Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 41: 41.1 Trung Thu Đoàn Viên (9)

/47


Hậu sự của Vương Tâm Du được lo liệu xong trong ngày hôm đó, ở phòng làm việc của Huy Đạt, vẻ mặt Hà Thanh Huy mệt mỏi hỏi Dương Thận, "Kêu cậu điều tra quá trình quen biết của Diệp Thánh Phi và Hà Tâm Vũ cậu điều tra tới đâu rồi?"

Dương Thận buông lỏng người dựa vào ghế nói: "Điều tra được rồi, đúng là lúc đầu anh ta tìm người đào sườn núi, nên khi trời mưa mới có thể làm cho sạt lở đất, sau đó anh ta 'đúng lúc' đi ngang qua, cứu lão gia."

"Có thể tìm được chứng cứ không?"

Dương Thận: "Chứng cứ thì có, nhưng mà anh muốn làm cái gì?"

Vẻ mặt Hà Thanh Huy không chút biểu cảm: "Tôi sẽ làm cho Hà Tâm Vũ thấy Diệp Thánh Phi có âm mưu gì với ông ta."

Dương Thận nhíu mày: "Bây giờ không phải là lúc làm chuyện này. Ít nhất chúng ta cần phải chờ đến lúc lão gia xuất thủ với Bách Niên, sau đó tung ra chuyện này mới có thể tách họ ra, chúng ta phải tranh thủ thời gian đảm bảo an toàn cho Bách Niên."

Sắc mặt Hà Thanh Huy dữ tợn: "Diệp Thánh Phi hại chết Tâm Du, tôi không thể để cho anh ta sống nhàn nhã như vậy được!"

Dương Thận bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tâm Du chỉ để lại một câu như vậy, anh cũng đâu có biết nội tình như thế nào liền liền đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Diệp Thánh Phi, thật là độc đoán mà."

"Tôi không chỉ một lần thấy Diệp Thánh Phi dây dưa với Minh Nguyệt, nhất định là anh ta vẫn còn say mê đối với Minh Nguyệt, bị Tâm Du biết được nên lòng mới nguội lạnh."

Dương Thận: "Nói đến Minh Nguyệt thì tôi thấy tình hình của hai người tốt lành hơn đó. Anh không thể vì cô ấy mà suy nghĩ một chút sao, cô ấy quan tâm đến Bách Niên bao nhiêu không phải là anh không biết. Anh phải giữ lại một chút hơi sức chứ, nếu không thì sẽ làm xáo trộn toàn bộ tiết tấu của chúng ta!"

Hà Thanh Huy không kiên nhẫn, "Đừng nói nữa! Cứ đưa chứng cứ cho tôi!"

Dương Thận cũng phát hỏa: "Thanh Huy, anh đừng quên anh muốn làm cái gì. Mảnh đất phía Tây kia anh có còn cần không? Kế hoạch của anh không cần thực hiện nữa phải không? Chuyện của anh với Viên Minh Nguyệt tôi không có ý kiến gì, dù sao thì cho tới nay cô ấy đối với chúng ta đều là tác dụng tích cực. Nhưng Vương Tâm Du là gì của anh? Nói cho cùng chỉ là một người bạn mà thôi, anh không thể lý trí một chút sao?"

Hà Thanh Huy nhìn Dương Thận, gằn từng chữ: "Tâm Du xem tôi là anh trai của cô ấy, tôi muốn thay cô ấy đòi lại công bằng."

Dương Thận nhìn thẳng vào mắt anh một lát, rốt cuộc khi bắt gặp tia sắc bén trong ánh mắt anh thì liền cúi đầu, cảm giác bản thân mình giống như là Sisyphus , mãi mãi không thể khuyên nhủ Hà Thanh Huy quay đầu, nhưng cuối cùng anh ta mới là người thỏa hiệp: "Tôi giúp anh."

