Chương 238: Không phải là đèn cạn dầu
“Em đã đụng phải người nào à?”
Tô Kim Thư cũng lười không muốn giải thích: “Đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, em không có đụng phải bất cứ ai hết”
Lệ Hữu Tuấn gật nhẹ đầu: “Thế ba lô của em đâu rồi?”
Tô Kim Thư ngay lập tức liền cầm chiếc túi bên cạnh lên nói: “Nó ở đây này”
“Chúng ta nhanh đi thôi.”
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt buông ra những lời này xong, liền lập tức xoay người rời đi.
“Nhưng mà..” Nét mặt của Tô Kim Thư vẫn còn mang theo vẻ do dự.
Bước chân của Lệ Hữu Tuấn liền lập tức dừng lại một chút, anh khẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Cô định đưa Kim Thư trở về à?”
Lâm Thúy Vân, cô thật đúng là một cô gái rất thông minh đó nhỉ?
Nghe Lệ Hữu Tuấn nói những lời này, cô ấy lắc đầu dứt khoát: “Anh đang đùa gì vậy chứ, có nam thần đưa cô ấy về nhà rồi, tôi đây cũng không có đất dụng võ nữa rồi, thôi anh nhanh mang cậu ấy đi đi thôi”
Tô Kim Thư im lặng trừng mắt liếc nhìn sang cô bạn, cái kẻ này vừa gặp sắc là liền quên mất bạn Lệ Hữu Tuấn khẽ nhướng mày nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Không có gì ạ”
“Vậy còn không đi mau?”
“Dạ”
Tô Kim Thư hướng về phía Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng phất phất tay.
Sau đó xoay người rời đi, chỉ vừa nghiêng đầu, cô liền bắt gặp cặp mắt vô cùng bi thương của Nhan Thế Khải đang nhìn mình từ đầu đến giờ.
Tô Kim Thư không tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Dù sao thì từ trước đến nay Nhan Thế Khải vẫn luôn một mực chăm sóc cho cô, hơn nữa đối với cô vô cùng tốt.
Thế nhưng mà…
Cô không thể nào bắt ép bản thân miễn cưỡng thích anh ấy được.
Cô càng không muốn phải ép buộc chính mình tiếp nhận tình cảm của anh ấy.
Điều này thật không công bằng với anh ấy, anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc, có được người con gái toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ấy hơn mình.
Tô Kim Thư đành bước vài bước tới trước mặt Nhan Thế Khải nói: “Đàn anh, em thật lòng hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình”
Lâm Thúy Vân nhìn vào trong xe anh ta cười như không cười, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa khiến cho Liễu Minh Hoa giật mình, thâm ý sâu xa nói: “Chúc mừng cô nha… khi tìm được cho.
mình một chiếc đèn đã cạn kiệt nhiên liệu.”
Nói xong những lời này, cô ấy liền kéo cửa sổ xe lên, quay đầu nói với chú Hứa: “Chú cho xe chạy thôi.”
Nhìn chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng dời đi cuốn theo cả lớp bụi dày phía sau, vẻ mặt của Nhan Thế Khải hết sức phức tạp.
Anh ấy có chút thất thần bước lên xe, nhưng vẫn ngồi im trên vô lăng không hề nhúc nhích.
Nhìn anh ấy như kẻ mất hết hồn vía thất hồn lạc phách, trông không còn một chút sức sống nào.
Liễu Minh Hoa nhìn cái bộ dạng người không ra người này của anh ấy, nhớ tới thời điểm mới vừa rồi lúc Tô Kim Thư rời đi, đã nói với anh ấy chuyện gì đó.
Cô đã nói chuyện gì?
Nhất định là cô ta đang nói xấu về mình!
Chẳng lẽ lại đem chuyện mình nghe trộm điện thoại, và ăn trộm danh sách nói cho anh ấy biết rồi sao?
Liều Minh Hoa càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi Cô ta cần cắn môi tràn đầy lo lắng bất an hỏi: “Anh Nhan, có phải anh cũng đang giận em cũng oán trách em không?”
Nhan Thế Khải cuối cùng cũng đã bình tâm trở lại.
Anh ấy quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Minh Hoa bên cạnh.
Chỉ thấy cô ta sảc mặt tái nhợt, trông vô cùng xanh xao thiếu sức sống một bộ dáng như vừa trải qua kinh sợ quá mức.
Đột nhiên, anh ấy thấy mình thật có lỗi, trong lòng liền dâng lên thật nhiều áy này và tự trách.
Liễu Minh Hoa vốn dĩ chính là một người vô tội.
“Không phải như vậy đâu đừng suy nghĩ nhiều, nếu em thấy không khỏe tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé, em chỉ vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể hẵn còn rất yếu”
“Em không muốn về đó.” Liễu Minh Hoa giận dữ hét lên.
Cô ta chưa bao giờ cùng Nhan Thế Khải phát sinh quan hệ, làm sao lại có thể có đứa bé được?
Thì làm sao có thể đi làm phẫu thuật nạo phá thai chứ?
Tất cả những chuyện này đều là do cô ta tự mình bịa đặt ra mà thôi.
Thậm chị ngay cả sự xuất hiện đột ngột của Nhan Thế Khải cũng là do một tay cô ta lên kế hoạch xếp đặt tỉ mỉ trước đó.
Cô ta làm bạn bên cạnh hai người bọn họ.
Cho nên thật dễ dàng kiểm tra lịch học để biết được lớp học hôm nay cả Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đều sẽ tham gia.
