Editor: Nguyễn
Trước mắt của ta xuất hiện một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng trong suốt, trên má còn nhuộm vẻ thư sinh rạng rỡ. Ánh mắt của hắn xa xăm, nhìn ta như có như không. Ta có cảm giác, người này rõ ràng đang đứng trước mặt ta, nhưung trên người của hắn lại có một tầng tiên khí, giống như xoay người là sẽ đằng vân bay đi.
Trước kia ta thường nghe người ta nói, người ở Nam Sở đều là những nhân vật phong lưu tuấn nhã. Ta mạn phép không tin, nếu thật như thế, sao Nam Sở có thể nằm trong bản đồ của nước ta cơ chứ? Nhưng hôm nay thấy người này, ta mới tin tưởng, rắn chết vẫn còn nọc. Nam Sở quả nhiên có người tài!
Có lẽ hắn thấy ta nhìn hắn lâu không có phản ứng gì. Giữa mặt nam nhân này lộ ra sự xa lánh thản nhiên, cúi người hướng về phía ta,
Đặng Hương.
Hình như là hắn tự giới thiệu đơn giản về hắn.
Ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Ta nghe thấy Đặng Vân ở sau lưng ta chậm rãi kêu một tiếng:
Nhị ca.
Hắn nhảy xuống ngựa, huynh đệ hai người ôm nhau thật chặt trước mặt ta. Sau đó vỗ vai nhau, nhìn nhau cười một tiếng. Hẳn không nói một lời.
Hương! Ta rốt cuộc cũng nhớ ra. Nam nhân trước mắt khẳng định chính là chủ nhân khối ngọc bài. Bởi vì khí độ tao nhã của hắn, xứng với một chữ Hương , bừng sáng rạng rỡ, phong thái cởi mở.
Hoàng thượng, đây là nhị ca của thần. Đặng Vân cười giải thích cho ta, Hôm đó thần dùng lưỡi câu sắt do Nhị ca thần phát minh.
Quả nhiên chính là người này.
Nhị ca, Hoàng thượng tới đón Huyền Tử. Hắn nói với Đặng Hương.
Đặng Hương chỉ cười, gật đầu với ta.
Ta thấy hắn rõ ràng không hề thần phục ta, hắn căn bản không để ta vào mắt. Theo lý thuyết, người bình thường thấy Hoàng đế ta đây, không nói ba quỳ chín lạy, thấy ta ít nhất cũng phải quy củ chào hỏi. Nhưng Đặng Hương thì không. Ngoại trừ hắn xưng tên họ với ta ra thì đối với vị hoàng đế này cũng không có gì khác biệt với người bình thường.
Ta phải đi, Đặng Hương cười nói, Ta đã đưa Huyền Tử an toàn trở về. Ta cũng cần phải trở về.
Hắn chỉ vào người ngồi trên đoàn ngựa thồ hộ tống Huyền Tử trờ về
Vị kia là Tào Định, tướng quân Kiến Chương, chắc Hoàng thượng cũng biết. Lúc chúng ta trở về, may mắn nhờ có Tào Định chỉ điểm, nếu Hoàng thượng muốn biết chuyện chúng ta trở về như thế nào, có thể hỏi Tào Định.
Nói xong hắn nhảy tót lên ngựa, xoay ngựa muốn rời khỏi.
Mính Hương tiên sinh, xin dừng bước.
A Nam đột nhiên kêu một tiếng, nàng chạy tới kéo ngựa của Đặng Hương lại, ngẩng đầu hướng về phía Đặng Hương, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin,
Xin Mính hương tiên sinh ở lại Lạc Kinh, vừa rồi Huyền Tử còn nói, lúc nào cũng muốn nhìn thấy tiên sinh. Hoàng thượng cũng đồng ý, về sau tiên sinh có thể ở phủ công chúa lúc xưa của ta. Tiên sinh không cần đến nhà lá trong núi ở ngoại thành nữa.
Trước mặt ta, A Nam gọi hắn là tiên sinh, rõ ràng là muốn che giấu tai mắt người khác, ta thấy tuổi của Đặng Hương chưa chắc đã lớn hơn ta.
Nét mặt Đặng Hương cười như không cười,
Đã lâu không gặp Nam Hương công chúa rồi.
Hắn nói, ánh mắt quét thật nhanh qua trán A Nam, ánh mắt hơi chậm lại, lại thật nhanh rời đi. Trong mắt đau khổ khó có thể che giấu. Hắn vốn định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại che giấu không kịp.
Hiển nhiên hắn đã nghe nói qua A Nam bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vết sẹo.
