Trên hành lang từng người lần lượt rời đi, bao gồm cả vị tài xế và một hành khách khác bị thương được đưa ra từ phòng cấp cứu, chỉ còn một mình Vương Hy Như vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Mạnh Đề rơi vào trạng thái “lòng nóng như lửa đốt”, đi đi lại lại. Triệu Sơ Niên đi đến máy bán hàng tự động cuối hành lang mua hai lon đồ uống nóng, cho Trịnh Hiến Văn một lon, lon còn lại đưa cho Mạnh Đề, Mạnh Đề không buồn ngẩng lên, tay cũng không động đậy: “Em không cần.”
Triệu Sơ Niên có phần bất đắc dĩ: “Em đang giận cá chém thớt?”
“Không phải vậy.”
Tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng cô cũng hiểu hành động này ấu trĩ biết bao, đúng thật là giận cá chém thớt. Người lái xe đâm vào người ta không phải Triệu Sơ Niên, trên thực tế, chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, xét trên phương diện nào đó cũng là vì nể mặt Triệu Sơ Niên, nhưng mà cô lại không thể kiềm chế suy nghĩ của mình, nếu như Vương Hy Như bị thương nặng hơn thế thì biết phải làm thế nào? Sau khi nghe sơ lược câu chuyện xảy ra, cô mới tưởng tượng lực đâm mạnh như thế nào, gần như là quăng cả người bạn cô đi. Trong lòng khó chịu, thái độ cũng không thể tốt hơn được.
Mạnh Đề cau mày: “Tại sao thầy không đi thăm người anh họ kia của thầy đi? Anh ta đang ở đâu?”
“Anh ta được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt rồi, lát nữa tôi và bác tôi sẽ đến đó xem sao.” Triệu Sơ Niên nhẫn nại giải thích cặn kẽ: “Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, bị chấn động não, vẫn đang hôn mê.”
Mạnh Đề nhớ tới vị viện phó Dụ mới đi cùng hai bác cháu họ ban nãy, cô cũng biết Triệu Luật Hòa nhất định được đưa đến phòng bệnh tốt nhất, thậm chí còn là bác sĩ tốt nhất, tâm trạng trở nên u ám, nhìn Triệu Sơ Niên rồi nhếch môi cười nhạt: “Hôn mê sao? Bao giờ mới tỉnh?”
“Chắc là ngày mai.”
Mạnh Đề “hừ” một tiếng: “Không ngờ vẫn còn tỉnh lại.”
Trước khi nói câu đó cô đã cố gắng khắc chế tâm trạng lắm rồi, nhưng dù sao vẫn có một chút oán giận và cảm giác hả hê nào đó không thể che giấu được, người nghe kỹ có thể nghe ngay ra hàm ý “Tại sao vẫn chưa chết” trong đó một cách dễ dàng. Ánh mắt Triệu Sơ Niên chợt lóe lên nhưng thần sắc vẫn bình thường; còn sắc mặt Trịnh Hiến Văn lại thay đổi hoàn toàn, anh nhíu mày: “Mạnh Đề, lớn bằng ngần ấy rồi mà không biết lịch sự à? Anh dạy em thế nào?”
Anh chưa từng dạy bảo cô nghiêm khắc như vậy bao giờ, Mạnh Đề cũng biết bản thân đã nói sai, trước mặt người nhà người ta mà lại nói năng theo kiểu “chửi rủa” thế này, suy cho cùng vẫn là bất lịch sự.
Cô cúi xuống nhìn giày Triệu Sơ Niên và nói “xin lỗi”, tìm một chiếc ghế cách xa anh mới ngồi xuống, căn bản không thể khiến lòng mình tĩnh lặng được, cô quay về phía cuối hành lang, nhìn đến đờ đẫn, xoa xoa hai má cố lấy lại tinh thần. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một màu đen sì, cửa sổ khép hờ, cơn gió lạnh lẽo thổi đến.
Bộ dạng “mất hồn mất vía” của cô rơi vào mắt Triệu Sơ Niên, anh nhíu mày, nhìn Trịnh Hiến Văn: “Anh hà tất phải nói nặng như vậy? A Đề chỉ đang tức giận thôi, tôi không ngại.”
“Anh không ngại là chuyện của anh, nhưng con bé không phải là người ngay cả những đạo lý đối nhân xử thế này cũng không biết.”
Cánh cửa phía sau được mở toang, bác sĩ đẩy giường bệnh của Vương Hy Như ra.
Gần như là ngay giây tiếp theo, Mạnh Đề đã nhảy ra khỏi ghế, chạy vội tới bên giường. Đùi cô ấy bị nẹp hai thanh gỗ, vết thương trên ngực cũng được bôi thuốc, bác sĩ cho cô ấy một liều giảm đau, nhìn qua có vẻ dược tính của thuốc giảm đau làm cô ấy mê man nhưng vẫn không thể giảm bớt sự đau đớn cho cô ấy. Cô ấy nằm thẳng trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, mi tâm vì đau đớn mà nhíu chặt lại, giường bệnh có bánh xe đi thêm được bao nhiêu thì toàn thân lại co ro lại bấy nhiêu.
