Khi gọi điện thoại cho cha mẹ, Vương Hy Như thấy cực kỳ mệt mỏi, dựa vào đầu giường thở dốc liên tục. Nghĩ đến sự sợ hãi và lo lắng của cha mẹ trong điện thoại, trong lòng cô khong tránh khỏi cảm giác đau xót, khổ sở. Sau khi y tá đỡ cô nằm xuống giường cô liền mỉm cười và nói tiếng cảm ơn. Trong tay là chiếc điện thoại Mạnh Đề để lại cho, mãi đến khi nắp ngoài di động nóng lên cô mới chậm rãi buông ra.
Dược tính của thuốc mê dần dần biến mất, một cơn đau đớn truyền từ bắp chân lên tận đầu, dường như cơ thể và khớp xương đang đánh lộn, dùng cách thức này để cười nhạo sự bất lực của chủ nhân.
Vương Hy Như cắn răng đấu tranh với nỗi đau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, vừa ngẩng đầu lên cô trông thấy Triệu Sơ Niên cầm theo một giỏ hoa quả và một lọ hoa tươi bước vào phòng, tiến thẳng về phía mình.
Nhớ tới câu chuyện Mạnh Đề kể với cô sáng nay, Vương Hy Như mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Thầy Triệu!”
Triệu Sơ Niên đi tới gần đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường của cô rồi đặt thêm lọ hoa đó lên, mùi hương ngan ngát nhất thời phiêu tán ra xung quanh.
“Thầy …”
Triệu Sơ Niên chân thành nhìn Vương Hy Như, “Em chắc đã nghe Mạnh Đề nói rồi, hại em biến thành thế này là anh họ tôi, đêm qua anh ấy uống nhiều rượu quá nên mới gây ra chuyện này. Thật xin lỗi em. Khi nào anh ấy khá hơn một chút, bác cả tôi sẽ bảo anh ấy đích thân đến xin lỗi em.”
Hương thơm ngào ngạt nâng cao tinh thần, dư âm kéo dài, Vương Hy Như cảm thấy đau đớn đã tản đi không ít, tinh thần cũng khôi phục khá nhiều: “Thầy Triệu, làm phiền thầy quá. Thầy đừng xin lỗi em, không phải thầy tông vào xe bus của em mà, em vẫn phân biệt rõ ràng được.”
Triệu Sơ Niên thấy cô vừa cử động đã lập tức nhíu mày đầy đau đớn, anh liền ấn lên vai cô: “Đừng cử động!”
Vương Hy Như không biết làm gì đành bất động, Triệu Sơ Niên ngồi xuống chiếc ghế được kê cạnh giường bệnh, chỉ vào giỏ hoa quả: “Em thấy ăn loại quả nào? Tôi không biết em thích loại nào nên mua mỗi loại một ít.”
Vương Hy Như vừa cảm động nhưng cũng thấy đau đầu, nhiều hoa quả thế này cô căn bản là không thể ăn hết được, để trong phòng bệnh nhất định sẽ thối mất. Có điều người ta đã đưa đến tận miệng, cũng khó mà từ chối, đành nói: “Thầy Triệu khách sáo quá!”
Triệu Sơ Niên hơi cúp mắt xuống, thở dài: “Người anh họ này của tôi đôi lúc rất ngang ngược, không nghe người khác khuyên bảo bao giờ, xin lỗi em.”
Con cháu nhà giàu dù ít dù nhiều đều có căn bệnh này, Vương Hy Như không phải không biết. Thật ra, không phải không oán hận người gây ra tai nạn nhưng kể cả lúc phẫn nộ cô cũng biết mình không thể giận lây sang người nhà của anh ta được, rồi lại chăm chú nhìn gương mặt chân thành, tha thiết của Triệu Sơ Niên, bộ dạng đôi chút mệt mỏi do thức đêm, cô cảm thấy mình không thể giận được nữa, một góc nhỏ nào đó trong lòng thậm chí còn thấy cảm động. Dù sao người làm sai không phải anh, ngược lại anh còn giúp cô giải quyết rất nhiều sự việc kèm theo, cũng rất vất vả.
Vương Hy Như bất đắc dĩ: “Cứ coi như một lần bị ngã đi.”
Triệu Sơ Niên cầm một quả lê lên hỏi cô có thích ăn không, Vương Hy Như gật đầu, anh rút ra một con dao gọt hoa quả gọn nhẹ từ trong giỏ, chậm rãi gọt vỏ và nói chuyện cùng cô.
