Chương 203: Muốn có một đứa nhỏ
Chỉ có điều, khi Tô Kim Thư vừa lao đến vị trí cách Cố Đức Hiệp khoảng một mét, cô đã bị mấy vệ sĩ ở bên cạnh ngăn lại: “Cố Đức Hiệp, anh lập tức mang đồ của tôi trả lại cho t Cố Đức Hiệp từ từ nhấp một ngụm sữa bò, trên mặt giả vờ ngạc nhiê “Không phải cô đang nói đến chuyện túi xách và điện thoại của cô chứ? Dù sao cũng không sử dụng được, cho nên tôi đã trực tiếp vứt đi giúp cô rồi”
“Anh cái tên khốn nạn này!”
Cô gần như là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ta.
“Kim Thư, tôi đã nói với cô rồi, ngoan ngoãn cùng tôi đợi ở chỗ này, tôi nhất định sẽ yêu thương cô thật tốt”
Anh ta nói đến đây thì trực tiếp đứng lên, bước hai bước đi đến trước mặt của cô, từ trên cao sát lại nhìn xuống: “Kim Thư, hay là chúng ta cùng sinh em bé đi?”
Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên đen như đáy nồi Cố Đức Hiệp này có phải gặp vấn đề về thần kinh hay không vậy?
Sau khi nghe những lời này, cô thậm chí ngay cả một câu phản bác cũng lười lên tiếng, trực tiếp quay người đi ra cổng lớn phía bên kia “Cô Tô.”
Mấy vệ sĩ thấy thế lập tức bao vây cô lại, chỉ có mỗi vẻ mặt Cố Đức Hiệp là lạnh lùng cười nhạt: “Đừng ngăn cản, nếu cô ấy nói phải đi thì cứ để cho cô ấy đi đi”
Sau khi cô nghe những lời này, gần như là co giò bỏ chạy.
Cô xách váy, dùng hết tất cả sức lực, ra sức liều mạng hướng phía ngoài mà chạy.
Mãi cho tới khi chạy ra ngoài rồi cô mới phát hiện, vị trí của bọn họ chính là ở trong một cái biệt thự xa hoa nằm bên trong rừng sâu núi thảm. Phong cách Châu Âu thuần túy, nhìn qua có chút lâu đời.
Cô vừa chạy vừa bất an quay đầu nhìn lại, phát hiện những vệ sĩ bên cạnh Cố Đức.
Hiệp vậy mà thực sự không có đuổi tới đây.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, được vài bước đã lọt vào trong rừng sâu núi thẩm.
Nhưng không biết tại sao, cô cứ luôn có một cảm giác, cảm thấy dù bản thân đã chạy rất xa, sau lưng lại phảng phất như có một đôi mắt đang nhìn chăm chằm vào cô, cơ bản không có cách nào tránh né được.
Trong phòng giám sát trên lầu hai của biệt thự, lúc này Cố Đức Hiệp đang thong dong tự tại vắt chéo hai chân.
Trên bức tường trước mặt anh ta có hơn hai mươi cái màn hình hiển thị.
Hóa ra ở trong cái khu rừng rậm kia cứ cách mười đến hai mươi mét lại có một chiếc camera.
Anh ta cơ bản không cần phải ra khỏi biệt thự cũng có thể quan sát được nhất cử nhất động của cô.
*Ông chủ, có cần tôi cho đám bọn họ lập tức dẫn cô Tô về đây không?”
“Không cần phải gấp làm gì”
ệp cười lạnh: “Trong rừng rậm có hệ thống gây ảo giác, cô ấy chỉ dựa vào phán đoán của chính mình, cơ bản không thể thoát ra được. Đợi đến khi trời tối, cô ấy chạy mệt rồi, không còn sức lực gì nữa thì các người hãng đi đưa cô ấy về. Hôm nay nếu như không để cô ấy hết hy vọng,về sau mỗi ngày cô ấy đều sẽ nghĩ đến việc chạy trốn.”
“Dạ” Đọc tại trang nguồn như trên hình để chúng mình có nhiều dộng lực làm việc nhé!”