Bác sĩ và y tá đẩy Vương Hy Như vào phòng bệnh, cẩn thận sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Mạnh Đề ngồi bên cạnh giường bệnh của bạn mà run lên, đôi mắt cay cay, đau nhức, cô nắm chặt chăn, tay còn lại sờ nhẹ lên hai má bạn. Cô vốn định ở lại bệnh viện, chờ bạn tỉnh lại nhưng bác sĩ nói không cần thiết, với lượng thuốc giảm đau đã uống chắc chưa đến trưa mai đã có thể tỉnh rồi.
Thấy cô không hề có ý định về nhà, Triệu Sơ Niên khuyên bảo: “A Đề, về trước đi.”
Mạnh Đề như không nghe thấy anh nói gì, cô vẫn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Vương Hy Như không dời mắt, dùng âm lượng có thể coi là lẩm bẩm, nói: “Em rất quý Hy Như, bạn ấy đối với em rất rất tốt, ngay cả thầy cũng không bằng. Em thà là bản thân mình bị thương cũng không muốn bạn ấy phải chịu nỗi đau đớn này.”
Hoàn cảnh ấm áp, tĩnh lặng như vậy, bất luận là Triệu Sơ Niên hay Trịnh Hiến Văn đều không nỡ lòng quấy rầy, hai người nhìn nhau, một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, đứng lặng ngoài cửa, nương theo ánh đèn màu quýt bên trong nhìn vào căn phòng im ắng.
Triệu Sơ Niên hơi xúc động, anh nói khẽ: “Tình cảm của hai cô bé còn sâu nặng hơn tôi nghĩ.”
Khoảng cách Trịnh Hiến Văn đang đứng cách anh không xa, hành lang bệnh viện ban đêm thật quá yên tĩnh, nhưng không một từ nào trong câu này rơi vào tai anh. Vì vậy anh nói một câu không rõ có cảm xúc gì: “A Đề từ nhỏ đến lớn không có người bạn nào. Vương Hy Như chắc chắn là người bạn thân đầu tiên của cô bé.”
Triệu Sơ Niên dường như không hiểu: “Không có người bạn nào? Sao cô bé lại không có người bạn nào?”
Trong phòng bệnh còn có một bệnh nhân khác, âm lượng của hai người phải ép xuống thật thấp.
Trịnh Hiến Văn nhớ tới dáng dấp khi học tiểu học của cô, khi đó cô khá mập, không nhanh nhẹn, tay chân vụng về, tham gia hoạt động gì cũng bị người khác chê cười; tuy bề ngoài không tính là đáng ghét nhưng nhất định không một ai muốn làm bạn cùng; sau khi lên cấp ba thì đỡ hơn một chút, nhưng đại khái vẫn bị ám ảnh nên trong số các bạn học cùng, không một ai tiến được vào lòng cô.
Triệu Sơ Niên nghe xong câu chuyện này sắc mặt tệ hơn một chút. Nhìn phản ứng của anh, Trịnh Hiến Văn càng thêm khẳng định chắc chắn dự cảm trong lòng, anh trầm mặc một hồi.
Mạnh Đề từ phòng bệnh đi ra, sau khi đi được vài bước trên hành lang mới phát hiện Triệu Sơ Niên và Trịnh Hiến Văn đang đứng ngoài đó, nói chuyện câu được câu chăng, trên mặt họ đều có vẻ buồn ngủ lờ mờ, trông như đang chờ cô đi ra. Trịnh Hiến Văn ở đây là điều dĩ nhiên, vì thế cô nhìn sang Triệu Sơ Niên, hỏi khách sáo: “Thầy Triệu, sao thầy chưa đi?”
“Tôi đang đợi em, muốn đưa em về.”
Trịnh Hiến Văn nói: “Tôi sẽ đưa em ấy về.”
“Tôi nghĩ có thêm một người không có gì không tốt.” Triệu Sơ Niên nói với vẻ rất đỗi chân thành, “Bây giờ cũng không dễ bắt xe.”
Lời mời như vậy quả là khó từ chối, Mạnh Đề do dự nhìn Trịnh Hiến Văn với vẻ cầu cứu.
Suy nghĩ trong đầu Trịnh Hiến Văn dao động, khách khí nói: “Vậy cảm ơn anh.”
Ba người đi tới nơi đỗ xe của bệnh viện, khi thấy xe của Triệu Sơ Niên, Trịnh Hiến Văn không phải không có cảm xúc gì, anh lắc đầu rồi nói: “Trước khi thấy anh hôm nay, tôi thật sự không nghĩ anh là người của Thăng Hằng, cũng không ngờ Triệu Đồng Huấn lại là bác anh.”
Giờ đây Mạnh Đề mới cảm thấy cái tên đó rất quen tai nhưng trong một chốc một lát thật sự không nhớ nổi, giống như đầu óc bị úng nước vậy, cô hỏi: “Thăng Hằng là gì?”
