Chuyện này đến cuối cùng vẫn không thành, đôi lúc Tố Dĩ cảm thấy mình thật là một người tốt, vùng hoang vu dã ngoại nơi trùng ăn chuột cắn, cuộc sống không dễ dàng. Độc tính của kiến bao nhiêu cũng không biết, nhỡ cắn rồi hại đến mạng người thì sao? Huống hồ còn lo Hoàng đế đang cố ý thăm dò, nói là cứ tính một phần của hắn, nhưng nếu lâm trận lại phát uy gài bẫy mình, thế là mình đi tong rồi.
Sống trong hoàng cung, bất cứ ai cũng không thể tin tưởng, đây là điều sư phụ Quắc Quắc dạy nàng. Nhắc đến sư phụ, Tố Dĩ lại đỏ mắt. Là một người thật hiền mà! Làm việc lưu loát chắc chắn, đối đãi với mọi người nhân hậu không thiên vị, sau trở thành người làm gương cho nàng trong Thượng Nghi Cục, mỗi một câu nói mỗi một bước đi của nàng đều học từ sư phụ, bởi vì ở hoàn cảnh kia, tinh thần rất tập trung căng thẳng. Bây giờ thăng phất rồi, đến ngự tiền, ngược lại không còn cảm giác tích cực như lúc đó nữa. Dạy đồ đệ phải chịu trách nhiệm đối với người ta, một khi phát hiện mình không cần ‘nâng vai cầm tay’ nữa, nàng lập tức nghiêng lệch xiêu vẹo hẳn lên, trở thành bùn loãng không thể trát tường.
Trên trời cong cong một vầng trăng khuyết, bên cạnh là Quỳnh Châu nằm ngáy o o. Tố Dĩ ngồi dựa vào tường, không ngủ được. Đầu ngón chân trong chăn bông cóng đến phát cứng, hai bàn chân chà qua chà lại, nhớ tới ban nãy hoàng đế nắm tay nàng, trong lòng như có một con nai con va đập loạn xạ. Không biết hắn đối với Quỳnh Châu và Na Trinh phải chăng cũng như vậy, tuy nói con gái người Kỳ sống trên thảo nguyên tự do phóng túng, nhưng nàng vẫn rất để ý. Lớn chừng này tuổi mà chưa từng gặp chuyện thế này, nàng nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng cũng có khe khẽ vui mừng. Nhưng vui mừng chỉ trong chớp mắt, đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo, ai cũng được, người duy nhất không được là hoàng đế. Ở trong cung ngây người bảy năm, cái gì cũng đã thấy, còn ngại chưa đủ sao?
Nàng rút nắp bình mã não ra, đẩy cửa sổ phóng sinh cả số kiến bên trong. Mong năm sau đến sớm hơn chút, đến lúc đó tới Trường Xuân Cung cầu xin ân điển của hoàng hậu chủ tử, không nhất thiết phải thật sự ở lại làm tinh kỳ ma ma.
Ở Miếu Cung nghỉ ngơi một ngày đêm, canh hai ngày thứ ba chuẩn bị xuất phát, cách bãi săn không tính là xa, đi hai canh giờ là đến.
Thời tiết này đang mùa thú săn sung túc, đám nam nhân vừa đến khoảng đất trống, lòng săn thú nóng hầm hập đã bị thúc dục nổi lên, ai nấy xoa tay hằm hè chuẩn bị ra khỏi trại. Hoàng đế ra lệnh một tiếng bắt đầu vây bãi, lúc này trời còn chưa sáng, có đại thần chuyên môn phụ trách bãi săn mang theo binh lính Ngu tốt*, Hổ Thương Doanh**cùng các thợ săn lành nghề của từng bộ lạc, cả thảy 1250 người tiên phong dẫn đầu, tạo thành một vòng vây ước chừng bảy tám chục dặm. Người phía sau thì dựng hành dinh nghỉ chân, đợi đến lúc gióng năm hồi trống thì bãi vây trước mặt đã được hình thành, rồi kéo tấm bạt vàng lên thật cao dựng lều. Vùng địa phương kia có tên gọi là Khán Thành, là nơi chuyên dùng để hoàng đế quan sát bãi vây và phát hiệu lệnh.
* Ngu tốt: binh lính đảm nhiệm vây bãi lùa đám thú săn cho hoàng đế.
** Hổ thương doanh: một đội dũng sĩ cường tráng chuyên giết hổ.
Tố Dĩ xen lẫn trong đám người, thấy hai bên trái phải cờ sênh phần phật, chiến mã hí gào, thanh thế này khiến người ta cảm thấy thân quen. Na Trinh và Quỳnh Châu vốn lớn lên trong kinh, chưa từng thấy cảnh tượng hào hùng lúc đi săn trên thảo nguyên, hai người họ rúc vào nhau, dáng vẻ sợ sệt thán phục.
