Editor: Nguyễn2
A Nam ngồi vững vàng, đánh mắt nhìn ta. Đột nhiên nàng mím môi một cái, nụ cười hiện ra, nàng nhìn thẳng trang giấy trên tay, đưa cho ta.
Vân ca mới vừa tiến đến đây. Nàng nói. Tin tức của nàng đều nhanh nhạy như trước.
Ta còn chưa kịp xem nàng lấy được tin tức gì. A Nam rốt cuộc không kềm chế được, lập tức vứt hết dè dặt lúc trước, vui vẻ toét miệng, nhảy dựng lên, nhào tới người ta, ôm lấy cổ của ta.
Ta hốt hoảng ôm lấy nàng, có chút đứng không vững.
A, A Nam A Nam. Tay chân ta rối loạn một lúc mới giữ vững được thân thể hai người. Trong chớp nhoáng này, trong lòng của ta kinh hỉ, vui sướng không nói lên lời. Ở chung với A Nam đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy nàng vui vẻ như thế.
Hoàng thượng, thiếp sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người. Trong ngực ta, A Nam ngẩng mặt lên. Bởi vì vui vẻ mà mặt của nàng đặc biệt sáng rực.
Ta cười khổ, suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi nàng,
A Nam vui mừng là tốt rồi, về phần báo đáp. . . . . .
Nàng đã sớm báo đáp trẫm. Nhưng bây giờ nhìn nàng vui mừng, ta không khỏi suy nghĩ muốn được nhiều hơn một chút. . . . . .
“A Nam tính lấy gì báo đáp trẫm?
A Nam quẫn bách, lông mi dày nhăn lại, sau đó mặt liền đỏ, Hoàng thượng muốn gì?
Ta ranh mãnh nhìn nàng, A Nam sinh con cho ta đi.
Vật nhỏ thật nhanh vùi mặt trong lòng ta, ở trong ngực của ta ho khan hai tiếng.
Nàng có uống thuốc Hoa thái y kê không? Ta vỗ lưng của nàng, thân thể A Nam quá mỏng manh, hai năm qua mất đi quá nhiều, đều tại ta không tốt. Nếu nàng như vậy mà gặp đệ đệ, khụ, hắn nhất định sẽ oán trách ta không chăm sóc tốt cho nàng.
A Nam buồn bực ở trong lòng ta, nhẹ nhàng nói, Đệ đệ trở lại, thiếp rất nhanh sẽ khỏe lại. Trước kia, thiếp nghĩ, thiếp chỉ có một người thân này, nếu mất đi, sẽ không có mặt mũi nào xuống suối vàng gặp cha mẹ. Cho nên mỗi ngày lo lo lắng lắng, thân thể yếu đi, hôm nay tốt lắm. . . . . .
Tốt rồi, nếu như A Nam có thể sinh con cho ta thì tốt rồi. Có đứa thứ nhất, sẽ có đứa thứ hai, thứ ba. . . . . . Nàng sẽ có rất nhiều người thân. Ta cũng vậy! Ta tựa cằm vào đỉnh đầu của nàng. Trong lòng bắt đầu tính toán.
A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một chút cảm thấy chưa đủ cao, lại đứng trên chân của ta, Hoàng thượng, đệ đệ thiếp dẫn theo một ít tùy tùng đến đây, thiếp có thể an bài bọn họ ở phủ công chúa lúc đầu của thiếp không? Nàng nhìn sắc mặt ta, lại cẩn thận mà nói, Nếu không, để bọn họ ở nơi của Đặng Vân cũng được!
Không được! Ta sờ đầu A Nam, Trong bọn họ biết đâu cũng có nhân tài, ta phải nhìn qua đã. Ta nghe nói bọn họ ở U châu cũng gặp một ít phiền toái, bên cạnh đệ đệ nàng có một người, giỏi vô cùng.
Lập tức A Nam đổi sắc mặt, hốt hoảng cúi đầu.
A Nam thật sự luôn bình tĩnh ôn hòa hơn so với ta, rất hiếm khi thấy nàng hoảng loạn. Trong lòng ta có chút dao động, nhớ tới lần cùng hát cùng nhảy lần trước, cùng Sở Huyền và tất cả mọi người, giống nhau không biệt chủ tớ. Đối với người này, nhìn gần thêm vài cái, cũng đã khiến ta rất mong chờ rồi.
Ta ôm chặt A Nam vào lòng, những thứ nàng dành cho ta, chắc chắn còn nhiều hơn nàng nghĩ..
