc nhiên bàn tay vẫn dừng trên khóe môi cô đi xuống nắm lấy bàn tay trắng muốt như ngọc đặt trên bàn của cô:
– A Đề, tôi rất muốn gặp em!
Tình cảm của anh không hề giữ lại mà hoàn toàn thể hiện trong âm điệu đợi chờ đó.
Mạnh Đề ngẩng lên nhìn anh, người đàn ông ưa nhìn trước mặt cô, người này là thầy giáo của cô, truy đuổi cái bóng của em gái mình một cách vô vọng, trên một phương diện nào đó, anh thật sự quá đáng thương, thậm chí là quá bi ai. Mặc dù người này từ diện mạo bên ngoài đến khí chất bên trong đều hoàn toàn không thể liên hệ với hai chữ “đáng thương”.
Quay mặt đi, nhìn mình từ tấm gương trong suốt, cô bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc khuôn mặt này có bao nhiêu phần giống với Triệu Tri Dư?
Não bộ cô rối bời kỳ lạ, lật qua lật lại vẫn là câu thốt lên đầy hoảng hốt của Vương Hy Như “Rốt cuộc thầy ấy thích cậu đến mức nào?” ban nãy. Một ngón tay cô quấn quanh sợi tua rua trên khăn quàng cổ, mũi cay cay, khẽ hỏi:
– Thầy Triệu, nếu thầy tìm được em gái mình rồi, thầy còn có thể đối tốt với em thế này không? Có phải thầy sẽ không quan tâm đến em nữa? – Vẫn biết câu hỏi này là ngu ngốc nên chẳng có chút sức lực nào.
Hoàn toàn không ngờ cô sẽ hỏi câu này, Triệu Sơ Niên giật mình, gương mặt tuấn tú một giây trước còn mỉm cười bỗng nhiên tất cả các biểu cảm trên đó biến mất hết sạch, mi tâm anh dần nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm như giếng nước tối sầm lại, mang theo luồng sáng của vầng dương dưới lớp băng:
– A Đề, sao em lại nói như vậy?
Mạnh Đề cắn môi:
– Em nên nói thế nào đây?
Ngũ quan Triệu Sơ Niên cứng đờ và lạnh lẽo, có sự sắc bén của những khi anh nghiêm túc, nhất là vẻ cố gắng kiềm chế tâm trạng. Trong con ngươi anh, cảm xúc nào cũng có: hoảng hốt, bất ngờ, ngỡ ngàng… gì cũng có. Anh đứng dậy, lực trên tay mạnh hơn, nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay nóng rực, đốt cháy hết một chút mồ hôi rịn ra trong tay cô.
Tất cả những chi tiết này sao Mạnh Đề có thể bỏ qua được? Sự ngỡ ngàng và phản ứng của anh đều nằm trong dự đoán của cô. Đối với anh, những gì về Triệu Tri Dư thật đúng là quả bom chôn sâu mấy nghìn mét dưới mặt đất, không, phải là vũ khí hạt nhân mới đúng, bình thường chẳng bao giờ có thể trông thấy dấu vết nào, chỉ khi chạm tới hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.
Đây mới là hối hận thật sự, anh từ nghìn dặm xa xôi tới thăm cô thế mà cô lại nhắc đến chuyện buồn của anh. Mạnh Đề cười gượng, cúi mặt xuống:
– Thầy Triệu, em xin lỗi. Em chỉ lỡ lời thôi, thầy đừng buồn… Thầy khiến đầu óc em…
Giọng nói trong trẻo im bặt.
Trước khi cô kịp làm bất cứ động tác gì thì đã bị anh ôm lấy. Hoàn toàn không biết Triệu Sơ Niên đến bên cạnh cô từ lúc nào đến khi phản ứng được thì người đã trong lòng anh, một tay anh đặt trên vai cô, tay kia áp lên mái tóc mềm mại của cô, ấn chặt đầu cô vào sâu trong ngực mình, tư thế như đang sưởi ấm, phù hợp đến vô cùng hoàn mỹ, dường như coi cô là bếp sưởi ấm áp nhất.