Trịnh Hiến Văn thở dài, cảm thấy cô nàng này đúng là không quan tâm chút nào đến chuyện ngoài xã hội, anh lên tiếng giải thích: “Tập đoàn Thăng Hằng là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố này, tòa nhà cao tầng do anh thiết kế chính là thiết kế cho họ đấy.”
Mạnh Đề cuối cùng đã hiểu ra: “Anh Hiến Văn, như thế nghĩa là anh quen biết họ?”
“Chỉ có Triệu Luật Hòa thôi, mấy hôm trước có gặp mặt một lần, vì chuyện phương án thiết kế tòa nhà.”
Khóe môi Mạnh Đề co lại, cố gắng để tầm nhìn của mình hướng về nơi xa xôi. Tuy đã biết trước Triệu Sơ Niên rất có điều kiện nhưng vẫn không ngờ được xuất thân của anh lại danh giá đến mức này, hơn nữa, loanh quanh thế nào lại có quan hệ với Trịnh Hiến Văn, cô cảm thấy thật trùng hợp, thế giới này hóa ra lại bé nhỏ như vậy.
Mới đi được chưa bao lâu, Mạnh Đề đã phải cố kiềm chế lắm mới khiến bản thân không ngủ gật, vì vậy khi còn trong xe đã nói cảm ơn Triệu Sơ Niên, xe dừng lại hẳn đã định mở cửa xe lên nhà, đi được vài bước mới phát hiện Trịnh Hiến Văn không đi theo cô mà vẫn ngồi trong xe nói chuyện gì đó với Triệu Sơ Niên; cô dừng bước và đứng chờ khá lâu mới có thể sóng vai cùng anh bước vào hiên nhà của khu tập thể.
Đêm đen dày đặc, mọi âm thanh đều đã biến mất nhưng lại có tiếng gió ù ù thổi tới. Nhà cao tầng phía xa thoắt ẩn thoắt hiện, dường như không một ai có thể bước vào bóng đêm ấy. Hai người đều có vóc người cao ráo nhưng vẫn được coi là một cao một thấp, trông rất phù hợp. Triệu Sơ Niên nhìn theo hai chiếc bóng vừa nói chuyện vừa bước vào khu nhà, không kiềm chế được mà kéo cửa kính xe xuống, gọi cô lại.
Mạnh Đề quay lại vài bước, đứng cạnh xe, cô nghe thấy anh nói: “A Đề, hành động gây tai nạn của anh họ tôi hôm nay tôi thật sự rất xin lỗi. Em tức giận tôi có thể hiểu được, nhưng tôi mong em không nên giận cá chém thớt lên tôi.”
Mạnh Đề mím môi, người hơi run: “Em vẫn cảm thấy sợ hãi, không biết làm thế nào?”
Cô có vẻ đã bình tĩnh hơn. Triệu Sơ Niên hỏi: “Em đã thông báo cho cha mẹ bạn em chưa? Nếu phụ huynh em ấy có yêu cầu và ý kiến gì, em hãy nói cho chúng tôi.”
“… Vẫn chưa ạ.”
“Em nên mau chóng thông báo cho cha mẹ em ấy.”
Mạnh Đề hơi bối rối: “Không được, em đã đồng ý với bạn ấy tạm thời không thông báo rồi.”
“Hiện giờ tuy em ấy đã đủ tuổi trưởng thành nhưng vẫn ở dưới sự che chở của cha mẹ. Thương tích lần này không nhẹ, hoàn cảnh bị thương cũng phải nói cho phụ huynh biết, trong vòng hai tháng tới chưa thể khỏi hẳn được, thời gian dài như vậy, các em không giấu được phụ huynh đâu.” Triệu Sơ Niên nói: “Nếu em quan tâm tới bạn như vậy thì hãy đứng ở lập trường của người làm cha mẹ mà suy nghĩ một chút, muốn chờ hai tháng sau mới biết con gái mình bị tai nạn hay muốn được thông báo ngay từ đầu?”
Mạnh Đề do dự, nhìn Trịnh Hiến Văn bằng ánh mắt cầu cứu, thấy anh cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng tình, “Đúng là em nên báo cho cha mẹ cô ấy. Một người bạn tốt không chỉ cần che chở khi bạn gặp bất trắc mà cũng cần thẳng thắn. Mạnh Đề, một mình em không thể chăm sóc nổi đâu, kể cả có những bạn khác nữa, nhưng họ cũng bận việc của họ, người thì thi nghiên cứu sinh, người thì đi tìm việc làm, không có nhiều thời gian như vậy. Ngày mai đến bệnh viện hãy khuyên cô ấy để cô ấy biết rồi hẵng thông báo cho hai bác, ít nhất cũng có thêm người chăm sóc.”
“Nhưng nhà cô ấy rất bình thường, trong nhà còn có người già sức khỏe không tốt. Nếu không cô ấy sẽ không vất vả đến nỗi phải đi làm giáo viên dạy thêm ở trung tâm.”