“Liệu có thú hoang lọt vào Khán Thành không? Bên ngoài đã giăng lưới lên chưa vậy?” Quỳnh Châu ngập ngừng nói, “Còn gấu nữa? Có cọp không? Thế cũng thật đáng rồi!”
Tố Dĩ nói, “Đừng sợ, bên ngoài cảnh vệ rất nhiều, canh gác đề phòng còn sâm nghiêm hơn Miếu Cung, không để cô bị thương đâu.”
Na Trinh cuộn màn cửa sổ lên nhìn, “Vây một bãi rộng đến bảy tám chục dặm thế này, thì phải tốn mấy ngày? Chúng ta phải ở đây bao lâu nữa đây?”
Tố Dĩ ngẫm nghĩ nói, “Ta nghe nói càng về sau thì bãi vây càng thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ còn mười dặm thôi. Buổi tối thu binh, ngày hôm sau đến nơi khác lại vây thêm bãi. Vốn có bảy mươi hai bãi, nhưng triều đình sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cũng chừa cho thú vật chút chỗ để sinh sản, bình thường vây tầm tầm dưới mười bãi thôi.”
“Thế thì chúng ta phải ở tại cái nơi hoang dã này chừng mười ngày á?” Quỳnh Châu vẻ mặt không chịu nổi, “Nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến như vậy, sao mà sống được đây!”
Tố Dĩ không thích nghe nhất là mấy lời kiểu cách này, cười nhẹ nói, “Cô cũng thật cao quý, Vạn tuế gia sống được, cô không sống được sao? Vầy đi, tôi chỉ cô một cách, cô giả bệnh, Vạn tuế gia chắc chắn sẽ cho người đưa cô trở về Thừa Đức.”
Buông tha cho thời cơ cực tốt này trở về Nhiệt Hà, đó chắc chắn là không thể! Quỳnh Châu lườm nàng, “Nói gì thế! Ta có sợ cách mấy cũng không có lý nào bỏ chủ tử mình mà đi, cô đưa ra loại chủ ý này, là có ý đồ gì hả?”
Bên này đang đấu khẩu, Trường Mãn Thọ đầu đội nón rộng vành đi tới, khua tay múa chân ra dấu nói, “Đằng trước quất roi báo là vây xong rồi, Vạn tuế gia lúc này sẽ ra săn, phía sau Tô Lạp nấu nước, các cô chuẩn bị sẵn chờ chủ tử về cởi giáp lau người.”
“Ơ, Hoàng thượng đi săn rồi hả?” Quỳnh Châu ở phương diện này có chút ngốc, “Chúng ta không cần theo sau? Về bao lâu rồi?”
Trường Mãn Thọ liếc nhìn nàng ta một cách kỳ quái, “Hoàng thượng săn thú có người hầu hạ, các cô một không biết dắt chó, hai không biết mang ưng, đi theo làm gì? Đừng nhiều chuyện nữa, làm cho xong đi rồi hẵng ngồi xuống tán dóc. Tố Dĩ, bọc mũi tên của chủ tử lúc đầu ta giao cho cô để đâu rồi? Còn có đồ ăn của ngọc trảo nữa, đã thay chưa? Các cô còn có thời gian tán dóc, ta mà là các cô, ta đã lo sốt vó rồi!”
Thật ra chẳng có gì phải gấp cả, đi theo phục vụ không chỉ có vài người bọn họ, nấu nước có thái giám Tô Lạp, thay y phục có người của Tứ Chấp Khố. Bọn họ là nha đầu, bưng trà dâng nước trải chăn trải màn là được, còn muốn thế nào?
Trường Mãn Thọ biết Tố Dĩ là người thiếu tâm nhãn, chẳng qua ở ngoài sáng khó mà nói cái gì, nhưng trong lòng bức bí quá. Vừa định chỉ điểm cho nàng, Vinh Thọ đã lò đầu vào, vẫy tay với Quỳnh Châu, gọi đi.
Trường Mãn Thọ ánh mắt “không ngoài dự đoán”: “Thấy chưa? Người ta đã tính toán rồi đó, cô thì sao? Tính đến đâu rồi?”
Tố Dĩ cùng lão đi đến lều của hoàng đế, hỏi nàng có ý tưởng gì, nàng thật sự không có ý tưởng gì, vừa đi vừa ngắt lời, “Ta tìm túi đựng tên cho ông, đề phòng chủ tử trở về muốn dùng. Đồ ăn nước uống của Ngọc trảo không phải ta lo, ông hỏi ta cái này, ta không đáp được.”