Mạnh Đề không nhìn được nét mặt anh, chỉ cảm nhận được tiếng động phát ra khi anh dùng tay vuốt nhẹ lên lưng áo bành tô của mình; còn nghe thấy giọng anh chất đầy cảm khái, giống như đang nói ra lời đáng tin nhất thế giới, từng chữ rõ ràng như tiếng của vàng đá.
– Không thể không quan tâm em nữa, chúng ta sẽ không thay đổi gì hết… – Triệu Sơ Niên nói: – A Đề, em đừng nghĩ quá nhiều. Tôi mãi mãi ở bên cạnh em, chỉ có chuyện này là suốt đời không thay đổi, nhớ chưa?
Đây chỉ là một vòng ôm không thể nói rõ cũng không thể hiểu nổi hoặc là có hiểu nhưng không tài nào diễn đạt bằng lời, dù vậy đó cũng là một lời hứa nặng nề đến nỗi khiến cô không thể cựa quậy thắt lưng. Dù là thế nào, một chủ đề mới bắt đầu đã sai lầm có thể kết thúc như thế này đã là một chuyện tốt!
– Em biết rồi! Em sẽ không nghĩ vớ vẩn nữa!
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, buông cô ra rồi quay lại chỗ ngồi. Dù biết bản thân mình có sức ảnh hưởng với Triệu Sơ Niên nhưng không ngờ lại lớn đến thế.
Mạnh Đề bắt mình phải mỉm cười khiến bầu không khí cứng ngắc vừa nãy đã nhanh chóng trở nên ấm áp. Cô đang nghĩ mình phải nói chuyện gì có ý nghĩa một chút thì nhân viên đúng lúc mang đồ ăn lên đã giải cứu cô.
Thời gian này ở nhà Vương Hy Như cô toàn được ăn những món do đích thân mẹ Vương Hy Như làm, tuy đều là những món ăn truyền thống nhưng hương vị rõ ràng không giống thế này, không đặc sắc như ở đây.
Triệu Sơ Niên thấy những món ăn hoàn toàn mang phong vị địa phương bèn suy nghĩ một lát mới dám động đũa, Mạnh Đề ra vẻ “người từng trải” vừa giới thiệu vừa kể lại từng món một, thậm chí còn dẫn ra hai điển cố nhỏ nữa.
Lúc cô nói đến “Đầu bếp của Minh Dương”, Triệu Sơ Niên bật cười:
– Thời gian này em biến thành đại sứ ẩm thực hay sao mà hiểu rõ thế?
– Sự hiểu biết của em quả thật xứng đáng đi làm đại sứ ẩm thực!
Trong dịp nghỉ tết này thu hoạch của cô trên phương diện món ăn rất phong phú, nói đến hiểu biết mặt mày liền tươi như hoa, trình độ làm giáo viên của Triệu Sơ Niên Mạnh Đề không dám kết luận bừa bãi nhưng làm thính giả, anh quả xứng đáng được điểm tuyệt đối, phần lớn chỉ mỉm cười, nghe cô mồm miệng lưu loát nói thao thao bất tuyệt, không hề thấy mất kiên nhẫn dù chỉ một chút, trong mắt hoàn toàn là khích lệ, thi thoảng nói một câu, càng khiến câu chuyện thêm sâu sắc, hình như quan hệ thầy – trò giữa hai người lúc này đã bị đảo ngược. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, kết quả một bữa cơm mà ăn mất hơn hai tiếng, lúc ngước nhìn đồng hồ mới giật mình.
Triệu Sơ Niên chậm chạp đưa ý kiến:
– A Đề, em vừa nói ở bên cạnh có đồ ăn ngon, nhưng em có biết gần đến còn một ngôi chùa tên là Chùa Ứng Sơn không?
– Hả? Ở đâu ạ? Nổi tiếng lắm ạ?
