Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 95: Khoảnh khắc ngọt ngào
/115
|
Thẩm Dật Phàm không chờ Tiết Lạc trả lời đã cúi đầu, chạm nhẹ lên khéo môi cô. Đầu tiên anh không vội xâm nhập, mà ở bên ngoài dò xét, đầu lưỡi phác thảo viền môi nhỏ xinh. Một chút đụng chạm mở đầu ấy thôi cũng khiến anh không thể kiềm nén được tiếng thở trầm đục.
Đây là người con gái anh vẫn yêu thương, mong nhớ từng đêm! Lúc này rốt cuộc cũng được ở lại bên cạnh cô rồi!
Tiết Lạc không nghĩ đến Thẩm Dật Phàm lại gấp gáp như vậy, cô mở to đôi mắt, đợi cho cảm giác kinh ngạc qua đi, gương mặt cô liền bị phủ lên một màu đỏ ửng, ngại ngùng vươn tay đẩy anh ra.
Thẩm Dật Phàm bị Tiết Lạc từ chối, đôi mắt đã bắt đầu nhuốm màu tình dục trong phút chốc hiện lên vẻ mất mát tan vỡ. Em ấy từ chối... Em ấy vẫn không chấp nhận anh ư?
Thẩm Dật Phàm ngồi sững tại đó, cả người giống như bị một tầng không khí u ám bao phủ, khiến anh nhìn có chút đáng thương. Người đàn ông này từng cao ngạo như vậy, anh cao cao tại thượng được bao nhiêu người yêu thích, ánh mắt kia vậy mà chưa từng dừng trên người ai... Chẳng qua lúc này anh lại vì một người con gái như cô mà đau lòng đến mức này...
Tiết Lạc nhìn Thẩm Dật Phàm, đôi mắt to tròn thoáng chốc cụp xuống. Khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giọng nói nhỏ đến mức chỉ vo ve như muỗi kêu nhưng lại lọt vào tai của Thẩm Dật Phàm không sót một chữ.
" Em... Em chưa đánh răng mà!"
Thẩm Dật Phàm ngây người ra, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc vì ngại ngùng mà đỏ ửng, khóe môi liền không nhịn được cong lên thành một nụ cười. Anh cúi đầu, lần nữa đem cô ôm lấy, ở bên tai cô nói khẽ.
" Lửa đã cháy, không thể dập!"
Nói xong lại không đợi cô phản ứng, cúi đầu hôn!
Nếu như vừa rồi Thẩm Dật Phàm còn mang một chút tâm lí khám phá, chậm rãi từng chút một thì bây giờ anh như hóa thành một con sói, hành động mang tính công lược vô cùng rõ ràng. Nụ hôn phủ xuống không chút nhân nhượng, đầu lưỡi thuần thục trượt vào, cạy mở hàm răng đã dần dần thỏa hiệp, ở bên trong cùng dây dưa với đầu lưỡi nhỏ xinh.
Tiết Lạc vẫn còn rất ngượng ngùng, cô cố gắng tránh né đầu lưỡi của Thẩm Dật Phàm đang điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng, nhưng dĩ nhiên cô không thể so sánh với Thẩm Dật Phàm, anh nhanh chóng bắt được cô, nhẹ nhàng mút vào, không cho phép từ chối.
Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm hôn đến mơ hồ, không kiềm được phát ra tiếng rên khe khẽ, nhưng rất nhanh lại bị chìm vào trong tiếng môi lưỡi quấn quít của hai người. Chẳng qua, Thẩm Dật Phàm lại nghe thấy rõ ràng âm thanh ấy, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng dục vọng mạnh mẽ càng trở nên khuếch đại, điên cuồng chiếm đoạt tất cả ngọt ngào thuộc về cô.
Đây là Lạc Lạc của anh, là người anh luôn tưởng niệm. Anh rốt cuộc có được cô, lúc này, anh sâu sắc cảm nhận được điều đó!
Thẩm Dật Phàm cảm thấy máu toàn thân của mình đều trở nên nóng rẩy, nhiệt độ chạy dọc toàn thân ngưng tụ ở thân dưới làm dục vọng thô to không ngừng bành trướng mạnh mẽ, gào thét mong muốn người con gái dưới thân.
