Chương 865
Mộ Mãn Loan sống hơn hai mươi năm, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy Nam, cô cảm giác tim mình như trống bỏi, đây là lần thứ hai cô rung động như thế.
Cảm giác giống như thể một người biết trước mình sẽ chết, đột nhiên lại được hít thở, tâm trạng xúc động vô cùng.
Cô rất yêu Tô Duy Nam, rất rất yêu anh.
“Cái đó… khụ khụ”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng.
người lúng túng khẽ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới kéo được lý trí của Mộ Mãn Loan quay về.
“Cái đó… anh Tô à, hai người các anh cũng đã hôn rồi, thế kịch bản này có diễn nữa không?”
Kịch bản?
Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, dường như cô bất giác buông Tô Duy Nam ra.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông da trắng vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ hắn ta đang ung dung đứng đó cách nơi này hai mét.
Hắn cười híp mắt không hề có chút uy hiếp nào.
“Đây là?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan đờ ra, cô quay đầu lại, phát hiện ra hai người da đen vừa nãy còn kèm hai bên người mình, chỉ trong chớp mắt cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hiền lành.
Cho dù một người có bình tĩnh thế nào đi nữa, cô cũng không nhịn nổi, yếu ớt nhìn về phía Tô Duy Nam.
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một giọng nói khẽ vang lên từ bên trái, Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn sang.
Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ đã nằm dài dưới đất thì giờ đang ngồi dậy.
Lúc này đây anh đang chùi vết máu ghê người trên cơ thể, rồi kéo cả Tô Kim Thư bị té dưới đất lên Đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Mọi người không có chuyện gì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bây giờ Tô Kim Thư cũng ôm bụng đứng lên, cô ung dung lau vết máu trên trán, cười vô cùng xán lạn: “Sao à? Mặc dù em là bác sĩ trung y nhưng cũng học được không ít từ Lâm Thúy Vân, vừa nấy biểu hiện của em thế nào ạ?
Ngay cả diễn viên như chị cũng bị bọn em lừa đấy!”
Thấy mọi người đều đứng lên bình an vô sự, cho dù phản ứng của Mộ Mãn Loan có.
chậm đi chăng nữa cũng phục hồi lại tinh thần.
Cô trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi người: “Có nghĩa là… mọi người, tất cả mọi người đều đang diễn kịch à?”
Người vốn trước giờ đều ít nói như Lệ Hữu.
Tuấn, lúc này anh cũng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Lẽ nào trong mắt cô tôi là người dễ bị người ta hạ gục như thế à?”
Lần này Tô Kim Thư cũng vô cùng đắc ý đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, kiêu ngạo khoác lấy tay anh: “Đúng đó, người đàn ông mà em lựa chọn sao có thể yếu đuổi như vậy được”
“Tô Duy Nam, cái anh này, anh lại đùa em.”
Mộ Mãn Loan xoay người lại, nối giận đùng đùng nhìn Tô Duy Nam.
Đầu cô nóng lên đưa tay lau mạnh vết máu trên miệng anh: “Vậy cái này cũng là giả hả?”
Nhưng cô vừa đụng tới khóe miệng anh thì đã thấy Tô Duy Nam nhíu mày, giống như đau lãm.
Mộ Mãn Loan tức thì hoảng hốt: “Sao vậy anh? Đau lắm à? Cái này là bị thương thật sao?”
Tô Duy Nam cúi đầu nhìn cô một cái: “Rốt cuộc em cũng chịu tỉnh lại rồi?”
Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cô dần tỉnh táo lại Viền mắt cay cay, cô nhìn mặt đất ngổn ngang và vệt máu trên người họ…
Hóa ra họ tự biên tự diễn màn kịch này là để khiến cô tỉnh lại sao?
Mộ Mãn Loan thận trọng nhìn Tô Duy Nam, cảm thấy hơi lo lắng: “Em… chẳng lẽ em đã ngủ rất lâu à?”
/1107
|