Chương 972
Khi hai đứa con trước ra đời, anh không ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên anh trải qua niềm vui và sự căng thẳng khi được làm cha.
Anh cũng sẽ hoảng sợ, thậm chí còn hoảng loạn và bất lực hơn những người bình thường.
Mộ Mẫn Loan giữ chặt Lệ Hữu Tuấn, không biết nên khóc hay cười: “Sinh con đều sẽ đau như vậy. Cô ấy vừa vào đó được bao lâu chứ, sao anh lại đòi giữ mẹ lại rồi?”
“Oe oe oe.
Không biết đã mất bao lâu, một tiếng khóc giòn giã từ phòng sinh vang lên Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng “vo ve”, dường như thần kinh căng thẳng đột nhiên đứt đoạn.
Cửa phòng khẽ mở, Lệ Hữu Tuấn lao vào ngay lập tức.
Vị bác sĩ mệt mỏi vã mồ hôi, khi quay lại thì thấy Lệ Hữu Tuấn lao vào bất chấp máu trong phòng.
“Một bé trai”
Bác sĩ vừa định đưa đứa bé cho Lệ Hữu Tuấn, nhưng anh cũng không thèm nhìn đứa bé, trực tiếp chạy đến bên cạnh Tô Kim Thư.
Cô gái trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, ặt tái nhợt mệt mỏi, mồ hôi trên trán suýt chút nữa làm ướt cả gối.
Cô ấy như thể vừa được cứu từ dưới nước lên, ướt sũng Đôi mắt đen của Lệ Hữu Tuấn lóe lên, anh hôn lên trán Tô Kim Thư.
Nếu Tô Kim Thư tỉnh dậy vào lúc này, cô sẽ thấy người đàn ông vốn luôn vững như đá ở bên cạnh cô, lúc này lại đang rơi lệ.
“Kim Thư, Tô Kim Thư…”
Đầu ngón tay Lệ Hữu Tuấn run rẩy, anh muốn nắm tay Tô Kim Thư, nhưng bây giờ Tô Kim Thư giống như một con búp bê sứ mỏng manh, Lệ Hữu Tuấn thậm chí không biết từ chính mình nên bắt đầu từ đâu.
Anh thực sự sợ nếu mình cố găng hơn một chút nữa thì cô sẽ vỡ tan.
Đôi tay hơi run run cẩn thận nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tô Kim Thư, bàn tay cô lạnh lẽo tái nhợt, giống như khuôn mặt không chút máu của cô.
“Kim Thư, Kim Thư?”
Lệ Hữu Tuấn lại gọi nhẹ tên cô, nhưng người trên giường vẫn không đáp lại.
Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, sợi dây lý trí cuối cùng của Lệ Hữu Tuấn cũng bị đứt.
Anh xoay người nắm lấy vạt áo bác sĩ sản khoa bên cạnh, dùng sức mạnh, suýt chút nữa anh đã trực tiếp bóp cổ bác sĩ.
“Cô ấy bị sao vậy? Sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hết các người!”
“Thưa ngài, ngài bình tĩnh…”
Bác sĩ đã cố gắng một lúc lâu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Lệ Hữu Tuấn.
Người đàn ông trước mặt như dã thú đang mất kiểm soát, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó vì tức giận Một bác sĩ khác chạy đến ngay lập tức và nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn: “Thưa anh, anh bình tính đã! Cô Tô vừa quá sức nên đã ngất xỉu. Sinh con sao có thể không ra máu, cô Tô bị chảy máu là hoàn toàn bình thường. Mẹ và con đều an toàn, mẹ và con đều an toàn, không xảy ra chuyện gì đâu!”
Sáu chữ “Mẹ và con đều an toàn” cuối cùng đã gợi lại chút lí trí nhỏ nhoi cuối cùng trong Lệ Hữu Tuấn.
Mẹ và con đều an toàn? Điều đó có nghĩa là Tô Kim Thư vẫn ổn, và đứa con trong bụng cũng không sao!
“Bịch” một tiếng, Lệ Hữu Tuấn nới lỏng vòng tay và ném bác sĩ sang một bên Bác sĩ sợ tới mức da đầu tê dại, ho dữ dội khi được người bên cạnh đỡ.
/1107
|