Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 65 - Đem Mông Giấu Đi

/157


Binh lính tiếp tục bẩm báo “Người hầu của Ngô giám quân không dám đến quấy rầy Vương gia, đã âm thầm tự đi tìm một đêm. Sa mạc rất tối, chúng thần không dám mạo muội ra ngoài tìm, sợ lạc đường! Thật sự là không có cách nào mới đến bẩm báo với Vương gia!”

“Rõ là một tên thành sự bất túc, bại sự hữu dư!” [việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều]

Lưu Trọng Thiên bực bội quan sát sắc trời “Đợi tới lúc hừng đông hãy đi tìm tiếp, hiện tại tối đen như mực, ngươi thông báo cho binh lính chuẩn bị trước đi!”

“Vâng, thưa Vương gia!” Binh lính trả lời rồi lui xuống.

Uy Thất Thất sờ sờ đầu, đột nhiên nghĩ ra, cái tên giảo hoạt kia chắc chắn đã trúng kế, phỏng chừng đã rơi xuống hố cát rồi, vì thế trốn ở phía sau bình phong không nhịn được khẽ bật cười.

Lưu Trọng Thiên kỳ quái trở về bình phong, nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất lập tức ngưng cười, nằm ở chỗ đó giả bộ như không có việc gì. Bộ dáng cô đương cười trên nỗi đau của người khác khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, hắn tiến đến trước giường, dùng sức buộc Uy Thất Thất phải trở mình, xoay mặt cô về phía hắn, lòng tràn đầy nghi ngờ khi nhìn vào ánh mắt Thất Thất.

“Ngươi lại đang làm trò quỷ gì vậy? Phải chăng cái mông muốn lĩnh hai mươi quân trượng thì mới nói?”

Thất Thất trở mình bò dậy, lớn tiếng nói “Chuyện đó không trách ta được, là do hắn tham, cho nên mới trúng kế!”

“Ngươi nói gì cơ?” Lưu Trọng Thiên liền đoán được trong lòng Thất Thất có điều gì ám muội, quả là bị đoán trúng “Hắn là giám quân do Hoàng Thượng phái tới, không thể quá đáng, mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”

Thất Thất bĩu môi, không phục nói “Ta mượn ngươi bạc, nói với hắn ở sa mạc phía sau doanh trại, có rất nhiều bạc do người Hung Nô khi bỏ chạy đã đánh rơi, hắn liền tin, có thể đã sa vào trong hố cát mà trước đó ta đào. Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, có lẽ hắn đương vui vẻ, xuyên qua tới một triều đại nào đó cũng không biết chừng”

“Uy Thất Thất! Ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Ngươi thực sự là……” Lưu Trọng Thiên không biết phải trách mắng Uy Thất Thất ra sao, hắn bước nhanh ra ngoài quân doanh, phỏng chừng dẫn người đi cứu cái tên không hay ho kia.

Uy Thất Thất làm sao còn dám đi ra ngoài xem náo nhiệt, trốn ở ngoài cửa đại trướng, nhìn ngó xung quanh. Quả nhiên chỉ một lát sau, trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, Ngô Trung Nghĩa được vài binh lính khiêng trở về, khắp mặt và đầu tóc dính đầy cát vàng, không ngừng rên rỉ, bộ dáng vô cùng thảm hại, Thất Thất nhanh chóng chạy về đại trướng, trốn ở trên giường, nhắm hai mắt lại thật chặt.

Đáng đời, đồ khốn, nếu không phải Lưu Trọng Thiên đoán được, Thất Thất dự định để cái tên kia nán lại đó hai ngày, ai bảo hắn lúc nào cũng gây chuyện thị phi, hãm hại Vương gia, bức cô thành thân, còn muốn xem lạc hồng gì đó nữa chứ.

Trong đại trướng, tiếng bước chân của Lưu Trọng Thiên vang lên, càng ngày càng gần, Thất Thất khẩn trương lấy tay bịt chặt lỗ tai, kéo chăn chùm kín đầu, giả bộ đang ngủ.

Lưu Trọng Thiên giật tung chăn lên, lôi Uy Thất Thất dậy “Ta đã nói rồi, không cho phép nội chiến, ngươi lại dám trêu chọc quân mình!”

“Ta…… Ta không có đánh hắn, cũng không có bức hắn, càng không xúi giục hắn, là hắn tự đi đó chứ!” Thất Thất sợ hãi ngụy biện, trong lòng không ngừng nghĩ bụng, hiện tại dù sao Thất Thất cũng là Vương phi, Vương gia không phải muốn đánh mông cô chứ. Cô theo bản năng lùi sâu vào trong giường trốn, đem mông giấu đi.

/157

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status