(*là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Tra google để biết thêm chi tiết)

****

Trong một câu lạc bộ tư nhân, Hà Tâm Vũ đang ngồi trên ghế sa lon bằng da thật màu nâu, hai cô gái trẻ ngực to eo nhỏ ngồi hai bên, phía trên quần áo hở một nữa, phía dưới cái váy ngắn củn cỡn vừa đủ che khuất cái mông đang ngoan ngoãn dựa vào ông ta, không gây ra một tiếng động ồn ào nào. Xung quanh là bảy, tám nhân viên quản lý của tập đoàn Vũ Hâm, phần lớn đều là những người muốn tìm lại tuổi trẻ, biết ông chủ thích chơi nên không tiếc hy sinh hết thời gian rãnh rỗi, chủ yếu là tới giúp ông chủ vui vẻ. Bên cạnh bọn họ cũng là những mỹ nữ ăn mặc mát mẻ giống nhau phục vụ, trong góc là Diệp Thánh Phi đang ngồi.

Hà Tâm Vũ hút xì gà, nói với mọi người: "Giới thiệu với mọi người, vị này là Diệp Thánh Phi, ân nhân cứu mạng của tôi!"

Có người gọi mấy mỹ nữ rót rượu cho Diệp Thánh Phi: "Mau, mau, Diệp tiên sinh, cám ơn cậu đã cứu Hà tiên sinh của chúng tôi. Một chén này xem như là tôi cảm ơn cậu."

Diệp Thánh Phi không chút do dự uống liền một hơi cạnh sạch, trong phòng mọi người đều vỗ tay khen ngợi, có người lại nói: "Uống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, Lily, đi đút rượu cho Diệp tiên sinh." Nói rồi quay về phía mỹ nữ bên ở cạnh ông ta vỗ đùi hai cái.

Người được gọi là Lily lả lướt đứng lên, nhẹ nhàng đi từ sô pha bên này tới bên kia, có người bóp mông của cô ta, chính là người đàn ông đã sờ đùi cô ta, cô ta vừa nói đáng ghét lại vừa dùng đôi mắt quyến rũ nhìn mọi người. Lúc Lily đi qua người Hà Tâm Vũ liền cố ý trượt chân, té ngã ở trên người ông ta, bộ ngực đầy đặn dồn lại trước mắt Hà Tâm Vũ, ngước mắt lên cười quyến rũ với ông ta. Vẻ mặt Hà Tâm Vũ vẫn như cũ không lộ chút vui vẻ, một tay ôm eo của cô ta, Lily cười càng rạng rỡ hơn, ở trên người ông ta cọ cọ hai cái, giọng nói ỏn ẻn như tức giận nói: "Hà tiên sinh, mọi người ở đây đều nhờ ngài đêm nay đấy ạ."

Hà Tâm Vũ hút một hơi xì gà rồi phả lên mặt Lily, cô ta hưởng thụ nhắm mắt lại, vẻ mặt ngây ngất. Hà Tâm Vũ đột nhiên đem điếu xì gà hung hăng ấn vào ngực cô ta, cô ta vừa thét lên mở mắt ra vừa theo bản năng muốn trốn qua một bên. Hà Tâm Vũ gắt gao ôm chặt cô ta không cho động đậy, điếu thuốc vẫn dí vào ngực cô ta, cô ta cầu xin tha thứ, Hà Tâm Vũ làm như không nghe thấy, những người khác cũng đều vờ như không thấy, dường như đã quen với những việc như vậy rồi. Hai cô gái ở bên cạnh Hà Tâm Vũ cười khẩy, cười Lily thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Lần đầu tiên Diệp Thánh Phi thấy cảnh này, từ nhỏ anh ta được cha giáo dục tử tế nên đối với hành vi khi dễ kẻ yếu này vẫn có bản năng tinh thần chính nghĩa, đang muốn đứng lên nói giúp Lily thì nghe Hà Tâm Vũ lạnh lùng nói với Lily: "Tôi cho cô dựa vào người sao? Đừng tưởng rằng ai tôi cũng cho phép!" Nói rồi đẩy cô ta qua một bên. Diệp Thánh Phi giật mình trong lòng, lại từ từ ngồi xuống.

