A Nam lẳng lặng nằm dưới người ta, mở to hai mắt nhìn ta. Chỉ là hào quang trong ánh mắt kia không thể so với mấy ngày trước, bây giờ trong ánh mắt này dường như thiếu chút nhiệt tình, cũng bớt nhiều cảm giác mới lạ đối với ta. Thứ còn sót lại chỉ là mờ mịt. Giống như ta lại biến thành người xa lạ đối với nàng.
A Nam phải tin tưởng ta. Ta rất nghiêm túc nói với A Nam, sợ nàng không chăm chú nghe, còn tiện tay xách xách lỗ tai của nàng: Nếu ngay cả nàng cũng xa lạ với ta, những người kia sẽ càng đắc ý. Các nàng công kích nàng mà nàng tức giận, ta sẽ càng tức giận hơn. Nhưng nàng nghĩ một chút mà xem, nếu không phải vì ta, bọn họ cần gì phải công kích nàng. Điều này cũng đủ chứng minh, ta và nàng vốn là một phe. Ta uống quá nhiều rượu, tiếng nói cũng vang hơn một chút.
A Nam hừ một tiếng nho nhỏ.
Ta nắm lấy cái mũi nhỏ của nàng: Hừ cái gì! Đây cũng đâu phải là tranh giành tình nhân. Ta nói: Ta nói rất nghiêm túc đấy.
A Nam nhìn ta, không biết nàng đã hiểu chưa. Chỉ là ở trong mắt A Nam, ta cùng với bọn Phùng Ký đại khái cũng là một phe.
Nàng còn nhớ, ngày tuyết rơi đầu mùa đó, ta mang nàng vào triều không? Ta nhìn nữ nhân bất động thanh sắc phía dưới, ở gần nàng như vậy, cảm giác nàng có chút mê người. Mặc dù đại yến trong cung rất phong phú, nhưng thật ra ta cũng không ăn thứ gì. Bây giờ thật sự cảm thấy có chút đói bụng, chỉ hận không thể một ngụm mà nuốt trọn nữ nhân xinh đẹp dưới thân này vào bụng.
Còn nhớ rõ đề nghị ngày đó của Tưởng đại nhân không? Ta nuốt nước miếng, dùng môi chạm nhẹ mỹ vị trước mắt. Ăn hay không ăn thực sự là cả một vấn đề: Kỳ thật, hắn nói đúng nỗi lòng của ta. Ta nói: Thân là đế vương, có khi ta nghĩ, ta thật sự không thể nào chịu trách nhiệm.
Ánh mắt của A Nam nói cho ta biết, nàng chấp nhận.
Nhưng bây giờ ta biết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đầu ta sẽ bị người ta treo lên tường thành. Đến lúc đó, ta không biết bản thân có còn cơ hội hối hận nữa không.
Chóp mũi A Nam nhăn lại, tỏ ý rằng nàng cho rằng ta sẽ không có cơ hội.
Môi ta lại nhẹ nhàng chạm lên mũi nàng, A Nam quay mặt lảng tránh ta.
Nàng không biết, ta từng có một cơ hội, hơn nữa cơ hội này chính là nàng cho ta.
Ta phun hơi thở đầy mùi rượi: Phùng gia thế lớn, ta phải cẩn thận. Ta nói: Ví dụ như chuyện quân Kiến Chương, nàng cũng thấy rồi đấy. Hai mươi mấy doanh (cứ 500 quân gọi là một doanh) binh mã của Đại Triệu, ta cũng không biết thực tế ta có thể khống chế được bao nhiêu.
A Nam kinh ngạc nhìn ta. Nàng chắc chắn không ngờ rằng ta khó chịu đến như vậy.
Ta gật đầu với nàng, tỏ vẻ ta không phải là nói đùa.
Ta thiếu người. A Nam hãy giúp ta. Ta thở hắt ra hơi rượu. Dù sao ta cũng đã uống rượu, có thể vô sỉ một chút: Ví dụ như hội thi đầu năm sau ngày lập xuân, ta muốn mượn lực thu hút của A Nam, kêu gọi nhiều sĩ tử phía nam tham gia hơn. Môi của ta hạ xuống, quyết định vẫn nên ăn mỹ nhân dưới thân. Ta đói bụng vẫn là thứ yếu, quan trọng là nhớ ra nên để nàng ôn lại một chút tình cảm lúc trước giữa ta và nàng, tránh cho nàng lại dùng ánh mắt xa lạ như bây giờ để nhìn ta.
