Xe ngựa chở Nguyệt Vô Thường càng lúc càng rời xa kinh thành di chuyển xuống phía Nam.
Đi suốt năm ngày, cuối cùng cũng đến nơi tập trung.
Đó là một thị trấn nhỏ dưới chân núi, nhiều ngày gần đây, bỗng nhiên có vô số người tập trung về làm cho người dân cũng một phen hoảng loạn.
Nguyệt Vô Thường bước xuống xe ngựa, lặng lẽ quan sát xung quanh rồi đi thẳng theo người dẫn đường về phòng của mình.
Đến chập tối, Thương thần y cũng đã đến gặp nàng.
- Nơi này điều kiện không tốt, ngươi hãy chịu khó…
Nguyệt Vô Thương cắt ngang nói:
- Những người kia là ai?
- Ngươi nói là ai?
- Thương lão, ta không tin ông không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn, không thể nào có thể liên tiếp tình cờ nhiều người như vậy cùng tập trung tới đây, hơn nữa… những người đó dường như… đều có võ công.
Thương thần y im bật.
Nguyệt Vô Thường tiếp tục dồn ép:
- Thương lão, đã đến lúc ông nên nói cho ta biết một phần của kế hoạch này rồi! Rốt cuộc, các người đang suy tính điều gì?
- Nói ngươi nghe có ích lợi gì?
- Chẳng ích lợi gì cả! Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta không có năng lực để giúp đỡ các người.
- Vậy thì ngươi còn muốn biết làm gì? Thỏa mãn lòng tò mò sao?
- Đúng như vậy thì sao?
Thương thần y nổi giận đập xuống bàn, quát lớn:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng lớn mật!
Nguyệt Vô Thường điềm tĩnh nhấp ngụm trà, nhẹ giọng nói:
- Thương lão, biết nhiều một chút, tính mạng sẽ được đảm bảo hơn một chút.
Thương lão không mắng nữa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lão ngần ngừ mãi, rốt cuộc lên tiếng nói:
- Lần hành động này, có cả võ lâm tham gia.
Nguyệt Vô Thường ngước mắt nhìn Thương lão, nghi ngờ hỏi:
- Giang hồ và triều đình hợp tác với nhau?
Thương lão né tránh câu hỏi của Nguyệt Vô Thường.
- Xem như là vậy đi…
Nguyệt Vô Thường bật cười nói:
- Xem như là hợp tác đi, nếu không muốn nói triều đình lợi dụng thế lực giang hồ đánh nhau một sống một còn với Thiên Thái Giáo!
Thương lão trầm mặt xuống nói:
- Lời này của ngươi không thể để cho người khác nghe thấy!
Nguyệt Vô Thường vẫn không tắt nụ cười, châm chọc:
- Ta không biết nên khen các ông quá thông minh hay phải gọi là quá thủ đoạn đây!
Thương lão nhíu mày.
- Ai là người chỉ huy bên thế lực giang hồ?
Thương lão phất tay, quát:
- Ngươi không cần biết!
- Là ông ư? Không thể nào! Một người vừa có danh vọng vừa có võ công cao cường, không dính dáng đến triều đình nhưng lại có mối liên hệ thiết yếu, hơn hết, còn là người rất nể trọng Trấn Vương… là Kiếm lão chăng?
Thương thần y mặt mày nhăn nhó như nuốt phải ruồi. Lão đã sai lầm khi nói chuyện này ra cho Nguyệt Vô Thường biết.
Thương lão chối phắt:
- Không phải!
Nguyệt Vô Thường lại càng khẳng định:
- Như vậy, chính thật là Kiếm lão rồi!
Thương thần y có chút bất đắc dĩ, không muốn nói chuyện lâu với Nguyệt Vô Thường nữa.
Thương thần y bực tức định bỏ đi, Nguyệt Vô Thường lại nhàn nhạt nói:
- Kiếm lão… liệu có biết được sự thật đằng sau mối quan hệ “hợp tác” này không?
Thương thần y quay đầu lại nhìn Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường nhàn nhã vừa nhấp trà vừa bình luận:
- Dù lão là kẻ cứng đầu, cố chấp không chịu nghe lời người khác nhưng lão cũng là người chính khí, nếu lão biết được triều định lợi dụng nhân sĩ võ lâm làm tốt thí, lão nhất định sẽ không chịu hợp tác. Các người… đã lừa luôn cả Kiếm lão!
Nguyệt Vô Thường ngước đầu lên nhìn thẳng Thương lão, Thương lão bỗng cảm thấy chột dạ trước cái nhìn sắc bén của Nguyệt Vô Thường, như đang thấu suốt linh hồn lão.
