“Đi hát.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói rồi cụp mắt, hàng mi dài giống như lớp màn đen, che đi đôi mắt cô.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt.
Tay cô rất lạnh, giống như đá vậy.
Anh càng dùng sức nắm chặt: “Anh đến Karaoke tìm em, em không ở đó, túi xách và điện thoại đều để lại.”
“Với năng lực của thủ trưởng Cố lại không biết tôi ở đâu sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại, nhếch khóe miệng, trong mắt nhu hòa, lại không có ý cười, nhìn có vẻ cực kì xa lạ.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
Anh thật sự không tìm thấy định vị trên điện thoại của cô, camera hình như hỏng rồi, anh tìm không được tung tích của cô. Tìm cả đêm, cuối cùng thấy được vị trí của cô, anh lập tức chạy tới.
Nhưng, có thể che mắt camera, anh đoán rằng, là Tô Khánh Nam.
Mắt đỏ lên.
Một người tính cách trầm ổn vui buồn không lộ ra mặt như anh, trong người bổng dưng nảy sinh tức giận, lửa giận đốt cháy toàn bộ tâm trí: “Rốt cuộc em muốn làm gì? Ở bên cạnh Tô Khánh Nam chọc anh tức giận, hay là trả thù anh, như vậy có ý nghĩa gì sao?”
Con ngươi Bạch Nguyệt lóe lên, nén đau khổ xuống.
Hôm qua cô hôn mê, nếu không, cô sẽ không đi cùng Tô Khánh Nam.
Anh muốn nghĩ là cô trả thù anh, vậy tùy anh.
“Đúng thật, không có ý nghĩa gì, đưa túi xách và điện thoại cho tôi, tôi tạm thời không về quân khu, hôm nay tôi xin nghỉ một ngày.” Bạch Nguyệt muốn thả lỏng tâm trạng một chút.
“Em xin nghỉ một tuần cũng được.” Cố Lăng Kiệt xoay người, lên xe.
Túi của cô bị vứt ra từ cửa sổ.
Giống như, một con dao vừa đâm vào trái tim cô.
Cô là một nhà tâm lí học xuất sắc.
Cô biết, hành động này của Cố Lăng Kiệt là do anh tức giận và chán ghét.
Hai người ở bên nhau lâu rồi, ngược lại càng trở nên không bao dung, không bao dung là vì không trân trọng, không trân trọng là vì đã tìm được người khác muốn trân trọng hơn rồi.
Oán trách, tức giận, sự thẳng thắn của cô chính là một con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng là làm tổn thương chính bản thân mình.
Tất cả mọi người đối với người cầm dao là cô, đều xa lánh, ai cũng sợ sẽ làm mình bị thương.
Bạch Nguyệt nhặt túi lên, mở ra, lấy lọ thuốc từ trong túi, tay có chút run, không hề có nước, nuốt khan một viên thuốc.
Tâm trạng sắp không ổn định, dần dần bình ổn lại.
Cô thuê một phòng ở khách sạn gần đó, tắm rửa, tự lấy thuốc của mình, băng bó lại, sau đó nằm lên giường, ngây người nhìn trần nhà.
Phần lớn đàn ông gia trưởng đều thích phụ nữ ngoan ngoãn,bọn họ thích phụ nữ dựa dẫm, làm nũng, thoả mãn tự tôn phái mạnh của họ.
Người phụ nữ lí tưởng của họ là những cô gái: tóc dài bay bay, đi nhẹ nói khẽ, dịu dàng giàu tình cảm, lương thiện hiểu lòng người, cần bọn họ bảo vệ.
Thế nhưng, vì ảnh hưởng của tính gia trưởng, bọn họ cũng không thích người phụ nữ bên cạnh hỏi những chuyện mà mình không muốn nói, can thiệp vào cuộc sống của mình, đặc biệt là chất vấn mối quan hệ giữa họ và những cô gái khác, bọn họ sẽ cảm thấy phiền phức, thậm chí lâu ngày sẽ trở nên chán ghét.