Ngực Lily lập tức bị một vết sẹo bỏng, nước mắt lập tức rơi xuống, cuống quít cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, Hà tiên sinh, là lỗi của tôi, xin ngài hãy tha thứ cho tôi." Rồi vội vàng muốn chạy ra ngoài cửa.

Hà Tâm Vũ: "Hử? Ai cho cô đi? Ở lại đút rượu cho Diệp tiên sinh!"

Toàn thân Lily sợ hãi run rẫy, chỉ đành phải từ từ đi đến bên cạnh Diệp Thánh Phi, cầm lấy ly rượu bên cạnh dè dặt rót rượu cho anh ta, đưa đến tay anh ta.

Hà Tâm Vũ lên tiếng, "Tôi có nói là làm như thế sao? Ngồi lên đùi Diệp tiên sinh đút rượu cho cậu ấy uống!"

Ngực Lily vẫn còn rất đau, nước mắt trong hốc mắt còn đảo quanh, nhưng không dám làm trái lời Hà Tâm Vũ nên đành phải cứng nhắc ngồi lên đùi Diệp Thánh Phi. Diệp Thánh Phi cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cũng biết Hà Tâm Vũ làm những việc này e rằng là cho mình xem. Đây là nghệ thuật quản lí người của các ông lớn trên thương trường. Anh ta uống ly rượu mạnh trong tay Lily, đột nhiên cửa phòng bao vang lên một tiếng vang thật lớn, anh ta ngẩng đầu lên, là Hà Thanh Huy.

Hà Thanh Huy hai tay đút trong túi quần, cánh cửa bị anh đá ra, đi theo phía sau là hai người bảo vệ của Hà Tâm Vũ, một trong hai người đó cúi đầu nói: "Hà tiên sinh, thiếu gia kiên quyết xông vào, chúng tôi ngăn không được ạ."

Trong phòng cả đám người đều sửng sốt, bầu không khí lập tức yên lặng lại, hai tay Hà Tâm Vũ đặt lên thành ghế salon, liếc mắt nhìn Hà Thanh Huy xem thường: "Lâu không gặp thì càng có bản lĩnh đấy, càng lúc càng nóng tính."

Hà Thanh Huy vốn là cũng đang xã giao ở đây, biết đây là câu lạc bộ tư nhân của Hà Tâm Vũ, khi anh đến đây thì có để ý một chút, lúc thấy mười mấy cô gái được quản lí dẫn vào phòng thì đúng lúc anh nhìn thấy Diệp Thánh Phi ở trong phong bao đó. Trong lòng anh liền phẫn nộ, Hà Tâm Vũ chơi gái thì anh biết rõ ràng rồi, nhưng không ngờ Diệp Thánh Phi cũng đi theo, Vương Tâm Du mới mất còn chưa tới hai tuần. Anh không nén được cơn tức giận, sau khi xã giao công việc xong anh liền đi qua đây. Dưới sự can ngăn của Dương Thận, anh vốn vẫn còn đang do dự có nên nói chuyện Diệp Thánh Phi cố ý hãm hại Hà Tâm Vũ ra hay không, vừa đá cửa ra thì nhìn thấy Diệp Thánh Phi đang ôm một người phụ nữ trong lòng, không biết xấu hổ cùng người phụ nữ kia dán chặt vào nhau, anh liền lập tức quyết định sẽ nói ra.

Hà Thanh Huy đi vào phòng, đứng ở trước mặt Hà Tâm Vũ nói: "Tôi là tới nói cho ông biết, có người muốn hại ông."

Hà Tâm Vũ trước cười ha ha, sau mặt liền biến sắc: "Nghĩ thông rồi, muốn làm đứa con hiếu thảo hả? Nói, là ai muốn hại tôi?"

Hà Thanh Huy đứng im không nhúc nhích, chỉ nói một câu: "Diệp Thánh Phi!"

Diệp Thánh Phi đương nhiên nhớ kỹ mình đã từng làm chuyện gì, nên ban nãy thấy Hà Tâm Vũ đối với Lily như vậy thì liền chột dạ, bây giờ nghe Hà Thanh Huy nói như vậy liền hoảng sợ đứng lên, Lily ở trên đùi anh ta té lăn ra đất.

