Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 153: Hiệp nghị bán mình

/157


"Ra ngoài đi!" Lưu Trọng Thiên thoáng phất tay, binh lính kia y như cũ không có ý định đi ra ngoài, mà cứ hết nhìn đông ngó tây, hành vi cử chỉ vô cùng quái dị.

"Ngươi còn có việc?" Lưu Trọng Thiên nhíu mày, cảnh giác đi tới.

Binh lính kia đột nhiên bật ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc, sau đó tháo mũ giáp xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh, cũng đưa mắt nhìn về phía Lưu Trọng Thiên.

Tam vương gia Lưu Trọng Thiên nhất thời sững sờ, kinh ngạc nói "Thất Thất?"

Binh lính trước mặt té ra lại là Uy Thất Thất cải trang, do lặn lội đường xa nên bộ quân phục kia đã dính bùn khắp người, toàn thân bụi bặm, tưởng tượng cũng biết, trên đường đi cô đã phải chịu rất nhiều cực khổ, đi đường cùng những binh lính kia, nghỉ ngơi cùng một chỗ...

Thất Thất bí hiểm bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên "Thất Thất học theo Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, lúc trước giả trang thành binh lính đến Cao Ly, bưng đồ ăn cho Thất Thất, hôm nay nên đến phiên Uy Thất Thất hầu hạ ngài, có qua có lại!"

"Em..." Lưu Trọng Thiên bực tức đến nỗi siết chặt nắm tay, Uy Thất Thất đúng là quá tùy hứng rồi, lẽ nào đây là trò đùa sao? Thế nhưng tức giận thì có thể làm được gì, Uy Thất Thất đã không quản đường sá xa xôi, muốn để cô rời khỏi đây cũng không thể nữa rồi.

"Mời Tam vương gia ăn cơm!" Thất Thất cười ngọt ngào, kéo tay Trọng Thiên "Chẳng phải Thất Thất sợ chàng ở đây cô đơn hay sao? Cho nên mới đi theo chàng, đây xem như tấm chân tình của Thất Thất, chẳng lẽ cũng sai rồi sao?"

Lưu Trọng Thiên cười khổ một cái, có lẽ bọn họ đã định là có duyên phận trên chiến trường, từ khi bắt đầu và tiếp diễn sau này với Thất Thất đều trên chiến trường, phiền muộn lẫn tức giận thì có thể làm được gì? Lúc này bỗng dưng trông thấy nàng, khiến trong lòng Lưu Trọng Thiên ngập tràn hân hoan lẫn lo lắng, chàng gánh vác thêm một phần trách nhiệm, trách nhiệm phải thoát thân, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.

"Trọng Thiên!" Thất Thất đi sâu vào trong đại bản doanh, dạo qua một vòng "Lần này Thất Thất muốn ngủ trên giường, chàng ngủ dưới đất!"

"Ai nói thế, Lưu Trọng Thiên ta chưa bao giờ ngủ dưới đất cả, hơn nữa nếu có nữ nhân, cũng sẽ không giường đơn gối chiếc!" Lưu Trọng Thiên cười đùa giỡn.

"Đáng ghét, Lưu Trọng Thiên, chẳng lẽ nữ nhân khác ở chỗ này, chàng cũng không giường đơn gối chiếc sao?" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Uy Thất Thất nổi đóa, vẻ mặt không vui, Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, nhìn đồ ăn, tâm tình khoan khoái nói "Có mỹ nhân ở cùng, Lưu Trọng Thiên nhất định phải ăn nhiều một chút, khẩu vị rất tốt!"

"Ăn đi, ăn đi, cho chàng no căng bụng chết, xem chàng còn dám ăn nói tùy tiện nữa không!"

"Đúng là nữ nhân ghen tuông khủng khiếp, có biết không? Ở Đại Hán nếu như nữ nhân ghen tuông, thì không phải là nữ nhân tốt!" Lưu Trọng Thiên ăn một miếng thức ăn, vẫn không nhịn được cười.