Ta nhìn hắn hơi ổn định lại tinh thần một chút, lúc này mới chậm rãi lại mở miệng
Phủ công chúa trống không không có người ở, công chúa có thể để Vân ca đi hỗ trợ xử lý. Ta còn phải về núi, nơi đó còn có mấy con Bạch Hạc bị gãy cánh được ta chăm sóc, hơn một tháng ta không có ở đây, chỉ sợ mấy Tiểu Đồng không chú tâm, không chăm sóc tốt cho bọn họ.
A Nam nắm cương ngựa không buông ra,
Núi Lộ Viễn khó đi, Huyền Tử có chuyện muốn tiên sinh chỉ giáo thì không dễ, Nam Hương cũng cần tiên sinh chỉ điểm. Vân ca càng cần huynh trưởng coi chừng. Phủ công chúa của ta nước chảy tí tách, gió thổi vi vu, là nơi nuôi hạc rất tốt.
A Nam không che giấu ý muốn giữ hắn lại.
Mắt phượng người cưỡi ngựa mênh mang, nhìn ánh mắt A Nam càng tĩnh mịch.
Nhị ca, ở lại đi. Nếu ngại phủ công chúa bất tiện, cũng có thể ở lại phủ Tướng quân.”
Đứa bé Huyền Tử kia cũng đứng lên nói: Hương ca ca ở lại đi, huynh đã đồng ý dạy đệ cởi ngựa bắn cung mà.
Người cưỡi ngựa vẫn còn đang chần chờ. Hắn không nhìn A Nam, ánh mắt chỉ cố định ở một nơi nào đó, như có điều suy nghĩ.
Mính Hương tiên sinh ở lại đi.
Ta mở miệng, thoải mái cười với hắn một chút, Nếu như tiên sinh có thể ở lại trong thành, có chuyện trẫm muốn thỉnh giáo cũng dễ dàng hơn. Sở Hiền phi cùng Vân ca đều trông mong tiên sinh đã lâu. Hôm nay thật vất vả tiên sinh mới đến đây, không bằng ở lại đây mấy ngày đi.
Hắn là người hay là tiên, ta không thèm quan tâm, chỉ nhìn một cách đơn thuần nhân phẩm của hắn như vậy, ta sẽ không thả hắn về Nam Sở. Thay vì để một người tài ba ở bên ngoài làm cho người ta suy nghĩ lung tung, còn không bằng để ta thu vào tầm mắt, xem chừng một chút cũng tốt.
Đặng Hương lại muốn từ chối, đột nhiên cười, hắn cười sâu, trên má hiện lên má lúm đồng tiền, nam nhân lớn lên như vậy thật ra thì cũng làm người ta ghen ghét đố kỵ, ít nhất lúc này trong lòng ta có chút không yên.
Đặng Hương dường như đã nghĩ thông suốt, hắn cười một tiếng với ta. “Vậy thì tốt, nếu Hoàng thượng không chê ta, trước tiên ta ở trong thành mấy ngày. Vừa đúng gần đây ta đang suy nghĩ phương thuốc dưỡng khí. Nhưng phụ tá của thần vẫn chưa làm xong, cũng muốn thảo luận học hỏi với các vị danh y (thầy thuốc nổi tiếng) trong thành vài điều. Hắn thâm sâu liếc mắt nhìn A Nam, Nam Hương lấy phương thuốc gần đây muội dùng cho ta xem.
Cái hắn gọi là phương thuốc dưỡng khí, hiển nhiên là chuẩn bị cho A Nam.
Chúng ta trở về rất chậm, tỷ đệ A Nam vùi ở trong xe nói chuyện. Ba người nam nhân chúng ta cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Hay Nhị ca ở phủ công chúa, Đặng Vân nói, Không phải phủ Tướng quân của đệ không chứa chấp nhị ca, mà là vì Quy Mệnh Hầu ganh tỵ. Hắn nói Hầu phủ không đủ rộng rãi, đã mấy lần muốn xin Hoàng thượng ban cho phủ công chúa rồi.
Trẫm sẽ không ban cho hắn. Ta nói.
Hắn có rất nhiều tiểu thiếp. Đặng Vân cau mày, Lớn tuổi như vậy còn muốn sinh thêm con, cho nên không đủ chỗ ở.