Hà Tâm Vũ chỉ vào những cô gái kia: "Đi ra ngoài hết cho tôi!"

Các cô gái lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Lily càng như được đại xá, nhanh chóng biến mất.

Hà Tâm Vũ vẫn ngồi im như cũ, như cười như không nhìn Diệp Thánh Phi, "Con trai tôi nói cậu muốn hại tôi. Nói đi, cậu đã làm cái gì?"

Diệp Thánh Phi đã sớm biết rằng Hà Thanh Huy không phải là người tầm thường, anh ta không những nghe từ miệng Vương Tâm Du rất nhiều sự tích của Hà Thanh Huy, mà khi trở về còn nghe được những việc phát sinh gần đây của bất động sản Bách Niên, biết chuyện Bách Niên nhận được hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, còn có đuổi được Viên Minh Tuấn, vai trò của Hà Thanh Huy ở đó tác dụng cực kỳ quan trọng. Lúc này nếu anh đã đứng ở đây nói ra những lời như vậy thì đương nhiên Diệp Thánh Phi không dám mang tâm lý may mắn, hiểu rõ Hà Thanh Huy tất nhiên đã biết hết chuyện anh ta đã làm ở Tứ Xuyên, thay vì chờ Hà Thanh Huy nói ra thì không bằng chính mình chủ động nói cho Hà Tâm Vũ biết.

Diệp Thánh Phi đứng ở trước mặt Hà Tâm Vũ, cúi đầu nói: "Hà tiên sinh, việc sạt lở đất ở Tứ Xuyên là do tôi cố ý tìm người gây ra."

Hà Thanh Huy kinh ngạc, không ngờ Diệp Thánh Phi lại chủ động nói ra, lúc này anh mới phát hiện trình độ giảo hoạt của Diệp Thánh Phi vượt xa khả năng tưởng tượng của anh.

Hà Tâm Vũ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng: "Cái gì?"

Diệp Thánh Phi vội vàng nói: "Xin lỗi, Hà tiên sinh. Tôi đồng chấp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào."

Hà Tâm Vũ nhìn anh ta mấy giây lại đột nhiên ngồi xuống, nhìn Hà Thanh Huy: "Chuyện anh muốn nói là chuyện này sao?"

Hà Thanh Huy: "Đúng."

Hà Tâm Vũ cười: "Anh nói cho tôi biết chuyện này là muốn tôi đá Diệp Thánh Phi đi? Cậu ta đã chọc gì tới anh sao? Cho dù tôi muốn đá cậu ta đi thì bây giờ đối với anh mà nói cũng không phải là thời cơ tốt đâu."

Hà Thanh Huy không nói gì.

Hà Tâm Vũ nói tiếp: "À, tôi biết rồi, nghe nói Vương Tâm Du tự sát? Cho nên anh đem hết tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu Diệp Thánh Phi, muốn cho cậu ta trả giá đắt. Giống như trước đây mẹ anh tự sát, anh cũng đem hết tất cả lỗi lầm ném lên người tôi. Tôi nói có đúng không?"

Diệp Thánh Phi quay đầu nhìn Hà Thanh Huy, thấy vẻ mặt anh cố chấp mà căm hận. Lời của Hà Tâm Vũ đã nhắc nhở Diệp Thánh Phi, anh ta lúc này mới ý thức được, vốn dĩ Hà Thanh Huy cũng không biết người Vương Tâm Du thích chính là mình. Cô ấy thích Hà Thanh Huy gần mười năm trời thế mà Hà Thanh Huy lại không biết! Đây là người đàn ông vô tình đến cỡ nào, lại còn dám xuất hiện với bộ mặt chính nghĩa nữa chứ. Anh ta càng đau lòng thay Vương Tâm Du hơn.

Hà Thanh Huy nghe Hà Tâm Vũ có thể tuỳ tiện nhắc tới sự việc đau thương trong lòng anh thì toàn thân liền run rẩy, nắm tay lại thật chặt. Hà Thanh Huy hiểu rất rõ Hà Tâm Vũ, biết chắc ông ta sẽ không tha cho Diệp Thánh Phi. Anh không muốn tiếp tục ở lại nơi làm anh khó chịu chịu thêm nữa liền xoay người rời đi.