Uy Thất Thất đi tới trước giường, bĩu môi, ghen tuông thì sao? Cô là nữ nhân hiện đại, đâu phải là mẫu người Đại Hán gì đó.

Chỉ cần Lưu Trọng Thiên muốn ở bên Uy Thất Thất đời này kiếp này, thì không được có những nữ nhân khác, đáng đời chàng không thể ngồi hưởng cuộc sống giàu sang sung sướng, thê thiếp thành đàn, ai bảo chàng lại thích một nữ nhân đến từ xã hội hiện đại chứ.

Lưu Trọng Thiên vừa ăn vừa thấp giọng lẩm bẩm "Lưu Trọng Thiên ta thật có phúc, ngay cả đánh trận cũng có mỹ nhân đi theo!"

Chàng dường như cảm thấy hết sức thoải mái, ở chiến trường Hung Nô Uy Thất Thất vẫn còn là xấu nữ, giờ đây ở chiến trường Ô Hoàn, nàng đã là mỹ nhân rồi.

Ăn cơm xong, Uy Thất Thất khổ sở ngồi bên mép giường, bàn chân Thất Thất đã nổi mụn nước rồi! Ai ui, đau chết mất!

Cô cởi giầy ra "Chàng đúng là kẻ điên, hành quân khẩn cấp như vậy."

Lưu Trọng Thiên vội vàng đi tới, cầm bàn chân Thất Thất, kiểm tra xem xét, dưới chân phồng rộp, sưng tấy đỏ ửng "Em thật là, sao không nói một tiếng với ta, cũng đâu cần chịu nhiều khổ cực như vậy, nhất định là rất đau!"

"Hừ." Thất Thất hất tay chàng ra "Nói, em đã sớm nói rồi, nhưng chàng ngoan cố không đồng ý, hại người ta thê thảm như vậy, chàng đền đi, chàng đền đi, đau chết người ta!"

Lưu Trọng Thiên bị dáng vẻ vô lại ương bướng của cô chọc cho cười, vuốt ve mái tóc cô "Ta đền cho em, đền em cả đời, làm nô lệ cả đời của em được chứ, đợi đến Tây Vực, Lưu Trọng Thiên sẽ là một nam nhân bình thường, em có thể tha hồ làm mưa làm gió!"

Uy Thất Thất nghe xong phấn chấn tinh thần hẳn lên, làm mưa làm gió à, đây chính là món sở trường nhất của Thất Thất, chấn chỉnh người khác là việc tuyệt đối không thể thiếu, Lưu Trọng Thiên này quả thực cần phải dạy dỗ nghiêm chỉnh một phen, muốn làm chồng một phụ nữ hiện đại như Uy Thất Thất, sẽ phải học rất nhiều thứ, trong lòng cô không khỏi tính toán "Chàng nói thật chứ? Không cho phép nói không giữ lời."

"Lưu Trọng Thiên từ trước đến nay một lời đã nói ra, tứ mã nan truy!"

"Ký hiệp nghị!" Thất Thất chìa bàn tay nhỏ nhắn ra, cười híp mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên bất giác cười sảng khoái, lại là hiệp nghị, chẳng lẽ ký kết hiệp nghị rồi thì không thể làm trái hay sao? Đúng là một nữ nhân lúc nào cũng nghiêm trang, không lẽ nữ nhân hai ngàn năm sau đều khó đối phó vậy sao?

Không có cách nào, đường đường là Tam vương gia đành lấy thẻ tre và bút lông ra, soạn thảo một bản hiệp nghị bán mình mắc cười, chàng cả đời trở thành nô lệ của Uy Thất Thất, đương nhiên, chàng càng hy vọng là nô lệ trên giường cả đời.

"OK, từ hôm nay trở đi, Lưu Trọng Thiên sẽ bán mình cho Uy Thất Thất, không được nuốt lời, cả đời phải nghe theo, phục tùng tuyệt đối sự an bài của Uy Thất Thất, thế nào? Tam vương gia của em, chàng có ý kiến gì không?"