Đuôi mày Triệu Sơ Niên nhướn lên:
– Nổi tiếng? Trước kia thì đúng nhưng giờ không có danh tiếng gì. Nó tọa lạc trên núi Ứng ở một trăm km về phía Bắc của Ứng Thành, tôi nghĩ có thể em có hứng, ngôi chùa đó có từ thời Đường.
Mạnh Đề trợn mắt.
Những kiến trúc từ thời Đường được bảo tồn đến tận bây giờ rất hiếm có, chỉ cần phát hiện ra một ngôi chùa thời Đường nào là lập tức sẽ bị đưa vào danh sách bảo tồn cấp quốc gia, có nhà sử học và chuyên gia kiến trúc thay phiên vào đó khảo sát và trùng tu. Đi theo Trịnh Hiến Văn lâu dần, những thứ cơ bản của kiến trúc cô cũng hiểu được, nhưng trong tầm hiểu biết của Mạnh Đề, ba chữ “Chùa Ứng Sơn” chưa từng xuất hiện.
– Em không biết cũng đúng thôi, vì khi phát hiện ra thì ngôi chùa đã bị phá hủy chỉ còn lại một nửa, vả lại nó nằm trên núi, đường khó đi nhưng phong cảnh tuyệt lắm! – Triệu Sơ Niên rướn người sang, hỏi cô: – Có muốn đi xem không?
Kỳ nghỉ tết này vốn là để cô đi tìm nơi ăn chơi mà, sao có thể không đồng ý? Mạnh Đề gật đầu ngay lập tức:
– Đi chứ! Đi chứ! Em rất sẵn lòng!
Nụ cười Triệu Sơ Niên vô cùng ấm áp:
– Thế thì ngày mai nhé!
– Thầy Triệu… Thầy… Sao thầy lại ở đây?
Kể từ khi hai người quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu đến vậy. Triệu Sơ Niên mỉm cười nhìn cô một lát. Cô gái này hình như rất vui vẻ đón năm mới, tinh thần phấn chấn.
– Tôi muốn nhìn em một lát nên tới đây!
Mạnh Đề ngẩng mặt, trong lòng vừa cảm động vừa ngỡ ngàng:
– Sao lại tới đây ạ? Sao thầy biết được địa chỉ nhà Hy Như?
– Trên hồ sơ sinh viên có hết mà! – Triệu Sơ Niên chỉnh lại cúc áo cho cô: – Ứng Thành đâu có rộng, không khó tìm!
– Thầy… đã đến bao lâu rồi?
– Đi chuyến bay sáng nay, lại ngồi xe bus thêm hai tiếng đồng hồ nữa, đến Ứng Thành lúc trưa.
Mạnh Đề ồ một tiếng, trong lòng đủ mọi loại cảm xúc:
– Hôm nay em cùng cả nhà Hy Như về quê bạn ấy, mới về chưa lâu. Khiến thầy phải đợi lâu rồi, thầy Triệu!
Cô đứng một hồi trong gió lạnh, dù đã quấn một chiếc khăn quàng cổ caro đỏ to đùng, che gần hết cằm nhưng chóp mũi đỏ hồng vẫn rất nổi bật; Triệu Sơ Niên xoa lên má cô, quả nhiên lạnh đến nỗi khiến người khác đau lòng.
– Đến khách sạn chỗ tôi đang ở đi, ngay gần đây!
– Vâng, nhưng em phải báo cho Hy Như đã, em chỉ nói với họ ra ngoài mua đồ thôi ạ!
Lúc ra khỏi nhà cô đi tay không, cũng may là Triệu Sơ Niên có mang điện thoại trong người, cô gọi một cuộc cho Vương Hy Như, kể tóm tắt việc mình gặp Triệu Sơ Niên. Dù nằm mơ Vương Hy Như cũng không nghĩ đến chuyện Triệu Sơ Niên lại đến quê mình nên quả thực cô đã ngạc nhiên như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, một lúc sau mới nói cùng vẻ hoảng hốt:
– Rốt cuộc thầy ấy thích cậu đến mức nào mà mới sáng sớm mồng Một đã chạy tới đây để gặp cậu?