Mạnh Đề cảm thấy hơi mất năng lực ngôn ngữ khi đứng trước hai người đàn ông này; Triệu Sơ Niên thì không cần bàn tới, nhất định anh có rất rất nhiều tiền; còn nhà họ Trịnh cũng có điều kiện, thu nhập của Trịnh Hiến Văn rất cao, có lẽ họ đều không hiểu một gia đình chỉ có hai cha mẹ mà phải nuôi một đứa con và hai người già vất vả đến nhường nào, “Bình thường đã chi tiêu nhiều như vậy, hơn nữa nhà cô ấy không phải ở thành phố này, nếu cha mẹ cô ấy đến ở dài hạn, vậy chưa chắc đã lo được chu toàn cho hai bác ấy.”
“Đây không phải việc khó.” Triệu Sơ Niên lắc đầu, “Tất cả chi phí đều do chúng tôi gánh vác. Thăng Hằng có mấy khách sạn, có một khách sạn ở ngay gần bệnh viện, cha mẹ em ấy tới có thể vào ở luôn. A Đề như vậy em còn ý kiến gì không?”
Một lời đề nghị hoàn hảo, tính toán quá chu toàn, Mạnh Đề gật nhẹ đầu: “Vâng, cảm ơn. Cảm ơn thầy.”
“Sau khi cha mẹ em ấy tới, nhớ thông báo cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Triệu Sơ Niên mỉm cười với cô rồi chậm rãi đóng cửa kính xe, quay đầu xe rồi đi luôn.
Đứng một lúc ngoài trời, gió lạnh thốc vào cổ và tai, ngược lại Mạnh Đề thấy tỉnh táo hơn chút, một buổi tối với bao nỗi lo âu đã qua đi, đầu óc dường như đã minh mẫn hơn, cô cùng Trịnh Hiến Văn lên gác, khẽ nói cảm ơn anh. Nghĩ lại, nếu không phải có anh ở đó, có lẽ tính cách cô đã bộc phát mấy lần trong một buổi tối rồi.
Nhưng Trịnh Hiến Văn vẫn không nói năng gì, có vẻ như tâm sự trong lòng anh chồng chất như núi, sau khi tiễn cô đến cửa nhà vẫn không đi xuống ngay mà hỏi: “Em và Triệu Sơ Niên rốt cuộc đã biết nhau từ bao giờ?”
Mạnh Đề lúc đó đang đứng ở cạnh máy lọc nước rót nước, cô nhìn anh với vẻ khó hiểu, “Gì cơ?”
Trịnh Hiến Văn nói: “Muốn anh nhắc lại lần nữa à?”
Mạnh Đề thật thà nói: “Học kỳ một năm nay.”
“Anh ta rất thích em.” Câu này không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật.
Mạnh Đề đỏ mặt, liên tục xua tay: “Anh Hiến Văn hiểu lầm rồi, không phải vậy đâu. Thầy Triệu chỉ là thầy giáo em thôi.”
“Em coi anh ta như vậy, nhưng anh ta không coi em như thế.”
Mạnh Đề bỏ cốc nước ra, động tác cuối cùng không tốt nên vẫn có vài giọt nước nóng rớt lên tay cô. Cô biết Triệu Sơ Niên đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi không giống bình thường, không giống như lòng tốt của một giáo viên đối với học trò. Những tình tiết từ ngày bắt đầu gặp nhau đến tối nay lần lượt hiện lên trong đầu, ngay cả nụ cười hơi nhướn mi của anh cũng rõ ràng như vậy. Cô ngạc nhiên không biết chính mình sao lại nhớ kỹ đến thế, cũng sợ hãi vì anh đã lặng lẽ tiến vào cuộc sống của cô. Trịnh Hiến Văn chăm sóc cô hơn mười năm, giờ đây có một vài chuyện cô còn không nhớ kỹ bằng chuyện của Triệu Sơ Niên.
Cô cắn nhẹ môi, nhìn Trịnh Hiến Văn với vẻ cầu cứu: “Em nên làm sao đây?”
Trịnh Hiến Văn đứng dưới ngọn đèn trong phòng khách, bóng anh đổ dài dưới mặt đất tạo thành màu đen sẫm, anh nói: “Em còn như hồi bé, anh nói gì em cũng tin, nói gì em cũng nghe không?”
Mạnh Đề cứng nhắc gật đầu.
Nụ cười của Trịnh Hiến Văn ấm áp hơn một chút, tựa như khi còn bé, hai tay đặt nhẹ đôi má cô, hôn lên thái dương cô thật khẽ: “A Đề, bất luận anh đề nghị em như thế nào, anh thật sự không mong sự tồn tại của anh ảnh hưởng đến lựa chọn của em. Việc này em nên hiểu kỹ rồi hẵng quyết định. Em xinh đẹp nhường này, có người thích em không phải việc xấu xa gì. Nhưng Triệu Sơ Niên không như thế, em phải chú ý đề phòng một chút, suy nghĩ kỹ càng. Anh ta là một người rất thông minh, điều này không cần nghi ngờ, có lẽ còn thông minh hơn cả anh em mình nghĩ, anh không muốn em bị tổn thương hay lừa gạt, hiểu chưa nào?”