Thẩm Dật Phàm rời môi Tiết Lạc, vừa chuyển sang ngậm vành tai của cô, từ từ mút vào, trêu chọc cô, vừa đè nén tiếng rên trầm đục đầy khao khát. Anh không muốn vội vàng, đây là lần đầu tiên của hai người, anh nhất định phải trân trọng nó, để lần này sẽ lưu lại cho cô một dấu ấn khó quên nhất.
" Phàm... Đừng, đừng như vậy..."
Tiết Lạc cảm thấy toàn thân mình bị lửa nhiệt của người đàn ông này hôn đến nóng bỏng. Nhất là lúc anh chuyển sang trêu chọc vành tai cô. Tiết Lạc biết, vành tai mình là một địa điểm vô cùng mẩn cảm, chỉ cần chạm nhẹ tác động liền khiến cô không chịu được phải rên rỉ thành tiếng.
Thẩm Dật Phàm nghe thấy lời nói của Tiết Lạc, hai mắt anh phát ra ánh sáng, cũng không nghe theo lời cô rời đi mà càng dồn lực trêu chọc địa điểm này, từ mút nhẹ chuyển sang dùng đầu lưỡi rê ra trên vành tai nhỏ, lâu lâu còn hé răng cắn nhẹ vào phần thịt mềm bên trái tai. Tất cả những thủ đoạn trêu chọc tinh vi này của anh quả thực là làm cho Tiết Lạc vô cùng khó chịu, cả người hư không tràn lên một đợt khao khát... Khao khát được người đàn ông của mình vỗ về...
" Phàm, cho em... Cho em được không?"
Tiết Lạc không chịu nổi nữa, cô cất tiếng cầu xin, thân dưới có cảm giác ướt át càng làm khát vọng này trở nên bức thiết hơn lúc nào hết. Cô từ lúc nào lại trở nên mẩn cảm như vậy chứ? Dường như chỉ cần chạm nhẹ, lập tức sẽ mềm mại, yếu ớt, không còn chút sức lực nào...
Thẩm Dật Phàm ngẩng đầu nhìn Tiết Lạc, thấy gương mặt cô phủ một tầng mồ hôi mỏng manh, vì phát tình mà còn đỏ hồng hơn vừa nãy làm anh không nhịn được cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang không ngừng rỉ ra kia, khẽ nói.
" Bảo bối, ráng chịu đựng một chút, anh không muốn vội vàng... "
Thẩm Dật Phàm thật ra cũng cực kỳ khó chịu, so với Tiết Lạc chỉ có hơn chứ không hề kém. Anh mong nhớ cô lâu như vậy, bây giờ lại được ở bên cạnh cô... Làm sao có thể kiềm chế chính mình được. Chẳng qua, anh hiểu rõ, Lạc Lạc tuy lúc này phát tình có thể có khát khao cháy bỏng đặc biệt, nhưng nếu anh thật sự tiến vào, nhất định sẽ làm cho cô bị tổn thương, cô mềm mại như vậy, làm sao anh có thể khiến cô chịu đựng loại đau đớn ấy được chứ...
Chỉ còn cách ủy khuất chính mình thôi...
Tiết Lạc không biết có nghe thấy lời của Thẩm Dật Phàm hay không, cô hé môi, từng đợt âm thanh rên rỉ mê hoặc lòng người tràn ra, không thể nghi ngờ là khiêu khích giới hạn của Thẩm Dật Phàm. Chỉ thấy Thẩm Dật Phàm gầm nhẹ một tiếng, anh cúi đầu xuống, cách lớp áo ngủ gặm lên bầu ngực mềm mại của cô.
Tiết Lạc khi ngủ không hề mặc áo lót, vừa rồi phát tình khiến cho nhũ hoa cứng lên, dựng thẳng dưới lớp áo vô cùng nổi bật. Vậy nên khi Thẩm Dật Phàm cúi xuống liền chuẩn xác bắt được nụ hoa kia, vươn đầu lưỡi liếm chà sát lớp áo ngủ tơ tằm tạo ra âm thành soàn soạt, nhưng lại là sự trêu chọc mạnh mẽ với nụ hoa đang bung nở bên dưới.