“À, Mạnh Đề không ở đây sao? Sáng nay tôi đã đến thăm em một lần, khi đó cô ấy vừa tới.”
“Bạn ấy đi lĩnh lương giúp em ở trung tâm dạy thêm rồi, bây giờ em chẳng làm được gì cả.”
“Tình cảm của các em thật tốt, có nhiều chị em ruột còn không có tình cảm sâu nặng như các em.” Triệu Sơ Niên nói, “Tôi rất cảm động khi chứng kiến cảnh tượng đêm qua, đúng là khiến người ta ao ước.”
“Đúng ạ.” Vương Hy Như khẽ cười, “Không sai, có thể quen biết người bạn này trong trường đại học, em thật sự không còn tiếc nuối gì nữa.”
Ánh mắt Triệu Sơ Niên chớp động, không hề che giấu sự hứng thú của mình đối với câu chuyện này, “Ừm, Mạnh Đề rất lương thiện. Cô ấy nói thà chính mình bị thương còn hơn thấy em nằm trên giường bệnh.”
“Đúng là cô gái ngốc.” Vương Hy Như chớp mắt, mỉm cười ấm áp, “Người khác chỉ cần tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ báo đáp gấp mười lần.”
Triệu Sơ Niên dùng ngữ điệu dẫn dắt từng bước dụ dỗ cô nói tiếp: “Là như vậy sao?”
Vương Hy Như mơ hồ đoán được ý hỏi của Triệu Sơ Niên là gì, cũng biết anh muốn nghe điều gì, mỉm cười, mở mắt hỏi: “Thầy Triệu, thầy thích bạn ấy sao?”
Triệu Sơ Niên không ngờ cô sẽ hỏi trực tiếp như thế, trong lòng thầm nghĩ sự thông minh của cô gái này quả nhiên không chỉ thể hiện trên bảng điểm, trên người cô bé thật sự có một nơi phương diện nào đó khác với người bình thường. Anh cũng mỉm cười theo, rất thẳng thắn thừa nhận: “Phải, tôi rất thấy em ấy, em ấy thật giống cô em gái tôi.”
“Dạ?” Vương Hy Như cũng sửng sốt, không ngờ bên trong còn có ẩn tình, giật mình đến nỗi quên hết đau đớn trên người, “Em gái thầy? Thầy có em gái?”
“Đúng vậy.” Triệu Sơ Niên có vẻ đang nhớ lại quá khứ, “Tôi có em gái, chỉ có duy nhất một cô em gái.”
Anh đặt quả lê đã được gọt vỏ sạch sẽ vào lòng bàn tay cô, dùng giọng điệu trầm trầm, ôn hòa nhắc đến em gái mình, cả người như đang chìm đắm vào một trạng thái khác, giống như Bách luyện cương lập tức biến thànhNhiễu chỉ nhu (ý là từ cứng rắn biến thành ôn hòa, dịu dàng). Đó là thứ tình cảm không thể giả dỗi, che đậy và ngụy trang.
“Em gái tôi nhỏ hơn tôi gần sáu tuổi. Đại khái là khoảng mười sáu năm trước chúng tôi vì một biến cố mà thất lạc nhau, những năm gần đây tôi đều đang đi tìm nó.”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Vương Hy Như, cô hỏi với vẻ ngỡ ngàng: “Mười sáu năm trước? Lúc đó em gái thầy mới chỉ mấy tuổi thôi mà, trẻ con lớn lên sẽ khác hẳn, thầy làm cách nào để phán đoán ai là em gái thầy? Ai ai cũng biết Mạnh Đề là con gái của thầy Mạnh, tuyệt đối không phải em gái thầy đâu.”
Triệu Sơ Niên cụp mắt xuống, lặng lẽ trầm mặc một hồi, động tác gọt lê cũng dừng lại, sợi vỏ thật dài lắc lư, lắc lư trong không trung, kéo dài chạm tới cả mặt đất. Phòng bệnh đột nhiên biến thành hầm băng, chính anh cũng cảm thấy giá lạnh, toàn thân như bị đông cứng, không thể động đậy, chỉ có những sợi lông mi rất mỏng đang run rẩy giống như côn trùng vẫy vẫy đôi cánh trong suốt của nó.Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, vẽ lên bóng mờ trên mặt anh.
