Đêm...Vân Vụ mặt trên người y phục dạ hành, thừa dịp thị vệ không chú ý, xẹt một cái leo tường đi ra ngoài.
Lúc này đường cái sớm đã mang một màu đen nhánh, chỉ trong tửu lâu còn đốt ngọn nến nghênh đón vị khách nhân cuối cùng.
Trên gian lầu được bao trọn, có một nam tử mặt hồng y, hắn xinh đẹp ngồi cạnh cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn đang uống rượu, chỉ thấy đôi mắt xếch của hắn thỉnh thoảng liếc qua ngoài cửa sổ, mũi giống loan câu, mặt trắng như ngọc, một loại vẻ đẹp âm nhu thể hiện từ trong ra ngoài trên người hắn.
Nghe được tiếng bước chân người nhẹ nhàng ở phía sau, hắn cười quyến rũ, "Chúc mừng, rốt cuộc ngươi cũng đã được tiến cung như ý nguyện a"
Ánh mắt Vân Vụ lạnh như băng, không giống như bộ dạng bất hảo không chịu nổi của thường ngày, hừ lạnh một tiếng, "Giải dược đâu?"
Nam tử lấy một bình thuốc từ trong lòng ra, ném về phía Vân Vụ, ánh mắt tràn đầy trêu tức, "Bổn các chủ cứu ngươi một mạng, ngươi không có ý định lấy thân báo đáp sao?" Vừa dứt lời, thân hình hắn đã thay đổi vị trí đến trước mặt Vân Vụ, đưa tay lên định nắm cằm của nàng, nhưng lại bị nàng hoàn hảo né tránh.
"Cứu người của ta nhiều hơn một chút đi, nếu như ngươi không ghét bỏ, ta không ngại một nữ nhiều chồng đâu"
Khóe miệng nam tử rụt rụt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, "Sau khi vào cung, Ách bà sẽ tiếp ứng ngươi, chờ đại thù của ngươi được báo, đừng quên đáp ứng điều kiện của bổn các chủ đó"
"Hoa Mãn Thiên, cô cô của ta sao rồi?"
Hoa Mãn Thiên nhíu mày, "Không chết được!"
"Ngươi..." Vân Vụ muốn nói nhưng lại thôi, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi tốt nhất nên khẩn cầu nàng không có chuyện gì, nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều ngươi muốn đâu"
Sau khi trở lại phòng của mình, Vân Vụ thở dài sâu kín, giật nút áo ra, định thoát y đi ngủ, thoát được một nửa, đột nhiên bị một âm thanh hù dọa, "Đi nơi nào vậy?"
Vân Vụ gào to một tiếng, vội vàng mặc xiêm y vào, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng cũng thấy được người nọ giờ phút này đang nằm trên giường, hai tay bắt trên ngực đang nhìn mình.
Nàng rì rầm một tiếng, "Uy, sao ngươi không chờ lúc ta đi vào lên tiếng chào hỏi ta chứ. Còn nữa, lúc ta cởi quần áo, sao ngươi không nhắm mắt lại?"
"Cũng không phải chưa từng thấy qua" Nguyệt dừng lại một chút rồi bổ sung, "Mà có gì để nhìn đâu"
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, "Ngươi....ngươi cút xuống ngay cho ta"
"Ngươi có bản lĩnh thì cút lên đây"
Vân Vụ hoàn toàn bị nghẹn họng, không nói hai lời liền đặt mông ngồi bên giường nhìn hắn.
Nguyệt vì giữ thể diện nên từ từ di chuyển vào bên trong, chỉ nghe âm thanh nàng có chút khàn khàn, thậm chí có trộn lẫn chút bất đắc dĩ, "Nguyệt, chúng ta cũng tính là bằng hữu sao? Nếu sau này ta bị người khác khi dễ, ngươi sẽ giúp ta chứ?"
Nguyệt mở lời, lạnh giọng mắng, "Ngươi nữ nhân ngốc, ngươi có biết bọn họ cố ý cho ngươi mắc bẫy không. Vì sao nhất định phải tiến cung?"
Vân Vụ cười khổ, gật gật đầu, "Ta có lý do nhất định phải tiến cung"
"Có thể nói ta nghe một chút chứ?"