Ta vốn không thích tuyết rơi. Hơn nữa trong dạng thời tiết này lại phải để ý đến sắc mặt người Phùng gia, ta lại càng không thích. Ta không muốn nhớ lại việc ta đã từng trải qua trong trận phong tuyết kia, vốn định sau ngày mồng tám tháng chạp, tất cả mọi người chuẩn bị không khí ăn tết, ta ở nơi này của A Nam làm tổ hai ngày. Cái bóng lưng gầy teo, thật vất vả mới bằng lòng ở bên ta, ta muốn bắt lấy cơ hội này.
Nhưng cố tình vào lúc này, hai muội muội của Phùng Yên Nhi đột nhiên vào cung. Giống như muốn làm ta lo thêm. Dĩ nhiên chuyện này nói mấy ngày, Mẫu hậu lại đúng . Ta cũng không tiện ngăn cản.
Các nàng vừa vào cung, trước hết hân hoan đến chỗ Mẫu hậu. Ở đó khuấy động hai ngày, cũng không gặp Hoàng Đế ta đây, sau đó, lại bắt đầu mở tiệc trong Trích Tinh Các. Nghe nói hai người họ cùng Phùng Yên Nhi thổi kéo đàn hát, biểu hiện tài nghệ vô cùng giỏi. Hơn nữa một người trong đó không những biết hát phần lời thoại trong các vở kịch, còn xuất khẩu thành thơ, nên bỗng chốc được lan truyền trong hậu cung. Ngay đến Liễu Tu Ái vốn biết hát cũng dẫn theo nữ nhi đến nghe thử, trở về liền nói với mẫu hậu.
Nhưng Mẫu hậu không nghe. Lão nhân gia chỉ nói: Ta đã lớn tuổi, không chịu được nơi náo nhiệt đó. Mẫu hậu luôn thấy hậu cung như chiến trường, nàng biết rõ lợi hại trong đó. Nàng cũng không đề cử bọn họ với ta.
Thật ra thì, bầu trời tuyết bay, trên đất vừa trơn, lòng ta đã sớm lạnh, họ cần gì phải làm vậy.
Một ngày này, ta đang thương lượng với A Nam ở phòng đánh đàn của nàng, an bài đệ đệ của nàng ở trong cung như thế nào. Ta không có con trai, trong lòng có chút lòng riêng, nghe nói bên cạnh nuôi một đứa bé sẽ đưa tới một đứa bé khác.
Đúng vào lúc này, Trích Tinh Các gửi một tấm thiệp tới đây. A Nam đưa thiệp cột cho ta, Hoàng thượng có muốn tránh một chút không? Nàng cười, cười nhạo bộ dạng của ta.
Thì ra là Phùng Yên Nhi dẫn theo muội muội đến thăm Hiền phi.
Vì sao Trẫm phải tránh? Ta không phục, Nơi này là địa bàn của trẫm.
Hoàng thượng không tránh thì lại được một phen tiêu tiền. Chưa qua một giây đã có thể thấy trong cung lại xuất hiện cái gì Trích Nguyệt các, Hái Vân các. Ba các đứng vững, rất khí thế. A Nam khúc khích cười nhạo ta. Bây giờ nàng bại lộ bản tính, thường xuyên trêu ghẹo ta.
Mấy ngày nay ta đang muốn xoá bỏ hậu cung, trên triều đình không phải là không có người ngăn cản. Ta đã cam kết, về sau trong cung một năm chi tiêu chỉ trong khoảng 30 vạn lượng. Xây thêm lầu các gì chứ, căn bản là không thể. A Nam đang nói kích ta.
Ta thật kéo vai A Nam, Nghe nàng nói như vậy, ta mạn phép muốn trông thấy mỹ nữ Phùng gia, xem một chút xem sao A Nam lại ăn dấm của mỹ nữ đó.
Người nào ghen thế! A Nam giận ta.
Ta mặc kệ, cười nhìn A Nam, bổ nhào lật nàng ở trên nhung thảm, để nàng liều mạng xin tha.
Hoàng, hoàng thượng! Lúc Phùng Yên Nhi đi vào, thấy cảnh tượng ta và A Nam cười huyên náo.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn khuông mặt trắng bệch của nàng, vừa vặn xứng với mấy sợi tuyết dính trên tóc nàng. Ta nở nụ cười, Thục phi tới rồi.
A Nam vội tránh xa ta, đứng dậy làm lễ với Phùng Yên Nhi, nhường chỗ ngồi, lại vội vàng sai người dâng trà, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cực kỳ khách khí.
Hôm nay thật tốt, Phùng Yên Nhi nói, trên mặt đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, Không ngờ thiếp có thể gặp Hoàng thượng ở nơi này. Trên đầu nàng, tuyết nhanh chóng tan ra, dính vào tóc. Nàng lạy ta một cái, rồi
A Nam ngồi vững vàng, đánh mắt nhìn ta. Đột nhiên nàng mím môi một cái, nụ cười hiện ra, nàng nhìn thẳng trang giấy trên tay, đưa cho ta.