Nhìn anh ở một cự ly gần như vậy, Vương Hy Như lại cảm thấy có điểm không thật.
Anh đặt thêm một quả lê đã gọt xong vỏ vào tay cô rồi mới mở miệng dưới ánh mắt thương cảm của cô: “Tôi biết, có lẽ tôi đang đặt tình cảm lên nhầm chỗ. Chỉ là hễ trông thấy Mạnh Đề là tôi lại không thể không nhớ tới em gái mình, luôn muốn dành cho nó những điều tốt nhất, đền bù cho những năm tháng khổ cực đã qua.”
Vương Hy Như len lén thở dài, cô không giỏi khuyên nhủ người khác cũng biết sự quan tâm nửa vời, không đầu không cuối chỉ như xát thêm muối vào vết thương lòng của đối phương mà thôi, do đó cô đành im lặng.
Lúc Mạnh Đề quay lại bệnh viện không còn sớm nữa, buổi trưa, cô đi lòng vòng xung quanh bệnh viện, mua một chút trái cây và hoa tươi rồi mới vào phòng thăm bệnh.
Vương Hy Như ngồi trên giường, trên bàn nhỏ đặt laptop, vì vết thương ở trước ngực nên tư thế của cô rất kì quặc nhưng tinh thần hoàn toàn tập trung, tuyệt đối không biết bạn mình đã về.
Mạnh Đề tiến vào nhìn thoáng qua, bạn cô đang xem một bài luận văn bằng tiếng Anh; khắp màn hình đều là những ma trận phức tạp, cô đặt hoa quả lên mặt tủ đầu giường rồi tủm tỉm cười: “Tớ mua hoa quả về nè!” (Ma Trận ở đây là toán Ma Trận)
“Có rồi.” suy nghĩ của Vương Hy Như bị gián đoạn, sau khi trông thấy người đến là Mạnh Đề mới nở nụ cười vừa ý: “Mua cái gì vậy? Tốn kém quá!”
Lúc này Mạnh Đề mới phát hiện ra trên mặt đất có một giỏ hoa quả to đến đáng sợ và trên mặt tủ đặt một lọ hoa bằng sứ có phủ men xanh cắm đầy bách hợp tươi, rõ ràng lúc cô đi những thứ này chưa có ở đây mà?
“Những thứ này là ai mang đến?”
“Thầy Triệu Sơ Niên!” Vương Hy Như nghiêng người sang đối diện với cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay, Mạnh Đề có cảm giác không biết nên nói gì, một lúc sau mới “À” một tiếng.
Vương Hy Như dựa lưng vào gối, vẻ mặt cũng có chút nghi hoặc: “Đầu tiên thầy ấy đến xin lỗi tớ thay cho anh họ mình, cảm ơn tớ không tính toán này nọ linh tinh, cuối cùng còn đưa cho tớ một tấm thẻ ngân hàng. Đối xử đến mức này thật ra đã rất tốt, tốt đến không thể than vãn được gì nữa, khiến tớ chẳng biết nên nói sao!”
Mạnh Đề gật đầu: “Thầy ấy là người rất chu toàn, là một người kín kẽ và vô cùng tinh tế.”
Vương Hy Như nhìn kỹ gương mặt bạn: “Thầy ấy còn hỏi chuyện của cậu!”
“Hỏi tớ?”
“Cậu đoán xem thầy ấy nói gì nào?” Sau khi Triệu Sơ Niên rời khỏi, cảm giác buồn ngủ của Vương Hy Như biến mất không ít, tinh thần tốt hơn buổi sáng khá nhiều, “Thầy ấy bảo cậu rất giống cô em gái bị thất lạc thầy ấy, cho nên thầy ấy rất thích cậu, đối với cậu vô cùng tốt!”
Điều này cô chưa từng nghe qua. Mạnh Đề trợn mắt, chỉ chỉ vào chóp mũi mình: “Tớ á? Cô em gái bị thất lạc của thầy ấy á?”
“Đúng, thầy ấy nói vậy đấy, lúc nhắc đến em gái mình, thầy ấy đúng là rất buồn bã và tội nghiệp, tớ nhìn thấy cũng thương thương. Thấy ấy ấy à, đại khái là coi cậu là thế thân cho cô bé kia!”
“Chẳng biết sao thầy ấy lại coi tớ như em gái mình nhỉ? Anh em hẳn là phải giống nhau chứ? Cậu xem tớ có giống thầy ấy tí nào không?”