Việc này ta biết, hiện tại Mệnh Hầu đang nuôi mấy chục nữ nhân ở trong phủ. Từ sau khi nhi tử của hắn bị ta giết, hắn liền thề phải sinh lại được một nhi tử nữa.. Hơn nữa ta còn biết, những nữ nhân bên cạnh hắn, phần lớn là Phùng gia đưa cho hắn. Hiện tại, ta thậm
Trước mắt của ta xuất hiện một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng trong suốt, trên má còn nhuộm vẻ thư sinh rạng rỡ. Ánh mắt của hắn xa xăm, nhìn ta như có như không. Ta có cảm giác, người này rõ ràng đang đứng trước mặt ta, nhưung trên người của hắn lại có một tầng tiên khí, giống như xoay người là sẽ đằng vân bay đi.
Trước kia ta thường nghe người ta nói, người ở Nam Sở đều là những nhân vật phong lưu tuấn nhã. Ta mạn phép không tin, nếu thật như thế, sao Nam Sở có thể nằm trong bản đồ của nước ta cơ chứ? Nhưng hôm nay thấy người này, ta mới tin tưởng, rắn chết vẫn còn nọc. Nam Sở quả nhiên có người tài!
Có lẽ hắn thấy ta nhìn hắn lâu không có phản ứng gì. Giữa mặt nam nhân này lộ ra sự xa lánh thản nhiên, cúi người hướng về phía ta,
Đặng Hương.
Hình như là hắn tự giới thiệu đơn giản về hắn.
Ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Ta nghe thấy Đặng Vân ở sau lưng ta chậm rãi kêu một tiếng:
Nhị ca.
Hắn nhảy xuống ngựa, huynh đệ hai người ôm nhau thật chặt trước mặt ta. Sau đó vỗ vai nhau, nhìn nhau cười một tiếng. Hẳn không nói một lời.
Hương! Ta rốt cuộc cũng nhớ ra. Nam nhân trước mắt khẳng định chính là chủ nhân khối ngọc bài. Bởi vì khí độ tao nhã của hắn, xứng với một chữ Hương , bừng sáng rạng rỡ, phong thái cởi mở.
Hoàng thượng, đây là nhị ca của thần. Đặng Vân cười giải thích cho ta, Hôm đó thần dùng lưỡi câu sắt do Nhị ca thần phát minh.
Quả nhiên chính là người này.
Nhị ca, Hoàng thượng tới đón Huyền Tử. Hắn nói với Đặng Hương.
Đặng Hương chỉ cười, gật đầu với ta.
Ta thấy hắn rõ ràng không hề thần phục ta, hắn căn bản không để ta vào mắt. Theo lý thuyết, người bình thường thấy Hoàng đế ta đây, không nói ba quỳ chín lạy, thấy ta ít nhất cũng phải quy củ chào hỏi. Nhưng Đặng Hương thì không. Ngoại trừ hắn xưng tên họ với ta ra thì đối với vị hoàng đế này cũng không có gì khác biệt với người bình thường.
Ta phải đi, Đặng Hương cười nói, Ta đã đưa Huyền Tử an toàn trở về. Ta cũng cần phải trở về.
Hắn chỉ vào người ngồi trên đoàn ngựa thồ hộ tống Huyền Tử trờ về
Vị kia là Tào Định, tướng quân Kiến Chương, chắc Hoàng thượng cũng biết. Lúc chúng ta trở về, may mắn nhờ có Tào Định chỉ điểm, nếu Hoàng thượng muốn biết chuyện chúng ta trở về như thế nào, có thể hỏi Tào Định.
Nói xong hắn nhảy tót lên ngựa, xoay ngựa muốn rời khỏi.
Mính Hương tiên sinh, xin dừng bước.
A Nam đột nhiên kêu một tiếng, nàng chạy tới kéo ngựa của Đặng Hương lại, ngẩng đầu hướng về phía Đặng Hương, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin,
Xin Mính hương tiên sinh ở lại Lạc Kinh, vừa rồi Huyền Tử còn nói, lúc nào cũng muốn nhìn thấy tiên sinh. Hoàng thượng cũng đồng ý, về sau tiên sinh có thể ở phủ công chúa lúc xưa của ta. Tiên sinh không cần đến nhà lá trong núi ở ngoại thành nữa.
Trước mặt ta, A Nam gọi hắn là tiên sinh, rõ ràng là muốn che giấu tai mắt người khác, ta thấy tuổi của Đặng Hương chưa chắc đã lớn hơn ta.
Nét mặt Đặng Hương cười như không cười,
Đã lâu không gặp Nam Hương công chúa rồi.
Hắn nói, ánh mắt quét thật nhanh qua trán A Nam, ánh mắt hơi chậm lại, lại thật nhanh rời đi. Trong mắt đau khổ khó có thể che giấu. Hắn vốn định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại che giấu không kịp.
Hiển nhiên hắn đã nghe nói qua A Nam bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vết sẹo.
