Uy Thất Thất ngắm nhìn quả bom dầu cá này, đột nhiên mũi sụt sịt, vừa khóc vừa uất ức nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Vương gia thối, Lưu Trọng Thiên, ngài luôn ăn hiếp tôi, lần này ngài sẽ chẳng còn được gặp lại tôi, ngài không thể đánh mông cũng như không thể trói Thất Thất được nữa đâu, Uy Thất Thất tới Đại Hán, việc gì có thể làm cho ngài tôi đều đã làm cả rồi, hy vọng ngài sau khi thắng lợi trở lại kinh đô, an tâm cưới Vương phi xinh đẹp của ngài! Khỏi phải phiền lòng vì xấu phi nữa."
Tại sao lại thấy buồn bã như vậy? Trước kia chẳng phải luôn hy vọng có thể trở về sao, dù không quay về được và phải bỏ mạng nơi đây thì có gì không tốt chứ? Lưu Trọng Thiên kia hung dữ như thế, chàng ta cậy là Vương gia, đánh mông cô, bắt trói cô, không cho ăn cơm, không cho uống nước, quở mắng cô, giam cầm cô, hà tất phải lưu luyến chứ?
Hơn nữa, điều khiến Uy Thất Thất khó chịu nhất chính là địa vị Vương phi chỉ nằm trên danh nghĩa, chờ sau khi khải hoàn, về đến kinh đô, mỹ nữ như mây, Tam Vương gia oai phong, anh tuấn như vậy, nữ nhân chủ động xúm lại nhất định nhiều vô số kể, sẽ nhanh chóng quên đi xấu nữ như cô thôi.
Thất Thất đứng lên, lau khô nước mắt, cầm bom dầu cá bước tới giữa đám binh lính "Tôi phải ra ngoài quan sát tình hình, nếu các anh thấy trong sa mạc bom dầu cá nổ mạnh, thì khỏi cần ngồi khua gõ nữa!"
"Thất tướng quân, cô đi đâu?"
"Đi xem xét quân địch một chút, quay lại ngay thôi!" Thất Thất nói qua loa.
Một binh lính đứng lên "Bọn thuộc hạ mang theo vài người đi cùng với tướng quân!"
"Không được, hiện tại trong doanh trại tôi là tướng quân, phải nghe theo tôi, đi nhiều người như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện."
"Nhưng Vương gia có lệnh..."
"Tôi chẳng qua chỉ đi thám thính, không phải bỏ chạy, còn nữa, nếu ai dám kháng lệnh tôi lúc này, tôi lập tức chém đầu hắn!" Thất Thất trừng mắt nhìn, khuôn mặt xấu xí xem chừng có vẻ dữ tợn, đám binh lính không dám nói gì nữa, tiếp tục gắng sức đập gõ khua trống nhạc.
Uy Thất Thất liếc nhìn y phục, sao lại quên khuấy đi, nên đổi sang y phục của mình mới phải, ngộ nhỡ vượt thời không, trở về thế giới của mình, không thể hù dọa ông nội. Uy Thất Thất lại chạy về đại bản doanh, thay y phục, rời khỏi doanh trại với niềm hy vọng tràn trề.
Đứng giữa bãi cát vàng rộng mênh mông, Uy Thất Thất ngoảnh lại nhìn thoáng qua đốm lửa sáng rực trong doanh trại, tạm biệt, Đại Hán, tạm biệt, Tam Vương gia, cô đi lần này sẽ không định quay trở về, bất luận chuyện gì đang đón chờ cô, cô cũng không chùn bước.
Thất Thất càng lúc càng tới gần quân Hung Nô, bọn chúng đang ngồi quây quần một chỗ, tên nào tên nấy đều cầm đại đao sắc lẹm, chẳng biết đang thì thà thì thầm chuyện gì, còn không ngừng ngó nhìn về phía doanh trại.
Thất Thất nằm bò trong sa mạc, đẩy bom dầu cá nhích lên trước từng bước từng bước một. Bỗng một tên Hung Nô hình như nghe thấy tiếng động gì đó, hắn đưa mắt dáo dác nhìn quanh tứ phía, phát hiện xung quanh chẳng có gì, lắc đầu với vẻ khó hiểu, rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
Uy Thất Thất nhìn ngòi thuốc nổ ngắn ngủn, chỉ cần châm lửa đốt, trong vòng một phút sẽ nổ bùm, cô phải cầm quả bom đó chạy vào giữa đám quân Hung Nô, cùng bọn chúng đồng quy vu tận (*). nguồn t r u y ệ n y_y
(*) cùng chết
Khoảng cách đủ rồi, Thất Thất thở phào một cái, khích lệ mình dũng cảm lên, chớ sợ hãi, chuyện này không khác mấy so với việc bị sét đánh cả, trước đây chẳng phải cô rất dũng cảm chờ đợi sét đánh trúng người hay sao?
Thất Thất lấy đá lửa ra, không chút do dự, đánh lửa, châm ngòi thuốc nổ, lao như bay về phía quân Hung Nô!
"Đến, cùng chết với Uy Thất Thất đi!"
Quân Hung Nô phát hiện trong bóng đêm có ánh sáng lập lòe, đột nhiên hỗn loạn, vài tên Hung Nô bổ nhào về phía Thất Thất, bọn chúng không biết Thất Thất đang cầm thứ gì, chỉ biết rằng trong sa mạc thình lình xuất hiện một người toàn thân lóe sáng.
Thất Thất chỉ chăm chăm xông lên, bị một tên Hung Nô đá một cước té ngã trong sa mạc, do mất thăng bằng, bom dầu cá trong tay bỗng bay ra ngoài, Thất Thất lập tức sững sờ, vốn định đồng quy vu tận, nhưng hiện tại bom dầu cá đã bay vèo vèo về phía đám người Hung Nô, Thất Thất liền vùi đầu sâu xuống sa mạc, bên tai truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
/157
|