Chương 859
Đây là tiếng súng lên cò!
Lúc Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn lại, sau lưng Tô Kim Thư đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn.
Trên người hăn ta vô cùng bẩn thỉu, mùi hôi thối bốc lên, tóc tai cũng rối tung rối mù như ổ gà, chứng tỏ đã rất lâu rồi không thèm chải chuốt.
Từ ngoại hình này mà nói, có lẽ đây là lưu dân chạy từ chỗ khu dân nghèo tới đây.
Nhưng mà trong tay lưu dân này có súng, họng súng đen ngòm kia đang nhắm vào sau gáy Tô Kim Thư.
Hắn ta măng bằng giọng tiếng Anh khàn: “Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết cô ta”
Lúc này đây, Tô Kim Thư đã hồn phi phách tán rồi, dường như phản ứng đầu tiên của cô là che lên bụng mình.
Mà đúng lúc này, khí áp trên người Lệ Hữu.
Tuấn như hạ đến điểm âm, khuôn mặt anh tuấn bất phàm toát lên ý đồ chém giết.
Nhưng giờ Tô Kim Thư đang ở trong tay người đàn ông kia, nếu như anh hơi bẩn cẩn một chút thôi thì Tô Kim Thư có thể xảy ra chuyện.
Vốn Lệ Hữu Tuấn đang siết chặt nắm đấm dần nhẹ nhàng buông ra, bắp thịt căng cứng khắp người cũng buông lỏng.
Anh phối hợp đưa tay qua đỉnh đầu: “Được, tôi không động, anh bình tĩnh một chút”
“Good, vậy mới đúng chứ.”
Người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười, sau đó đẩy Tô Kim Thư một cái: “Đi xuống cho tao”
Lệ Hữu Tuấn đi đẳng trước, Tô Kim Thư bước theo sau.
Người đàn ông nọ giữ lấy cổ Tô Kim Thư, tay kia thì cầm súng để lên gáy cô.
Hãn ta vô cùng nhạy bén nằm được nhược điểm của Lệ Hữu Tuấn.
Sau khi yêu cầu hai người họ xuống lầu, họ mới phát hiện trong phòng khác còn hai người da đen.
Mấy người này đang khống chế hai bên Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan.
Cách ra tay của họ rất giống nhau, bắt phụ nữ để uy hiếp đàn ông, vậy thì người kia mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này đây, ánh mắt Tô Duy Nam nhìn bọn họ đã lạnh đến cùng cực.
“Mấy người muốn gì?”
Mấy tên kia quan sát Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn một phen, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô cùng: “Bọn mày có nhiều tiền lắm phải không?”
“Nếu mấy người cần tiền thì bao nhiêu tôi cũng có thể cho được, nhưng điều kiện là không được động vào các cô ấy, nếu không dù tôi có đưa tiền cho mấy người thì cũng phải mất mạng thôi.”
““Đoàng”“
Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói xong thì trong phòng bỗng vang lên tiếng súng inh tai.
Ngay sau đó, dường như Lệ Hữu Tuấn không còn bất kỳ phản kháng nào nữa, anh ngã nhào về phía trước.
Máu tươi từ từ chảy ra trong cơ thể…
“Mày nói nhiều quá”
Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Kim Thư không bình tĩnh nổi, co hoảng sợ lao về phía Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng có điều còn chưa kịp bước chân, cô đã bị người đàn ông phía sau kéo mạnh tay lại, không thể nào nhúc nhích.
Tô Kim Thư điên cuồng giấy dụa kêu to: “Buông tôi ra, buông tôi ra, Lệ Hữu Tuấn”
Bởi vì dưới người anh máu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục để như vậy, còn chưa kịp đưa đi bệnh viện thì có thể anh sẽ gặp nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.
“Tao nói mày ngậm miệng lại, nghe chưa hả?”
Người đàn ông nọ lôi mạnh cánh tay của Tô Kim Thư, họng súng đen ngòm nhằm thẳng tàn nhẫn vào trán cô.
Vẻ hung thần ác sát hiện rõ trên khuôn mặt, bắp thịt trên mặt hắn cũng dần nhăn nhó: “Yên lặng, tao bảo mày yên lặng đi.”
/1107
|