Mạnh Đề rơi vào trạng thái “lòng nóng như lửa đốt”, đi đi lại lại. Triệu Sơ Niên đi đến máy bán hàng tự động cuối hành lang mua hai lon đồ uống nóng, cho Trịnh Hiến Văn một lon, lon còn lại đưa cho Mạnh Đề, Mạnh Đề không buồn ngẩng lên, tay cũng không động đậy: “Em không cần.”
Triệu Sơ Niên có phần bất đắc dĩ: “Em đang giận cá chém thớt?”
“Không phải vậy.”
Tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng cô cũng hiểu hành động này ấu trĩ biết bao, đúng thật là giận cá chém thớt. Người lái xe đâm vào người ta không phải Triệu Sơ Niên, trên thực tế, chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, xét trên phương diện nào đó cũng là vì nể mặt Triệu Sơ Niên, nhưng mà cô lại không thể kiềm chế suy nghĩ của mình, nếu như Vương Hy Như bị thương nặng hơn thế thì biết phải làm thế nào? Sau khi nghe sơ lược câu chuyện xảy ra, cô mới tưởng tượng lực đâm mạnh như thế nào, gần như là quăng cả người bạn cô đi. Trong lòng khó chịu, thái độ cũng không thể tốt hơn được.
Mạnh Đề cau mày: “Tại sao thầy không đi thăm người anh họ kia của thầy đi? Anh ta đang ở đâu?”
“Anh ta được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt rồi, lát nữa tôi và bác tôi sẽ đến đó xem sao.” Triệu Sơ Niên nhẫn nại giải thích cặn kẽ: “Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, bị chấn động não, vẫn đang hôn mê.”
Mạnh Đề nhớ tới vị viện phó Dụ mới đi cùng hai bác cháu họ ban nãy, cô cũng biết Triệu Luật Hòa nhất định được đưa đến phòng bệnh tốt nhất, thậm chí còn là bác sĩ tốt nhất, tâm trạng trở nên u ám, nhìn Triệu Sơ Niên rồi nhếch môi cười nhạt: “Hôn mê sao? Bao giờ mới tỉnh?”
“Chắc là ngày mai.”
Mạnh Đề “hừ” một tiếng: “Không ngờ vẫn còn tỉnh lại.”
Trước khi nói câu đó cô đã cố gắng khắc chế tâm trạng lắm rồi, nhưng dù sao vẫn có một chút oán giận và cảm giác hả hê nào đó không thể che giấu được, người nghe kỹ có thể nghe ngay ra hàm ý “Tại sao vẫn chưa chết” trong đó một cách dễ dàng. Ánh mắt Triệu Sơ Niên chợt lóe lên nhưng thần sắc vẫn bình thường; còn sắc mặt Trịnh Hiến Văn lại thay đổi hoàn toàn, anh nhíu mày: “Mạnh Đề, lớn bằng ngần ấy rồi mà không biết lịch sự à? Anh dạy em thế nào?”
Anh chưa từng dạy bảo cô nghiêm khắc như vậy bao giờ, Mạnh Đề cũng biết bản thân đã nói sai, trước mặt người nhà người ta mà lại nói năng theo kiểu “chửi rủa” thế này, suy cho cùng vẫn là bất lịch sự.
Cô cúi xuống nhìn giày Triệu Sơ Niên và nói “xin lỗi”, tìm một chiếc ghế cách xa anh mới ngồi xuống, căn bản không thể khiến lòng mình tĩnh lặng được, cô quay về phía cuối hành lang, nhìn đến đờ đẫn, xoa xoa hai má cố lấy lại tinh thần. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một màu đen sì, cửa sổ khép hờ, cơn gió lạnh lẽo thổi đến.
Bộ dạng “mất hồn mất vía” của cô rơi vào mắt Triệu Sơ Niên, anh nhíu mày, nhìn Trịnh Hiến Văn: “Anh hà tất phải nói nặng như vậy? A Đề chỉ đang tức giận thôi, tôi không ngại.”
“Anh không ngại là chuyện của anh, nhưng con bé không phải là người ngay cả những đạo lý đối nhân xử thế này cũng không biết.”
Cánh cửa phía sau được mở toang, bác sĩ đẩy giường bệnh của Vương Hy Như ra.
Gần như là ngay giây tiếp theo, Mạnh Đề đã nhảy ra khỏi ghế, chạy vội tới bên giường. Đùi cô ấy bị nẹp hai thanh gỗ, vết thương trên ngực cũng được bôi thuốc, bác sĩ cho cô ấy một liều giảm đau, nhìn qua có vẻ dược tính của thuốc giảm đau làm cô ấy mê man nhưng vẫn không thể giảm bớt sự đau đớn cho cô ấy. Cô ấy nằm thẳng trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, mi tâm vì đau đớn mà nhíu chặt lại, giường bệnh có bánh xe đi thêm được bao nhiêu thì toàn thân lại co ro lại bấy nhiêu.