A Nam, nàng có còn nhớ khi chúng ta còn ở Giang Nam, nàng đã giúp ta nắm được chuyện của Lão Cửu? Ta hỏi nàng.
Thừa lúc nàng còn đang ngây người, ta đã lặng lẽ nâng hông nàng lên, cởi váy của nàng ra.
A Nam mơ mơ màng màng cố gắng nhớ lại.
Thích khách giúp Lão Cửu kia dùng mặt nạ...
Ồ! Giống với Hà Tử Ngư hôm nay! A Nam lập tức nghĩ tới: Khi trên mặt dán mặt nạ, hỉ nộ ái ố đều không thể nhìn ra được, chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm cứng nhắc. Mặt của bọn họ vừa nhìn đã biết là giả. Thích khách kia vừa tiến lên khoang thuyền, thiếp đã nhìn ra.
Suy nghĩ của A Nam bị ta dẫn đến trên người thích khách, lập tức nói nhiều hơn. Ta lặng lẽ cởi váy của nàng, nàng cũng không chú ý tới.
Đúng vậy, bọn họ giống nhau. Ta nói, lại lặng lẽ đẩy áo con của nàng về phía trước một chút: Vì vậy A Nam hẳn là hiểu được vì sao ta không để nàng tiếp tục truy hỏi Phùng Yên Nhi phải không? Hà Tử Ngư đã chết, nói không chừng thích khách kia sẽ đến đây, hắn sẽ thông qua Phùng Yên Nhi xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa.
Hoàng thượng là nói, thích khách kia cũng cùng với Phùng... Hắn không phải là người do Cửu vương gia phái đến sao? A Nam thoạt đầu là khó hiểu, lát sau a lên một tiếng.
Ta cho là nàng suy đoán đến quan hệ giữa Lão Cửu và Phùng gia, vội vàng gật đầu. Không ngờ nàng lại nắm được dây lưng. Một đôi mắt to nhìn ta chằm chằm.
Ta lau mặt, mặt dày nói: Chúng ta thẳng thắn đối mặt với nhau.
Trong đôi mắt to đều là hoài nghi.
Được rồi. Ta thừa nhận. Ta muốn thân mật cùng A Nam. Ta âu yếm nàng: Ta muốn con trai. Lão Cửu cùng nhị ca đều có con trai. A Nam cũng sinh cho ta một đứa đi.
A Nam cẩn thận nhìn ta như thể đề phòng trộm cướp: Lâm mỹ nhân...
Đừng nhắc đến nàng ấy! Ta có chút uể oải: Hiện tại ta chỉ muốn A Nam sinh con trai cho ta. Ta trở lại bộ dạng không khách khí, thô lỗ mở xiêm y của A Nam ra.
A Nam không hề giãy dụa phản kháng, nàng chỉ là có chút giật mình nhìn ta. Giống như trong đầu còn một cái miệng cống chưa thể mở ra, không thể liên hệ chuyện chúng ta đang bàn luận với chuyện cấp bách trước mắt ta.
Chuyện đó... Thích khách... phải... không phải...
Lúc này, quần của nàng đã rơi xuống, ta vừa cố gắng trêu chọc nàng, hy vọng nàng nhanh chóng mở người ra một chút, vừa cởi áo con của nàng ra. Cảnh tượng này căn bản khiến nàng không cách nào nói hết câu.
Tên thích khách kia tên là Lý Dật. Ta nói: Đừng hỏi ta vì sao biết tên của hắn. Dù sao thì nếu ta gặp lại hắn, hắn cũng chưa chắc vẫn còn dùng cái tên này.
Hắn...
Có một số việc, ta cũng chưa làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, A Nam đừng hỏi ta. Lão Cửu cũng được, Phùng gia cũng được, thậm chí còn có Quy Mệnh hầu kia, ta cũng không biết bọn họ cấu kết cùng nhau như thế nào.
Ta dùng vài ba động tác, cũng lột sạch chính mình. Sau đó dùng thân thể của mình che kín thân thể A Nam, ôm chặt nàng, giống như sợ nàng chạy mất. Thân thể nàng hơi lạnh lẽo, nhưng lại giống như trước đây, cho ta cảm giác ấm áp.