Mặt Mạnh Đề nóng ran, vì căng thẳng nên mồ hôi túa ra khắp người, thậm chí còn không cảm thấy lạnh nữa, Triệu Sơ Niên đã tới gần nên cô không dám nói nhiều nữa, chỉ tóm lại bằng một câu: Tớ về muộn một chút! rồi vội vàng cúp máy.
Triệu Sơ Niên ở trong một khách sạn ngay gần đó, cách Vương gia khoảng hai mươi phút đi bộ. Bên dưới khách sạn chính là nhà hàng ăn và tiệm cà phê. Mạnh Đề vì mới từ quê lên, suốt quãng đường đều bị xóc nảy người trên xe bus nên đã sớm đói bụng, còn Triệu Sơ Niên cả ngày nay bị quay mòng mòng hết trên máy bay rồi lại đến xe bus nên cũng thấy đói. Thế nên vừa vào đến đại sảnh khách sạn, hai người họ đã nhất trí cùng tới nhà hàng ăn cơm tối trước.
Lúc gọi món, đầu tiên Triệu Sơ Niên gọi mấy món lót dạ trước, dáng vẻ tỉ mỉ trước kia chưa từng thấy ; Mạnh Đề mới ăn một miếng nhỏ đã khen không ngớt miệng, cô ngẩng lên lập tức chạm phải gương mặt đầy ý cười của Triệu Sơ Niên; ngũ quan anh được ánh đèn màu vàng cam chiếu sáng, mang một thần thái khác.
Một người đàn ông tuấn tú như vậy còn mỉm cười dịu dàng đến thế, lực sát thương quả thật quá mạnh, Mạnh Đề thấy tim mình đập loạn nhịp rồi chóng vánh chìm nghỉm trong nụ cười và sự dịu dàng của anh. Cô nhìn sang chỗ khác rồi nói:
– Thầy Triệu, khi về em đã thấy thầy trên đường, lúc đó em còn tưởng mình nhìn nhầm!
Triệu Sơ Niên xé mảnh giấy ăn rồi vươn tay qua mặt bàn nhẹ nhàng lau đoi một chút bột bánh chiên giòn dính trên khóe miệng cô, làm xong mới trả lời:
– Tôi sợ làm em khó xử, vốn định là ngày mai mới liên lạc với em nên hôm nay đi dạo loanh quanh trong thành phố, thăm thú một chút!
– Thầy từ xa đến đây…
Tiếng nói cô căng thẳng đến nỗi phát âm không chuẩn; Triệu Sơ Niên hơi ngạc nhiên bàn tay vẫn dừng trên khóe môi cô đi xuống nắm lấy bàn tay trắng muốt như ngọc đặt trên bàn của cô:
– A Đề, tôi rất muốn gặp em!
Tình cảm của anh không hề giữ lại mà hoàn toàn thể hiện trong âm điệu đợi chờ đó.
Mạnh Đề ngẩng lên nhìn anh, người đàn ông ưa nhìn trước mặt cô, người này là thầy giáo của cô, truy đuổi cái bóng của em gái mình một cách vô vọng, trên một phương diện nào đó, anh thật sự quá đáng thương, thậm chí là quá bi ai. Mặc dù người này từ diện mạo bên ngoài đến khí chất bên trong đều hoàn toàn không thể liên hệ với hai chữ “đáng thương”.
Quay mặt đi, nhìn mình từ tấm gương trong suốt, cô bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc khuôn mặt này có bao nhiêu phần giống với Triệu Tri Dư?
Não bộ cô rối bời kỳ lạ, lật qua lật lại vẫn là câu thốt lên đầy hoảng hốt của Vương Hy Như “Rốt cuộc thầy ấy thích cậu đến mức nào?” ban nãy. Một ngón tay cô quấn quanh sợi tua rua trên khăn quàng cổ, mũi cay cay, khẽ hỏi:
– Thầy Triệu, nếu thầy tìm được em gái mình rồi, thầy còn có thể đối tốt với em thế này không? Có phải thầy sẽ không quan tâm đến em nữa? – Vẫn biết câu hỏi này là ngu ngốc nên chẳng có chút sức lực nào.