Bác sĩ và y tá đẩy Vương Hy Như vào phòng bệnh, cẩn thận sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Mạnh Đề ngồi bên cạnh giường bệnh của bạn mà run lên, đôi mắt cay cay, đau nhức, cô nắm chặt chăn, tay còn lại sờ nhẹ lên hai má bạn. Cô vốn định ở lại bệnh viện, chờ bạn tỉnh lại nhưng bác sĩ nói không cần thiết, với lượng thuốc giảm đau đã uống chắc chưa đến trưa mai đã có thể tỉnh rồi.
Thấy cô không hề có ý định về nhà, Triệu Sơ Niên khuyên bảo: “A Đề, về trước đi.”
Mạnh Đề như không nghe thấy anh nói gì, cô vẫn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Vương Hy Như không dời mắt, dùng âm lượng có thể coi là lẩm bẩm, nói: “Em rất quý Hy Như, bạn ấy đối với em rất rất tốt, ngay cả thầy cũng không bằng. Em thà là bản thân mình bị thương cũng không muốn bạn ấy phải chịu nỗi đau đớn này.”
Hoàn cảnh ấm áp, tĩnh lặng như vậy, bất luận là Triệu Sơ Niên hay Trịnh Hiến Văn đều không nỡ lòng quấy rầy, hai người nhìn nhau, một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, đứng lặng ngoài cửa, nương theo ánh đèn màu quýt bên trong nhìn vào căn phòng im ắng.
Triệu Sơ Niên hơi xúc động, anh nói khẽ: “Tình cảm của hai cô bé còn sâu nặng hơn tôi nghĩ.”
Khoảng cách Trịnh Hiến Văn đang đứng cách anh không xa, hành lang bệnh viện ban đêm thật quá yên tĩnh, nhưng không một từ nào trong câu này rơi vào tai anh. Vì vậy anh nói một câu không rõ có cảm xúc gì: “A Đề từ nhỏ đến lớn không có người bạn nào. Vương Hy Như chắc chắn là người bạn thân đầu tiên của cô bé.”
Triệu Sơ Niên dường như không hiểu: “Không có người bạn nào? Sao cô bé lại không có người bạn nào?”
Trong phòng bệnh còn có một bệnh nhân khác, âm lượng của hai người phải ép xuống thật thấp.
Trịnh Hiến Văn nhớ tới dáng dấp khi học tiểu học của cô, khi đó cô khá mập, không nhanh nhẹn, tay chân vụng về, tham gia hoạt động gì cũng bị người khác chê cười; tuy bề ngoài không tính là đáng ghét nhưng nhất định không một ai muốn làm bạn cùng; sau khi lên cấp ba thì đỡ hơn một chút, nhưng đại khái vẫn bị ám ảnh nên trong số các bạn học cùng, không một ai tiến được vào lòng cô.
Triệu Sơ Niên nghe xong câu chuyện này sắc mặt tệ hơn một chút. Nhìn phản ứng của anh, Trịnh Hiến Văn càng thêm khẳng định chắc chắn dự cảm trong lòng, anh trầm mặc một hồi.
Mạnh Đề từ phòng bệnh đi ra, sau khi đi được vài bước trên hành lang mới phát hiện Triệu Sơ Niên và Trịnh Hiến Văn đang đứng ngoài đó, nói chuyện câu được câu chăng, trên mặt họ đều có vẻ buồn ngủ lờ mờ, trông như đang chờ cô đi ra. Trịnh Hiến Văn ở đây là điều dĩ nhiên, vì thế cô nhìn sang Triệu Sơ Niên, hỏi khách sáo: “Thầy Triệu, sao thầy chưa đi?”
“Tôi đang đợi em, muốn đưa em về.”
Trịnh Hiến Văn nói: “Tôi sẽ đưa em ấy về.”
“Tôi nghĩ có thêm một người không có gì không tốt.” Triệu Sơ Niên nói với vẻ rất đỗi chân thành, “Bây giờ cũng không dễ bắt xe.”
Lời mời như vậy quả là khó từ chối, Mạnh Đề do dự nhìn Trịnh Hiến Văn với vẻ cầu cứu.
Suy nghĩ trong đầu Trịnh Hiến Văn dao động, khách khí nói: “Vậy cảm ơn anh.”
Ba người đi tới nơi đỗ xe của bệnh viện, khi thấy xe của Triệu Sơ Niên, Trịnh Hiến Văn không phải không có cảm xúc gì, anh lắc đầu rồi nói: “Trước khi thấy anh hôm nay, tôi thật sự không nghĩ anh là người của Thăng Hằng, cũng không ngờ Triệu Đồng Huấn lại là bác anh.”
Giờ đây Mạnh Đề mới cảm thấy cái tên đó rất quen tai nhưng trong một chốc một lát thật sự không nhớ nổi, giống như đầu óc bị úng nước vậy, cô hỏi: “Thăng Hằng là gì?”