Cố Lăng Kiệt, là một người gia trưởng.
Cô không thể ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết làm nũng, càng không muốn dựa dẫm, đối mặt với việc anh hất tay rời đi, cô cũng không cầu xin tha thứ.
Có lẽ, về mặt tính cách, anh và cô căn bản không hợp nhau.
Bạch Nguyệt nghỉ một hồi, không để bản thân nghĩ ngợi lung tung, cô đi trung tâm thương mại mua hai hộ quần áo đắt đỏ và một bộ trang điểm.
Khi không ai yêu bản thân, cô càng cần tự yêu chính mình.
Bạch Nguyệt thay quần áo, là một chiếc váy liền thân hở vai, bên trên màu trắng bên dưới màu đen.
Cô buộc gọn tóc, trang điểm kỹ lưỡng, trong nét đoan trang cao quý lại mang vẻ hoạt bát đáng yêu.
Cô đến viện dưỡng lão, nhìn trộm Bạch Bích.
Bạch Bích đang đọc sách, hồi phục rất tốt, sắc mặt cũng trở nên rất tốt. Trong mắt không còn mơ hồ nữa, mà là ánh mắt sáng ngời, đắm chìm trong suy nghĩ bản thân sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Cô không thể xuất hiện.
Cô vừa xuất hiện, Bạch Bích sẽ hỏi chuyện để bà gặp Hình Bắc Xuyên. Thất vọng 1 lần, rồi 2,3 lần, sẽ thất bại trong gang tấc.
Cô chỉ có thể cổ vũ tinh thần, thấy Bạch Bích khỏe lên là được.
Điện thoại Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thấy một hàng số, do dự một chút, nghe máy, đi về phía cửa lớn.
“Xin chào, còn nhớ tôi là ai không?” Tiếng đàn ông chất phác truyền tới từ đầu bên kia.
Trí nhớ của Bạch Nguyệt còn khá tốt.
Anh ta là người đàn ông lần trước cô gọi bừa cho, bắt máy, cùng tâm sự với nhau.
“Còn nhớ, sao vậy?” Bạch Nguyệt xa cách hỏi.
“Tôi đến thành phố A rồi, muốn gặp cô.” Người đàn ông kia trực tiếp nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, từ chối: “Gặp nhau, không bằng nhớ nhau.”
“Cô đừng hiểu lầm, lần trước được cô hướng dẫn, chuyện của tôi đã tốt lên rất nhiều, lần này đưa một người bạn tới, con trai bạn tôi xuất hiện vấn đề lớn.” Anh ta thành khẩn nói.
“Phí chữa trị tôi thu không thấp, một tiếng 35 triệu.”
“Đừng nói 35 triệu, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho con trai anh ấy, 350 triệu cũng sẽ đưa cô.”
Bạch Nguyệt trầm mặc một lúc.
Tình yêu không còn, sự nghiệp vẫn cần chứ, càng chán trường, càng bị người khác coi thường, càng bị vứt bỏ, cô càng phải sống tốt mới được.
“Một tiếng sau, gặp nhau ở quán cà phê Tiên Lạc ở quốc tế Thủy Nguyệt.” Bạch Nguyệt nói rồi, cúp điện thoại.
Lúc cô bắt taxi sắp đến quốc tế Thủy Nguyệt, tin nhắn điện thoại reo lên.
“Phòng bao Alisa.” Người đàn ông kia nhắn.
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, xuống xe, vào quán cà phê Tiên Lạc, tìm phòng bao Alisa, gõ cửa.
“Vào đi.” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên.
Bạch Nguyệt mở cửa.
Trong phòng bao chủ có một người đàn ông.
Anh ta mặc vest ghi lê xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, một khuôn mặt khá nho nhã, tóc xoăn, rất đẹp trai, phù hợp vớ sở thích của thế hệ 9x, 2000.
Trên người anh ta xịt nước hoa nam thanh nhã, môi hồng răng trắng, tuổi tác không lớn, có chút không phù hợp với giọng nói của anh ta.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện anh ta.