Hà Tâm Vũ quát lớn tiếng: "Đứng lại! Hà Thanh Huy, tôi cho anh biết, trên thế giới này không một ai phải có trách nhiệm cả đời với người nào hết. Cho dù là mẹ anh, hay là Vương Tâm Du, đều là do chính họ tính cách quá nhu nhược, quen ỷ lại vào người khác, chẳng thể trách người khác được. Anh không nên lúc nào cũng bày ra bộ dạng muốn vì người khác lấy lại công bằng, anh là con trai của tôi, nếu như tôi là một tên khốn kiếp thì anh cũng không khá hơn chút nào đâu."

Trước mắt Hà Thanh Huy lập tức hiện lên dáng vẻ dịu dàng ân cần của mẹ, cảm thấy trong lòng vô cùng hận, anh xoay người, cách một cái bàn khom lưng xuống kéo lấy cổ áo của Hà Tâm Vũ. Mấy người bên cạnh đều xông lên kéo anh ra, Hà Tâm Vũ lại xua tay, cổ áo của ông ta bị Hà Thanh Huy siết chặt, hai cha con mặt đối mặt, kề sát nhau, Hà Tâm Vũ cười nhạo nhìn vào ánh mắt của con trai: "Chắc anh đã mơ về ngày này từ rất lâu rồi phải không? Đánh cho tôi một trận nhừ tử? Nhưng tôi cho anh biết, hơn mười năm trước anh đánh không lại tôi, hiện tại anh cũng sẽ không đánh lại đâu. Tôi vung tay lên, hôm nay, ở nơi này người phải chịu khổ chính là anh. Thanh Huy, chừng nào thì anh mới có thể nhận thức được sự thật đây, tôi là bố của anh, khi anh được sinh ra thì tôi đã mạnh hơn anh gấp nhiều lần rồi. Ngoại trừ tuân theo tôi, anh không còn con đường khác để đi."

Hà Thanh Huy đối diện với bố của mình, hai mắt chợt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt vào nhau, quai hàm cứng ngắc run rẩy, nỗi căm hận trong lòng suýt nữa hủy hoại anh, không thể nói được câu gì.

Mấy người bên cạnh khuyên bảo: "Thanh Huy, mau buông ra! Ông ấy là bố của cậu."

Hà Thanh Huy không nhúc nhích, Hà Tâm Vũ cũng không động đậy, hai người giằng co, trong phòng không khí ngột ngạt như muốn nổ tung, không người nào dám nói năng gì nữa.

Cuối cùng qua thật lâu sau, Hà Thanh Huy đột nhiên buông tay ra, bất ngờ Hà Tâm Vũ không kịp đề phòng suýt chút nữa té lên trên bàn, may mà người ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ông ta.

Hà Thanh Huy đứng thẳng người lên, cúi đầu chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, từ từ để cho thân thể thả lỏng. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, anh nhìn Hà Tâm Vũ lạnh lùng nói: "Ông là bố tôi, không sai, nhưng ông rồi cũng sẽ già đi, rồi cũng sẽ chết. Tôi chờ." Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Một câu nói của anh nhanh chóng làm sắc mặt của Hà Tâm Vũ trắng bệch, tuy rằng cơ thể ông ta so với người bình thường tráng kiện hơn, ngoài ra còn có một khối tài sản rất lớn, nhưng đứa con trai của ông ở ngay trước mặt ông nói: "Ông sẽ chết!" Toàn thân ông ta liền giận run, trơ mắt nhìn Hà Thanh Huy mở cửa, nghênh ngang bước đi, ông ta như một ngọn lửa không có chỗ lan ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Thánh Phi, đi tới trước mặt anh ta, đạp cho anh ta một cú ngã xuống đất, căm ghét nói: "Thông minh. Để cứu tôi, ai ngờ lại sử dụng phương thức này!" Vừa nói vừa đá vào bụng Diệp Thánh Phi.