Nguyệt Vô Thường thu lại ánh mắt của mình, khẽ cười nói:
- Thương lão, ông quả nhiên rất đáng sợ!
…
Hôm sau, Nguyệt Vô Thường ra ngoài đi dạo, vừa đi được vài bước, đã nghe tiếng gọi:
- Nàng muốn đi đâu?
Nguyệt Vô Thường quay đầu lại nhìn người vừa nói. Đó là một nam nhân tao nhã mặc y phục thuần trắng.
- Bạch Y Thần?
Bạch Y Thần khẽ nở nụ cười, nói:
- Đã lâu không gặp, Đông Tuyết!
Cái tên “Đông Tuyết” do Bạch Y Thần thốt ra vô tình lọt vào tai một người.
- Dạo này nàng có khỏe không?
- ĐÔNG TUYẾT? Ngươi là Dạ Đông Tuyết?
Một nữ nhân ào ào xông tới gần Nguyệt Vô Thường, Bạch Y Thần đứng ra trước che Nguyệt Vô Thường lại.
- Cô nương, xin tự trọng!
- Tránh ra! Ta có việc muốn tìm nàng ta!
Nguyệt Vô Thường thoáng chút bất ngờ vì nữ nhân đột ngột xuất hiện này, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, nàng ta trong rất giống một người, Trần thị!
Đây hẳn là nhị tiểu thư Dạ gia, người đã bỏ nhà nhiều năm trước, Dạ Kim Huyền đi!
Dạ Kim Huyền đẩy Bạch Y Thần ra, quát tháo:
- Đây là chuyện của chúng ta, ngươi là người ngoài xen vào làm gì?
Bạch Y Thần khăng khăng chắn Dạ Kim Huyền lại, nói:
- Cô nương rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với nàng?
Dạ Kim Huyền bị hỏi đến điểm mấu chốt, ú ớ một lúc thì nói:
- Nàng ta là người trong nhà của ta!
Bạch Y Thần cau mày, nói Dạ Đông Tuyết là “người trong nhà” vậy nữ nhân này cũng là người của Dạ gia sao?
Nguyệt Vô Thường thì cười thầm, quả nhiên, trong gia đình này, không ai chấp nhận được thân phận của Dạ Đông Tuyết. “Người trong nhà”? Là người thân hay kẻ ăn người ở, sống bám trong nhà đây?
Nguyệt Vô Thường không muốn nhiều lời với Dạ Kim Huyền, lẳng lặng bỏ đi.
- Dạ Đông Tuyết, ngươi đứng lại đó cho ta!
Bạch Y Thần vẫn khăng khăng chặn Dạ Kim Huyền lại.
- Cô nương, xin hãy ngừng tay…
Dạ Kim Huyền tức tối xô mạnh làm Bạch Y Thần ngã xuống đất, quay lại thì không còn thấy bóng Nguyệt Vô Thường nữa, Dạ Kim Huyền tức tối dậm chân.
Tróng lúc đó, những thị vệ của Bạch Y Thần đuổi đến, thấy Bạch Y Thần bị té ngã thì càng sốt ruột, người đến đỡ hắn dậy, người đi tìm kẻ gây sự hỏi tội.
- Cô nương, là cô đả thương công tử của chúng tôi?
Dạ Kim Huyền hung hăng nói:
- Hừ, chính tên thư sinh đó cản đường mà ta để vuột mất Dạ Đông Tuyết, ta chưa hỏi tội hắn mà hắn dám đến hỏi tội ta?
Cuối cùng, không ai chịu nhường ai, xảy ra một trận náo động lớn giữa đường.
…
Chiều hôm đó, Bạch Y Thần lại đến tìm Nguyệt Vô Thường.
- Đông Tuyết, việc xảy ra hôm nay ta rất tiếc…
Nguyệt Vô thường nhàn nhạt nói:
- Ngươi có lỗi gì sao?
- Đông Tuyết…
Bạch Y Thần thở dài nhìn Nguyệt Vô Thường, một lúc sau, lại nói:
- Những năm này nàng sống thế nào?
Nguyệt Vô Thường đơn giản nói:
- Rất tốt!
- Giữa nàng và tiểu vương gia…
- Hắn đối với ta rất tốt!
- Không phải! Ý ta là…
- Ý kiến của ngươi không liên can tới ta!
Cứ bị Nguyệt Vô Thường xen ngang vào lời nói mãi, cuối cùng, Bạch Y Thần cũng bực tức kêu lớn:
- Đông Tuyết! Nàng có nghe ta nói hết câu được không?