Hoàn toàn không ngờ cô sẽ hỏi câu này, Triệu Sơ Niên giật mình, gương mặt tuấn tú một giây trước còn mỉm cười bỗng nhiên tất cả các biểu cảm trên đó biến mất hết sạch, mi tâm anh dần nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm như giếng nước tối sầm lại, mang theo luồng sáng của vầng dương dưới lớp băng:
– A Đề, sao em lại nói như vậy?
Mạnh Đề cắn môi:
– Em nên nói thế nào đây?
Ngũ quan Triệu Sơ Niên cứng đờ và lạnh lẽo, có sự sắc bén của những khi anh nghiêm túc, nhất là vẻ cố gắng kiềm chế tâm trạng. Trong con ngươi anh, cảm xúc nào cũng có: hoảng hốt, bất ngờ, ngỡ ngàng… gì cũng có. Anh đứng dậy, lực trên tay mạnh hơn, nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay nóng rực, đốt cháy hết một chút mồ hôi rịn ra trong tay cô.
Tất cả những chi tiết này sao Mạnh Đề có thể bỏ qua được? Sự ngỡ ngàng và phản ứng của anh đều nằm trong dự đoán của cô. Đối với anh, những gì về Triệu Tri Dư thật đúng là quả bom chôn sâu mấy nghìn mét dưới mặt đất, không, phải là vũ khí hạt nhân mới đúng, bình thường chẳng bao giờ có thể trông thấy dấu vết nào, chỉ khi chạm tới hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.
Đây mới là hối hận thật sự, anh từ nghìn dặm xa xôi tới thăm cô thế mà cô lại nhắc đến chuyện buồn của anh. Mạnh Đề cười gượng, cúi mặt xuống:
– Thầy Triệu, em xin lỗi. Em chỉ lỡ lời thôi, thầy đừng buồn… Thầy khiến đầu óc em…
Giọng nói trong trẻo im bặt.
Trước khi cô kịp làm bất cứ động tác gì thì đã bị anh ôm lấy. Hoàn toàn không biết Triệu Sơ Niên đến bên cạnh cô từ lúc nào đến khi phản ứng được thì người đã trong lòng anh, một tay anh đặt trên vai cô, tay kia áp lên mái tóc mềm mại của cô, ấn chặt đầu cô vào sâu trong ngực mình, tư thế như đang sưởi ấm, phù hợp đến vô cùng hoàn mỹ, dường như coi cô là bếp sưởi ấm áp nhất.
Mạnh Đề không nhìn được nét mặt anh, chỉ cảm nhận được tiếng động phát ra khi anh dùng tay vuốt nhẹ lên lưng áo bành tô của mình; còn nghe thấy giọng anh chất đầy cảm khái, giống như đang nói ra lời đáng tin nhất thế giới, từng chữ rõ ràng như tiếng của vàng đá.
– Không thể không quan tâm em nữa, chúng ta sẽ không thay đổi gì hết… – Triệu Sơ Niên nói: – A Đề, em đừng nghĩ quá nhiều. Tôi mãi mãi ở bên cạnh em, chỉ có chuyện này là suốt đời không thay đổi, nhớ chưa?
Đây chỉ là một vòng ôm không thể nói rõ cũng không thể hiểu nổi hoặc là có hiểu nhưng không tài nào diễn đạt bằng lời, dù vậy đó cũng là một lời hứa nặng nề đến nỗi khiến cô không thể cựa quậy thắt lưng. Dù là thế nào, một chủ đề mới bắt đầu đã sai lầm có thể kết thúc như thế này đã là một chuyện tốt!
– Em biết rồi! Em sẽ không nghĩ vớ vẩn nữa!
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, buông cô ra rồi quay lại chỗ ngồi. Dù biết bản thân mình có sức ảnh hưởng với Triệu Sơ Niên nhưng không ngờ lại lớn đến thế.