Vì vậy mọi chuyện diễn ra tiếp sau đó đều do cô ta lên kế hoạch thiết kế từ rất lâu về trước rồi.
Nếu như bây giờ đi đến bệnh viện kiểm tra, một khi bác sĩ chẩn đoán mọi người liền biết rãng cô ta mang thai là giả chứ nói gì đến làm phẫu thuật.
Vậy thì tất cả mọi cố gắng của cô ta đều trở nên vô ích.
Trông thấy vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của Nhan Thế Khải, Liễu Minh Hoa vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Em, em rất sợ, em thật sự không muốn lại phải đến đó thêm một lần nào nữa…”
Nhan Thế Khải chỉ còn biết thở d “Thôi được rồi, tôi cảm thấy căn phòng em đang ở quá nhỏ, vì thế tôi sẽ thuê cho em căn hộ khác, tìm một người giúp việc phụ trách chăm sóc cho em, hiện tại em đừng có suy nghĩ nhiều cố gắng tự chăm sóc bản thân cho thật tốt nhanh chóng khỏe lại là quan trọng nhất”
Nghe xong những lời này, Liễu Minh Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhỏm: Xem ra mới vừa rồi Tô Kim Thư vẫn chưa nói gì.
“Anh Nhan, em xin lỗi, em…”
“Không nên nói lời xin lỗi với tôi, thật ra người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi cần… Hiện tại tôi cần phải suy nghĩ lại thật cẩn thận thêm một lần nữa…”
Liễu Minh Hoa đôi mắt đỏ hoe khẻ cúi đầu xuống, một vài sợi tóc xõa lên trên má cô ta.
Chuyện cho đến bây giờ, kế hoạch của cô ta đã thành công 90% rồi.
Mới vừa nãy, Tô Kim Thư cũng đã bị chính mình lừa dối thành công, cô ấy đã cho là mình thất sự vừa mới phá thai nên đã đáp ứng không can thiệp vào chuyện giữa mình và Thế Khải nữa.
Vậy thì 10% còn lại chính là thời gian dài ngắn mà thôi Sớm muộn gì cũng có một ngày mình cũng sẽ bay lên cành cao chim sẽ trở thành phượng hoàng.
Thật quá tốt rồi.
Mình rốt cuộc có thể vượt qua cái nghèo thoát ly khỏi cảnh sống bần hàn khốn khổ của gia đình Bước ra khỏi cái vùng núi hẻo lánh nghèo nàn lạc hậu.
Tuyệt quát Càng nghĩ Liễu Minh Hoa càng cảm thấy hưng phấn đến mức các đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, nụ cười trên mặt dù có cố gắng ép xuống cũng không được.
Lục Anh Khoa hiện tại đang phải chạy đến thủ đô để xử lý chuyện Cố Đức Hiệp, tạm thời trong thời gian ngắn không thể trở về.
Cho nên hôm nay Lệ Hữu Tuấn tự mình lái xe đưa cô về.
Nhưng mà Tô Kim Thư càng đi càng cảm thấy con đường mà chiếc xe này đang chạy không phải là quay về Ngự Cảnh Sơn.
“Chúng ta không phải là đang trở về nhà sao?”
Lệ Hữu Tuấn đang lái xe, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”
“Vậy chúng ta đây là đang muốn đi chỗ nào?”
Tô Kim Thư lè lưỡi một cái, cái người này lúc nào cũng như vậy hết, toàn tự mình làm theo ý mình tiền trảm hậu tấu.
Cũng may cô là người đơn giản vốn cũng không thích phải suy nghĩ nhiều cho mệt mỏi đầu óc.
Trong lúc Lệ Hữu Tuấn lái xe, cô nhàm chán nhìn xem phong cảnh bên ngoài Đột nhiên nhớ đến một sự kiện vội hỏi: “Đúng rồi, mấy hôm trước không phải anh nói phải đi công tác ở trên biển sao?
Làm thế nào còn có thể bị thương vậy?”
Hơn nữa nó còn là vết thương do sung gây ra Lệ Hữu Tuấn nhướng mày: “Vết thương của tôi đã lành rồi, bây giờ mới nhớ đến hỏi thăm có phải hơi muộn rồi không?”
Tô Kim Thư bị nói đến nóng bừng cả mặt ngượng ngùng nói: “Lúc trước vì tôi quá lo lắng cho thân thể của anh nên cũng không có tâm tình nào để đi hỏi thăm người khác…”
“Tôi cũng đâu có ý định tìm em tính sổ, nên em không cần phải giải thích gì cả”
Tô Kim Thư nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cũng không nói lại được anh”
Nói xong cô lại lần nữa nằm úp sấp lên cửa sổ xe, bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Hàng hóa đem đi xuất khẩu của nhà họ Lệ bị hải tặc cướp ở trên biển. Vậy nên tôi phải đi đến đó một chuyến, chuyện này cùng gia đình nhà họ Lê không thoát được liên quan, có thể là do tôi bắt đầu lo liệu chuyện kinh doanh của gia đình, cho nên có người cố ý đào cái hố chờ tôi nhảy vào.”
Thanh âm của Lệ Hữu Tuấn hết sức bình thản, thật sự giống như là anh đang thuật lại một việc gì đó không liên quan đến mình: “Tôi bị người ta phục kích.”
Tô Kim Thư nghỉ ngờ hỏi: “Thế nhưng nhà họ Lê cùng nhà anh không phải là thế giao nhiều đời ư? Làm sao có thể…
/1107
|