" A... Phàm, đừng... Xin anh... Xin... Đừng như vậy... A... "
Thẩm Dật Phàm không ngẩng đầu, tựa như không nghe thấy lời cô nói. Một bàn tay không chút rảnh rỗi xoa nắn bầu ngực còn lại, cách lớp áo ngủ nặn thành đủ loại hình dạng. Trêu chọc đến mức Tiết Lạc không thể nào nói thêm được câu gì khác ngoài những tiếng rên rỉ không tự chủ được mà ngân nga liên hồi.
Thẩm Dật Phàm rất hài lòng với hiệu quả này, anh ngẩng đầu, chuyển đổi tư thế, đặt Tiết Lạc quay lưng lại với anh, vén tóc cô qua một bên, cúi đầu hôn xuống cái gáy trắng nõn, lâu lâu còn cắn và day nhẹ . Bàn tay ở phía trước vừa xoa nắn bầu ngực vừa thuận tiện cởi từng cúc áo của cô, chừa lại hai cúc cuối cùng rồi kéo nó xuống tận khủy tay, bản thân mình bên này sẽ từ từ hôn xuống tấm lưng ngọc ngà. Phương thức kích thích từ nhiều hướng và đủ loại phương pháp này nhanh chóng kích thích con mèo nhỏ đang vô cùng khó chịu càng trở nên không thể nhịn nổi...
" A... Phàm... Làm ơn... Đừng... Đừng vậy mà..." Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa...
Thẩm Dật Phàm ôm xiết lấy Tiết Lạc, nhấc cô ngồi lên đùi mình, vừa lúc tiếp xúc với dục vọng nóng bỏng bên dưới của anh, cho dù cách mấy lớp vải cũng không che giấu được dục vọng nóng rẩy kinh người. Thẩm Dật Phàm động hông, từ từ ma sát dục vọng đang ngày càng phát trướng lên bộ phận nhạy cảm mềm yếu nhất. Một mặt cúi đầu, thở ra từng đợt hơi thở nặng nề, lại nói nhỏ bên tai cô.
" Muốn anh cùng với em chứ? Lạc Lạc?"
Đây là người con gái anh vẫn yêu thương, mong nhớ từng đêm! Lúc này rốt cuộc cũng được ở lại bên cạnh cô rồi!
Tiết Lạc không nghĩ đến Thẩm Dật Phàm lại gấp gáp như vậy, cô mở to đôi mắt, đợi cho cảm giác kinh ngạc qua đi, gương mặt cô liền bị phủ lên một màu đỏ ửng, ngại ngùng vươn tay đẩy anh ra.
Thẩm Dật Phàm bị Tiết Lạc từ chối, đôi mắt đã bắt đầu nhuốm màu tình dục trong phút chốc hiện lên vẻ mất mát tan vỡ. Em ấy từ chối... Em ấy vẫn không chấp nhận anh ư?
Thẩm Dật Phàm ngồi sững tại đó, cả người giống như bị một tầng không khí u ám bao phủ, khiến anh nhìn có chút đáng thương. Người đàn ông này từng cao ngạo như vậy, anh cao cao tại thượng được bao nhiêu người yêu thích, ánh mắt kia vậy mà chưa từng dừng trên người ai... Chẳng qua lúc này anh lại vì một người con gái như cô mà đau lòng đến mức này...
Tiết Lạc nhìn Thẩm Dật Phàm, đôi mắt to tròn thoáng chốc cụp xuống. Khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giọng nói nhỏ đến mức chỉ vo ve như muỗi kêu nhưng lại lọt vào tai của Thẩm Dật Phàm không sót một chữ.
" Em... Em chưa đánh răng mà!"
Thẩm Dật Phàm ngây người ra, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc vì ngại ngùng mà đỏ ửng, khóe môi liền không nhịn được cong lên thành một nụ cười. Anh cúi đầu, lần nữa đem cô ôm lấy, ở bên tai cô nói khẽ.