Cho nên đối với chuyện trong cung, trước tiên A Nam trì hoãn một chút, cho ta thêm chút thời gian, ta muốn một lưới bắt hết bọn họ. Ta dùng thân thể nóng hổi của mình cọ cọ A Nam, vội vàng muốn đạt được nàng. Đồng thời dán chặt tim mình vào nàng.
Đến tình thế này, A
A Nam phải tin tưởng ta. Ta rất nghiêm túc nói với A Nam, sợ nàng không chăm chú nghe, còn tiện tay xách xách lỗ tai của nàng: Nếu ngay cả nàng cũng xa lạ với ta, những người kia sẽ càng đắc ý. Các nàng công kích nàng mà nàng tức giận, ta sẽ càng tức giận hơn. Nhưng nàng nghĩ một chút mà xem, nếu không phải vì ta, bọn họ cần gì phải công kích nàng. Điều này cũng đủ chứng minh, ta và nàng vốn là một phe. Ta uống quá nhiều rượu, tiếng nói cũng vang hơn một chút.
A Nam hừ một tiếng nho nhỏ.
Ta nắm lấy cái mũi nhỏ của nàng: Hừ cái gì! Đây cũng đâu phải là tranh giành tình nhân. Ta nói: Ta nói rất nghiêm túc đấy.
A Nam nhìn ta, không biết nàng đã hiểu chưa. Chỉ là ở trong mắt A Nam, ta cùng với bọn Phùng Ký đại khái cũng là một phe.
Nàng còn nhớ, ngày tuyết rơi đầu mùa đó, ta mang nàng vào triều không? Ta nhìn nữ nhân bất động thanh sắc phía dưới, ở gần nàng như vậy, cảm giác nàng có chút mê người. Mặc dù đại yến trong cung rất phong phú, nhưng thật ra ta cũng không ăn thứ gì. Bây giờ thật sự cảm thấy có chút đói bụng, chỉ hận không thể một ngụm mà nuốt trọn nữ nhân xinh đẹp dưới thân này vào bụng.
Còn nhớ rõ đề nghị ngày đó của Tưởng đại nhân không? Ta nuốt nước miếng, dùng môi chạm nhẹ mỹ vị trước mắt. Ăn hay không ăn thực sự là cả một vấn đề: Kỳ thật, hắn nói đúng nỗi lòng của ta. Ta nói: Thân là đế vương, có khi ta nghĩ, ta thật sự không thể nào chịu trách nhiệm.
Ánh mắt của A Nam nói cho ta biết, nàng chấp nhận.
Nhưng bây giờ ta biết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đầu ta sẽ bị người ta treo lên tường thành. Đến lúc đó, ta không biết bản thân có còn cơ hội hối hận nữa không.
Chóp mũi A Nam nhăn lại, tỏ ý rằng nàng cho rằng ta sẽ không có cơ hội.
Môi ta lại nhẹ nhàng chạm lên mũi nàng, A Nam quay mặt lảng tránh ta.
Nàng không biết, ta từng có một cơ hội, hơn nữa cơ hội này chính là nàng cho ta.
Ta phun hơi thở đầy mùi rượi: Phùng gia thế lớn, ta phải cẩn thận. Ta nói: Ví dụ như chuyện quân Kiến Chương, nàng cũng thấy rồi đấy. Hai mươi mấy doanh (cứ 500 quân gọi là một doanh) binh mã của Đại Triệu, ta cũng không biết thực tế ta có thể khống chế được bao nhiêu.
A Nam kinh ngạc nhìn ta. Nàng chắc chắn không ngờ rằng ta khó chịu đến như vậy.
Ta gật đầu với nàng, tỏ vẻ ta không phải là nói đùa.
Ta thiếu người. A Nam hãy giúp ta. Ta thở hắt ra hơi rượu. Dù sao ta cũng đã uống rượu, có thể vô sỉ một chút: Ví dụ như hội thi đầu năm sau ngày lập xuân, ta muốn mượn lực thu hút của A Nam, kêu gọi nhiều sĩ tử phía nam tham gia hơn. Môi của ta hạ xuống, quyết định vẫn nên ăn mỹ nhân dưới thân. Ta đói bụng vẫn là thứ yếu, quan trọng là nhớ ra nên để nàng ôn lại một chút tình cảm lúc trước giữa ta và nàng, tránh cho nàng lại dùng ánh mắt xa lạ như bây giờ để nhìn ta.
A Nam, nàng có còn nhớ khi chúng ta còn ở Giang Nam, nàng đã giúp ta nắm được chuyện của Lão Cửu? Ta hỏi nàng.