Nàng xoay người cúi đầu nhìn hắn hỏi "Ngươi giết cái tên Nghi vương kia, chắc hẳn cũng phải có lý do không giết không được, đúng không?"
Hắn cũng không mở miệng, chỉ yên lặng gật đầu.
Nàng thở dài nói, "Trước kia, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con người cũng sẽ có lúc vạn phần bất đắc dĩ, chỉ biết mệnh là của mình, muốn sống như thế nào thì sống, khi nào muốn chết...thì chết thôi. Nhưng hiện tại ta có chút buồn cười, vì sao chính mình lại hết lần này đến lần khác đều rơi vào tình hình vạn phần bất đắc dĩ đây?"
"Nếu như không phải ngươi tự nguyện, mặc dù gác đao trên cổ ngươi, ngươi cũng sẽ không đáp ứng, không phải vậy sao?"
Vân Vụ gật gật đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, "Lúc trước là vậy, nhưng hiện nay...trên lưng ta đeo quá nhiều việc, không làm không được" Tiện đà lại bổ sung "Những thứ này ép đến ta thở không nổi, nghĩ muốn bỏ xuống nhưng bỏ không được, chỉ có thể nghĩ hết mọi biện pháp để giải quyết, sau đó ta có thể được giải thoát"
Hắn cũng không mở miệng, mà là thay nàng lau đi những giọt nước mắt mà chính nàng cũng chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.
"Ngươi đồng tình với ta à?" Vân Vụ lại hỏi.
Hắn lắc lắc đầu, Vân Vụ tràn đầy cảm động, cho là hắn muốn làm cái gì để mình vui trở lại, kết quả hắn lại nói, "Ta thương hại ngươi..."
Vân Vụ trợn ngược hai mắt, kiêu ngạo quay đầu đi...
**********
Nhìn tường thành cao cao, nội tâm Vân Vụ thật cảm thán, đến tột cùng trong cung này đã nhốt bao nhiêu thiếu nữ tuổi thanh xuân? Người mới cười người cũ khóc, ánh mắt nàng đảo qua, một đám tiểu thư phú quý sau lưng còn có nha hoàn người hầu đứng đợi, trong mắt liền có thể nhìn thấy sự vui mừng, có vui mừng...nhưng mày lại nhíu chặt.
Đúng vậy, ai có thể đoán ra được số mạng trong tương lai của mình? Người...vì sao hết lần này tới lần khác, lúc khó khăn nhất lại phó mặc cho số phận?
Đột nhiên trong lòng nàng có chút không vui như muốn phát điên lên, nói với tiểu Nguyệt, "Ngươi nói xem.. giữa những người này, chủ nhân của ngươi có tính là xấu nhất hay không?"
Tiểu Nguyệt tối sầm mặt mũi, nàng nên trả lời thế nào đây? Nếu trả lời có, như vậy thì đắc tội với Mai Hương; nếu như nói không phải, thì lại đắc tội với một người kinh khủng.
Ai ngờ Vân Vụ không chờ nàng mở miệng, lại tự hỏi tự đáp, "Không tính, răng Mai Hương không có hô"
Tiểu Nguyệt nhìn theo tầm mắt nàng liếc qua, yên lặng vì hàm răng khẽ đưa ra ngoài của cô nương kia mà bi ai, ngửa đầu nhìn trời, khi nào trời sẽ mưa đây a?
"Ai ui, uy, không được không được!" Giờ phút này mặt mũi Vân Vụ tràn đầy rối rắm la to.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn quanh, không biết là tiểu thư nhà nào lại gây chuyện, tham gia náo nhiệt nhìn lên lập tức sững sờ...
"Không được, bụng lão tử đau quá, đi trước kéo bong bóng phân đây, ngươi ở nơi này chờ lão tử, lão tử đi giải quyết đây!" Vân Vụ ôm bụng đi trước vài bước, căm tức xoay người nói, "Nếu ngươi đi cùng lão tử, lão tử sẽ ném ngươi xuống hầm phân!"
Mọi người đồng loạt run lên. Hành vi cô nương này thô tục, ngôn ngữ sắc bén, rõ ràng là tới tham gia tuyển tú sao?
Vân Vụ vụng về nửa ngày trời, rốt cuộc cũng nghênh ngang đi dạo trong hậu cung, trong lòng nàng rất bình tĩnh, rốt cuộc cũng đã tiến cung, nhưng mà...đợi chút, đây là nơi nào?