Trường Mãn Thọ chậc lưỡi, “Đây không phải là tìm cớ gọi cô ra sao! Ta cho cô hay, săn bắn lần này là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Trên long sàng của Vạn tuế gia không có người, bây giờ mà xuất ra chút đồng bạc nào, dễ như trở bàn tay! Ta hỏi cô, cô có muốn a mã ca ca trong nhà một bước lên cao không? Có muốn kiếm một chức cáo mệnh phu nhân cho ngạch nương cô không? Lại còn cô em gái thọt chân kia của cô nữa, có muốn tìm một nhà chồng tốt cho em gái không?”
Muốn chứ, cái gì cũng muốn, nhưng nàng cảm thấy trong nhà còn chưa tới mức muốn nàng bán mình đổi lấy vinh hoa phú quý. A mã ca ca tuy chức quan không cao, nhưng không lo áo cơm. Ngạch nương không có phẩm cấp, làm đại phu nhân cũng thoải mái dễ chịu vậy. Về phần nhân duyên của em gái, chuyện này không phải có quyền thế là ép được, đành phải thuận theo tự nhiên thôi! Bò không uống nước còn nhấn đầu, nhà chồng cao quý quá, tương lai cuộc sống cũng không sáng sủa. Cho nên nàng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu.
Trường Mãn Thọ đang cầm bầu múc nước uống, thấy phản ứng này của nàng, một ngụm nước trực tiếp xộc lên mũi. Điên cuồng ho ra cả phổi, vừa ho khù khụ vừa vươn ngón tay chỉ nàng, “Cô… cô quả thật là…”
“Ơ, công công ngài sao vậy?” Nàng vội đi lên đấm lưng giúp lão, cười làm lành nói, “Không phải ta không muốn trong nhà phát tài, ngài nhìn ta thật sự là không thể nha! Ta không có bản lĩnh kia của Quỳnh Châu, lúc trước đã nói với công công rồi, ta cùng Tử Cấm thành không có duyên phận. Cho dù có thể làm cho Hoàng thượng quan tâm, nói càn rỡ chút, phong Thường tại phong Quý nhân, thì thế nào đây? Trước mặt Vạn tuế gia có thể diện hay không, đãi ngộ chênh lệch cách cả vạn dặm. Giống như mấy vị tiểu chủ của Thúy Vân Quán lén làm công việc thêu thùa để đổi thức ăn vậy, loại chuyện này ta cũng đã nghe nói, ta không có ý định sẽ bước lên con đường cũ của họ, tự làm khổ mình. Hảo ý của ngài lòng ta xin nhận, chờ về sau ta lấy chồng rồi, sẽ gởi lông từ Ô Lan Mộc Thông cho ngài may áo, cảm tạ ân tình của ngài.”
Trường Mãn Thọ hừ một tiếng, chẳng những không chịu trèo lên cột rồng, mà còn có ý định rất có tiền đồ là gả cho kẻ mọi rợ? Lão liên tục lắc đầu, “Ta đã bận tâm vô ích, nhìn lầm cô rồi.”
Tố Dĩ bị lão nói cảm thấy có chút áy náy, nỗi áy náy này khá tà tính, là một chút đồng tình đối với việc lão “múc nước bằng vợt tre”. Trường Nhị tổng quản có lợi hại cỡ nào, cũng có lúc nhìn lầm, nàng hẳn sẽ trở thành một khoản lỗ vốn nhất trong cuộc đời của lão. Thật ngượng ngùng, nàng chà chà tay, “Dầu gì ta xin nhận tình cảm của ngài, tương lai sẽ không quên quan tâm của ngài với ta.”
Đã lập chí đến thảo nguyên rồi, còn báo đáp gì cho lão chứ? Lão không thiếu da lông, không thiếu mật gấu, chỉ thiếu một cái thang để lão có thể trèo lên trời thôi, đám mọi kia có thể cho sao? Lão thất vọng cau mày, tệ nhất nàng ta có thể gả cho Tiểu công gia cũng tốt nha, anh rể và em dâu, cũng có không gian phát triển nha! Có điều ngàn tốt vạn tốt không bằng tự mình tốt, loại chuyện này đối với Vạn tuế gia mà nói hẳn không phải là trở ngại. Hoàng đế muốn một nữ nhân hiếm thấy, sẽ khó khăn như thế sao? Nàng lập trường kiên định, có nghĩa là nàng sẽ phải bị động rồi. Được đấy, trước giữ nàng ta lại đã, cũng đừng trách lão hạ tử thủ, ai bảo nàng ta là cái mỏ vàng chứ! Chỉ cần được Vạn tuế gia nhìn trúng, có tệ hơn nữa, cũng đâu khiến cho nàng ta luân lạc tới mức thắt túi lưới đổi cơm ăn đúng không?