Thừa lúc nàng còn đang ngây người, ta đã lặng lẽ nâng hông nàng lên, cởi váy của nàng ra.
A Nam mơ mơ màng màng cố gắng nhớ lại.
Thích khách giúp Lão Cửu kia dùng mặt nạ...
Ồ! Giống với Hà Tử Ngư hôm nay! A Nam lập tức nghĩ tới: Khi trên mặt dán mặt nạ, hỉ nộ ái ố đều không thể nhìn ra được, chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm cứng nhắc. Mặt của bọn họ vừa nhìn đã biết là giả. Thích khách kia vừa tiến lên khoang thuyền, thiếp đã nhìn ra.
Suy nghĩ của A Nam bị ta dẫn đến trên người thích khách, lập tức nói nhiều hơn. Ta lặng lẽ cởi váy của nàng, nàng cũng không chú ý tới.
Đúng vậy, bọn họ giống nhau. Ta nói, lại lặng lẽ đẩy áo con của nàng về phía trước một chút: Vì vậy A Nam hẳn là hiểu được vì sao ta không để nàng tiếp tục truy hỏi Phùng Yên Nhi phải không? Hà Tử Ngư đã chết, nói không chừng thích khách kia sẽ đến đây, hắn sẽ thông qua Phùng Yên Nhi xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa.
Hoàng thượng là nói, thích khách kia cũng cùng với Phùng... Hắn không phải là người do Cửu vương gia phái đến sao? A Nam thoạt đầu là khó hiểu, lát sau a lên một tiếng.
Ta cho là nàng suy đoán đến quan hệ giữa Lão Cửu và Phùng gia, vội vàng gật đầu. Không ngờ nàng lại nắm được dây lưng. Một đôi mắt to nhìn ta chằm chằm.
Ta lau mặt, mặt dày nói: Chúng ta thẳng thắn đối mặt với nhau.
Trong đôi mắt to đều là hoài nghi.
Được rồi. Ta thừa nhận. Ta muốn thân mật cùng A Nam. Ta âu yếm nàng: Ta muốn con trai. Lão Cửu cùng nhị ca đều có con trai. A Nam cũng sinh cho ta một đứa đi.
A Nam cẩn thận nhìn ta như thể đề phòng trộm cướp: Lâm mỹ nhân...
Đừng nhắc đến nàng ấy! Ta có chút uể oải: Hiện tại ta chỉ muốn A Nam sinh con trai cho ta. Ta trở lại bộ dạng không khách khí, thô lỗ mở xiêm y của A Nam ra.
A Nam không hề giãy dụa phản kháng, nàng chỉ là có chút giật mình nhìn ta. Giống như trong đầu còn một cái miệng cống chưa thể mở ra, không thể liên hệ chuyện chúng ta đang bàn luận với chuyện cấp bách trước mắt ta.
Chuyện đó... Thích khách... phải... không phải...
Lúc này, quần của nàng đã rơi xuống, ta vừa cố gắng trêu chọc nàng, hy vọng nàng nhanh chóng mở người ra một chút, vừa cởi áo con của nàng ra. Cảnh tượng này căn bản khiến nàng không cách nào nói hết câu.
Tên thích khách kia tên là Lý Dật. Ta nói: Đừng hỏi ta vì sao biết tên của hắn. Dù sao thì nếu ta gặp lại hắn, hắn cũng chưa chắc vẫn còn dùng cái tên này.
Hắn...
Có một số việc, ta cũng chưa làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, A Nam đừng hỏi ta. Lão Cửu cũng được, Phùng gia cũng được, thậm chí còn có Quy Mệnh hầu kia, ta cũng không biết bọn họ cấu kết cùng nhau như thế nào.
Ta dùng vài ba động tác, cũng lột sạch chính mình. Sau đó dùng thân thể của mình che kín thân thể A Nam, ôm chặt nàng, giống như sợ nàng chạy mất. Thân thể nàng hơi lạnh lẽo, nhưng lại giống như trước đây, cho ta cảm giác ấm áp.
Cho nên đối với chuyện trong cung, trước tiên A Nam trì hoãn một chút, cho ta thêm chút thời gian, ta muốn một lưới bắt hết bọn họ. Ta dùng thân thể nóng hổi của mình cọ cọ A Nam, vội vàng muốn đạt được nàng. Đồng thời dán chặt tim mình vào nàng.
Đến tình thế này, A
/152
|