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, bĩu môi, tiếp tục đi lên phía trước, quản gì nó là nơi nào?
Nàng liền nhìn thấy một cây đại thụ thật xa, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền đến gần nhìn, lá cây đại thụ vàng ố, ngẫu nhiên còn có thể có vài lá lác đác bay xuống.
Tầm mắt nàng liên tục cố định trên thân đại thụ, không khỏi ngây người, thật giống như chính nàng đã từng gặp qua cây to này ở nơi nào, lại giống như nàng đã từng tới nơi này, trong đầu xẹt qua một khung cảnh, nhưng lại một nữa như không chứng kiến được cái gì...
Đột nhiên đầu nàng đau nhói, Vân Vụ gào một tiếng, sờ sờ trán mình, giống như vừa bị nện vào đầu.
Nàng thở hổn hển ngẩng đầu lên thì thấy một người mặc hắc y tơ lụa, trên mặt còn đeo mặt nạ, nam tử kia ngồi trên tàn cây cười xinh đẹp nhìn nàng, trong phút chốc Vân Vụ cảm thấy nội tâm mình như bị vật gì đó đánh trúng, đã lâu cũng không có phản ứng, chờ khi nàng lấy lại tinh thần, hắn đã nhảy xuống khỏi thân cây từ sớm, khom lưng bao quát nhìn nàng.
Vì sao nhất định phải khom lưng, đó là bởi vì vóc người nam tử này cao gầy; vì sao phải nhìn bao quát, đó là bởi vì nữ nhân này có chút nhỏ nhắn xinh xắn.
"Ngươi...ngươi là ai?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc nhếch lên, rì rầm một tiếng, thanh âm khinh thường nhái lại lời nàng, "Ta là ai?"
"Đúng rồi! Ngươi là người phương nào?"
"Đúng rồi, ta là người phương nào?" Nạp Lan Lạc tiếp tục nhái.
Vân Vụ bất an, nam tử trước mặt này làm cho lòng nàng hoảng hốt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Vì sao phải nhái lại lời ta? Ngươi chẳng lẽ không biết mình là người phương nào sao?"
Hắn đứng thẳng lên, phân phó người bên cạnh, "Âu Dương nói cho nàng biết, gia là người phương nào"
Lúc này Vân Vụ mới chú ý tới bên cạnh còn một khác đang đứng, Âu Dương Hách Thanh khoát khoát tay, lơ đãng nói, "Nạp Lan Lạc!"
Vân Vụ ồ một tiếng, suy nghĩ thật lâu, tiếp tục hỏi, "Nạp Lan Lạc thì là người nào?"
Nạp Lan Lạc lạnh mắt quét qua Vân Vụ, nàng lập tức cảm giác địa phương bị hắn quét qua nổi đầy gai óc, không để ý tay đã bị hắn hung hăng bắt lấy, bị buộc nhìn vào gương mặt phóng đại đang tươi cười của hắn.
"Rất tốt! Không biết gia là ai? Vậy gia liền làm cho ngươi biết một tý, rốt cuộc gia là người phương nào?"
"Nãi nãi cái đầu ngươi, thả ta ra a..." Vân Vụ càng giãy giụa càng bị hắn vững vàng chế trụ, nghĩ lại liền bỏ qua giãy dụa, mặc cho hắn cầm lấy tay mình đi lên phía trước.
********
Lý Minh phát giác hôm nay Hàn vương thật kỳ quái, nói là muốn chơi cờ cùng mình, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, hắn nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống hỏi, "Hàn vương, có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu ngươi giấu diếm bản điện cái gì, khi bản điện tự mình phát hiện ra, đến lúc đó sự việc cũng không được giải quyết dễ dàng đâu"
Nội tâm Hàn vương chợt lạnh, vì sao hắn có thể phát giác nhanh như vậy?
Cũng không biết hiện thời nói ra có tới kịp hay không, nhưng nghĩ lại, bất quá cũng chỉ là tiểu nha hoàn nho nhỏ mà thôi, hắn đối với nàng không để bụng lại càng tốt. Trong lòng suy nghĩ thật lâu, vừa lúc muốn mở miệng, lại nghe âm thanh mây trôi nước chảy của Lý Minh nói, "Hàn vương, ngươi lại thua rồi!"