"Không có."

"Vậy ngay hôm nay có hiệu lực!" Uy Thất Thất đập bàn một cái, nở nụ cười quỷ quái.

Trong hoàng cung Đại Hán, từ sau khi Lưu Trọng Thiên xuất phát, Hoàng thượng suốt ngày ăn ngủ không yên, luôn cảm thấy ánh mắt uy nghiêm của Lưu Trọng Thiên đang nhìn y chằm chằm, hiện tại đến lượt Hoàng thượng thanh tâm quả dục, y chẳng có tâm tư tới chỗ phi tần nào hết, ngoại trừ lên triều xử lý quốc sự, thường ở trong Dưỡng Tâm điện nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lưu Trọng Thiên xuất phát được hai tháng rồi, hẳn là đã đến Ô Hoàn, không biết Lưu Duẫn đã bắt đầu hành động hay chưa, chắc sẽ không sớm như vậy, dù sao vẫn chưa tấn công chính diện với Ô Hoàn, thật không biết cuộc chiến Ô Hoàn nếu không có Lưu Trọng Thiên, sẽ như thế nào đây, dù sao Lưu Trọng Thiên chết, sẽ mất đi thống soái, cũng khó tránh khỏi bại trận.

"Hoàng thượng! Ngoài cung quản gia của Tam vương gia cầu kiến! Nói nhất định phải đích thân gặp Hoàng thượng." Tiểu Vu Tử sáp lại gần.

"Hả?" Hoàng thượng rất khó hiểu, một lão quản gia lại dám liều lĩnh đi gặp Hoàng thượng, tính ra y cũng không dám lỗ mãng "Cho hắn vào đây!"

"Dạ!"

Một lát sau, Lưu Toàn run rẩy sợ hãi bước vào Dưỡng Tâm điện, Lưu Toàn cũng đã gặp Hoàng thượng mấy lần rồi, nhưng đến hoàng cung thì là lần đầu tiên, nói không sợ sệt là giả, ông cũng không biết mình làm thế nào vào được đây, vừa mới trông thấy Đại Hán thiên tử uy nghiêm liền than ôi một tiếng quỳ xuống.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, lão nô Lưu Toàn chịu sự ủy thác của Tam vương gia, giao cho Hoàng thượng một món đồ!" Nói xong chắp đôi tay lên cao, trên tay là một ống cuộn.

"Cái gì thế?" Hoàng thượng nhíu mày, Lưu Trọng Thiên làm trò gì vậy, không tự mình đưa tới, lại sai quản gia mang tới hơn nữa còn là sau khi chàng ta đã rời khỏi đây.

"Trước khi đi, Tam vương gia giao cho lão nô, sau khi ngài ấy xuất chinh hai tháng bảo lão nô đích thân đưa tới cho Hoàng thượng!"

"Cầm qua đây!" Hoàng thượng lạnh lùng nói.

Tiểu Vu Tử đi tới, nhận lấy ống cuộn đưa cho Hoàng thượng, Đại Hán thiên tử cầm lấy ống cuộn kỳ lạ kia, tháo dây buộc xuống nhẹ nhàng mở ra, bất giác chấn động, nhất thời giật mình, đó chính là bản di chiếu thực sự.

Hoàng thượng nhanh chóng nhìn nội dung di chiếu, ánh mắt kinh hãi khi đọc, quả nhiên tiên hoàng truyền ngôi cho Tam hoàng tử Lưu Trọng Thiên, đây là di chiếu đích thực 100%, mẫu hậu đúng là giả mạo di chiếu, làm trái với di nguyện của tiên hoàng, đọc nội dung di chiếu, Hoàng thượng cảm thấy choáng váng một hồi, hai cánh tay mềm oặt rủ xuống, nửa ngày cũng không thốt ra lời nào.

"Hoàng thượng, Tam vương gia còn gửi một phong thư cho Hoàng thượng!" Quản gia lấy ra một cuộn thẻ tre từ trong ngực.