Ta nhìn hắn hơi ổn định lại tinh thần một chút, lúc này mới chậm rãi lại mở miệng
Phủ công chúa trống không không có người ở, công chúa có thể để Vân ca đi hỗ trợ xử lý. Ta còn phải về núi, nơi đó còn có mấy con Bạch Hạc bị gãy cánh được ta chăm sóc, hơn một tháng ta không có ở đây, chỉ sợ mấy Tiểu Đồng không chú tâm, không chăm sóc tốt cho bọn họ.
A Nam nắm cương ngựa không buông ra,
Núi Lộ Viễn khó đi, Huyền Tử có chuyện muốn tiên sinh chỉ giáo thì không dễ, Nam Hương cũng cần tiên sinh chỉ điểm. Vân ca càng cần huynh trưởng coi chừng. Phủ công chúa của ta nước chảy tí tách, gió thổi vi vu, là nơi nuôi hạc rất tốt.
A Nam không che giấu ý muốn giữ hắn lại.
Mắt phượng người cưỡi ngựa mênh mang, nhìn ánh mắt A Nam càng tĩnh mịch.
Nhị ca, ở lại đi. Nếu ngại phủ công chúa bất tiện, cũng có thể ở lại phủ Tướng quân.”
Đứa bé Huyền Tử kia cũng đứng lên nói: Hương ca ca ở lại đi, huynh đã đồng ý dạy đệ cởi ngựa bắn cung mà.
Người cưỡi ngựa vẫn còn đang chần chờ. Hắn không nhìn A Nam, ánh mắt chỉ cố định ở một nơi nào đó, như có điều suy nghĩ.
Mính Hương tiên sinh ở lại đi.
Ta mở miệng, thoải mái cười với hắn một chút, Nếu như tiên sinh có thể ở lại trong thành, có chuyện trẫm muốn thỉnh giáo cũng dễ dàng hơn. Sở Hiền phi cùng Vân ca đều trông mong tiên sinh đã lâu. Hôm nay thật vất vả tiên sinh mới đến đây, không bằng ở lại đây mấy ngày đi.
Hắn là người hay là tiên, ta không thèm quan tâm, chỉ nhìn một cách đơn thuần nhân phẩm của hắn như vậy, ta sẽ không thả hắn về Nam Sở. Thay vì để một người tài ba ở bên ngoài làm cho người ta suy nghĩ lung tung, còn không bằng để ta thu vào tầm mắt, xem chừng một chút cũng tốt.
Đặng Hương lại muốn từ chối, đột nhiên cười, hắn cười sâu, trên má hiện lên má lúm đồng tiền, nam nhân lớn lên như vậy thật ra thì cũng làm người ta ghen ghét đố kỵ, ít nhất lúc này trong lòng ta có chút không yên.
Đặng Hương dường như đã nghĩ thông suốt, hắn cười một tiếng với ta. “Vậy thì tốt, nếu Hoàng thượng không chê ta, trước tiên ta ở trong thành mấy ngày. Vừa đúng gần đây ta đang suy nghĩ phương thuốc dưỡng khí. Nhưng phụ tá của thần vẫn chưa làm xong, cũng muốn thảo luận học hỏi với các vị danh y (thầy thuốc nổi tiếng) trong thành vài điều. Hắn thâm sâu liếc mắt nhìn A Nam, Nam Hương lấy phương thuốc gần đây muội dùng cho ta xem.
Cái hắn gọi là phương thuốc dưỡng khí, hiển nhiên là chuẩn bị cho A Nam.
Chúng ta trở về rất chậm, tỷ đệ A Nam vùi ở trong xe nói chuyện. Ba người nam nhân chúng ta cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Hay Nhị ca ở phủ công chúa, Đặng Vân nói, Không phải phủ Tướng quân của đệ không chứa chấp nhị ca, mà là vì Quy Mệnh Hầu ganh tỵ. Hắn nói Hầu phủ không đủ rộng rãi, đã mấy lần muốn xin Hoàng thượng ban cho phủ công chúa rồi.
Trẫm sẽ không ban cho hắn. Ta nói.
Hắn có rất nhiều tiểu thiếp. Đặng Vân cau mày, Lớn tuổi như vậy còn muốn sinh thêm con, cho nên không đủ chỗ ở.
Việc này ta biết, hiện tại Mệnh Hầu đang nuôi mấy chục nữ nhân ở trong phủ. Từ sau khi nhi tử của hắn bị ta giết, hắn liền thề phải sinh lại được một nhi tử nữa.. Hơn nữa ta còn biết, những nữ nhân bên cạnh hắn, phần lớn là Phùng gia đưa cho hắn. Hiện tại, ta thậm
/152
|