"Ha ha, kỳ nghệ của Ngũ hoàng tử điện hạ tinh xảo, thần cảm thấy không bằng a" Hàn vương không ngớt lời khen ngợi.
Lý Minh cười nhạt, "Nghe nói hôm nay Hàn vương có một nghĩa nữ cũng tham gia tuyển tú phải không?
Hàn vương yên lặng gật đầu, "Hôm đó nhờ điện hạ chỉ rõ sai lầm, khi về nhà thần liền chuẩn bị một ít, về phần nghĩa nữ của thần, chắc điện hạ cũng có chút ấn tượng"
Gặp ánh mắt sâu xa của Lý Minh đang nhìn mình, lát sau hắn nói tiếp, "Điện hạ còn nhớ cô nương ngài đưa vào phủ của thần không?" Lại nhìn Lý Minh đang nhíu mày đẹp, trong lòng hắn mừng thầm, nhất định là không nhớ rõ.
"Người tiến cung hôm nay đúng là nàng, nàng tên Vân Vụ" Hàn vương dừng một chút thở dài nói "Nàng vẫn luôn muốn vào cung trở thành phi tử của hoàng thượng, trước đó vài ngày có nói qua với thần, thần thấy nàng đối với hoàng thượng xác thực cũng có tâm tư, có thể trở thành phi tử của hoàng thượng như dự định, nên thích thú lấy danh phận nghĩa nữ của thần mà tiến cung, thần nghĩ tới..."
Còn chưa nói xong, lại bị âm thanh lạnh lùng của Lý Minh cắt đứt, "Hàn vương xác định nàng tự nguyện vào cung làm phi?"
"Này..."
"Hừ, ngươi đem Mai Hương an trí thật tốt,lại tìm một nghĩa nữ thế thân tiến cung!" Lý Minh đứng dậy, khẽ cười lạnh nói, "Hàn vương thật giỏi tính toán, bản điện bội phục"
Vừa dứt lời hắn vội vàng rời đi, Vương Chính Văn lại nghe hắn phân phó một tiếng, "Vương Chính Văn, tiễn khách"
Lúc này đường cái sớm đã mang một màu đen nhánh, chỉ trong tửu lâu còn đốt ngọn nến nghênh đón vị khách nhân cuối cùng.
Trên gian lầu được bao trọn, có một nam tử mặt hồng y, hắn xinh đẹp ngồi cạnh cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn đang uống rượu, chỉ thấy đôi mắt xếch của hắn thỉnh thoảng liếc qua ngoài cửa sổ, mũi giống loan câu, mặt trắng như ngọc, một loại vẻ đẹp âm nhu thể hiện từ trong ra ngoài trên người hắn.
Nghe được tiếng bước chân người nhẹ nhàng ở phía sau, hắn cười quyến rũ, "Chúc mừng, rốt cuộc ngươi cũng đã được tiến cung như ý nguyện a"
Ánh mắt Vân Vụ lạnh như băng, không giống như bộ dạng bất hảo không chịu nổi của thường ngày, hừ lạnh một tiếng, "Giải dược đâu?"
Nam tử lấy một bình thuốc từ trong lòng ra, ném về phía Vân Vụ, ánh mắt tràn đầy trêu tức, "Bổn các chủ cứu ngươi một mạng, ngươi không có ý định lấy thân báo đáp sao?" Vừa dứt lời, thân hình hắn đã thay đổi vị trí đến trước mặt Vân Vụ, đưa tay lên định nắm cằm của nàng, nhưng lại bị nàng hoàn hảo né tránh.
"Cứu người của ta nhiều hơn một chút đi, nếu như ngươi không ghét bỏ, ta không ngại một nữ nhiều chồng đâu"
Khóe miệng nam tử rụt rụt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, "Sau khi vào cung, Ách bà sẽ tiếp ứng ngươi, chờ đại thù của ngươi được báo, đừng quên đáp ứng điều kiện của bổn các chủ đó"
"Hoa Mãn Thiên, cô cô của ta sao rồi?"
Hoa Mãn Thiên nhíu mày, "Không chết được!"