" Lửa đã cháy, không thể dập!"
Nói xong lại không đợi cô phản ứng, cúi đầu hôn!
Nếu như vừa rồi Thẩm Dật Phàm còn mang một chút tâm lí khám phá, chậm rãi từng chút một thì bây giờ anh như hóa thành một con sói, hành động mang tính công lược vô cùng rõ ràng. Nụ hôn phủ xuống không chút nhân nhượng, đầu lưỡi thuần thục trượt vào, cạy mở hàm răng đã dần dần thỏa hiệp, ở bên trong cùng dây dưa với đầu lưỡi nhỏ xinh.
Tiết Lạc vẫn còn rất ngượng ngùng, cô cố gắng tránh né đầu lưỡi của Thẩm Dật Phàm đang điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng, nhưng dĩ nhiên cô không thể so sánh với Thẩm Dật Phàm, anh nhanh chóng bắt được cô, nhẹ nhàng mút vào, không cho phép từ chối.
Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm hôn đến mơ hồ, không kiềm được phát ra tiếng rên khe khẽ, nhưng rất nhanh lại bị chìm vào trong tiếng môi lưỡi quấn quít của hai người. Chẳng qua, Thẩm Dật Phàm lại nghe thấy rõ ràng âm thanh ấy, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng dục vọng mạnh mẽ càng trở nên khuếch đại, điên cuồng chiếm đoạt tất cả ngọt ngào thuộc về cô.
Đây là Lạc Lạc của anh, là người anh luôn tưởng niệm. Anh rốt cuộc có được cô, lúc này, anh sâu sắc cảm nhận được điều đó!
Thẩm Dật Phàm cảm thấy máu toàn thân của mình đều trở nên nóng rẩy, nhiệt độ chạy dọc toàn thân ngưng tụ ở thân dưới làm dục vọng thô to không ngừng bành trướng mạnh mẽ, gào thét mong muốn người con gái dưới thân.
Thẩm Dật Phàm rời môi Tiết Lạc, vừa chuyển sang ngậm vành tai của cô, từ từ mút vào, trêu chọc cô, vừa đè nén tiếng rên trầm đục đầy khao khát. Anh không muốn vội vàng, đây là lần đầu tiên của hai người, anh nhất định phải trân trọng nó, để lần này sẽ lưu lại cho cô một dấu ấn khó quên nhất.
" Phàm... Đừng, đừng như vậy..."
Tiết Lạc cảm thấy toàn thân mình bị lửa nhiệt của người đàn ông này hôn đến nóng bỏng. Nhất là lúc anh chuyển sang trêu chọc vành tai cô. Tiết Lạc biết, vành tai mình là một địa điểm vô cùng mẩn cảm, chỉ cần chạm nhẹ tác động liền khiến cô không chịu được phải rên rỉ thành tiếng.
Thẩm Dật Phàm nghe thấy lời nói của Tiết Lạc, hai mắt anh phát ra ánh sáng, cũng không nghe theo lời cô rời đi mà càng dồn lực trêu chọc địa điểm này, từ mút nhẹ chuyển sang dùng đầu lưỡi rê ra trên vành tai nhỏ, lâu lâu còn hé răng cắn nhẹ vào phần thịt mềm bên trái tai. Tất cả những thủ đoạn trêu chọc tinh vi này của anh quả thực là làm cho Tiết Lạc vô cùng khó chịu, cả người hư không tràn lên một đợt khao khát... Khao khát được người đàn ông của mình vỗ về...
" Phàm, cho em... Cho em được không?"
Tiết Lạc không chịu nổi nữa, cô cất tiếng cầu xin, thân dưới có cảm giác ướt át càng làm khát vọng này trở nên bức thiết hơn lúc nào hết. Cô từ lúc nào lại trở nên mẩn cảm như vậy chứ? Dường như chỉ cần chạm nhẹ, lập tức sẽ mềm mại, yếu ớt, không còn chút sức lực nào...
Thẩm Dật Phàm ngẩng đầu nhìn Tiết Lạc, thấy gương mặt cô phủ một tầng mồ hôi mỏng manh, vì phát tình mà còn đỏ hồng hơn vừa nãy làm anh không nhịn được cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang không ngừng rỉ ra kia, khẽ nói.