Mạnh Đề dở khóc dở cười nhưng đồng thời một góc nhỏ nào đó trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn. Hóa ra Triệu Sơ Niên chỉ nhận nhầm người mà thôi.
“Cũng không thể nói như vậy, cậu và anh trai cậu hoàn toàn không giống nhau mà, nói thật, nhìn kỹ cậu còn giống Triệu Sơ Niên hơn ấy, chí ít hai người đều có đôi mắt hai mí.” Vương Hy Như lắc đầu: “Mặc dù cậu thật sự không phải em gái thầy ấy nhưng thầy ấy cũng biết rõ bản thân đang tìm nhầm người. Cậu không trông thấy dáng vẻ ủ rũ của thầy ấy đâu, một người đẹp trai vậy mà đáng thương… Haiz, tớ nhìn mà cũng thấy buồn thúi ruột. Nếu để mấy cô nữ sinh trong trường mà thấy thầy ấy như vậy nói không chừng còn tranh nhau làm em gái để an ủi trái tim bị tổn thương của thầy ấy ấy chứ!”
Mạnh Đề nháy mắt: “Em gái thì không có, nhưng có một cậu em trai!”
“Hở?”
Mạnh Đề cười ha ha: “Hôm nay tớ đã giúp cậu dạy bảo cái đứa học sinh hay gọi điện bám lấy cậu rồi.” Nhớ tới bộ dạng bị mấy người bảo vệ sống chết lôi đi của cậu ta lúc cô rời khỏi đó, nụ cười duyên dáng biến thành cười to: “Thằng nhóc đó quả thật quá bất lịch sự, không biết lễ phép là gì. Không dạy bảo nó không khéo cả đời này nó cũng chẳng hiểu thế nào là có chừng mực đâu!”
Vương Hy Như có vẻ như không hiểu cô đang nói gì, “Cậu làm gì hả?”
Mạnh Đề mặt mày hớn hở, tươi tỉnh kể đầu đuôi câu chuyện ban nãy cho bạn nghe, đặc biệt không quên tả lại sắc mặt cậu ta: “Nhìn cái bộ mặt tái mét đó, chắc là hận chết tớ mất!”
Gương mặt vốn đã tái nhợt của Vương Hy Như mất đi chút huyết sắc cuối cùng, rên lên một tiếng.
Mạnh Đề tưởng cô đau người, sợ hãi đứng bật dậy: “Sao thế? Đau ở đâu?”
“Cậu nói đến Đinh Lôi?”
“Tớ không biết nó tên là gì, chỉ biết dáng người cao ráo, nhìn qua có vẻ như đi tập thể hình!”
Vương Hy Như như muốn khóc: “Cậu nghĩ xem nguyên nhân vì sao tớ phải khoan nhượng, không dám làm căng với nó là gì? Thành tích của nó rất tệ, tính tình ngang ngược, là rắc rối của cả trường học, đánh nhau, ẩu đả, cái gì cũng giỏi. Nó đã từng có một lần tham gia kỳ thi đại học nhưng không đỗ, cho nên cha mẹ nó mới tống cổ nó vào trường bổ túc. Nó là người trừng mắt tất báo, lòng dạ hẹp hòi nhất mà tớ từng thấy, tớ đã từng tận mắt trông thấy, có một lần có một bạn học cùng lớp chỉ chống đối nó vài câu mà tan học nó dẫn theo người đánh cậu bạn kia lê lết, còn có một vụ khác, đơn giản chỉ nói không thuận tai mà nó tát một cô bé đi đường đấy!”
Mạnh Đề nhíu mày nghĩ đến hành động của cậu ta hôm nay, quả nhiên là người cực kỳ hung hăng và ngang ngược, cô cười lạnh một tiếng: “Người như thế đáng bị dạy bảo!”
Vương Hy Như cắn môi, vẻ mặt đầy lo âu: “Tớ lo nó nghĩ cách trả thù cậu thôi. Minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng.”
(Minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng: nghĩa đánh công khai dễ tránh, còn đánh lén lút bằng thủ đoạn sau lưng khó phòng)
Mạnh Đề mặc kệ, vỗ nhẹ lên vai bạn: “Được rồi, thôi nào, đừng lo lắng quá, tớ đâu phải con ngốc dễ bị bắt nạt, phải không nào? Trong trường mình tớ còn là thổ địa ấy chứ, đứa nào dám bắt nạt tớ, haha~”
Cô cố gắng cười thoải mái để trấn an nỗi lo lắng trong lòng Vương Hy Như.