Ánh mắt anh ta vẫn nhìn cô chăm chú: “Không ngờ cô xinh đẹp như vậy.”
Tay Bạch Nguyệt gõ nhẹ xuống bàn, không thân thiện, lạnh nhạt, kiềm chế hay kiêng kỵ: “Bạn anh đâu?”
“Anh ấy ra ngoài mua gói thuốc, mười phút sau sẽ quay lại, cô đến sớm hơn dự tính của tôi. Tôi là Trình Cẩm Vinh, còn cô?” Trình Cẩm Vinh hỏi.
Cô không hề muốn làm bạn với anh ta: “Nói một chút về tình hình con của bạn anh đi.”
Bạch Nguyệt lấy bút và sổ từ trong túi ra.
Trình Cẩm Vinh cười: “Cô luôn lạnh nhạt với người khác như vậy sao?”
“Không cần thiết phải nhiệt tình, cần gì khiến người khác hiểu nhầm, tự chuốc lấy phiền toái.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
“Tôi rất tò mò, phụ nữ giỏi hiểu ý người khác, không nói linh tinh lại xinh đẹp thành thục như cô, còn có người không trân trọng?” Trình Cẩm Vinh thương tiếc nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Hoa hồng nhìn xinh đẹp, lúc ngắt xuống cũng bị gai đâm vào, cố tình ngắt vài hôm sau sẽ héo rũ. Hoa đã héo, không còn được trân trọng không phải rất bình thường sao? Nếu anh muốn đào sâu hiểu rõ chuyện riêng tư của tôi, vậy xin lỗi, tôi đi trước đây.”
Bạch Nguyệt cất bút và sổ vào túi, đứng dậy.
Trình Cẩm Vinh cũng đứng dậy, anh ta rất cao, có lẽ 1m9: “Nếu tôi nói gì sai, rất xin lỗi, tôi không hỏi nữa là được, tôi cùng bạn tôi đến đây có việc thật.”
Lời của anh ta vừa dứt, của phòng bị mở ra.
Bạch Nguyệt thấy người đi vào, ngừng một chút.
Là anh ta!
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt.
Tay cô rất lạnh, giống như đá vậy.
Anh càng dùng sức nắm chặt: “Anh đến Karaoke tìm em, em không ở đó, túi xách và điện thoại đều để lại.”
“Với năng lực của thủ trưởng Cố lại không biết tôi ở đâu sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại, nhếch khóe miệng, trong mắt nhu hòa, lại không có ý cười, nhìn có vẻ cực kì xa lạ.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
Anh thật sự không tìm thấy định vị trên điện thoại của cô, camera hình như hỏng rồi, anh tìm không được tung tích của cô. Tìm cả đêm, cuối cùng thấy được vị trí của cô, anh lập tức chạy tới.
Nhưng, có thể che mắt camera, anh đoán rằng, là Tô Khánh Nam.
Mắt đỏ lên.
Một người tính cách trầm ổn vui buồn không lộ ra mặt như anh, trong người bổng dưng nảy sinh tức giận, lửa giận đốt cháy toàn bộ tâm trí: “Rốt cuộc em muốn làm gì? Ở bên cạnh Tô Khánh Nam chọc anh tức giận, hay là trả thù anh, như vậy có ý nghĩa gì sao?”
Con ngươi Bạch Nguyệt lóe lên, nén đau khổ xuống.
Hôm qua cô hôn mê, nếu không, cô sẽ không đi cùng Tô Khánh Nam.
Anh muốn nghĩ là cô trả thù anh, vậy tùy anh.
“Đúng thật, không có ý nghĩa gì, đưa túi xách và điện thoại cho tôi, tôi tạm thời không về quân khu, hôm nay tôi xin nghỉ một ngày.” Bạch Nguyệt muốn thả lỏng tâm trạng một chút.
“Em xin nghỉ một tuần cũng được.” Cố Lăng Kiệt xoay người, lên xe.
Túi của cô bị vứt ra từ cửa sổ.
Giống như, một con dao vừa đâm vào trái tim cô.
