Chương 905
Lúc này sắc mặt của Tô Duy Nam cũng cực kỳ khó coi, anh ấy không ngờ rằng Tô Kim Thư đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ từ lâu, thậm chí còn bỏ qua an toàn cá nhân, bí mật rời đi lúc nửa đêm…
Nếu Tô Kim Thư thực sự gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
“Em ở yên trong nhà đi, có tin tức gì anh sẽ báo ngay cho em”
Mộ Mãn Loan vốn định đi cùng, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tô Duy Nam, cô không dám nói gì nhiều, chỉ có thể đứng sang một bên ngoan ngoãn gật đầu.
Dẫu sao ở nhà luôn cần có một người trông coi, nếu Tô Kim Thư trở về mà không đi đâu khác thì sao?
Khi đó, nếu không có ai trong nhà, nói không chừng cô ấy sẽ lại rời đi Sau khi nói xong những điều này, Tô Duy Nam để Mộ Mẫn Loan ở nhà trông hai đứa nhỏ, bản thân xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi lên xe, anh lập tức đạp mạnh chân ga xuống, chiếc xe thể thao nhanh như tên bản biến mất khỏi bãi đậu xe của sơn trang.
Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Tô Duy Nam vô cùng ảm đạm, anh nhanh chóng bấm số điện thoại của Thomas: “Ngay lập tức điều cho tôi hai nhóm người, một nhóm sẽ ra sân bay với tôi, nhóm còn lại đi tìm Lệ Hữu Tuấn”
“Vâng Sau khi cúp điện thoại, Tô Duy Nam ngay lập tức bẻ lái hướng về phía sân bay.
Tô Kim Thư không có người thân hay bạn bè nào ở đây nên theo lẽ thường, chắc chắn cô ấy sẽ đặt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay.
Tô Duy Nam vừa lái xe vừa yêu cầu Thomas tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay là mấy giờ.
Sau vài phút, bên kia Thomas ngay lập tức đã đưa ra phản hồi.
Chuyến bay về nước sớm nhất hôm nay là 1h30 chiều, tức là nửa tiếng sau.
Hơn nữa Thomas còn thông báo cho anh một tin tức rất có lợi.
Đó là sau khi xâm nhập hệ thống của hãng hàng không, bọn họ đã tìm ra thông tin đặt vé của Tô Kim Thư trong chuyến bay về nước lúc 1h30 đó.
Anh ấy biết mà!
Tô Duy Nam nhanh chóng đạp mạnh chân ga, chiếc xe trên đường cao tốc phóng nhanh về phía trước.
Từ trang viên đến sân bay mất khoảng nửa tiếng, anh ấy phải đến càng nhanh càng tốt, sau đó ngăn Tô Kim Thư lại.
Mà ở bên kia, Lệ Hữu Tuấn cũng lái xe nhanh như một cơn gió tới bệnh viện.
Vì vừa rồi anh nhận được điện thoại của bệnh viện, nhân viên phòng phẫu thuật của bệnh viện nói đã phẫu thuật xong, yêu cầu người nhà qua làm thủ tục xuất viện Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không thể tin vào.
tai mình, những lời mà Tô Kim Thư nói với anh trước khi rời đi đêm qua dường như cứ văng vẳng bên tai anh.
€ô ấy nói răng cô ấy thà đánh cược với 10% hy vọng còn hơn không làm gì cả, cứ như vậy trơ mắt ra để đứa con của mình và anh mất đi.
Nhưng tại sao lúc này bệnh viện lại gọi điện cho anh, nói rằng ca mổ đã được tiến hành theo đúng lịch trình?
Vì chuyện này liên quan đến Tô Kim Thư và đứa con trong bụng, cho nên Lệ Hữu Tuấn gần như mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của anh kêu lên.
Anh lạnh lùng liếc nhìn màn hình thì phát hiện đó là cuộc gọi của Tô Duy Nam, sau một lúc do dự anh vẫn cau mày ấn nút trả lời.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói rất thờ ơ của Tô Duy Nam vang lên từ đầu dây bên kia: “Cậu đang ở đâu?”
“Không cần anh lo”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nói xong câu này, chuẩn bị tắt ngang điện thoại.
Nhưng anh chưa kịp hành động, đã bị lời nói của Tô Duy Nam cắt ngang “Tôi đã cho Thomas điều tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, và anh ấy đã tìm thấy thông tin đặt vé của Kim Thư
trên đó.”
“Anh nói cái gì?”
Lệ Hữu Tuấn đột ngột phanh gấp, anh bẻ nhanh tay lái dừng xe ngay bên đường Anh nhất định là lo lắng tới mức điên rồi, cho nên đến một chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!
/1107
|