(Tiện thể mình thông báo luôn về truyện : Hoàn lương đi, cô gái!
Dược tính của thuốc mê dần dần biến mất, một cơn đau đớn truyền từ bắp chân lên tận đầu, dường như cơ thể và khớp xương đang đánh lộn, dùng cách thức này để cười nhạo sự bất lực của chủ nhân.
Vương Hy Như cắn răng đấu tranh với nỗi đau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, vừa ngẩng đầu lên cô trông thấy Triệu Sơ Niên cầm theo một giỏ hoa quả và một lọ hoa tươi bước vào phòng, tiến thẳng về phía mình.
Nhớ tới câu chuyện Mạnh Đề kể với cô sáng nay, Vương Hy Như mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Thầy Triệu!”
Triệu Sơ Niên đi tới gần đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường của cô rồi đặt thêm lọ hoa đó lên, mùi hương ngan ngát nhất thời phiêu tán ra xung quanh.
“Thầy …”
Triệu Sơ Niên chân thành nhìn Vương Hy Như, “Em chắc đã nghe Mạnh Đề nói rồi, hại em biến thành thế này là anh họ tôi, đêm qua anh ấy uống nhiều rượu quá nên mới gây ra chuyện này. Thật xin lỗi em. Khi nào anh ấy khá hơn một chút, bác cả tôi sẽ bảo anh ấy đích thân đến xin lỗi em.”
Hương thơm ngào ngạt nâng cao tinh thần, dư âm kéo dài, Vương Hy Như cảm thấy đau đớn đã tản đi không ít, tinh thần cũng khôi phục khá nhiều: “Thầy Triệu, làm phiền thầy quá. Thầy đừng xin lỗi em, không phải thầy tông vào xe bus của em mà, em vẫn phân biệt rõ ràng được.”
Triệu Sơ Niên thấy cô vừa cử động đã lập tức nhíu mày đầy đau đớn, anh liền ấn lên vai cô: “Đừng cử động!”
Vương Hy Như không biết làm gì đành bất động, Triệu Sơ Niên ngồi xuống chiếc ghế được kê cạnh giường bệnh, chỉ vào giỏ hoa quả: “Em thấy ăn loại quả nào? Tôi không biết em thích loại nào nên mua mỗi loại một ít.”
Vương Hy Như vừa cảm động nhưng cũng thấy đau đầu, nhiều hoa quả thế này cô căn bản là không thể ăn hết được, để trong phòng bệnh nhất định sẽ thối mất. Có điều người ta đã đưa đến tận miệng, cũng khó mà từ chối, đành nói: “Thầy Triệu khách sáo quá!”
Triệu Sơ Niên hơi cúp mắt xuống, thở dài: “Người anh họ này của tôi đôi lúc rất ngang ngược, không nghe người khác khuyên bảo bao giờ, xin lỗi em.”
Con cháu nhà giàu dù ít dù nhiều đều có căn bệnh này, Vương Hy Như không phải không biết. Thật ra, không phải không oán hận người gây ra tai nạn nhưng kể cả lúc phẫn nộ cô cũng biết mình không thể giận lây sang người nhà của anh ta được, rồi lại chăm chú nhìn gương mặt chân thành, tha thiết của Triệu Sơ Niên, bộ dạng đôi chút mệt mỏi do thức đêm, cô cảm thấy mình không thể giận được nữa, một góc nhỏ nào đó trong lòng thậm chí còn thấy cảm động. Dù sao người làm sai không phải anh, ngược lại anh còn giúp cô giải quyết rất nhiều sự việc kèm theo, cũng rất vất vả.
Vương Hy Như bất đắc dĩ: “Cứ coi như một lần bị ngã đi.”
Triệu Sơ Niên cầm một quả lê lên hỏi cô có thích ăn không, Vương Hy Như gật đầu, anh rút ra một con dao gọt hoa quả gọn nhẹ từ trong giỏ, chậm rãi gọt vỏ và nói chuyện cùng cô.
“À, Mạnh Đề không ở đây sao? Sáng nay tôi đã đến thăm em một lần, khi đó cô ấy vừa tới.”