"Ngươi..." Vân Vụ muốn nói nhưng lại thôi, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi tốt nhất nên khẩn cầu nàng không có chuyện gì, nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được điều ngươi muốn đâu"
Sau khi trở lại phòng của mình, Vân Vụ thở dài sâu kín, giật nút áo ra, định thoát y đi ngủ, thoát được một nửa, đột nhiên bị một âm thanh hù dọa, "Đi nơi nào vậy?"
Vân Vụ gào to một tiếng, vội vàng mặc xiêm y vào, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng cũng thấy được người nọ giờ phút này đang nằm trên giường, hai tay bắt trên ngực đang nhìn mình.
Nàng rì rầm một tiếng, "Uy, sao ngươi không chờ lúc ta đi vào lên tiếng chào hỏi ta chứ. Còn nữa, lúc ta cởi quần áo, sao ngươi không nhắm mắt lại?"
"Cũng không phải chưa từng thấy qua" Nguyệt dừng lại một chút rồi bổ sung, "Mà có gì để nhìn đâu"
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, "Ngươi....ngươi cút xuống ngay cho ta"
"Ngươi có bản lĩnh thì cút lên đây"
Vân Vụ hoàn toàn bị nghẹn họng, không nói hai lời liền đặt mông ngồi bên giường nhìn hắn.
Nguyệt vì giữ thể diện nên từ từ di chuyển vào bên trong, chỉ nghe âm thanh nàng có chút khàn khàn, thậm chí có trộn lẫn chút bất đắc dĩ, "Nguyệt, chúng ta cũng tính là bằng hữu sao? Nếu sau này ta bị người khác khi dễ, ngươi sẽ giúp ta chứ?"
Nguyệt mở lời, lạnh giọng mắng, "Ngươi nữ nhân ngốc, ngươi có biết bọn họ cố ý cho ngươi mắc bẫy không. Vì sao nhất định phải tiến cung?"
Vân Vụ cười khổ, gật gật đầu, "Ta có lý do nhất định phải tiến cung"
"Có thể nói ta nghe một chút chứ?"
Nàng xoay người cúi đầu nhìn hắn hỏi "Ngươi giết cái tên Nghi vương kia, chắc hẳn cũng phải có lý do không giết không được, đúng không?"
Hắn cũng không mở miệng, chỉ yên lặng gật đầu.
Nàng thở dài nói, "Trước kia, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con người cũng sẽ có lúc vạn phần bất đắc dĩ, chỉ biết mệnh là của mình, muốn sống như thế nào thì sống, khi nào muốn chết...thì chết thôi. Nhưng hiện tại ta có chút buồn cười, vì sao chính mình lại hết lần này đến lần khác đều rơi vào tình hình vạn phần bất đắc dĩ đây?"
"Nếu như không phải ngươi tự nguyện, mặc dù gác đao trên cổ ngươi, ngươi cũng sẽ không đáp ứng, không phải vậy sao?"
Vân Vụ gật gật đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, "Lúc trước là vậy, nhưng hiện nay...trên lưng ta đeo quá nhiều việc, không làm không được" Tiện đà lại bổ sung "Những thứ này ép đến ta thở không nổi, nghĩ muốn bỏ xuống nhưng bỏ không được, chỉ có thể nghĩ hết mọi biện pháp để giải quyết, sau đó ta có thể được giải thoát"
Hắn cũng không mở miệng, mà là thay nàng lau đi những giọt nước mắt mà chính nàng cũng chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.
"Ngươi đồng tình với ta à?" Vân Vụ lại hỏi.
Hắn lắc lắc đầu, Vân Vụ tràn đầy cảm động, cho là hắn muốn làm cái gì để mình vui trở lại, kết quả hắn lại nói, "Ta thương hại ngươi..."
Vân Vụ trợn ngược hai mắt, kiêu ngạo quay đầu đi...
**********
Nhìn tường thành cao cao, nội tâm Vân Vụ thật cảm thán, đến tột cùng trong cung này đã nhốt bao nhiêu thiếu nữ tuổi thanh xuân? Người mới cười người cũ khóc, ánh mắt nàng đảo qua, một đám tiểu thư phú quý sau lưng còn có nha hoàn người hầu đứng đợi, trong mắt liền có thể nhìn thấy sự vui mừng, có vui mừng...nhưng mày lại nhíu chặt.
