Chương 245: Anh không muốn gượng ép cô
Lệ Hữu Tuấn hẳn là chỉ muốn thăm dò một lần thôi.
Đúng rồi! Nhất định phải làm như vậy.
Tô Kim Thư bắt đầu không ngừng tự tẩy não. Cô muốn làm giảm đi cảm giác tội lỗi của bản thân.
Lâm Thúy Vân tự cho mình là một cuốn Kinh Phật mà giáo huấn rằng: “Tớ rất thẳng thắn! Với một nam thần điển trai như thế, chuyện cầu hôn nói ra cũng đâu dễ dàng gì. Vả lại cũng đã bị chơi cho một vố như thế, tức giận đâu có ích gì.”
Tô Kim Thư có chút lo lăng: “Thế giờ tớ phải làm sao? Lúc đó tớ vô cùng bối rối nên mới quyết định chạy đi”
Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm: “Kim Thư! Cậu nói câu thật lòng cho tớ nghe, có phải sự thực là cậu đã thích anh ấy rồi đúng không?”
Tô Kim Thư cần môi cúi đầu im lặng “Yêu thật rồi đúng không? Cũng phải thôi! Có quyền thế, tiền bạc, có nhan sắc, nhân cách tốt. Nếu đổi là tớ thì tớ cũng bằng lòng yêu. Mà không đúng! Nên nói là đứa con gái nào chả thích có được người yêu như thết”
“Vốn dĩ không phải vì gia đình anh ta có quyền thế và tiền bạc nên tớ mới thích anh ấy. Mà là…”
Lệ Hữu Tuấn lúc mới bắt đầu tán tỉnh rất mạnh bạo. Thậm chí điều đó khiến cho Kim Thư có cảm giác sợ hãi.
Nhưng cũng chính Hữu Tuấn của sau này lại rất khác. Chính nhờ sự ấm áp trong những cách pha trò có một không hai của anh đã dần dần rung động tới cô.
Anh chàng lãng tử ngày nào đã dần dầm chìm đắm vào guồng quay ái tình từ lúc nào không hay.
Đến lần này, Lệ Hữu Tuấn vì cứu cô mà suýt phải bỏ mạng, Tô Kim Thư mới thấu được tâm can của mình – cô đã yêu Lệ Hữu Tuấn rồi.
Chỉ có điều…
Chuyện lần trước của Vương Tiến Phát đến giờ vẫn còn ám ảnh cô.
Tô Kim Thư vẫn luôn nghĩ răng: “Nếu cô và Lệ Hữu Tuấn thực sự yêu nhau, ở bên nhau. Rồi một hôm cha ruột của hai đứa trẻ xuất hiện và muốn mang con đi theo anh ta, cô sẽ phải làm gì tiếp theo?”
Tô Kim Thư đột nhiên nhớ lại câu chuyện của nửa tháng trước: Cô gái trẻ gửi tới biệt thự trên núi Ngự Cảnh một bộ âu phục nói là đồ cần trả lại cho Lệ Hữu Tuấn. Người con gái ấy lẽ nào cũng chỉ là một nhụy hoa trong số hàng ngàn nhụy hoa mà chàng lữ khách tài tử hào hoa ấy từng ghé thăm.
“Thúy Vân! Tớ vừa nhớ ra một chuyện. Tớ phải đi trước đây!”
Tô Kim Thư vội vàng cầm theo điện thoại, thu dọn đồ đạc.
Lâm Thúy Vân quan sát hành động của Kim Thư đoán rằng giờ đây cô đang rất sốt ruột.
Thúy Vân gật đầu cười tít mắt: “Kim Thư! Cậu đi hành động ngay lập tức đi. Chuyện làm hoà giữa hai vợ chồng không thể hoãn lại được nữa rồi. Trước sáu giờ tối nay sẽ lo liệu ổn thỏa đưa cậu về tới nhà”
Tô Kim Thư vừa bước ra khỏi quán cà phê, lập tức bắt taxi đi đến cao ốc của tập đoàn Lệ Thiên.
Cô nhớ không nhầm thì đây chính là nơi làm việc của Lệ Hữu Tuấn Lòng cô lúc này chút hồi hộp.
Cô do dự, chần chừ hết lần này tới lần khác cô mới quyết định nhấc máy lên và gọi tới số của Lệ Hữu Tuấn Sau khi chuông reo được 3 tiếng thì liền có người nhấc máy: “Alo! Tôi là Lệ…”
“Vâng…”
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau kể từ lần Kim Thư quay mặt bỏ chạy.
Dạo gần đây, Lệ Hữu Tuấn mỗi ngày về nhà một muộn hơn. Mỗi lần anh về nhà, Tô Kim Thư đều giả vờ như cô đang ngủ say.