Trường Mãn Thọ vờ vịt gật đầu, “Được rồi, mỗi người có chí riêng, dưa hái xanh không ngọt. Cô có lòng nhớ ta, tương lai cuộc sống thư thái, nhớ trong cung còn có người quen cũ, gởi cho ta một bầu rượu một cái giò lợn, ta đã thỏa mãn rồi. Cái khác ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ có một điều cô phải nhớ kỹ, cô bụng dạ bộc trực, không phải người nào cũng như cô nghĩ. Bây giờ cô xem như là cây đinh trong mắt cái gai trong thịt Vinh Thọ và Quỳnh Châu rồi, đề phòng một chút cũng nên.”
Tố Dĩ cảm kích cúi người, “Cảm ơn công công, điều này ta đã biết.”
Trường Mãn Thọ cười cười, “Cô nương, thật ra mệnh cô tốt, chỉ cần tự mình nỗ lực, tương lai nhất định có thể có tiền đồ lớn. Nữ nhân ấy à, cả đời chăm chồng, chăm con. Ta vẫn là câu cách ngôn kia, thích thì nhận, không thích thì bỏ ngoài tai, Chống lại Phật chỉ ngược lại không tốt. Ở trước mặt Vạn tuế gia nên tận tâm mà hầu hạ, chúng ta giữ khuôn giữ phép, không quá phận không xin sủng, chủ tử thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không làm khó cô đâu.”
Tố Dĩ nghe mấy lời này, so với ban đầu có chút đúng đắn, cũng không nghi ngờ gì, rành mạch đáp ứng.
Hoàng đế khai bãi thanh thế rất lớn, số con mồi do một người săn đếm không xuể, dĩ nhiên là thắng lợi trở về. Lúc trở về, hai bên bụng ngựa của vệ quân treo đầy con mồi đến mức không xuống được, sau đội ngũ đầy mấy xe đẩy tay, binh lính của mỗi Kỳ trông tinh thần hăng hái, nhất thời tiếng hoan hô chấn động cả núi.
Hoàng đế đi săn sau đó là quan sát bãi, lúc này mới là thời điểm đám vương công quý tộc cùng chúng con em các Kỳ thi thố tài năng. Trong Khán Thành truyền ra hiệu lệnh, tiếng vó ngựa phi nước đại tựa như tiếng sét đánh giữa trời, hòa cùng với tiếng thét dài không ngừng được của đám đàn ông, hướng về nơi xa.
Hoàng đế đi vào lều lớn, đuôi mày cuối mắt tràn ngập khoái ý. Quỳnh Châu vội vàng nghênh đón, dâng khăn ấm, “Chủ tử thiên uy lẫm liệt, còn săn được nhiều con mồi như vậy! Nô tỳ mới nhìn một cái, quả thật bị dọa giật mình. Mấy con hoẵng hươu nai kia dỡ khỏi xe, chất đống còn cao hơn núi đó!”
“Mùa mưa năm nay nhiều hơn năm trước, dã vật sinh sản cũng nhiều hơn với hai năm trước.” Hoàng đế chỉ một mực quan sát nàng ta, dừng một chút hỏi, “Trẫm thấy mặt ngươi không có huyết sắc, thân thể khó chịu à?”
Bình thường Hoàng đế vẫn luôn trầm mặc ít nói, đột nhiên ân cần như vậy, khiến Quỳnh Châu được sủng mà lo. Nàng kích động đến hai má ửng hồng, nhún người nói, “Tạ ơn chủ tử hỏi thăm, nô tỳ hết thảy đều tốt. Chỉ là nhìn thấy những con nai chưa chết hẳn kia duỗi chân, có chút buồn nôn thôi ạ.”
Hoàng đế quét mắt nhìn Tố Dĩ đứng hầu bên cạnh, nha đầu kia mặt không đổi sắc bình chân như vại, đoán chừng là tạm thời thay đổi kế hoạch rồi. Không nhìn ra, vốn tưởng nàng là tiểu nhân có thù phải trả, không ngờ bụng dạ vẫn không xấu, điểm này thật hiếm thấy. Thái giám của Tứ Chấp Khố hầu hạ cởi giáp, hắn rũ mắt nói, “Cả đường bôn ba, khó khăn cho đám nữ tử các ngươi rồi. Cho các ngươi nghỉ nửa ngày, về lều nghỉ ngơi đi!”
Ân điển đến lúc này không phải là điều Quỳnh Châu mong muốn, nhưng nếu hoàng đế đã mở miệng vàng, nào còn chỗ cho cô ta làm trái. Ủ ê liếc nhìn Vinh Thọ một cái, Vinh Thọ lập tức nói, “Chủ tử đã cho phép là các cô có phúc, mau tạ ơn đi! Ngừng săn, đêm đến sẽ thiết đại yến, khi đó có các cô còn phải bận rộn đấy.”