Trịnh Hiến Văn thở dài, cảm thấy cô nàng này đúng là không quan tâm chút nào đến chuyện ngoài xã hội, anh lên tiếng giải thích: “Tập đoàn Thăng Hằng là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố này, tòa nhà cao tầng do anh thiết kế chính là thiết kế cho họ đấy.”
Mạnh Đề cuối cùng đã hiểu ra: “Anh Hiến Văn, như thế nghĩa là anh quen biết họ?”
“Chỉ có Triệu Luật Hòa thôi, mấy hôm trước có gặp mặt một lần, vì chuyện phương án thiết kế tòa nhà.”
Khóe môi Mạnh Đề co lại, cố gắng để tầm nhìn của mình hướng về nơi xa xôi. Tuy đã biết trước Triệu Sơ Niên rất có điều kiện nhưng vẫn không ngờ được xuất thân của anh lại danh giá đến mức này, hơn nữa, loanh quanh thế nào lại có quan hệ với Trịnh Hiến Văn, cô cảm thấy thật trùng hợp, thế giới này hóa ra lại bé nhỏ như vậy.
Mới đi được chưa bao lâu, Mạnh Đề đã phải cố kiềm chế lắm mới khiến bản thân không ngủ gật, vì vậy khi còn trong xe đã nói cảm ơn Triệu Sơ Niên, xe dừng lại hẳn đã định mở cửa xe lên nhà, đi được vài bước mới phát hiện Trịnh Hiến Văn không đi theo cô mà vẫn ngồi trong xe nói chuyện gì đó với Triệu Sơ Niên; cô dừng bước và đứng chờ khá lâu mới có thể sóng vai cùng anh bước vào hiên nhà của khu tập thể.
Đêm đen dày đặc, mọi âm thanh đều đã biến mất nhưng lại có tiếng gió ù ù thổi tới. Nhà cao tầng phía xa thoắt ẩn thoắt hiện, dường như không một ai có thể bước vào bóng đêm ấy. Hai người đều có vóc người cao ráo nhưng vẫn được coi là một cao một thấp, trông rất phù hợp. Triệu Sơ Niên nhìn theo hai chiếc bóng vừa nói chuyện vừa bước vào khu nhà, không kiềm chế được mà kéo cửa kính xe xuống, gọi cô lại.
Mạnh Đề quay lại vài bước, đứng cạnh xe, cô nghe thấy anh nói: “A Đề, hành động gây tai nạn của anh họ tôi hôm nay tôi thật sự rất xin lỗi. Em tức giận tôi có thể hiểu được, nhưng tôi mong em không nên giận cá chém thớt lên tôi.”
Mạnh Đề mím môi, người hơi run: “Em vẫn cảm thấy sợ hãi, không biết làm thế nào?”
Cô có vẻ đã bình tĩnh hơn. Triệu Sơ Niên hỏi: “Em đã thông báo cho cha mẹ bạn em chưa? Nếu phụ huynh em ấy có yêu cầu và ý kiến gì, em hãy nói cho chúng tôi.”
“… Vẫn chưa ạ.”
“Em nên mau chóng thông báo cho cha mẹ em ấy.”
Mạnh Đề hơi bối rối: “Không được, em đã đồng ý với bạn ấy tạm thời không thông báo rồi.”
“Hiện giờ tuy em ấy đã đủ tuổi trưởng thành nhưng vẫn ở dưới sự che chở của cha mẹ. Thương tích lần này không nhẹ, hoàn cảnh bị thương cũng phải nói cho phụ huynh biết, trong vòng hai tháng tới chưa thể khỏi hẳn được, thời gian dài như vậy, các em không giấu được phụ huynh đâu.” Triệu Sơ Niên nói: “Nếu em quan tâm tới bạn như vậy thì hãy đứng ở lập trường của người làm cha mẹ mà suy nghĩ một chút, muốn chờ hai tháng sau mới biết con gái mình bị tai nạn hay muốn được thông báo ngay từ đầu?”
Mạnh Đề do dự, nhìn Trịnh Hiến Văn bằng ánh mắt cầu cứu, thấy anh cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng tình, “Đúng là em nên báo cho cha mẹ cô ấy. Một người bạn tốt không chỉ cần che chở khi bạn gặp bất trắc mà cũng cần thẳng thắn. Mạnh Đề, một mình em không thể chăm sóc nổi đâu, kể cả có những bạn khác nữa, nhưng họ cũng bận việc của họ, người thì thi nghiên cứu sinh, người thì đi tìm việc làm, không có nhiều thời gian như vậy. Ngày mai đến bệnh viện hãy khuyên cô ấy để cô ấy biết rồi hẵng thông báo cho hai bác, ít nhất cũng có thêm người chăm sóc.”
“Nhưng nhà cô ấy rất bình thường, trong nhà còn có người già sức khỏe không tốt. Nếu không cô ấy sẽ không vất vả đến nỗi phải đi làm giáo viên dạy thêm ở trung tâm.”
