Chương 6.1:
Khương Lâm và Tần Phong sắp xếp buổi tụ tập này là để thu hút sự chú ý, tăng độ nhận diện.
Hai người đều là ca sĩ, dùng chung một quản lý, quản lý cũng phải tan nát con tim, chương trình này càng ngày càng được nhiều người quan tâm vì sự tham gia của Mạc Tuệ, vốn dĩ cho rằng hai người họ có thể được hời, nhưng ai ngờ buổi phát trực tiếp đã đến ngày thứ hai rồi mà trong phòng phát trực tiếp của họ chỉ có mấy nghìn khán giả.
Quản lý nói phòng phát trực tiếp của hai người họ thiếu mảng miếng, cần phải chế tạo ra nhiều chủ đề.
Hai người này lập tức chuẩn bị chế tạo chủ đề.
Khương Lâm nghe Trang Như Nhân nói vậy thì ước gì có thể bước tới trước mách lẻo với Mạc Tuệ.
Nhưng mà Mạc Tuệ đột nhiên nói phải về nhà lấy ít đồ, lúc nữa mới quay lại.
Khương Lâm giấu lời nói trong cổ họng, lấy lại tinh thần, thấy Trang Như Nhân đột nhiên nở nụ cười dịu dàng.
“Đây là An An sao? Em đáng yêu quá”.
An An lùi về sau một bước nhỏ.
Vừa rồi bé đã nghe cái cô này nói mình là “đứa cô nhi”, rất không có thiện cảm.
“Chị tên là Trang Như Nhân, em có thể gọi chị là chị Nhân Nhân”. Cô ta còn nói.
An An mím môi, không hé răng.
Bé cảm thấy hình như mình đã gặp kiểu người này ở đâu đó rồi.
“Em sợ người lạ sao”. Trang Như Nhân cười nói: “Trẻ con phải hoạt bát lên một chút thì mới ra dáng trẻ con”.
Dừng một chút, cô ta còn nói: “Những bạn nhỏ khác đều vô cùng lễ phép, An An phải học hỏi các bạn”.
Trong lòng cô ta không thích đứa trẻ này.
Đứa nhỏ này có thân phận gì?
Dựa vào đâu phải nhận lấy danh thiếp trong lúc chồng mình hèn mọn xoay người đi một nửa?
Có lẽ trong mắt những người xem, đó là một hành động đầy tình cảm, nhưng Trang Như Nhân lại cảm thấy mất mặt.
Cô ta không có cách nào với Mạc Tuệ, nhưng vẫn trị được đứa nhỏ bốn tuổi.
Trẻ con xuất thân từ cô nhi viện có sự tự ti bẩm sinh, sau khi bị người lớn phê bình, có lẽ sẽ rơi nước mắt ngay lập tức.
Khán giả có thích trẻ con như thế nào đi nữa cũng sẽ không thích một đứa trẻ thích khóc đâu.
“Chị chỉ nói cho em biết rằng em cần phải thay đổi tính tình của mình một chút, bởi vì những đứa trẻ như em, sẽ không ai thích đâu”. Trang Như Nhân lại nói bằng âm lượng mà chỉ An An có thể nghe thấy được.
Quả nhiên, đúng như Trang Như Nhân nói, An An lập tức đỏ khoé mắt.
Bé con nắm chặt vạt áo của mình, lùi sang một bên như một đứa nhỏ làm sai chuyện.
Nhân viên chương trình từng nói rồi, bất kể bé làm gì cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Nhưng dì ở nhà ăn của cô nhi viện lại nói tham gia chương trình phải thể hiện tốt vào, nếu thể hiện không tốt thì sẽ khiến bà viện trưởng thất vọng, còn có thể bị đuổi về.
An An thích mẹ thực tập, bé vẫn chưa muốn rời đi nhanh như vậy đâu.
Lỗ tai trắng nõn của bé con trở nên phiếm hồng, bé chùng khoé miệng xuống, như thể sắp oà khóc.
Lúc này Trang Như Nhân mới đứng lên, hốt hoảng nói: “Xin lỗi, em chỉ nói chuyện phiếm với con bé vài câu thôi, con bé lại khóc. Trẻ con lần đầu tiên đến nơi xa lạ nên sợ sao?”.
Trương Tân Minh cười ôm eo vợ: “Thế thì sao có thể trách em được? Đứa nhỏ này sợ người lạ quá”.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy An An không đúng.
Đến bản thân cô bé cũng cho là như vậy.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lập Lập và Ni Ni, An An cụp mắt xuống lần nữa, dáng vẻ cô độc như thể con bù nhìn duy nhất trên đồng ruộng vậy đó.
/603
|