“Bạn ấy đi lĩnh lương giúp em ở trung tâm dạy thêm rồi, bây giờ em chẳng làm được gì cả.”
“Tình cảm của các em thật tốt, có nhiều chị em ruột còn không có tình cảm sâu nặng như các em.” Triệu Sơ Niên nói, “Tôi rất cảm động khi chứng kiến cảnh tượng đêm qua, đúng là khiến người ta ao ước.”
“Đúng ạ.” Vương Hy Như khẽ cười, “Không sai, có thể quen biết người bạn này trong trường đại học, em thật sự không còn tiếc nuối gì nữa.”
Ánh mắt Triệu Sơ Niên chớp động, không hề che giấu sự hứng thú của mình đối với câu chuyện này, “Ừm, Mạnh Đề rất lương thiện. Cô ấy nói thà chính mình bị thương còn hơn thấy em nằm trên giường bệnh.”
“Đúng là cô gái ngốc.” Vương Hy Như chớp mắt, mỉm cười ấm áp, “Người khác chỉ cần tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ báo đáp gấp mười lần.”
Triệu Sơ Niên dùng ngữ điệu dẫn dắt từng bước dụ dỗ cô nói tiếp: “Là như vậy sao?”
Vương Hy Như mơ hồ đoán được ý hỏi của Triệu Sơ Niên là gì, cũng biết anh muốn nghe điều gì, mỉm cười, mở mắt hỏi: “Thầy Triệu, thầy thích bạn ấy sao?”
Triệu Sơ Niên không ngờ cô sẽ hỏi trực tiếp như thế, trong lòng thầm nghĩ sự thông minh của cô gái này quả nhiên không chỉ thể hiện trên bảng điểm, trên người cô bé thật sự có một nơi phương diện nào đó khác với người bình thường. Anh cũng mỉm cười theo, rất thẳng thắn thừa nhận: “Phải, tôi rất thấy em ấy, em ấy thật giống cô em gái tôi.”
“Dạ?” Vương Hy Như cũng sửng sốt, không ngờ bên trong còn có ẩn tình, giật mình đến nỗi quên hết đau đớn trên người, “Em gái thầy? Thầy có em gái?”
“Đúng vậy.” Triệu Sơ Niên có vẻ đang nhớ lại quá khứ, “Tôi có em gái, chỉ có duy nhất một cô em gái.”
Anh đặt quả lê đã được gọt vỏ sạch sẽ vào lòng bàn tay cô, dùng giọng điệu trầm trầm, ôn hòa nhắc đến em gái mình, cả người như đang chìm đắm vào một trạng thái khác, giống như Bách luyện cương lập tức biến thànhNhiễu chỉ nhu (ý là từ cứng rắn biến thành ôn hòa, dịu dàng). Đó là thứ tình cảm không thể giả dỗi, che đậy và ngụy trang.
“Em gái tôi nhỏ hơn tôi gần sáu tuổi. Đại khái là khoảng mười sáu năm trước chúng tôi vì một biến cố mà thất lạc nhau, những năm gần đây tôi đều đang đi tìm nó.”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Vương Hy Như, cô hỏi với vẻ ngỡ ngàng: “Mười sáu năm trước? Lúc đó em gái thầy mới chỉ mấy tuổi thôi mà, trẻ con lớn lên sẽ khác hẳn, thầy làm cách nào để phán đoán ai là em gái thầy? Ai ai cũng biết Mạnh Đề là con gái của thầy Mạnh, tuyệt đối không phải em gái thầy đâu.”
Triệu Sơ Niên cụp mắt xuống, lặng lẽ trầm mặc một hồi, động tác gọt lê cũng dừng lại, sợi vỏ thật dài lắc lư, lắc lư trong không trung, kéo dài chạm tới cả mặt đất. Phòng bệnh đột nhiên biến thành hầm băng, chính anh cũng cảm thấy giá lạnh, toàn thân như bị đông cứng, không thể động đậy, chỉ có những sợi lông mi rất mỏng đang run rẩy giống như côn trùng vẫy vẫy đôi cánh trong suốt của nó.Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, vẽ lên bóng mờ trên mặt anh.
Nhìn anh ở một cự ly gần như vậy, Vương Hy Như lại cảm thấy có điểm không thật.