Đợi đến buổi sáng của ngày hôm sau, lúc.
Kim Thư tỉnh mở mắt, thì Lệ Hữu Tuấn đã rời đi từ trước rồi Khoảng thời gian ấy, mỗi khi Kim Thư nghe được những âm thanh thân thuộc đã gắn bó với mình từ lâu cất lên từ khoảng không nào đấy, cô mặc cho khóe mắt cay cay rồi tuôn ra những dòng lệ tủi hờn đã chất chứa bấy lâu nay…
“Tối nay… tối nay anh có bận không?”
Sau một hồi im lặng, bên kia vọng lại giọng nói trâm ấm của Lệ Hữu Tuấn: “Tối nay anh có cuộc họp quan trọng, có chuyện gì à?”
ó cuộc họp quan trọng. Thế có nghĩa là không rảnh.
Hai con mắt của Tô Kim Thư đỏ hoe đi.
Tại sao cô lại cảm thấy tủi thân đến thế?
Rõ ràng là chính bản thân cô bỏ chạy. Rõ ràng ngày hôm ấy cũng chính cô khiến Lệ Hữu Tuấn mất mặt. Vậy bản thân cô lấy tư cách gì để tủi thân chứ?
“Hải! Chẳng có chuyện gì cả. Chỉ là… chỉ là bảo mẫu nhờ em hỏi anh tối nay có về nhà ăn cơm hay không thôi?”
Tô Kim Thư do dự một lát, chỉ có thể tự dối lòng được đến thế.
“Em cùng với bảo mẫu và lũ trẻ cùng ăn đị”
“Vâng” Kim Thư lặng lẽ cúp máy.
Cô ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, tâm trạng càng lúc càng tồi tệ hơn.
Tại văn phòng làm việc ở tầng thứ 18 của tòa ốc Lệ Thiên Thẩm Tư Huy lười biếng tựa lưng vào khung cửa, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Là điện thoại của thỏ trắng à?”
Gương mặt Lệ Hữu Tuấn trở nên sầu não, anh cảm nhận dường như cả bầu không khí cũng đang đè nén lên con người anh.
Trong lòng anh hiện tại cảm xúc rất hỗn độn.
Thẩm Tư Huy cũng đoán được phần nào của câu chuyện: “Anh quả thật ghê đó nhai Tối nay rõ ràng có hẹn đi uống với em mà. Tự dưng nói dối nó là có cuộc họp quan trọng làm gì!”
Lệ Hữu Tuấn vừa nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Thẩm Tư Huy tự dưng lại nổi cáu lên.
Hữu Tuấn ném cái điện thoại qua một bên.
Lệ Hữu Tuấn tức tối nới lỏng nút thắt cà vạt: “Đều là cái chủ kiền tồi của em đ‹ “Nhưng chuyện này đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu em như thế, đâu ai lường trước được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy…
Vả lại chính bản thân anh lo lắng đến mức tay chân lóng ngóng, khiến người ta sợ mà bỏ chạy. Khiến người ta mấy ngày liền không thèm nói năng gì. Rõ ràng là cách cầu hôn của anh có vấn đề. Chuyện không hay lại muốn em gánh hết… Em gánh không nổi!”
“Em im mồm cho anh!”
Lệ Hữu Tuấn mấy ngày nay luôn cảm thấy khó chịu bực bội.
Từ khi bắt đầu làm việc đến nay đã hơn 20 năm rồi. Chưa bao giờ anh phải vò đầu nát óc để suy nghĩ như mấy ngày gần đây.
Dạo gần đây anh cố tình đi sớm về khuya chỉ vì không muốn chạm mặt Tô Kim Thư.
Anh sợ.
Chính xác! Đây chính là cảm giác sợ hãi!
Anh sợ Tô Kim Thư nói ra 2 chữ “từ chối”.
Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ ngang bướng.
Thế nhưng chuyện gì đã được Kim Thư quyết định thì không thể cứu vấn.
Chưa kể trong chuyện này anh không muốn ép cô. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện chấp nhận. Anh muốn có được trái tìm của cô ấy.
*Đi thôi! Đến chỗ em, em giúp anh nghĩ cách khác!”
Thẩm Tư Huy vứt áo khoác lên sô pha, bước đi ra bên ngoài.
Lệ Hữu Tuấn bực dọc quay lại nhặt cái điện thoại dưới sàn lên.
Lục Anh Khoa đã quay lại văn phòng.
Cùng với anh ta còn có 2 người bước theo sau lưng.
Ba người bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa văn phòng, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt như trẻ con vọng tới: “Alo! Tôi là…”
Ba người bọn họ dừng bước, Lệ Hữu Tuấn thờ ơ quay đầu đi.
Người đến không phải ai khác chính là Nguyễn Bảo Lan.
/1107
|