" Bảo bối, ráng chịu đựng một chút, anh không muốn vội vàng... "
Thẩm Dật Phàm thật ra cũng cực kỳ khó chịu, so với Tiết Lạc chỉ có hơn chứ không hề kém. Anh mong nhớ cô lâu như vậy, bây giờ lại được ở bên cạnh cô... Làm sao có thể kiềm chế chính mình được. Chẳng qua, anh hiểu rõ, Lạc Lạc tuy lúc này phát tình có thể có khát khao cháy bỏng đặc biệt, nhưng nếu anh thật sự tiến vào, nhất định sẽ làm cho cô bị tổn thương, cô mềm mại như vậy, làm sao anh có thể khiến cô chịu đựng loại đau đớn ấy được chứ...
Chỉ còn cách ủy khuất chính mình thôi...
Tiết Lạc không biết có nghe thấy lời của Thẩm Dật Phàm hay không, cô hé môi, từng đợt âm thanh rên rỉ mê hoặc lòng người tràn ra, không thể nghi ngờ là khiêu khích giới hạn của Thẩm Dật Phàm. Chỉ thấy Thẩm Dật Phàm gầm nhẹ một tiếng, anh cúi đầu xuống, cách lớp áo ngủ gặm lên bầu ngực mềm mại của cô.
Tiết Lạc khi ngủ không hề mặc áo lót, vừa rồi phát tình khiến cho nhũ hoa cứng lên, dựng thẳng dưới lớp áo vô cùng nổi bật. Vậy nên khi Thẩm Dật Phàm cúi xuống liền chuẩn xác bắt được nụ hoa kia, vươn đầu lưỡi liếm chà sát lớp áo ngủ tơ tằm tạo ra âm thành soàn soạt, nhưng lại là sự trêu chọc mạnh mẽ với nụ hoa đang bung nở bên dưới.
" A... Phàm, đừng... Xin anh... Xin... Đừng như vậy... A... "
Thẩm Dật Phàm không ngẩng đầu, tựa như không nghe thấy lời cô nói. Một bàn tay không chút rảnh rỗi xoa nắn bầu ngực còn lại, cách lớp áo ngủ nặn thành đủ loại hình dạng. Trêu chọc đến mức Tiết Lạc không thể nào nói thêm được câu gì khác ngoài những tiếng rên rỉ không tự chủ được mà ngân nga liên hồi.
Thẩm Dật Phàm rất hài lòng với hiệu quả này, anh ngẩng đầu, chuyển đổi tư thế, đặt Tiết Lạc quay lưng lại với anh, vén tóc cô qua một bên, cúi đầu hôn xuống cái gáy trắng nõn, lâu lâu còn cắn và day nhẹ . Bàn tay ở phía trước vừa xoa nắn bầu ngực vừa thuận tiện cởi từng cúc áo của cô, chừa lại hai cúc cuối cùng rồi kéo nó xuống tận khủy tay, bản thân mình bên này sẽ từ từ hôn xuống tấm lưng ngọc ngà. Phương thức kích thích từ nhiều hướng và đủ loại phương pháp này nhanh chóng kích thích con mèo nhỏ đang vô cùng khó chịu càng trở nên không thể nhịn nổi...
" A... Phàm... Làm ơn... Đừng... Đừng vậy mà..." Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa...
Thẩm Dật Phàm ôm xiết lấy Tiết Lạc, nhấc cô ngồi lên đùi mình, vừa lúc tiếp xúc với dục vọng nóng bỏng bên dưới của anh, cho dù cách mấy lớp vải cũng không che giấu được dục vọng nóng rẩy kinh người. Thẩm Dật Phàm động hông, từ từ ma sát dục vọng đang ngày càng phát trướng lên bộ phận nhạy cảm mềm yếu nhất. Một mặt cúi đầu, thở ra từng đợt hơi thở nặng nề, lại nói nhỏ bên tai cô.
" Muốn anh cùng với em chứ? Lạc Lạc?"
/115
|