Mạnh Đề bắt mình phải mỉm cười khiến bầu không khí cứng ngắc vừa nãy đã nhanh chóng trở nên ấm áp. Cô đang nghĩ mình phải nói chuyện gì có ý nghĩa một chút thì nhân viên đúng lúc mang đồ ăn lên đã giải cứu cô.
Thời gian này ở nhà Vương Hy Như cô toàn được ăn những món do đích thân mẹ Vương Hy Như làm, tuy đều là những món ăn truyền thống nhưng hương vị rõ ràng không giống thế này, không đặc sắc như ở đây.
Triệu Sơ Niên thấy những món ăn hoàn toàn mang phong vị địa phương bèn suy nghĩ một lát mới dám động đũa, Mạnh Đề ra vẻ “người từng trải” vừa giới thiệu vừa kể lại từng món một, thậm chí còn dẫn ra hai điển cố nhỏ nữa.
Lúc cô nói đến “Đầu bếp của Minh Dương”, Triệu Sơ Niên bật cười:
– Thời gian này em biến thành đại sứ ẩm thực hay sao mà hiểu rõ thế?
– Sự hiểu biết của em quả thật xứng đáng đi làm đại sứ ẩm thực!
Trong dịp nghỉ tết này thu hoạch của cô trên phương diện món ăn rất phong phú, nói đến hiểu biết mặt mày liền tươi như hoa, trình độ làm giáo viên của Triệu Sơ Niên Mạnh Đề không dám kết luận bừa bãi nhưng làm thính giả, anh quả xứng đáng được điểm tuyệt đối, phần lớn chỉ mỉm cười, nghe cô mồm miệng lưu loát nói thao thao bất tuyệt, không hề thấy mất kiên nhẫn dù chỉ một chút, trong mắt hoàn toàn là khích lệ, thi thoảng nói một câu, càng khiến câu chuyện thêm sâu sắc, hình như quan hệ thầy – trò giữa hai người lúc này đã bị đảo ngược. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, kết quả một bữa cơm mà ăn mất hơn hai tiếng, lúc ngước nhìn đồng hồ mới giật mình.
Triệu Sơ Niên chậm chạp đưa ý kiến:
– A Đề, em vừa nói ở bên cạnh có đồ ăn ngon, nhưng em có biết gần đến còn một ngôi chùa tên là Chùa Ứng Sơn không?
– Hả? Ở đâu ạ? Nổi tiếng lắm ạ?
Đuôi mày Triệu Sơ Niên nhướn lên:
– Nổi tiếng? Trước kia thì đúng nhưng giờ không có danh tiếng gì. Nó tọa lạc trên núi Ứng ở một trăm km về phía Bắc của Ứng Thành, tôi nghĩ có thể em có hứng, ngôi chùa đó có từ thời Đường.
Mạnh Đề trợn mắt.
Những kiến trúc từ thời Đường được bảo tồn đến tận bây giờ rất hiếm có, chỉ cần phát hiện ra một ngôi chùa thời Đường nào là lập tức sẽ bị đưa vào danh sách bảo tồn cấp quốc gia, có nhà sử học và chuyên gia kiến trúc thay phiên vào đó khảo sát và trùng tu. Đi theo Trịnh Hiến Văn lâu dần, những thứ cơ bản của kiến trúc cô cũng hiểu được, nhưng trong tầm hiểu biết của Mạnh Đề, ba chữ “Chùa Ứng Sơn” chưa từng xuất hiện.
– Em không biết cũng đúng thôi, vì khi phát hiện ra thì ngôi chùa đã bị phá hủy chỉ còn lại một nửa, vả lại nó nằm trên núi, đường khó đi nhưng phong cảnh tuyệt lắm! – Triệu Sơ Niên rướn người sang, hỏi cô: – Có muốn đi xem không?
Kỳ nghỉ tết này vốn là để cô đi tìm nơi ăn chơi mà, sao có thể không đồng ý? Mạnh Đề gật đầu ngay lập tức:
– Đi chứ! Đi chứ! Em rất sẵn lòng!
Nụ cười Triệu Sơ Niên vô cùng ấm áp:
– Thế thì ngày mai nhé!
/44
|