Anh ta chậm rãi đi tới phía trước màn ảnh, cách khoảng không dùng đầu ngón tay phác họa ra thân hình xinh đẹp của cô: “Bây giờ xem ra, hình như tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy”
Anh ta nói xong lời này, lập tức quay người, đi hướng ra bên ngoài cánh cửa: “Các người ở chỗ này trông chừng cho tốt, đợi cô ấy chạy mệt rồi thì đưa người về đây, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng của tôi”
Tô Kim Thư một đường chạy như điên bên trong rừng sâu núi thẳm, chạy cũng xấp xỉ một ngày trời.
Quần áo trên người bị xước hỏng mất, trên chân và cánh tay cũng xuất hiện không ít vết xước nhỏ.
Cô vừa mệt vừa đói, một thân một mình lẻ loi rúc vào trong một gốc cây cổ thụ thật lớn trước mặt nghỉ ngơi.
Đợi khi cô tỉnh táo trở lại thì đã một lần nữa trở về trên giường lớn của biệt thự rồi Những vết bẩn trên người cô cũng được lau rửa qua, thay một bộ đồ ngủ gợi cảm, miệng vết thương cũng được thoa thuốc, không còn đau như trước đó nữa.
“Đáng ghét”
Cô ngồi dậy, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt.
Cả ngày nay cô chưa hề ăn cơm, đám người giúp việc có đưa đồ ăn vào cô cũng không chịu ăn.
Cho nên Cố Đức Hiệp đã trực tiếp cho người tiêm thuốc bổ cho cô.
Lúc này cô nhìn vào kim tiêm trên mu bàn tay mình, khuôn mặt tối sầm, dùng một tay rút nó xuống, hoàn toàn bất chấp mu bàn đang ứa máu.
Cô khoác một cái áo ngoài, đứng dậy mở cửa chính phòng ngủ ra.
Đột nhiên nhìn thấy hai người vạm vỡ, là hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đứng trước cửa ra vào.
“Cô Tô, cô tỉnh rồi à2”
Cô siết chặt nắm tay, thở ra một hơi thật sâu, tận lực làm cho giọng nói của bản thân trở nên ổn định: “Tôi muốn gặp Cố Đức Hiệp”
Sau khi hai tên vệ sĩ nghe xong lời này, liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người trong số đó gật nhẹ đầu, người còn lại lập tức duỗi tay phải ra *Xin mời theo tôi qua bên này”
Sau khi cô đi xuống lầu, Cố Đức Hiệp đang ngồi ở trong phòng khách liếc nhìn ipad trong tay.
Anh ta ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một vệ sĩ dẫn cô đi tới. Anh ta bỏ ipad trong tay xuống, cười cười: “Cô tỉnh rồi à?”
Sau khi trải qua giày vò nguyên một ngày, cô biết rõ nếu bản thân muốn cậy mạnh chạy trốn, cơ bản chính là phương án bất khả thi.
Cho nên lúc này đây, cô nhất định phải dùng đến lí trí Bọc lại quần áo trên người, cô bước vài bước tới vị trí đối diện anh ta ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Nói một chút xem, mục đích của anh rốt cuộc là gì?”
Anh ta hết sức kinh ngạc nhìn cô một cái: “Tôi còn có thể có mục đích gì chứ, tôi chỉ là đơn thuần thích cô, muốn sống chung với cô mà thôi, Kim Thư à, cô cũng đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều”
“Hừi”
Từ họng cô tràn ra một tiếng hừ lạnh khinh miệt: “Thật sự xem tôi là đứa con nít ba tuổi à, dễ lừa gạt như vậy sao? Nói đi, nếu như lời nói của anh có thể dao động được tôi, không biết chừng tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp thì sao.”
Anh ta biết rõ cô là một người thông minh.
Nhưng mà người thông minh như cô chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, nếu như phải dùng đến bạo lực uy hiếp thì còn xa mới bì kịp lợi ích của việc khiến cho cô đồng tình.
Nghĩ thông suốt điểm này, anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh cô ngồi xuống: “Kim Thư, cô biết không, tôi thật sự đau lòng vì cô, không muốn cô phải làm kẻ thứ.
ba cho người khác. Chuyện năm đó là do tôi không đúng, tôi muốn đền bù tổn thất cho cô:
/1107
|