Diệp Thánh Phi quỳ trên mặt đất, mím chặt môi, anh ta biết cơ thể mình chịu đựng giỏi hơn người bình thường. Chỉ cần anh ta chịu đựng qua ngày hôm nay thì cho dù là Hà Thanh Huy hay là Hà Tâm Vũ, một ngày nào đó, anh ta sẽ đem tất cả bọn họ giẫm nát dưới chân.

Hà Tâm Vũ thấy anh ta không biện hộ, cũng không né tránh thì cơn tức giận giảm đi không ít. Quay lại ngồi trên ghế salon, nhìn Diệp Thánh Phi: "Cậu còn gạt tôi chuyện gì nữa?"

Diệp Thánh Phi lắc đầu: "Không có!"

"Cậu có thù với bất động sản Bách Niên phải không? Tại sao lại cứu tôi?"

"Tôi với Bách Niên không có thù gì cả. Tôi ở nơi này là bởi vì ngài đã thu nhận tôi. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cần nhất chính là một cơ hội, cho dù là cơ hội gì đi chăng nữa."

Hà Tâm Vũ cười to: "Đây mới là những lời một người đàn ông phải nói. Không giống với đứa con khốn nạn của tôi, cả ngày chỉ nhớ đến tình tình ái ái."

Trong lòng Diệp Thánh Phi liền buông lỏng, không ngờ lại qua cửa dễ dàng như vậy.

***

Hôm nay trời mưa lớn, đến buổi tối mưa cũng không ngừng, trong không khí có cảm giác mát lạnh, là mùa thu sắp tới.

Viên Minh Nguyệt làm xong công việc ở công ty khi về đến nhà trời đã sắp khuya, nóc nhà đã được đóng lại, trong nhà tối đen, chỉ có Trương Tỷ ở trong bếp nên đèn sáng. Cô đứng ở cửa thay giày, hỏi Trương Tỷ: "Thanh Huy chưa về sao?"

(* Cái phần được đóng lại là lỗ hổng ở giữa nhà của tứ hợp viện)

Trương Tỷ: "Hôm nay tiên sinh đi về thì liền đến gian phòng phía đông, bây giờ còn chưa đi ra."

Viên Minh Nguyệt kinh ngạc, gian phòng phía đông không phải là cho tới nay cũng không được mở ra sao. Cô mở đèn ở hành lang lên, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng dọc theo hành lang, đi tới phòng khách nối với gian phòng phía đông, quả nhiên là thấy cánh cửa gỗ đã mở ra. Cô đi qua cánh cửa gỗ, đi vào trong dọc theo hành lang, đến trước cửa của phòng chính, cửa cũng đã mở, bên trong cũng tối như mực. Cô muốn bật đèn nhưng không tìm thấy công tắc ở đâu. Đành phải dựa vào chút ánh sáng ngoài hành lang để đi vào bên trong. Bố cục ở đây giống với gian phòng phía tây, cô thấy cửa ở hai bên gian phòng đều đóng, Hà Thanh Huy chắc là đang ở trên lầu. Cô lại mò mẫm đi lên lầu, tay cầm ở cầu thang vừa trơn vừa trợt, khá là sạch sẽ.

Lên trên lầu, thông qua hành lang bên ngoài thấy cửa phòng được mở rộng ra, ánh đèn dưới lầu chiếu không tới trên này, bên trong không nhìn thấy gì cả, cô mò mẫm ở trên tường rốt cuộc cũng tìm được công tắc, nhấn một cái tất cả đèn ở hành lang đều sáng lên. Lần này thì cô nhìn thấy rất rõ, Hà Thanh Huy đang ngồi ở trên ghế gỗ căn phòng phía bên trái, thân thể cứng đờ, không nhìn rõ vẻ mặt, không biết đã ngồi ở đây bao lâu rồi. Những vật dụng trong phòng đều được phủ lên một tấm vải trắng, chỉ có cái ghế Hà Thanh Huy đang ngồi là không bị phủ lại, có một tấm vải trắng rớt ở bên cạnh.

Viên Minh Nguyệt đoán chắc là bởi vì chuyện của Vương Tâm Du nên anh lại nghĩ đến mẹ của mình, cô đi tới bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh khẽ gọi: "Thanh Huy."

