Chương 5.2:
Bé con nhón chân lên, bắt chước động tác vừa rồi của mẹ thực tập, dùng cọ má hồng chăm chú quét qua gò má cô.
Làn da vốn dĩ trắng nõn lập tức được phủ lên một lớp má hồng màu hồng đào nhạt, trở nên hồng hào hơn, màu này không đậm, bất kể An An có quẹt thế nào thì cũng vẫn nhẹ nhàng đằm thắm.
Khuôn mặt tinh xảo của Mạc Tuệ giờ khắc này như thể được rải lên một lớp nắng ấm, khiến cô trở nên thật dịu êm.
“Con…”. Mạc Tuệ hơi ngẩn ra, cơ thể hơi cứng đờ.
“Đẹp quá”. Cô bé con nghiêng đầu, nở nụ cười hơi ngại ngùng, lại quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm bừa bộn, cuối cùng đưa bàn tay nhỏ bé về phía cây bút kẻ mắt.
An An muốn thử một chút.
Nhìn dáng vẻ vụng về ngốc nghếch của bé con, Mạc Tuệ vội vàng lấy cây bút kẻ mắt về lại.
“Ờm…để cô tự làm”. Cô nói không được tự nhiên lắm.
Bình luận:
“Mạc Tuệ thật sự không muốn trang điểm, nhưng nghĩ lại thì cũng không thể để con bé “vẽ tranh sơn dầu” lên mặt mình được”.
“Cho nên cũng chỉ lo chuyện không đâu, đại minh tinh của chúng ta vẫn sẽ phô bày sự xinh đẹp!”.
“Ting…beauty blogger nhỏ đã offline, beauty bloggler lớn đã online!”.
…
Khương Lâm đang chuẩn bị cơm trong nhà.
Ban đầu Khương Lâm muốn gọi đồ ăn bên ngoài về để chiêu đãi mọi người, nhưng sau đó hai vợ chồng ở trong phòng ngủ bàn bạc với nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định tự mình xuống bếp.
Không có lý do nào khác, hình tượng hiền thê lương mẫu đã quyết định ban đầu không thể vứt bỏ được.
Khương Lâm chỉ nấu những món ăn bình thường, nhưng cách trình bày tinh tế, trông không hài hoà cho lắm.
Trình bày món gà cay như một đĩa đồ ăn tây, thật sự phí công cô ta quá rồi.
Đến khi mọi việc đã gần xong, cô ta bưng đĩa lên bàn ăn, vừa định gọi chồng và con trai thực tập đến giúp đỡ thì nghe thấy tiếng hai người họ tranh cãi trong phòng vệ sinh.
“Ngoan…xịt một ít sáp, cha vuốt tóc cho con”.
“Không muốn đâu, lố quá…”.
“Nào, như thế mới giống cha và con trai chứ!”.
Khương Lâm:…
Cô ta quay đầu nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa tủ lạnh.
Có sửa soạn đẹp đẽ đến đâu thì cũng bị flop ngập mặt thôi.
Tức quá.
“King coong”.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng vợ nặng nề đặt đĩa lên bàn ăn, Tần Phong rốt cuộc cũng thức thời chạy ra mở cửa.
Người tới là một nhóm khách mời khác.
Nhóm khách mời này cũng là một đôi vợ chồng trẻ.
Khách mời nam là một đạo diễn phim mạng, tên là Trương Tân Minh, hai năm qua đã sản xuất ra được một số phim chiếu mạng kinh phí nhỏ, tiếng vang không lớn lắm.
Vợ anh ta tên là Trang Như Nhân, ngoại hình nhã nhặn thanh tú, vừa ra mắt không lâu, vẫn chưa có tác phẩm nào.
Hai người đều có tính tình không kiêu căng, nhưng đứa trẻ bọn họ chăm lại rất rắc rối.
Cô bé con mặc váy công chúa màu hồng phô trương, đầu tóc xoăn tít, chạy “cộc cộc” vào nhà, tới trước bàn ăn liếc mắt nhìn rồi tỏ vẻ chê bai.
Ngay sau đó, cô bé quay đầu lại, giống như một công chúa nhỏ kiêu ngạo: “Không có bánh gato dâu tây sao?”.
Trang Như Nhân và Trương Tân Minh áy náy nhìn về phía chủ nhà, vội vàng đi tới kéo Ni Ni.
Nhưng Ni Ni lại hất đầu lên, chống nạnh, giậm chân một cái: “Tôi muốn ăn bánh gato dâu tây! Nếu không, tôi sẽ bảo cha tôi đuổi hết mấy người ra khỏi chương trình! Cha tôi rất giàu, nếu mấy người bắt nạt tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!”.
Khoé miệng Tần Phong co quắp.
Cũng may nhà đầu tư không nhét con bé “thú dữ” này vào nhà bọn họ.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp bắt đầu sốt ruột:
“Con bé hung dữ từ đâu đến thế này?”.
“Trước đây ấn tượng của tôi đối với Trang Như Nhân và Trương Tấn Minh tốt vô cùng, nhưng mỗi lần lỡ ấn vào phòng live của bọn họ là tôi cũng phải rút lui vì đứa nhỏ này”.
“Đã nói là tập làm cha mẹ, làm cha mẹ, dù sao cũng nên giáo dục con cái chứ!?”.
Trang Như Nhân không thể không giáo dục.
/603
|