Cùng Trời Với Thú

Chương 143 - Ngốc Bạch Ngọt Hạ Được Thiếu Gia Ngạo Kiều.

/238


Đợi khi bọn người Sở Chước rốt cục thoát khỏi hai con mãnh thú theo đuổi không bỏ đó, thời gian đã qua hơn nửa ngày.

Lúc này hai người đều mệt đến thở hổn hển, ngồi xổm ở trong một cái sơn động, giương mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.

Trước cửa động không chỉ bày phù trận cấp năm, còn có Luyện Vân Long Đằng chi chi chít chít leo lên ở chung quanh, che cái cửa động đến kín mít, xuyên thấu qua khe hở lá cây Luyện Vân Long Đằng, có thể nhìn thấy rừng rậm bên ngoài, thỉnh thoảng mãnh thú cực đại đi qua.

Những mãnh thú đó rất mẫn cảm, nếu không có phù trận phòng ngừa tiết lộ hơi thở của bọn họ, chỉ sợ hiện tại những mãnh thú đó đã bắt đầu công kích bọn họ.

Đây là thời gian gần một ngày, Sở Chước đưa ra kết luận.

Hai người nhìn tình huống bên ngoài một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút rối rắm nói: Sở tỷ, những mãnh thú đó, chính là yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ ở vòng thử luyện thứ nhất, những người đó gặp được đi?

Có khả năng này.

Sở Chước cảm thấy hơi thở những mãnh thú này lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, đều không phải chỉ là giống yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ.

Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới một vòng thử luyện này, bọn họ sẽ xui xẻo như vậy, bị đưa đến loại địa phương này, vừa rồi bị hai con mãnh thú đó truy đuổi đến thiếu chút nữa thì tắt thở.

Hai người ở chỗ này lòng còn sợ hãi, Huyền Uyên và Bích Tầm Châu cũng từ trong túi linh thú bước ra, cùng châu đầu thảo luận với A Chiếu.

Cảm giác được trong không khí khác thường, Bích Tầm Châu không có hóa thành hình người, vẫn duy trì bộ dạng tiểu băng nhện lớn cỡ nắm đấm, nói cùng A Chiếu:【Lão đại, nơi này có chút không thích hợp.】

Huyền Uyên ngậm một viên linh đan, ngơ ngác nhìn mãnh thú hoành hành bên ngoài, chậm rì rì hỏi:【Tầm Châu ca, không đúng chỗ nào?】

Bích Tầm Châu cũng không quay đầu lại nói:【Mi ăn của mi, không cần nghĩ nhiều như vậy.】

Huyền Uyên:【... ... 】 Tầm Châu ca lại ngại nó nhỏ.

A Chiếu từ trên vai Sở Chước nhảy xuống, tư thế tuyệt đẹp, đứng ở trên một sợi dây mây Luyện Vân Long Đằng, nói:【Quả thật không đúng, những mãnh thú đó đều là hoang thú thời kì thượng cổ.】

Bích Tầm Châu lắp bắp kinh hãi:【Thật sự là hoang thú?】

【Ừ, nhưng mà cấp bậc cũng không cao.】A Chiếu nói xong, đột nhiên thả ra một tia uy áp, quả nhiên chỉ thấy hoang thú gần đó giống như là bị cái gì dọa đến, cuống quít cong đuôi bỏ chạy.

Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nhìn nhìn con tiểu yêu thú, như là đang nhìn kỳ tích.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng phát hiện hoang thú bên ngoài đột nhiên cứ như vậy mà chạy, cũng có chút ngạc nhiên, Ai, thế nào?

Sở Chước quay đầu nhìn về phía ba con yêu thú, vừa rồi nàng cảm giác được một tia uy áp đáng sợ đột nhiên rồi biến mất, cũng chỉ hơi chút lướt qua, không có thể bắt giữ được. Nhưng nhìn phản ứng những mãnh thú bên ngoài, thì biết cũng không phải là ảo giác của mình.

Ba con yêu thú bị nàng nhìn chằm chằm phá lệ bình tĩnh nhìn lại nàng, Sở Chước nhìn mà trong lòng thấy là lạ.

Bích Tầm Châu nhịn không được nói:【Lão đại, ngươi kiềm chế một chút, đừng khiến cho chủ nhân bí cảnh chú ý.】

Chủ nhân bí cảnh tuy rằng mất rồi, lại để lại một tia thần niệm, trải qua vô số năm tháng tích lũy, tia thần niệm đó hấp thu linh khí bí cảnh, đã sinh ý thức ra thuộc về của mình, vui giận chủ nhân bí cảnh đã không còn có khả năng khống chế, thậm chí có thể càng chủ quan quyết định hết thảy bí cảnh. Có lẽ nội dung mỗi lần thử luyện của bí cảnh này đều là do tia thần niệm này tự tiện quyết định.

A Chiếu cũng không thèm để ý, vẻ mặt thần sắc căng ngạo:【Không có việc gì, chẳng qua chỉ là tia thần niệm thôi, cho dù sinh ra ý thức của mình, cũng không có thành tựu gì.】Nó nhẹ nhàng cất bước ở trên Luyện Vân Long Đằng:【Tia thần niệm đó nếu muốn chết yểu, thì làm chết nó.】

Huyền Uyên lập tức phụ họa:【Đúng, làm chết nó!】

Bích Tầm Châu:【... ... 】

Bích Tầm Châu không muốn để ý hai tên nhóc con đầu gấu này, tuy rằng khả năng A Chiếu cũng không phải là ấu tể, nhưng xét thấy bộ dạng của nó lúc này, cùng với tính khí thời điểm thực đến đáng sợ nào đó, Bích Tầm Châu vẫn phân loại nó ở trong nhóm ấu tể.

Bên này Sở Chước cũng thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ chuyện làm thế nào tìm truyền tống trận.

Cũng không biết cái không gian này để cho chúng ta bao nhiêu thời gian tìm truyền tống trận, không được trì hoãn thời gian, Sở tỷ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi. Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng nói.

Sở Chước ừ một tiếng, lại nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, phát hiện không có mãnh thú gì, mới để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi Luyện Vân Long Đằng lại, đồng thời cũng rút lui phù trận ngoài cửa động.

Phù trận cấp năm cũng không cao cấp, chỉ có thể thành lập chút tác dụng che giấu hơi thở, làm xáo trộn, có thể đối phó những mãnh thú chưa sinh ra linh trí cũng đã đầy đủ.

Hai người ba yêu một lần nữa bước ra từ sơn động, thật cẩn thận đi ở trong rừng rậm.

Lần này bọn họ cũng không dám ngự kiếm phi hành, bởi vì thiên không cũng không an toàn, lúc trước khi đào vong, thiếu chút nữa bị mấy con xấu cầm bay trên trời công kích, mới làm cho bọn họ thoát được chật vật như vậy.

Chẳng qua từ đó cũng đó có thể thấy được, nội dung thử luyện thật sự càng ngày càng khó.

Hai người bôn ba ở trong rừng rậm một lát sau, đột nhiên Sở Chước dừng động tác lại.

Mặc Sĩ Thiên


/238

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status