Mọi người tuân lệnh đồng loạt nhún người hành lễ, nhưng lui đến cửa lều, bấy giờ hoàng đế lại lên tiếng, “Tố Dĩ ở lại.” Đăng bởi: admin
Sống trong hoàng cung, bất cứ ai cũng không thể tin tưởng, đây là điều sư phụ Quắc Quắc dạy nàng. Nhắc đến sư phụ, Tố Dĩ lại đỏ mắt. Là một người thật hiền mà! Làm việc lưu loát chắc chắn, đối đãi với mọi người nhân hậu không thiên vị, sau trở thành người làm gương cho nàng trong Thượng Nghi Cục, mỗi một câu nói mỗi một bước đi của nàng đều học từ sư phụ, bởi vì ở hoàn cảnh kia, tinh thần rất tập trung căng thẳng. Bây giờ thăng phất rồi, đến ngự tiền, ngược lại không còn cảm giác tích cực như lúc đó nữa. Dạy đồ đệ phải chịu trách nhiệm đối với người ta, một khi phát hiện mình không cần ‘nâng vai cầm tay’ nữa, nàng lập tức nghiêng lệch xiêu vẹo hẳn lên, trở thành bùn loãng không thể trát tường.
Trên trời cong cong một vầng trăng khuyết, bên cạnh là Quỳnh Châu nằm ngáy o o. Tố Dĩ ngồi dựa vào tường, không ngủ được. Đầu ngón chân trong chăn bông cóng đến phát cứng, hai bàn chân chà qua chà lại, nhớ tới ban nãy hoàng đế nắm tay nàng, trong lòng như có một con nai con va đập loạn xạ. Không biết hắn đối với Quỳnh Châu và Na Trinh phải chăng cũng như vậy, tuy nói con gái người Kỳ sống trên thảo nguyên tự do phóng túng, nhưng nàng vẫn rất để ý. Lớn chừng này tuổi mà chưa từng gặp chuyện thế này, nàng nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng cũng có khe khẽ vui mừng. Nhưng vui mừng chỉ trong chớp mắt, đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo, ai cũng được, người duy nhất không được là hoàng đế. Ở trong cung ngây người bảy năm, cái gì cũng đã thấy, còn ngại chưa đủ sao?
Nàng rút nắp bình mã não ra, đẩy cửa sổ phóng sinh cả số kiến bên trong. Mong năm sau đến sớm hơn chút, đến lúc đó tới Trường Xuân Cung cầu xin ân điển của hoàng hậu chủ tử, không nhất thiết phải thật sự ở lại làm tinh kỳ ma ma.
Ở Miếu Cung nghỉ ngơi một ngày đêm, canh hai ngày thứ ba chuẩn bị xuất phát, cách bãi săn không tính là xa, đi hai canh giờ là đến.
Thời tiết này đang mùa thú săn sung túc, đám nam nhân vừa đến khoảng đất trống, lòng săn thú nóng hầm hập đã bị thúc dục nổi lên, ai nấy xoa tay hằm hè chuẩn bị ra khỏi trại. Hoàng đế ra lệnh một tiếng bắt đầu vây bãi, lúc này trời còn chưa sáng, có đại thần chuyên môn phụ trách bãi săn mang theo binh lính Ngu tốt*, Hổ Thương Doanh**cùng các thợ săn lành nghề của từng bộ lạc, cả thảy 1250 người tiên phong dẫn đầu, tạo thành một vòng vây ước chừng bảy tám chục dặm. Người phía sau thì dựng hành dinh nghỉ chân, đợi đến lúc gióng năm hồi trống thì bãi vây trước mặt đã được hình thành, rồi kéo tấm bạt vàng lên thật cao dựng lều. Vùng địa phương kia có tên gọi là Khán Thành, là nơi chuyên dùng để hoàng đế quan sát bãi vây và phát hiệu lệnh.
* Ngu tốt: binh lính đảm nhiệm vây bãi lùa đám thú săn cho hoàng đế.
** Hổ thương doanh: một đội dũng sĩ cường tráng chuyên giết hổ.
Tố Dĩ xen lẫn trong đám người, thấy hai bên trái phải cờ sênh phần phật, chiến mã hí gào, thanh thế này khiến người ta cảm thấy thân quen. Na Trinh và Quỳnh Châu vốn lớn lên trong kinh, chưa từng thấy cảnh tượng hào hùng lúc đi săn trên thảo nguyên, hai người họ rúc vào nhau, dáng vẻ sợ sệt thán phục.
“Liệu có thú hoang lọt vào Khán Thành không? Bên ngoài đã giăng lưới lên chưa vậy?” Quỳnh Châu ngập ngừng nói, “Còn gấu nữa? Có cọp không? Thế cũng thật đáng rồi!”