Cô là một nhà tâm lí học xuất sắc.
Cô biết, hành động này của Cố Lăng Kiệt là do anh tức giận và chán ghét.
Hai người ở bên nhau lâu rồi, ngược lại càng trở nên không bao dung, không bao dung là vì không trân trọng, không trân trọng là vì đã tìm được người khác muốn trân trọng hơn rồi.
Oán trách, tức giận, sự thẳng thắn của cô chính là một con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng là làm tổn thương chính bản thân mình.
Tất cả mọi người đối với người cầm dao là cô, đều xa lánh, ai cũng sợ sẽ làm mình bị thương.
Bạch Nguyệt nhặt túi lên, mở ra, lấy lọ thuốc từ trong túi, tay có chút run, không hề có nước, nuốt khan một viên thuốc.
Tâm trạng sắp không ổn định, dần dần bình ổn lại.
Cô thuê một phòng ở khách sạn gần đó, tắm rửa, tự lấy thuốc của mình, băng bó lại, sau đó nằm lên giường, ngây người nhìn trần nhà.
Phần lớn đàn ông gia trưởng đều thích phụ nữ ngoan ngoãn,bọn họ thích phụ nữ dựa dẫm, làm nũng, thoả mãn tự tôn phái mạnh của họ.
Người phụ nữ lí tưởng của họ là những cô gái: tóc dài bay bay, đi nhẹ nói khẽ, dịu dàng giàu tình cảm, lương thiện hiểu lòng người, cần bọn họ bảo vệ.
Thế nhưng, vì ảnh hưởng của tính gia trưởng, bọn họ cũng không thích người phụ nữ bên cạnh hỏi những chuyện mà mình không muốn nói, can thiệp vào cuộc sống của mình, đặc biệt là chất vấn mối quan hệ giữa họ và những cô gái khác, bọn họ sẽ cảm thấy phiền phức, thậm chí lâu ngày sẽ trở nên chán ghét.
Cố Lăng Kiệt, là một người gia trưởng.
Cô không thể ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết làm nũng, càng không muốn dựa dẫm, đối mặt với việc anh hất tay rời đi, cô cũng không cầu xin tha thứ.
Có lẽ, về mặt tính cách, anh và cô căn bản không hợp nhau.
Bạch Nguyệt nghỉ một hồi, không để bản thân nghĩ ngợi lung tung, cô đi trung tâm thương mại mua hai hộ quần áo đắt đỏ và một bộ trang điểm.
Khi không ai yêu bản thân, cô càng cần tự yêu chính mình.
Bạch Nguyệt thay quần áo, là một chiếc váy liền thân hở vai, bên trên màu trắng bên dưới màu đen.
Cô buộc gọn tóc, trang điểm kỹ lưỡng, trong nét đoan trang cao quý lại mang vẻ hoạt bát đáng yêu.
Cô đến viện dưỡng lão, nhìn trộm Bạch Bích.
Bạch Bích đang đọc sách, hồi phục rất tốt, sắc mặt cũng trở nên rất tốt. Trong mắt không còn mơ hồ nữa, mà là ánh mắt sáng ngời, đắm chìm trong suy nghĩ bản thân sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Cô không thể xuất hiện.
Cô vừa xuất hiện, Bạch Bích sẽ hỏi chuyện để bà gặp Hình Bắc Xuyên. Thất vọng 1 lần, rồi 2,3 lần, sẽ thất bại trong gang tấc.
Cô chỉ có thể cổ vũ tinh thần, thấy Bạch Bích khỏe lên là được.
Điện thoại Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thấy một hàng số, do dự một chút, nghe máy, đi về phía cửa lớn.
“Xin chào, còn nhớ tôi là ai không?” Tiếng đàn ông chất phác truyền tới từ đầu bên kia.
Trí nhớ của Bạch Nguyệt còn khá tốt.
Anh ta là người đàn ông lần trước cô gọi bừa cho, bắt máy, cùng tâm sự với nhau.
“Còn nhớ, sao vậy?” Bạch Nguyệt xa cách hỏi.