Đúng vậy, ai có thể đoán ra được số mạng trong tương lai của mình? Người...vì sao hết lần này tới lần khác, lúc khó khăn nhất lại phó mặc cho số phận?
Đột nhiên trong lòng nàng có chút không vui như muốn phát điên lên, nói với tiểu Nguyệt, "Ngươi nói xem.. giữa những người này, chủ nhân của ngươi có tính là xấu nhất hay không?"
Tiểu Nguyệt tối sầm mặt mũi, nàng nên trả lời thế nào đây? Nếu trả lời có, như vậy thì đắc tội với Mai Hương; nếu như nói không phải, thì lại đắc tội với một người kinh khủng.
Ai ngờ Vân Vụ không chờ nàng mở miệng, lại tự hỏi tự đáp, "Không tính, răng Mai Hương không có hô"
Tiểu Nguyệt nhìn theo tầm mắt nàng liếc qua, yên lặng vì hàm răng khẽ đưa ra ngoài của cô nương kia mà bi ai, ngửa đầu nhìn trời, khi nào trời sẽ mưa đây a?
"Ai ui, uy, không được không được!" Giờ phút này mặt mũi Vân Vụ tràn đầy rối rắm la to.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn quanh, không biết là tiểu thư nhà nào lại gây chuyện, tham gia náo nhiệt nhìn lên lập tức sững sờ...
"Không được, bụng lão tử đau quá, đi trước kéo bong bóng phân đây, ngươi ở nơi này chờ lão tử, lão tử đi giải quyết đây!" Vân Vụ ôm bụng đi trước vài bước, căm tức xoay người nói, "Nếu ngươi đi cùng lão tử, lão tử sẽ ném ngươi xuống hầm phân!"
Mọi người đồng loạt run lên. Hành vi cô nương này thô tục, ngôn ngữ sắc bén, rõ ràng là tới tham gia tuyển tú sao?
Vân Vụ vụng về nửa ngày trời, rốt cuộc cũng nghênh ngang đi dạo trong hậu cung, trong lòng nàng rất bình tĩnh, rốt cuộc cũng đã tiến cung, nhưng mà...đợi chút, đây là nơi nào?
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, bĩu môi, tiếp tục đi lên phía trước, quản gì nó là nơi nào?
Nàng liền nhìn thấy một cây đại thụ thật xa, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền đến gần nhìn, lá cây đại thụ vàng ố, ngẫu nhiên còn có thể có vài lá lác đác bay xuống.
Tầm mắt nàng liên tục cố định trên thân đại thụ, không khỏi ngây người, thật giống như chính nàng đã từng gặp qua cây to này ở nơi nào, lại giống như nàng đã từng tới nơi này, trong đầu xẹt qua một khung cảnh, nhưng lại một nữa như không chứng kiến được cái gì...
Đột nhiên đầu nàng đau nhói, Vân Vụ gào một tiếng, sờ sờ trán mình, giống như vừa bị nện vào đầu.
Nàng thở hổn hển ngẩng đầu lên thì thấy một người mặc hắc y tơ lụa, trên mặt còn đeo mặt nạ, nam tử kia ngồi trên tàn cây cười xinh đẹp nhìn nàng, trong phút chốc Vân Vụ cảm thấy nội tâm mình như bị vật gì đó đánh trúng, đã lâu cũng không có phản ứng, chờ khi nàng lấy lại tinh thần, hắn đã nhảy xuống khỏi thân cây từ sớm, khom lưng bao quát nhìn nàng.
Vì sao nhất định phải khom lưng, đó là bởi vì vóc người nam tử này cao gầy; vì sao phải nhìn bao quát, đó là bởi vì nữ nhân này có chút nhỏ nhắn xinh xắn.
"Ngươi...ngươi là ai?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc nhếch lên, rì rầm một tiếng, thanh âm khinh thường nhái lại lời nàng, "Ta là ai?"
"Đúng rồi! Ngươi là người phương nào?"
"Đúng rồi, ta là người phương nào?" Nạp Lan Lạc tiếp tục nhái.
Vân Vụ bất an, nam tử trước mặt này làm cho lòng nàng hoảng hốt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Vì sao phải nhái lại lời ta? Ngươi chẳng lẽ không biết mình là người phương nào sao?"
