Chương 1022
Lệ Hữu Tuấn ném ổ cắm điện trong tay và đi tới.
Tô Kim Thư vừa mới bước đến giường, bồng nhiên cảm thấy lưng thắt lại, cả người trực tiếp bị bế bổng lên ngay lập tức.
“Lệ Hữu Tuấn, anh đang làm gì vậy?”
Lệ Hữu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, để Tô Kim Thư ngồi trên đùi mình Hai người đang đối mặt với nhau, hơi nóng phả vào má nhau, chỉ cần Tô Kim Thư ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt lấp lánh dưới mắt Lệ Hữu Tuấn.
Đôi mắt anh như một con sư tử bị đói lâu ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy miếng mồi ngon.
Cô bị ánh mắt này làm cho choáng váng, không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang làm gì đấy?”
Lệ Hữu Tuấn năm lấy bàn tay cô đang định đánh vào người mình và hôn nhẹ: “Đã hơn hai tháng rồi, em còn muốn trốn đi đâu?”
Đã hơn hai tháng?
“Tô Kim Thư sững sờ một lúc, hai tai đỏ bừng: “Hơn hai tháng cái gì chứ? Em không hiểu.”
Tô Kim Thư hồi phục tốt sau khi sinh, nhưng chỉ sau khi sinh con và trải qua cơn đau thấu tim, cô hơi hơi rụt rè khi đối mặt với yêu cầu của chồng.
“Em không hiểu, thì anh sẽ làm thêm một chút để xem liệu em có hiểu…”
Có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô, Tô Kim Thư nhận ra rằng Lệ Hữu Tuấn đã bắt đầu kéo quần áo của mình: “Lát nữa nhỏ tiếng một chút, Lâm Mộc cùng Tử Việt vẫn đang là ở bên cạnh”
Một câu nói đã khiến Tô Kim Thư dựng tóc gáy, giật mình tỉnh giấc và định đẩy anh ra “Anh nói linh tỉnh, nói linh tinh!”
Lệ Hữu Tuấn nằm lấy tay cô và hôn nhẹ: “Anh không có nói linh tinh, có lần nào em không vừa khóc vừa mắng…”
“Lệ Hữu Tuấn, câm miệng! Nếu anh còn dám nói nữa, em sẽ giết anh!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Kim Thư, đôi mắt ướt át và ánh sáng chói lóa, anh ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng dỗ dành: “Được được được, anh không nói nữa, anh sẽ làm.”
“Mẹ kiếp! Đồ khốn, thả em ra!”
Tô Kim Thư vẫn đang cố găng đấu tranh, nhưng cuộc đấu tranh của cô không khác gì khác ngoài một cơn mưa phùn đối với Lệ Hữu Tuấn: “Đã hơn nửa năm rồi, nếu nhịn thêm nữa thì chồng em sắp không dùng được nữa rồi!
Nửa đời sau em có còn muốn hạnh phúc nữa không?”
“Anh này, suốt ngày chỉ biết vớ vẩn!”
Dù vẫn còn cứng miệng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của anh, Tô Kim Thư không khỏi mềm lòng: “Anh nhẹ nhàng thôi.”
“Đồng ý..”
Đêm tưởng như yên bình này được định sẵn là bất thường với Lâm An Nguyên.
Bởi vì tất cả tài sản của nhà họ Lâm đều thuộc về Lục Mặc Thâm, Lâm An Nguyên cũng không có nhiều tiền trong người.
Ban đầu anh ta ra vào khách sạn năm sao.
mỗi ngày, bây giờ đã giảm xuống một phòng đơn nhỏ ở khách sạn nhỏ trên phố với giá 300 ngàn một đêm.
Ngày hôm đó, Lâm An Nguyên mua một ít mì ăn liền ở siêu thị bên cạnh, vừa mới rót nước nóng vào thì có tiếng gõ cửa Anh ta cau mày cáu kỉnh, đi tới cửa rất sốt ruột và kéo nó ra: “Ông chủ, không phải tôi đã nói sau hai ngày sẽ giao tiền thuê nhà cho ông rồi sao, đừng ngày nào cũng đến đòi nữa! Để người ta sống không nổi!”
/1107
|