“Tôi đến thành phố A rồi, muốn gặp cô.” Người đàn ông kia trực tiếp nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, từ chối: “Gặp nhau, không bằng nhớ nhau.”
“Cô đừng hiểu lầm, lần trước được cô hướng dẫn, chuyện của tôi đã tốt lên rất nhiều, lần này đưa một người bạn tới, con trai bạn tôi xuất hiện vấn đề lớn.” Anh ta thành khẩn nói.
“Phí chữa trị tôi thu không thấp, một tiếng 35 triệu.”
“Đừng nói 35 triệu, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho con trai anh ấy, 350 triệu cũng sẽ đưa cô.”
Bạch Nguyệt trầm mặc một lúc.
Tình yêu không còn, sự nghiệp vẫn cần chứ, càng chán trường, càng bị người khác coi thường, càng bị vứt bỏ, cô càng phải sống tốt mới được.
“Một tiếng sau, gặp nhau ở quán cà phê Tiên Lạc ở quốc tế Thủy Nguyệt.” Bạch Nguyệt nói rồi, cúp điện thoại.
Lúc cô bắt taxi sắp đến quốc tế Thủy Nguyệt, tin nhắn điện thoại reo lên.
“Phòng bao Alisa.” Người đàn ông kia nhắn.
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, xuống xe, vào quán cà phê Tiên Lạc, tìm phòng bao Alisa, gõ cửa.
“Vào đi.” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên.
Bạch Nguyệt mở cửa.
Trong phòng bao chủ có một người đàn ông.
Anh ta mặc vest ghi lê xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, một khuôn mặt khá nho nhã, tóc xoăn, rất đẹp trai, phù hợp vớ sở thích của thế hệ 9x, 2000.
Trên người anh ta xịt nước hoa nam thanh nhã, môi hồng răng trắng, tuổi tác không lớn, có chút không phù hợp với giọng nói của anh ta.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện anh ta.
Ánh mắt anh ta vẫn nhìn cô chăm chú: “Không ngờ cô xinh đẹp như vậy.”
Tay Bạch Nguyệt gõ nhẹ xuống bàn, không thân thiện, lạnh nhạt, kiềm chế hay kiêng kỵ: “Bạn anh đâu?”
“Anh ấy ra ngoài mua gói thuốc, mười phút sau sẽ quay lại, cô đến sớm hơn dự tính của tôi. Tôi là Trình Cẩm Vinh, còn cô?” Trình Cẩm Vinh hỏi.
Cô không hề muốn làm bạn với anh ta: “Nói một chút về tình hình con của bạn anh đi.”
Bạch Nguyệt lấy bút và sổ từ trong túi ra.
Trình Cẩm Vinh cười: “Cô luôn lạnh nhạt với người khác như vậy sao?”
“Không cần thiết phải nhiệt tình, cần gì khiến người khác hiểu nhầm, tự chuốc lấy phiền toái.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
“Tôi rất tò mò, phụ nữ giỏi hiểu ý người khác, không nói linh tinh lại xinh đẹp thành thục như cô, còn có người không trân trọng?” Trình Cẩm Vinh thương tiếc nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Hoa hồng nhìn xinh đẹp, lúc ngắt xuống cũng bị gai đâm vào, cố tình ngắt vài hôm sau sẽ héo rũ. Hoa đã héo, không còn được trân trọng không phải rất bình thường sao? Nếu anh muốn đào sâu hiểu rõ chuyện riêng tư của tôi, vậy xin lỗi, tôi đi trước đây.”
Bạch Nguyệt cất bút và sổ vào túi, đứng dậy.
Trình Cẩm Vinh cũng đứng dậy, anh ta rất cao, có lẽ 1m9: “Nếu tôi nói gì sai, rất xin lỗi, tôi không hỏi nữa là được, tôi cùng bạn tôi đến đây có việc thật.”
Lời của anh ta vừa dứt, của phòng bị mở ra.
Bạch Nguyệt thấy người đi vào, ngừng một chút.
Là anh ta!
/1464
|