Mạnh Đề cảm thấy hơi mất năng lực ngôn ngữ khi đứng trước hai người đàn ông này; Triệu Sơ Niên thì không cần bàn tới, nhất định anh có rất rất nhiều tiền; còn nhà họ Trịnh cũng có điều kiện, thu nhập của Trịnh Hiến Văn rất cao, có lẽ họ đều không hiểu một gia đình chỉ có hai cha mẹ mà phải nuôi một đứa con và hai người già vất vả đến nhường nào, “Bình thường đã chi tiêu nhiều như vậy, hơn nữa nhà cô ấy không phải ở thành phố này, nếu cha mẹ cô ấy đến ở dài hạn, vậy chưa chắc đã lo được chu toàn cho hai bác ấy.”
“Đây không phải việc khó.” Triệu Sơ Niên lắc đầu, “Tất cả chi phí đều do chúng tôi gánh vác. Thăng Hằng có mấy khách sạn, có một khách sạn ở ngay gần bệnh viện, cha mẹ em ấy tới có thể vào ở luôn. A Đề như vậy em còn ý kiến gì không?”
Một lời đề nghị hoàn hảo, tính toán quá chu toàn, Mạnh Đề gật nhẹ đầu: “Vâng, cảm ơn. Cảm ơn thầy.”
“Sau khi cha mẹ em ấy tới, nhớ thông báo cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Triệu Sơ Niên mỉm cười với cô rồi chậm rãi đóng cửa kính xe, quay đầu xe rồi đi luôn.
Đứng một lúc ngoài trời, gió lạnh thốc vào cổ và tai, ngược lại Mạnh Đề thấy tỉnh táo hơn chút, một buổi tối với bao nỗi lo âu đã qua đi, đầu óc dường như đã minh mẫn hơn, cô cùng Trịnh Hiến Văn lên gác, khẽ nói cảm ơn anh. Nghĩ lại, nếu không phải có anh ở đó, có lẽ tính cách cô đã bộc phát mấy lần trong một buổi tối rồi.
Nhưng Trịnh Hiến Văn vẫn không nói năng gì, có vẻ như tâm sự trong lòng anh chồng chất như núi, sau khi tiễn cô đến cửa nhà vẫn không đi xuống ngay mà hỏi: “Em và Triệu Sơ Niên rốt cuộc đã biết nhau từ bao giờ?”
Mạnh Đề lúc đó đang đứng ở cạnh máy lọc nước rót nước, cô nhìn anh với vẻ khó hiểu, “Gì cơ?”
Trịnh Hiến Văn nói: “Muốn anh nhắc lại lần nữa à?”
Mạnh Đề thật thà nói: “Học kỳ một năm nay.”
“Anh ta rất thích em.” Câu này không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật.
Mạnh Đề đỏ mặt, liên tục xua tay: “Anh Hiến Văn hiểu lầm rồi, không phải vậy đâu. Thầy Triệu chỉ là thầy giáo em thôi.”
“Em coi anh ta như vậy, nhưng anh ta không coi em như thế.”
Mạnh Đề bỏ cốc nước ra, động tác cuối cùng không tốt nên vẫn có vài giọt nước nóng rớt lên tay cô. Cô biết Triệu Sơ Niên đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi không giống bình thường, không giống như lòng tốt của một giáo viên đối với học trò. Những tình tiết từ ngày bắt đầu gặp nhau đến tối nay lần lượt hiện lên trong đầu, ngay cả nụ cười hơi nhướn mi của anh cũng rõ ràng như vậy. Cô ngạc nhiên không biết chính mình sao lại nhớ kỹ đến thế, cũng sợ hãi vì anh đã lặng lẽ tiến vào cuộc sống của cô. Trịnh Hiến Văn chăm sóc cô hơn mười năm, giờ đây có một vài chuyện cô còn không nhớ kỹ bằng chuyện của Triệu Sơ Niên.
Cô cắn nhẹ môi, nhìn Trịnh Hiến Văn với vẻ cầu cứu: “Em nên làm sao đây?”
Trịnh Hiến Văn đứng dưới ngọn đèn trong phòng khách, bóng anh đổ dài dưới mặt đất tạo thành màu đen sẫm, anh nói: “Em còn như hồi bé, anh nói gì em cũng tin, nói gì em cũng nghe không?”
Mạnh Đề cứng nhắc gật đầu.
Nụ cười của Trịnh Hiến Văn ấm áp hơn một chút, tựa như khi còn bé, hai tay đặt nhẹ đôi má cô, hôn lên thái dương cô thật khẽ: “A Đề, bất luận anh đề nghị em như thế nào, anh thật sự không mong sự tồn tại của anh ảnh hưởng đến lựa chọn của em. Việc này em nên hiểu kỹ rồi hẵng quyết định. Em xinh đẹp nhường này, có người thích em không phải việc xấu xa gì. Nhưng Triệu Sơ Niên không như thế, em phải chú ý đề phòng một chút, suy nghĩ kỹ càng. Anh ta là một người rất thông minh, điều này không cần nghi ngờ, có lẽ còn thông minh hơn cả anh em mình nghĩ, anh không muốn em bị tổn thương hay lừa gạt, hiểu chưa nào?”
/44
|