Hắn đứng thẳng lên, phân phó người bên cạnh, "Âu Dương nói cho nàng biết, gia là người phương nào"
Lúc này Vân Vụ mới chú ý tới bên cạnh còn một khác đang đứng, Âu Dương Hách Thanh khoát khoát tay, lơ đãng nói, "Nạp Lan Lạc!"
Vân Vụ ồ một tiếng, suy nghĩ thật lâu, tiếp tục hỏi, "Nạp Lan Lạc thì là người nào?"
Nạp Lan Lạc lạnh mắt quét qua Vân Vụ, nàng lập tức cảm giác địa phương bị hắn quét qua nổi đầy gai óc, không để ý tay đã bị hắn hung hăng bắt lấy, bị buộc nhìn vào gương mặt phóng đại đang tươi cười của hắn.
"Rất tốt! Không biết gia là ai? Vậy gia liền làm cho ngươi biết một tý, rốt cuộc gia là người phương nào?"
"Nãi nãi cái đầu ngươi, thả ta ra a..." Vân Vụ càng giãy giụa càng bị hắn vững vàng chế trụ, nghĩ lại liền bỏ qua giãy dụa, mặc cho hắn cầm lấy tay mình đi lên phía trước.
********
Lý Minh phát giác hôm nay Hàn vương thật kỳ quái, nói là muốn chơi cờ cùng mình, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, hắn nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống hỏi, "Hàn vương, có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu ngươi giấu diếm bản điện cái gì, khi bản điện tự mình phát hiện ra, đến lúc đó sự việc cũng không được giải quyết dễ dàng đâu"
Nội tâm Hàn vương chợt lạnh, vì sao hắn có thể phát giác nhanh như vậy?
Cũng không biết hiện thời nói ra có tới kịp hay không, nhưng nghĩ lại, bất quá cũng chỉ là tiểu nha hoàn nho nhỏ mà thôi, hắn đối với nàng không để bụng lại càng tốt. Trong lòng suy nghĩ thật lâu, vừa lúc muốn mở miệng, lại nghe âm thanh mây trôi nước chảy của Lý Minh nói, "Hàn vương, ngươi lại thua rồi!"
"Ha ha, kỳ nghệ của Ngũ hoàng tử điện hạ tinh xảo, thần cảm thấy không bằng a" Hàn vương không ngớt lời khen ngợi.
Lý Minh cười nhạt, "Nghe nói hôm nay Hàn vương có một nghĩa nữ cũng tham gia tuyển tú phải không?
Hàn vương yên lặng gật đầu, "Hôm đó nhờ điện hạ chỉ rõ sai lầm, khi về nhà thần liền chuẩn bị một ít, về phần nghĩa nữ của thần, chắc điện hạ cũng có chút ấn tượng"
Gặp ánh mắt sâu xa của Lý Minh đang nhìn mình, lát sau hắn nói tiếp, "Điện hạ còn nhớ cô nương ngài đưa vào phủ của thần không?" Lại nhìn Lý Minh đang nhíu mày đẹp, trong lòng hắn mừng thầm, nhất định là không nhớ rõ.
"Người tiến cung hôm nay đúng là nàng, nàng tên Vân Vụ" Hàn vương dừng một chút thở dài nói "Nàng vẫn luôn muốn vào cung trở thành phi tử của hoàng thượng, trước đó vài ngày có nói qua với thần, thần thấy nàng đối với hoàng thượng xác thực cũng có tâm tư, có thể trở thành phi tử của hoàng thượng như dự định, nên thích thú lấy danh phận nghĩa nữ của thần mà tiến cung, thần nghĩ tới..."
Còn chưa nói xong, lại bị âm thanh lạnh lùng của Lý Minh cắt đứt, "Hàn vương xác định nàng tự nguyện vào cung làm phi?"
"Này..."
"Hừ, ngươi đem Mai Hương an trí thật tốt,lại tìm một nghĩa nữ thế thân tiến cung!" Lý Minh đứng dậy, khẽ cười lạnh nói, "Hàn vương thật giỏi tính toán, bản điện bội phục"
Vừa dứt lời hắn vội vàng rời đi, Vương Chính Văn lại nghe hắn phân phó một tiếng, "Vương Chính Văn, tiễn khách"
/43
|