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Bạch Y Thần, nói thẳng:
- Ta không muốn nghe ngươi nói!
Đi suốt năm ngày, cuối cùng cũng đến nơi tập trung.
Đó là một thị trấn nhỏ dưới chân núi, nhiều ngày gần đây, bỗng nhiên có vô số người tập trung về làm cho người dân cũng một phen hoảng loạn.
Nguyệt Vô Thường bước xuống xe ngựa, lặng lẽ quan sát xung quanh rồi đi thẳng theo người dẫn đường về phòng của mình.
Đến chập tối, Thương thần y cũng đã đến gặp nàng.
- Nơi này điều kiện không tốt, ngươi hãy chịu khó…
Nguyệt Vô Thương cắt ngang nói:
- Những người kia là ai?
- Ngươi nói là ai?
- Thương lão, ta không tin ông không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn, không thể nào có thể liên tiếp tình cờ nhiều người như vậy cùng tập trung tới đây, hơn nữa… những người đó dường như… đều có võ công.
Thương thần y im bật.
Nguyệt Vô Thường tiếp tục dồn ép:
- Thương lão, đã đến lúc ông nên nói cho ta biết một phần của kế hoạch này rồi! Rốt cuộc, các người đang suy tính điều gì?
- Nói ngươi nghe có ích lợi gì?
- Chẳng ích lợi gì cả! Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta không có năng lực để giúp đỡ các người.
- Vậy thì ngươi còn muốn biết làm gì? Thỏa mãn lòng tò mò sao?
- Đúng như vậy thì sao?
Thương thần y nổi giận đập xuống bàn, quát lớn:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng lớn mật!
Nguyệt Vô Thường điềm tĩnh nhấp ngụm trà, nhẹ giọng nói:
- Thương lão, biết nhiều một chút, tính mạng sẽ được đảm bảo hơn một chút.
Thương lão không mắng nữa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lão ngần ngừ mãi, rốt cuộc lên tiếng nói:
- Lần hành động này, có cả võ lâm tham gia.
Nguyệt Vô Thường ngước mắt nhìn Thương lão, nghi ngờ hỏi:
- Giang hồ và triều đình hợp tác với nhau?
Thương lão né tránh câu hỏi của Nguyệt Vô Thường.
- Xem như là vậy đi…
Nguyệt Vô Thường bật cười nói:
- Xem như là hợp tác đi, nếu không muốn nói triều đình lợi dụng thế lực giang hồ đánh nhau một sống một còn với Thiên Thái Giáo!
Thương lão trầm mặt xuống nói:
- Lời này của ngươi không thể để cho người khác nghe thấy!
Nguyệt Vô Thường vẫn không tắt nụ cười, châm chọc:
- Ta không biết nên khen các ông quá thông minh hay phải gọi là quá thủ đoạn đây!
Thương lão nhíu mày.
- Ai là người chỉ huy bên thế lực giang hồ?
Thương lão phất tay, quát:
- Ngươi không cần biết!
- Là ông ư? Không thể nào! Một người vừa có danh vọng vừa có võ công cao cường, không dính dáng đến triều đình nhưng lại có mối liên hệ thiết yếu, hơn hết, còn là người rất nể trọng Trấn Vương… là Kiếm lão chăng?
Thương thần y mặt mày nhăn nhó như nuốt phải ruồi. Lão đã sai lầm khi nói chuyện này ra cho Nguyệt Vô Thường biết.
Thương lão chối phắt:
- Không phải!
Nguyệt Vô Thường lại càng khẳng định:
- Như vậy, chính thật là Kiếm lão rồi!
Thương thần y có chút bất đắc dĩ, không muốn nói chuyện lâu với Nguyệt Vô Thường nữa.
Thương thần y bực tức định bỏ đi, Nguyệt Vô Thường lại nhàn nhạt nói:
- Kiếm lão… liệu có biết được sự thật đằng sau mối quan hệ “hợp tác” này không?
Thương thần y quay đầu lại nhìn Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường nhàn nhã vừa nhấp trà vừa bình luận:
- Dù lão là kẻ cứng đầu, cố chấp không chịu nghe lời người khác nhưng lão cũng là người chính khí, nếu lão biết được triều định lợi dụng nhân sĩ võ lâm làm tốt thí, lão nhất định sẽ không chịu hợp tác. Các người… đã lừa luôn cả Kiếm lão!
Nguyệt Vô Thường ngước đầu lên nhìn thẳng Thương lão, Thương lão bỗng cảm thấy chột dạ trước cái nhìn sắc bén của Nguyệt Vô Thường, như đang thấu suốt linh hồn lão.