Vân ca mới vừa tiến đến đây. Nàng nói. Tin tức của nàng đều nhanh nhạy như trước.
Ta còn chưa kịp xem nàng lấy được tin tức gì. A Nam rốt cuộc không kềm chế được, lập tức vứt hết dè dặt lúc trước, vui vẻ toét miệng, nhảy dựng lên, nhào tới người ta, ôm lấy cổ của ta.
Ta hốt hoảng ôm lấy nàng, có chút đứng không vững.
A, A Nam A Nam. Tay chân ta rối loạn một lúc mới giữ vững được thân thể hai người. Trong chớp nhoáng này, trong lòng của ta kinh hỉ, vui sướng không nói lên lời. Ở chung với A Nam đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy nàng vui vẻ như thế.
Hoàng thượng, thiếp sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người. Trong ngực ta, A Nam ngẩng mặt lên. Bởi vì vui vẻ mà mặt của nàng đặc biệt sáng rực.
Ta cười khổ, suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi nàng,
A Nam vui mừng là tốt rồi, về phần báo đáp. . . . . .
Nàng đã sớm báo đáp trẫm. Nhưng bây giờ nhìn nàng vui mừng, ta không khỏi suy nghĩ muốn được nhiều hơn một chút. . . . . .
“A Nam tính lấy gì báo đáp trẫm?
A Nam quẫn bách, lông mi dày nhăn lại, sau đó mặt liền đỏ, Hoàng thượng muốn gì?
Ta ranh mãnh nhìn nàng, A Nam sinh con cho ta đi.
Vật nhỏ thật nhanh vùi mặt trong lòng ta, ở trong ngực của ta ho khan hai tiếng.
Nàng có uống thuốc Hoa thái y kê không? Ta vỗ lưng của nàng, thân thể A Nam quá mỏng manh, hai năm qua mất đi quá nhiều, đều tại ta không tốt. Nếu nàng như vậy mà gặp đệ đệ, khụ, hắn nhất định sẽ oán trách ta không chăm sóc tốt cho nàng.
A Nam buồn bực ở trong lòng ta, nhẹ nhàng nói, Đệ đệ trở lại, thiếp rất nhanh sẽ khỏe lại. Trước kia, thiếp nghĩ, thiếp chỉ có một người thân này, nếu mất đi, sẽ không có mặt mũi nào xuống suối vàng gặp cha mẹ. Cho nên mỗi ngày lo lo lắng lắng, thân thể yếu đi, hôm nay tốt lắm. . . . . .
Tốt rồi, nếu như A Nam có thể sinh con cho ta thì tốt rồi. Có đứa thứ nhất, sẽ có đứa thứ hai, thứ ba. . . . . . Nàng sẽ có rất nhiều người thân. Ta cũng vậy! Ta tựa cằm vào đỉnh đầu của nàng. Trong lòng bắt đầu tính toán.
A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một chút cảm thấy chưa đủ cao, lại đứng trên chân của ta, Hoàng thượng, đệ đệ thiếp dẫn theo một ít tùy tùng đến đây, thiếp có thể an bài bọn họ ở phủ công chúa lúc đầu của thiếp không? Nàng nhìn sắc mặt ta, lại cẩn thận mà nói, Nếu không, để bọn họ ở nơi của Đặng Vân cũng được!
Không được! Ta sờ đầu A Nam, Trong bọn họ biết đâu cũng có nhân tài, ta phải nhìn qua đã. Ta nghe nói bọn họ ở U châu cũng gặp một ít phiền toái, bên cạnh đệ đệ nàng có một người, giỏi vô cùng.
Lập tức A Nam đổi sắc mặt, hốt hoảng cúi đầu.
A Nam thật sự luôn bình tĩnh ôn hòa hơn so với ta, rất hiếm khi thấy nàng hoảng loạn. Trong lòng ta có chút dao động, nhớ tới lần cùng hát cùng nhảy lần trước, cùng Sở Huyền và tất cả mọi người, giống nhau không biệt chủ tớ. Đối với người này, nhìn gần thêm vài cái, cũng đã khiến ta rất mong chờ rồi.
Ta ôm chặt A Nam vào lòng, những thứ nàng dành cho ta, chắc chắn còn nhiều hơn nàng nghĩ..