Tố Dĩ nói, “Đừng sợ, bên ngoài cảnh vệ rất nhiều, canh gác đề phòng còn sâm nghiêm hơn Miếu Cung, không để cô bị thương đâu.”
Na Trinh cuộn màn cửa sổ lên nhìn, “Vây một bãi rộng đến bảy tám chục dặm thế này, thì phải tốn mấy ngày? Chúng ta phải ở đây bao lâu nữa đây?”
Tố Dĩ ngẫm nghĩ nói, “Ta nghe nói càng về sau thì bãi vây càng thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ còn mười dặm thôi. Buổi tối thu binh, ngày hôm sau đến nơi khác lại vây thêm bãi. Vốn có bảy mươi hai bãi, nhưng triều đình sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cũng chừa cho thú vật chút chỗ để sinh sản, bình thường vây tầm tầm dưới mười bãi thôi.”
“Thế thì chúng ta phải ở tại cái nơi hoang dã này chừng mười ngày á?” Quỳnh Châu vẻ mặt không chịu nổi, “Nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến như vậy, sao mà sống được đây!”
Tố Dĩ không thích nghe nhất là mấy lời kiểu cách này, cười nhẹ nói, “Cô cũng thật cao quý, Vạn tuế gia sống được, cô không sống được sao? Vầy đi, tôi chỉ cô một cách, cô giả bệnh, Vạn tuế gia chắc chắn sẽ cho người đưa cô trở về Thừa Đức.”
Buông tha cho thời cơ cực tốt này trở về Nhiệt Hà, đó chắc chắn là không thể! Quỳnh Châu lườm nàng, “Nói gì thế! Ta có sợ cách mấy cũng không có lý nào bỏ chủ tử mình mà đi, cô đưa ra loại chủ ý này, là có ý đồ gì hả?”
Bên này đang đấu khẩu, Trường Mãn Thọ đầu đội nón rộng vành đi tới, khua tay múa chân ra dấu nói, “Đằng trước quất roi báo là vây xong rồi, Vạn tuế gia lúc này sẽ ra săn, phía sau Tô Lạp nấu nước, các cô chuẩn bị sẵn chờ chủ tử về cởi giáp lau người.”
“Ơ, Hoàng thượng đi săn rồi hả?” Quỳnh Châu ở phương diện này có chút ngốc, “Chúng ta không cần theo sau? Về bao lâu rồi?”
Trường Mãn Thọ liếc nhìn nàng ta một cách kỳ quái, “Hoàng thượng săn thú có người hầu hạ, các cô một không biết dắt chó, hai không biết mang ưng, đi theo làm gì? Đừng nhiều chuyện nữa, làm cho xong đi rồi hẵng ngồi xuống tán dóc. Tố Dĩ, bọc mũi tên của chủ tử lúc đầu ta giao cho cô để đâu rồi? Còn có đồ ăn của ngọc trảo nữa, đã thay chưa? Các cô còn có thời gian tán dóc, ta mà là các cô, ta đã lo sốt vó rồi!”
Thật ra chẳng có gì phải gấp cả, đi theo phục vụ không chỉ có vài người bọn họ, nấu nước có thái giám Tô Lạp, thay y phục có người của Tứ Chấp Khố. Bọn họ là nha đầu, bưng trà dâng nước trải chăn trải màn là được, còn muốn thế nào?
Trường Mãn Thọ biết Tố Dĩ là người thiếu tâm nhãn, chẳng qua ở ngoài sáng khó mà nói cái gì, nhưng trong lòng bức bí quá. Vừa định chỉ điểm cho nàng, Vinh Thọ đã lò đầu vào, vẫy tay với Quỳnh Châu, gọi đi.
Trường Mãn Thọ ánh mắt “không ngoài dự đoán”: “Thấy chưa? Người ta đã tính toán rồi đó, cô thì sao? Tính đến đâu rồi?”
Tố Dĩ cùng lão đi đến lều của hoàng đế, hỏi nàng có ý tưởng gì, nàng thật sự không có ý tưởng gì, vừa đi vừa ngắt lời, “Ta tìm túi đựng tên cho ông, đề phòng chủ tử trở về muốn dùng. Đồ ăn nước uống của Ngọc trảo không phải ta lo, ông hỏi ta cái này, ta không đáp được.”
Trường Mãn Thọ chậc lưỡi, “Đây không phải là tìm cớ gọi cô ra sao! Ta cho cô hay, săn bắn lần này là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Trên long sàng của Vạn tuế gia không có người, bây giờ mà xuất ra chút đồng bạc nào, dễ như trở bàn tay! Ta hỏi cô, cô có muốn a mã ca ca trong nhà một bước lên cao không? Có muốn kiếm một chức cáo mệnh phu nhân cho ngạch nương cô không? Lại còn cô em gái thọt chân kia của cô nữa, có muốn tìm một nhà chồng tốt cho em gái không?”