Nguyệt Vô Thường thu lại ánh mắt của mình, khẽ cười nói:
- Thương lão, ông quả nhiên rất đáng sợ!
…
Hôm sau, Nguyệt Vô Thường ra ngoài đi dạo, vừa đi được vài bước, đã nghe tiếng gọi:
- Nàng muốn đi đâu?
Nguyệt Vô Thường quay đầu lại nhìn người vừa nói. Đó là một nam nhân tao nhã mặc y phục thuần trắng.
- Bạch Y Thần?
Bạch Y Thần khẽ nở nụ cười, nói:
- Đã lâu không gặp, Đông Tuyết!
Cái tên “Đông Tuyết” do Bạch Y Thần thốt ra vô tình lọt vào tai một người.
- Dạo này nàng có khỏe không?
- ĐÔNG TUYẾT? Ngươi là Dạ Đông Tuyết?
Một nữ nhân ào ào xông tới gần Nguyệt Vô Thường, Bạch Y Thần đứng ra trước che Nguyệt Vô Thường lại.
- Cô nương, xin tự trọng!
- Tránh ra! Ta có việc muốn tìm nàng ta!
Nguyệt Vô Thường thoáng chút bất ngờ vì nữ nhân đột ngột xuất hiện này, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, nàng ta trong rất giống một người, Trần thị!
Đây hẳn là nhị tiểu thư Dạ gia, người đã bỏ nhà nhiều năm trước, Dạ Kim Huyền đi!
Dạ Kim Huyền đẩy Bạch Y Thần ra, quát tháo:
- Đây là chuyện của chúng ta, ngươi là người ngoài xen vào làm gì?
Bạch Y Thần khăng khăng chắn Dạ Kim Huyền lại, nói:
- Cô nương rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với nàng?
Dạ Kim Huyền bị hỏi đến điểm mấu chốt, ú ớ một lúc thì nói:
- Nàng ta là người trong nhà của ta!
Bạch Y Thần cau mày, nói Dạ Đông Tuyết là “người trong nhà” vậy nữ nhân này cũng là người của Dạ gia sao?
Nguyệt Vô Thường thì cười thầm, quả nhiên, trong gia đình này, không ai chấp nhận được thân phận của Dạ Đông Tuyết. “Người trong nhà”? Là người thân hay kẻ ăn người ở, sống bám trong nhà đây?
Nguyệt Vô Thường không muốn nhiều lời với Dạ Kim Huyền, lẳng lặng bỏ đi.
- Dạ Đông Tuyết, ngươi đứng lại đó cho ta!
Bạch Y Thần vẫn khăng khăng chặn Dạ Kim Huyền lại.
- Cô nương, xin hãy ngừng tay…
Dạ Kim Huyền tức tối xô mạnh làm Bạch Y Thần ngã xuống đất, quay lại thì không còn thấy bóng Nguyệt Vô Thường nữa, Dạ Kim Huyền tức tối dậm chân.
Tróng lúc đó, những thị vệ của Bạch Y Thần đuổi đến, thấy Bạch Y Thần bị té ngã thì càng sốt ruột, người đến đỡ hắn dậy, người đi tìm kẻ gây sự hỏi tội.
- Cô nương, là cô đả thương công tử của chúng tôi?
Dạ Kim Huyền hung hăng nói:
- Hừ, chính tên thư sinh đó cản đường mà ta để vuột mất Dạ Đông Tuyết, ta chưa hỏi tội hắn mà hắn dám đến hỏi tội ta?
Cuối cùng, không ai chịu nhường ai, xảy ra một trận náo động lớn giữa đường.
…
Chiều hôm đó, Bạch Y Thần lại đến tìm Nguyệt Vô Thường.
- Đông Tuyết, việc xảy ra hôm nay ta rất tiếc…
Nguyệt Vô thường nhàn nhạt nói:
- Ngươi có lỗi gì sao?
- Đông Tuyết…
Bạch Y Thần thở dài nhìn Nguyệt Vô Thường, một lúc sau, lại nói:
- Những năm này nàng sống thế nào?
Nguyệt Vô Thường đơn giản nói:
- Rất tốt!
- Giữa nàng và tiểu vương gia…
- Hắn đối với ta rất tốt!
- Không phải! Ý ta là…
- Ý kiến của ngươi không liên can tới ta!
Cứ bị Nguyệt Vô Thường xen ngang vào lời nói mãi, cuối cùng, Bạch Y Thần cũng bực tức kêu lớn:
- Đông Tuyết! Nàng có nghe ta nói hết câu được không?
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Bạch Y Thần, nói thẳng:
- Ta không muốn nghe ngươi nói!
/84
|