Tiểu Vu Tử dâng cho Hoàng thượng, Hoàng thượng mở thẻ tre ra một cách máy móc, đúng là nét chữ rắn rỏi của Tam vương gia.

"Hoàng thượng!

Thứ cho Trọng Thiên không thể tiếp tục phụ tá Hoàng thượng nữa, Trọng Thiên biết di chiếu là họa lớn trong lòng Hoàng thượng, bao năm qua, huynh đệ chúng ta trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, Hoàng thượng lo lắng bản di chiếu này, Trọng Thiên lại không thể tùy tiện mang ra, di chiếu lộ ra, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ máu chảy đầu rơi, Trọng Thiên chỉ có thể tạm thời thu giữ nó, song bây giờ di chiếu lộ ra rồi, huynh đệ chúng ta không thể cùng chung chí hướng, thứ cho Trọng Thiên đi trước một bước.

Nữ nhân Lưu Trọng Thiên yêu mến nhất là Uy Thất Thất đã rời xa đệ, Trọng Thiên nản lòng thoái chí, sống mà chẳng tìm thấy niềm vui, chuyến đi Ô Hoàn này, cũng không muốn giữ lại tính mạng quay về nữa, cho nên nhờ quản gia tự tay giao di chiếu cho Hoàng thượng, hãy đem hủy di chiếu đi, quên Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đi, làm một hoàng đế tốt để toàn dân kính yêu!"

Tam vương gia? Hoàng đế tốt? Thẻ tre trong tay Hoàng thượng rơi xuống đất, khuôn mặt y biến sắc, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn không sao lý giải được, lúc này cảm giác mình thật đê tiện, không xứng làm hoàng đế Đại Hán, y căm tức đứng bật dậy, lớn tiếng quát "Tiểu Vu Tử!"

Tiểu Vu Tử thoáng sờ trán, ối mẹ ơi, Hoàng thượng đọc hai thứ kia xong sao giống như nổi điên vậy, chưa thấy Hoàng thượng thất thố như thế bao giờ, so với khi Uy Thất Thất chết, còn hoảng loạn hơn.

"Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử đây." Tiểu Vu Tử kinh hồn bạt vía đáp lời.

"Truyền khẩu dụ của trẫm, ngàn dặm khẩn cấp, đuổi tới Ô Hoàn, bất luận thế nào cũng phải huỷ bỏ mật chỉ của Thái hậu!" Sắc mặt Hoàng thượng tái nhợt, hoa mắt chóng mặt trước mắt tối sầm, ngã xuống.

"Ôi trời! Hoàng thượng!" Tiểu Vu Tử vội vã đỡ Hoàng thượng dậy, nổi nóng nhìn quản gia Lưu Toàn "Lưu Toàn to gan, ngươi cho Hoàng thượng xem gì vậy? Có phải không muốn sống nữa rồi không!"

"Lão nô không biết ạ, đó đều là những đồ Tam vương gia giao cho, lão nô cũng không có xem qua, xin Hoàng thượng tha mạng ạ!" Lưu Toàn khiếp sợ nằm bò trên đất, không dám ngẩng đầu lên, rốt cuộc là vật gì vậy, Tam vương gia sẽ không hại mình chứ, nhưng vì sao Hoàng thượng lại có bộ dạng này?

Một lát sau, Hoàng thượng mới tỉnh lại, trông thấy Tiểu Vu Tử vẫn còn ở bên cạnh, lập tức nổi giận "Cẩu nô tài, những lời trẫm nói vừa rồi, ngươi đi làm chưa?"

"Vẫn chưa ạ, Hoàng thượng! Tiểu nô tài không an tâm về Hoàng thượng!"

"Nhanh đi, còn nữa, khen thưởng quản gia của Tam vương gia, đưa hắn xuất cung!" Hoàng thượng lườm Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử lập tức cuống cuồng dẫn Lưu Toàn lui xuống, chấp hành mệnh lệnh của Hoàng thượng.


/157

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status