Ta vốn không thích tuyết rơi. Hơn nữa trong dạng thời tiết này lại phải để ý đến sắc mặt người Phùng gia, ta lại càng không thích. Ta không muốn nhớ lại việc ta đã từng trải qua trong trận phong tuyết kia, vốn định sau ngày mồng tám tháng chạp, tất cả mọi người chuẩn bị không khí ăn tết, ta ở nơi này của A Nam làm tổ hai ngày. Cái bóng lưng gầy teo, thật vất vả mới bằng lòng ở bên ta, ta muốn bắt lấy cơ hội này.
Nhưng cố tình vào lúc này, hai muội muội của Phùng Yên Nhi đột nhiên vào cung. Giống như muốn làm ta lo thêm. Dĩ nhiên chuyện này nói mấy ngày, Mẫu hậu lại đúng . Ta cũng không tiện ngăn cản.
Các nàng vừa vào cung, trước hết hân hoan đến chỗ Mẫu hậu. Ở đó khuấy động hai ngày, cũng không gặp Hoàng Đế ta đây, sau đó, lại bắt đầu mở tiệc trong Trích Tinh Các. Nghe nói hai người họ cùng Phùng Yên Nhi thổi kéo đàn hát, biểu hiện tài nghệ vô cùng giỏi. Hơn nữa một người trong đó không những biết hát phần lời thoại trong các vở kịch, còn xuất khẩu thành thơ, nên bỗng chốc được lan truyền trong hậu cung. Ngay đến Liễu Tu Ái vốn biết hát cũng dẫn theo nữ nhi đến nghe thử, trở về liền nói với mẫu hậu.
Nhưng Mẫu hậu không nghe. Lão nhân gia chỉ nói: Ta đã lớn tuổi, không chịu được nơi náo nhiệt đó. Mẫu hậu luôn thấy hậu cung như chiến trường, nàng biết rõ lợi hại trong đó. Nàng cũng không đề cử bọn họ với ta.
Thật ra thì, bầu trời tuyết bay, trên đất vừa trơn, lòng ta đã sớm lạnh, họ cần gì phải làm vậy.
Một ngày này, ta đang thương lượng với A Nam ở phòng đánh đàn của nàng, an bài đệ đệ của nàng ở trong cung như thế nào. Ta không có con trai, trong lòng có chút lòng riêng, nghe nói bên cạnh nuôi một đứa bé sẽ đưa tới một đứa bé khác.
Đúng vào lúc này, Trích Tinh Các gửi một tấm thiệp tới đây. A Nam đưa thiệp cột cho ta, Hoàng thượng có muốn tránh một chút không? Nàng cười, cười nhạo bộ dạng của ta.
Thì ra là Phùng Yên Nhi dẫn theo muội muội đến thăm Hiền phi.
Vì sao Trẫm phải tránh? Ta không phục, Nơi này là địa bàn của trẫm.
Hoàng thượng không tránh thì lại được một phen tiêu tiền. Chưa qua một giây đã có thể thấy trong cung lại xuất hiện cái gì Trích Nguyệt các, Hái Vân các. Ba các đứng vững, rất khí thế. A Nam khúc khích cười nhạo ta. Bây giờ nàng bại lộ bản tính, thường xuyên trêu ghẹo ta.
Mấy ngày nay ta đang muốn xoá bỏ hậu cung, trên triều đình không phải là không có người ngăn cản. Ta đã cam kết, về sau trong cung một năm chi tiêu chỉ trong khoảng 30 vạn lượng. Xây thêm lầu các gì chứ, căn bản là không thể. A Nam đang nói kích ta.
Ta thật kéo vai A Nam, Nghe nàng nói như vậy, ta mạn phép muốn trông thấy mỹ nữ Phùng gia, xem một chút xem sao A Nam lại ăn dấm của mỹ nữ đó.
Người nào ghen thế! A Nam giận ta.
Ta mặc kệ, cười nhìn A Nam, bổ nhào lật nàng ở trên nhung thảm, để nàng liều mạng xin tha.
Hoàng, hoàng thượng! Lúc Phùng Yên Nhi đi vào, thấy cảnh tượng ta và A Nam cười huyên náo.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn khuông mặt trắng bệch của nàng, vừa vặn xứng với mấy sợi tuyết dính trên tóc nàng. Ta nở nụ cười, Thục phi tới rồi.
A Nam vội tránh xa ta, đứng dậy làm lễ với Phùng Yên Nhi, nhường chỗ ngồi, lại vội vàng sai người dâng trà, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cực kỳ khách khí.
Hôm nay thật tốt, Phùng Yên Nhi nói, trên mặt đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, Không ngờ thiếp có thể gặp Hoàng thượng ở nơi này. Trên đầu nàng, tuyết nhanh chóng tan ra, dính vào tóc. Nàng lạy ta một cái, rồi
/152
|