Anh đặt thêm một quả lê đã gọt xong vỏ vào tay cô rồi mới mở miệng dưới ánh mắt thương cảm của cô: “Tôi biết, có lẽ tôi đang đặt tình cảm lên nhầm chỗ. Chỉ là hễ trông thấy Mạnh Đề là tôi lại không thể không nhớ tới em gái mình, luôn muốn dành cho nó những điều tốt nhất, đền bù cho những năm tháng khổ cực đã qua.”
Vương Hy Như len lén thở dài, cô không giỏi khuyên nhủ người khác cũng biết sự quan tâm nửa vời, không đầu không cuối chỉ như xát thêm muối vào vết thương lòng của đối phương mà thôi, do đó cô đành im lặng.
Lúc Mạnh Đề quay lại bệnh viện không còn sớm nữa, buổi trưa, cô đi lòng vòng xung quanh bệnh viện, mua một chút trái cây và hoa tươi rồi mới vào phòng thăm bệnh.
Vương Hy Như ngồi trên giường, trên bàn nhỏ đặt laptop, vì vết thương ở trước ngực nên tư thế của cô rất kì quặc nhưng tinh thần hoàn toàn tập trung, tuyệt đối không biết bạn mình đã về.
Mạnh Đề tiến vào nhìn thoáng qua, bạn cô đang xem một bài luận văn bằng tiếng Anh; khắp màn hình đều là những ma trận phức tạp, cô đặt hoa quả lên mặt tủ đầu giường rồi tủm tỉm cười: “Tớ mua hoa quả về nè!” (Ma Trận ở đây là toán Ma Trận)
“Có rồi.” suy nghĩ của Vương Hy Như bị gián đoạn, sau khi trông thấy người đến là Mạnh Đề mới nở nụ cười vừa ý: “Mua cái gì vậy? Tốn kém quá!”
Lúc này Mạnh Đề mới phát hiện ra trên mặt đất có một giỏ hoa quả to đến đáng sợ và trên mặt tủ đặt một lọ hoa bằng sứ có phủ men xanh cắm đầy bách hợp tươi, rõ ràng lúc cô đi những thứ này chưa có ở đây mà?
“Những thứ này là ai mang đến?”
“Thầy Triệu Sơ Niên!” Vương Hy Như nghiêng người sang đối diện với cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay, Mạnh Đề có cảm giác không biết nên nói gì, một lúc sau mới “À” một tiếng.
Vương Hy Như dựa lưng vào gối, vẻ mặt cũng có chút nghi hoặc: “Đầu tiên thầy ấy đến xin lỗi tớ thay cho anh họ mình, cảm ơn tớ không tính toán này nọ linh tinh, cuối cùng còn đưa cho tớ một tấm thẻ ngân hàng. Đối xử đến mức này thật ra đã rất tốt, tốt đến không thể than vãn được gì nữa, khiến tớ chẳng biết nên nói sao!”
Mạnh Đề gật đầu: “Thầy ấy là người rất chu toàn, là một người kín kẽ và vô cùng tinh tế.”
Vương Hy Như nhìn kỹ gương mặt bạn: “Thầy ấy còn hỏi chuyện của cậu!”
“Hỏi tớ?”
“Cậu đoán xem thầy ấy nói gì nào?” Sau khi Triệu Sơ Niên rời khỏi, cảm giác buồn ngủ của Vương Hy Như biến mất không ít, tinh thần tốt hơn buổi sáng khá nhiều, “Thầy ấy bảo cậu rất giống cô em gái bị thất lạc thầy ấy, cho nên thầy ấy rất thích cậu, đối với cậu vô cùng tốt!”
Điều này cô chưa từng nghe qua. Mạnh Đề trợn mắt, chỉ chỉ vào chóp mũi mình: “Tớ á? Cô em gái bị thất lạc của thầy ấy á?”
“Đúng, thầy ấy nói vậy đấy, lúc nhắc đến em gái mình, thầy ấy đúng là rất buồn bã và tội nghiệp, tớ nhìn thấy cũng thương thương. Thấy ấy ấy à, đại khái là coi cậu là thế thân cho cô bé kia!”
“Chẳng biết sao thầy ấy lại coi tớ như em gái mình nhỉ? Anh em hẳn là phải giống nhau chứ? Cậu xem tớ có giống thầy ấy tí nào không?”
Mạnh Đề dở khóc dở cười nhưng đồng thời một góc nhỏ nào đó trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn. Hóa ra Triệu Sơ Niên chỉ nhận nhầm người mà thôi.