Muốn chứ, cái gì cũng muốn, nhưng nàng cảm thấy trong nhà còn chưa tới mức muốn nàng bán mình đổi lấy vinh hoa phú quý. A mã ca ca tuy chức quan không cao, nhưng không lo áo cơm. Ngạch nương không có phẩm cấp, làm đại phu nhân cũng thoải mái dễ chịu vậy. Về phần nhân duyên của em gái, chuyện này không phải có quyền thế là ép được, đành phải thuận theo tự nhiên thôi! Bò không uống nước còn nhấn đầu, nhà chồng cao quý quá, tương lai cuộc sống cũng không sáng sủa. Cho nên nàng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu.
Trường Mãn Thọ đang cầm bầu múc nước uống, thấy phản ứng này của nàng, một ngụm nước trực tiếp xộc lên mũi. Điên cuồng ho ra cả phổi, vừa ho khù khụ vừa vươn ngón tay chỉ nàng, “Cô… cô quả thật là…”
“Ơ, công công ngài sao vậy?” Nàng vội đi lên đấm lưng giúp lão, cười làm lành nói, “Không phải ta không muốn trong nhà phát tài, ngài nhìn ta thật sự là không thể nha! Ta không có bản lĩnh kia của Quỳnh Châu, lúc trước đã nói với công công rồi, ta cùng Tử Cấm thành không có duyên phận. Cho dù có thể làm cho Hoàng thượng quan tâm, nói càn rỡ chút, phong Thường tại phong Quý nhân, thì thế nào đây? Trước mặt Vạn tuế gia có thể diện hay không, đãi ngộ chênh lệch cách cả vạn dặm. Giống như mấy vị tiểu chủ của Thúy Vân Quán lén làm công việc thêu thùa để đổi thức ăn vậy, loại chuyện này ta cũng đã nghe nói, ta không có ý định sẽ bước lên con đường cũ của họ, tự làm khổ mình. Hảo ý của ngài lòng ta xin nhận, chờ về sau ta lấy chồng rồi, sẽ gởi lông từ Ô Lan Mộc Thông cho ngài may áo, cảm tạ ân tình của ngài.”
Trường Mãn Thọ hừ một tiếng, chẳng những không chịu trèo lên cột rồng, mà còn có ý định rất có tiền đồ là gả cho kẻ mọi rợ? Lão liên tục lắc đầu, “Ta đã bận tâm vô ích, nhìn lầm cô rồi.”
Tố Dĩ bị lão nói cảm thấy có chút áy náy, nỗi áy náy này khá tà tính, là một chút đồng tình đối với việc lão “múc nước bằng vợt tre”. Trường Nhị tổng quản có lợi hại cỡ nào, cũng có lúc nhìn lầm, nàng hẳn sẽ trở thành một khoản lỗ vốn nhất trong cuộc đời của lão. Thật ngượng ngùng, nàng chà chà tay, “Dầu gì ta xin nhận tình cảm của ngài, tương lai sẽ không quên quan tâm của ngài với ta.”
Đã lập chí đến thảo nguyên rồi, còn báo đáp gì cho lão chứ? Lão không thiếu da lông, không thiếu mật gấu, chỉ thiếu một cái thang để lão có thể trèo lên trời thôi, đám mọi kia có thể cho sao? Lão thất vọng cau mày, tệ nhất nàng ta có thể gả cho Tiểu công gia cũng tốt nha, anh rể và em dâu, cũng có không gian phát triển nha! Có điều ngàn tốt vạn tốt không bằng tự mình tốt, loại chuyện này đối với Vạn tuế gia mà nói hẳn không phải là trở ngại. Hoàng đế muốn một nữ nhân hiếm thấy, sẽ khó khăn như thế sao? Nàng lập trường kiên định, có nghĩa là nàng sẽ phải bị động rồi. Được đấy, trước giữ nàng ta lại đã, cũng đừng trách lão hạ tử thủ, ai bảo nàng ta là cái mỏ vàng chứ! Chỉ cần được Vạn tuế gia nhìn trúng, có tệ hơn nữa, cũng đâu khiến cho nàng ta luân lạc tới mức thắt túi lưới đổi cơm ăn đúng không?
Trường Mãn Thọ vờ vịt gật đầu, “Được rồi, mỗi người có chí riêng, dưa hái xanh không ngọt. Cô có lòng nhớ ta, tương lai cuộc sống thư thái, nhớ trong cung còn có người quen cũ, gởi cho ta một bầu rượu một cái giò lợn, ta đã thỏa mãn rồi. Cái khác ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ có một điều cô phải nhớ kỹ, cô bụng dạ bộc trực, không phải người nào cũng như cô nghĩ. Bây giờ cô xem như là cây đinh trong mắt cái gai trong thịt Vinh Thọ và Quỳnh Châu rồi, đề phòng một chút cũng nên.”