Hà Thanh Huy không nhúc nhích, chỉ nói: "Em về rồi à? Ăn cơm tối chưa?"

Viên Minh Nguyệt kéo đôi bàn tay lạnh lẽo của anh áp lên má mình: "Em ăn rồi. Nhưng anh còn chưa ăn, tay sao lạnh thế này!"

Hà Thanh Huy kéo cô từ dưới đất lên, chừa một khoảng trống trên ghế cho cô ngồi xuống, sau đó ôm chặt lấy cô, khe khẽ gọi: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt."

Giọng nói của anh yếu ớt mà thương cảm, Viên Minh Nguyệt thấy cực kỳ khó chịu, hiểu rằng nhất định là anh đang nhớ tới rất nhiều chuyện cũ không vui. Cô nghẹn ngào, mũi chua xót, ôm lại anh: "Em ở đây."

Hà Thanh Huy đặt cằm lên đầu vai của cô, một lúc sau mới nói: "Minh Nguyệt, mẹ anh cũng là tự sát."

Đương nhiên Viên Minh Nguyệt đã sớm nghe Hà Tâm Vũ nói qua, nhưng cô không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt, cố gắng dùng cơ thể của mình giúp anh bớt thấy lạnh lẽo.

Hà Thanh Huy tiếp tục nói: "Mẹ là người Tô Châu, gia đình là phần tử trí thức, sau lên đại học rồi giảng dạy ở Thượng Hải. Khi đó Hà Tâm Vũ không có một xu dính túi, chỉ là một nhà kinh doanh ở Bắc Kinh, trong một lần vô tình đến Thượng Hải chạy hàng thì quen biết mẹ, rồi theo đuổi mẹ rất quyết liệt. Rất nhanh mẹ đã thích ông ta, bỏ lại cha mẹ của mẹ, theo ông ta tới Bắc Kinh."

"Khi họ kết hôn thì sống trong tạp viện của Hà gia, bà ấy vừa giúp ông ta chăm sóc cha mẹ bệnh nặng, vừa muốn đi làm kiếm tiền sinh hoạt. Cho dù điều kiện sống nghèo nàn, công việc hằng ngày rất nặng nhọc nhưng bà ấy vẫn làm được, không hề oán hận."

"Sau đó bọn họ có anh, Hà Tâm Vũ đột nhiên phát đạt rất nhanh, Hà Tâm Vũ cho rằng là anh mang đến vận may cho ông ta. Vì vậy muốn cảm ơn mẹ đã sinh ra anh liền mua số 17 Nguyệt Đàn. Thế nhưng khi đó ông ta không thể về nhà bởi vì phải lo làm ăn buôn bán, nhất là bởi vì ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mà mỗi lần ông ta về nhà là mẹ rất nhẹ nhàng, không ầm ĩ không làm khó, đối với ông ta hỏi han ân cần, giúp ông ta chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày."

"Khi anh đã hiểu chuyện một chút thì chỉ biết là mẹ không vui. Nhưng vẫn đối rất tốt với ông bà nội của anh cho đến khi bọn họ qua đời. Mẹ là một người mẹ rất hiền hậu, mỗi ngày đưa anh đi học, chuẩn bị cho anh các món ăn ngon, chỉ dạy cho anh làm bài tập, trước khi đi ngủ thì kể chuyện cho anh nghe, chưa bao giờ ở trước mặt anh nói xấu Hà Tâm Vũ. Khi đó anh muốn chọc cho mẹ vui vẻ, nhưng chỉ vô dụng. Chỉ khi bà ấy thấy Hà Tâm Vũ thì trên mặt mới lộ ra dáng vẻ tươi cười cuốn hút. Hà Tâm Vũ chỉ biết cho mẹ tiền, đối với tiền thì ông ta luôn hào phóng, nhưng không biết cái mẹ muốn không phải là tiền."

"Cuối cùng một ngày kia, là ngày kỷ niệm 15 năm kết hôn của mẹ và Hà Tâm Vũ..."

/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status