“Cũng không thể nói như vậy, cậu và anh trai cậu hoàn toàn không giống nhau mà, nói thật, nhìn kỹ cậu còn giống Triệu Sơ Niên hơn ấy, chí ít hai người đều có đôi mắt hai mí.” Vương Hy Như lắc đầu: “Mặc dù cậu thật sự không phải em gái thầy ấy nhưng thầy ấy cũng biết rõ bản thân đang tìm nhầm người. Cậu không trông thấy dáng vẻ ủ rũ của thầy ấy đâu, một người đẹp trai vậy mà đáng thương… Haiz, tớ nhìn mà cũng thấy buồn thúi ruột. Nếu để mấy cô nữ sinh trong trường mà thấy thầy ấy như vậy nói không chừng còn tranh nhau làm em gái để an ủi trái tim bị tổn thương của thầy ấy ấy chứ!”
Mạnh Đề nháy mắt: “Em gái thì không có, nhưng có một cậu em trai!”
“Hở?”
Mạnh Đề cười ha ha: “Hôm nay tớ đã giúp cậu dạy bảo cái đứa học sinh hay gọi điện bám lấy cậu rồi.” Nhớ tới bộ dạng bị mấy người bảo vệ sống chết lôi đi của cậu ta lúc cô rời khỏi đó, nụ cười duyên dáng biến thành cười to: “Thằng nhóc đó quả thật quá bất lịch sự, không biết lễ phép là gì. Không dạy bảo nó không khéo cả đời này nó cũng chẳng hiểu thế nào là có chừng mực đâu!”
Vương Hy Như có vẻ như không hiểu cô đang nói gì, “Cậu làm gì hả?”
Mạnh Đề mặt mày hớn hở, tươi tỉnh kể đầu đuôi câu chuyện ban nãy cho bạn nghe, đặc biệt không quên tả lại sắc mặt cậu ta: “Nhìn cái bộ mặt tái mét đó, chắc là hận chết tớ mất!”
Gương mặt vốn đã tái nhợt của Vương Hy Như mất đi chút huyết sắc cuối cùng, rên lên một tiếng.
Mạnh Đề tưởng cô đau người, sợ hãi đứng bật dậy: “Sao thế? Đau ở đâu?”
“Cậu nói đến Đinh Lôi?”
“Tớ không biết nó tên là gì, chỉ biết dáng người cao ráo, nhìn qua có vẻ như đi tập thể hình!”
Vương Hy Như như muốn khóc: “Cậu nghĩ xem nguyên nhân vì sao tớ phải khoan nhượng, không dám làm căng với nó là gì? Thành tích của nó rất tệ, tính tình ngang ngược, là rắc rối của cả trường học, đánh nhau, ẩu đả, cái gì cũng giỏi. Nó đã từng có một lần tham gia kỳ thi đại học nhưng không đỗ, cho nên cha mẹ nó mới tống cổ nó vào trường bổ túc. Nó là người trừng mắt tất báo, lòng dạ hẹp hòi nhất mà tớ từng thấy, tớ đã từng tận mắt trông thấy, có một lần có một bạn học cùng lớp chỉ chống đối nó vài câu mà tan học nó dẫn theo người đánh cậu bạn kia lê lết, còn có một vụ khác, đơn giản chỉ nói không thuận tai mà nó tát một cô bé đi đường đấy!”
Mạnh Đề nhíu mày nghĩ đến hành động của cậu ta hôm nay, quả nhiên là người cực kỳ hung hăng và ngang ngược, cô cười lạnh một tiếng: “Người như thế đáng bị dạy bảo!”
Vương Hy Như cắn môi, vẻ mặt đầy lo âu: “Tớ lo nó nghĩ cách trả thù cậu thôi. Minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng.”
(Minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng: nghĩa đánh công khai dễ tránh, còn đánh lén lút bằng thủ đoạn sau lưng khó phòng)
Mạnh Đề mặc kệ, vỗ nhẹ lên vai bạn: “Được rồi, thôi nào, đừng lo lắng quá, tớ đâu phải con ngốc dễ bị bắt nạt, phải không nào? Trong trường mình tớ còn là thổ địa ấy chứ, đứa nào dám bắt nạt tớ, haha~”
Cô cố gắng cười thoải mái để trấn an nỗi lo lắng trong lòng Vương Hy Như.
(Tiện thể mình thông báo luôn về truyện : Hoàn lương đi, cô gái!
/44
|