Tố Dĩ cảm kích cúi người, “Cảm ơn công công, điều này ta đã biết.”
Trường Mãn Thọ cười cười, “Cô nương, thật ra mệnh cô tốt, chỉ cần tự mình nỗ lực, tương lai nhất định có thể có tiền đồ lớn. Nữ nhân ấy à, cả đời chăm chồng, chăm con. Ta vẫn là câu cách ngôn kia, thích thì nhận, không thích thì bỏ ngoài tai, Chống lại Phật chỉ ngược lại không tốt. Ở trước mặt Vạn tuế gia nên tận tâm mà hầu hạ, chúng ta giữ khuôn giữ phép, không quá phận không xin sủng, chủ tử thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không làm khó cô đâu.”
Tố Dĩ nghe mấy lời này, so với ban đầu có chút đúng đắn, cũng không nghi ngờ gì, rành mạch đáp ứng.
Hoàng đế khai bãi thanh thế rất lớn, số con mồi do một người săn đếm không xuể, dĩ nhiên là thắng lợi trở về. Lúc trở về, hai bên bụng ngựa của vệ quân treo đầy con mồi đến mức không xuống được, sau đội ngũ đầy mấy xe đẩy tay, binh lính của mỗi Kỳ trông tinh thần hăng hái, nhất thời tiếng hoan hô chấn động cả núi.
Hoàng đế đi săn sau đó là quan sát bãi, lúc này mới là thời điểm đám vương công quý tộc cùng chúng con em các Kỳ thi thố tài năng. Trong Khán Thành truyền ra hiệu lệnh, tiếng vó ngựa phi nước đại tựa như tiếng sét đánh giữa trời, hòa cùng với tiếng thét dài không ngừng được của đám đàn ông, hướng về nơi xa.
Hoàng đế đi vào lều lớn, đuôi mày cuối mắt tràn ngập khoái ý. Quỳnh Châu vội vàng nghênh đón, dâng khăn ấm, “Chủ tử thiên uy lẫm liệt, còn săn được nhiều con mồi như vậy! Nô tỳ mới nhìn một cái, quả thật bị dọa giật mình. Mấy con hoẵng hươu nai kia dỡ khỏi xe, chất đống còn cao hơn núi đó!”
“Mùa mưa năm nay nhiều hơn năm trước, dã vật sinh sản cũng nhiều hơn với hai năm trước.” Hoàng đế chỉ một mực quan sát nàng ta, dừng một chút hỏi, “Trẫm thấy mặt ngươi không có huyết sắc, thân thể khó chịu à?”
Bình thường Hoàng đế vẫn luôn trầm mặc ít nói, đột nhiên ân cần như vậy, khiến Quỳnh Châu được sủng mà lo. Nàng kích động đến hai má ửng hồng, nhún người nói, “Tạ ơn chủ tử hỏi thăm, nô tỳ hết thảy đều tốt. Chỉ là nhìn thấy những con nai chưa chết hẳn kia duỗi chân, có chút buồn nôn thôi ạ.”
Hoàng đế quét mắt nhìn Tố Dĩ đứng hầu bên cạnh, nha đầu kia mặt không đổi sắc bình chân như vại, đoán chừng là tạm thời thay đổi kế hoạch rồi. Không nhìn ra, vốn tưởng nàng là tiểu nhân có thù phải trả, không ngờ bụng dạ vẫn không xấu, điểm này thật hiếm thấy. Thái giám của Tứ Chấp Khố hầu hạ cởi giáp, hắn rũ mắt nói, “Cả đường bôn ba, khó khăn cho đám nữ tử các ngươi rồi. Cho các ngươi nghỉ nửa ngày, về lều nghỉ ngơi đi!”
Ân điển đến lúc này không phải là điều Quỳnh Châu mong muốn, nhưng nếu hoàng đế đã mở miệng vàng, nào còn chỗ cho cô ta làm trái. Ủ ê liếc nhìn Vinh Thọ một cái, Vinh Thọ lập tức nói, “Chủ tử đã cho phép là các cô có phúc, mau tạ ơn đi! Ngừng săn, đêm đến sẽ thiết đại yến, khi đó có các cô còn phải bận rộn đấy.”
Mọi người tuân lệnh đồng loạt nhún người hành lễ, nhưng lui đến cửa lều, bấy giờ hoàng đế lại lên tiếng, “Tố Dĩ ở lại.” Đăng bởi: admin
/130
|