Ta đang chờ đợi, muốn biết nếu giống như kiếp trước, sau khi chết đi còn có thể có tri giác, như vậy lần này ta sẽ nhìn thấy A Nam như thế nào.
Nàng sẽ vì ta mà gào khóc sao?
Nàng sẽ dùng cách thức như thế nào để chôn ta một lần nữa?
Kiếp này, nàng biết rõ ta yêu nàng sao?
Ta nghĩ tới rất nhiều thứ có thể làm cùng nàng, muốn ở cạnh nàng trải qua hết một đời này. Ta muốn thấy nàng sinh cho ta thật nhiều hài tử, muốn được thấy dung nhan của nàng lúc về già.
Không phải mùa đông rét lạnh, lần này cái chết của ta không thê lương như kiếp trước. Ít nhất lần này có A Nam ở bên cạnh ta. Trong lòng ta thật sự không bỏ được A Nam. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể bắt đầu, lại chẳng thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Ta đi, để lại A Nam cô độc một mình trên cõi đời này.
Điều vui mừng duy nhất của ta chính là ta có thể kéo kẻ thù của ta chết cùng, còn có thể để lại huynh đệ Đặng gia cho A Nam. Đặng Hương đối xử với A Nam rất tốt, hắn yêu A Nam không kém gì ta.
Có lẽ số mệnh của ta đã định là không chiếm được A Nam, nhưng cũng may lần này ta không cần quá mức hối hận. Ít nhất ta biết rõ mình có yêu A Nam, biết mình không gây ra tổn thương không thể bù đắp cho A Nam. Như vậy, ít nhất là trong quãng đời còn lại của A Nam, nàng có thể ngẫu nhiên nhớ đến ta, nhớ đến một người yêu nàng.
Chỉ tiếc, ta còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói với A Nam. Chưa nói cho nàng biết ta yêu nàng đến mức nào, chưa từng cưng chiều nàng. Còn có mẫu hậu và Mậu Nhi, sợ là chỉ có thể giao lại cho A Nam rồi, ta còn chưa dặn dò nàng cẩn thận.
Trong đầu ta bắt đầu lộn xộn, ta chỉ có A Nam, người đã từng vì ta mà chảy một giọt nước mắt ở kiếp trước, người duy nhất ta có thể nhờ cậy ở kiếp này. Ta chỉ có nàng, trước giờ vẫn luôn là như vậy.
Ta muốn có thể tiếp tục nhìn thấy A Nam, cho đến khi thân xác ta bị chôn vào lòng đất. Cả hai kiếp cộng lại thì thời gian ta ở bên cạnh A Nam vẫn còn quá ít, ta vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Nhưng mà, tại sao lần này cái chết của ta lại không giống như ở kiếp trước, tại sao ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của A Nam. Chẳng lẽ đây mới thật sự là chết sao? Xung quanh đều tăm tối, ta vô tri vô giác, ta không nhìn thấy A Nam, cũng không thấy được bản thân ta. Sự đau đớn trong lồng ngực nhắc nhở ta được sống tốt biết bao nhiêu. Ta muốn có thể tiếp tục sống đến mức nào. Ta thà bị thương, thà bị tàn phế cũng muốn được tiếp tục sống với A Nam. Ta muốn được sờ vào làn da trơn mịn của A Nam, còn muốn ôm lấy A Nam để xem nàng có mập hơn chút nào khong, còn muốn ngửi được mùi lan dễ chịu trên người A Nam.
Mùi lan... Ta cố gắng co mũi lại, vừa rồi rõ ràng ta còn ngửi được mùi hoa lan, tại sao bây giờ lại không còn nữa? Đột nhiên ta phát hiện ra ta thở không nổi, trong ngực cực kỳ khó chịu, hoàn toàn mất đi hô hấp của mình. Mũi của ta bị chặn lại, cả người cũng khó chịu. Đừng nói là mùi lan, ngay cả không khí cũng không cảm nhận được nữa... Người chết cần không khí sao? Đột nhiên ta nhớ tới vấn đề này.
Bởi vì không thể hít thở, lồng ngực của ta càng đau đớn hơn, trong đầu cũng ong ong lên. Ta gần như giãy giụa theo bản năng, luồng khí trong ngực dường như muốn bùng nổ. Chẳng lẽ chết chính là cảm giác này sao?
Nhưng như thế này quá khó chịu, còn không bằng để cho ta mất hết cảm giác trước, để ta không thể suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ... Ta lại khó chịu. Ta không thể nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong đầu ta chỉ có A Nam. Đến thời khắc cuối cùng, dường như ta chỉ có thể nghĩ đến A Nam. Bởi vì nàng là người duy nhất, sau khi ta chết rồi vẫn sẽ nhớ đến ta.
Ta quá khó chịu, lần này hoàn toàn là bởi vì không thể hít thở mà vô cùng khổ sở. Khổ sở đến mức ta không thể nghĩ đến A Nam nữa. Mũi của ta không thể thở được, vì thế ta mở miệng ra, hô to một tiếng.
Một dòng chất lỏng theo tiếng hô của ta mà phun ra từ trong lồng ngực, ta theo đó mà lập tức ngồi dậy.
Ngực vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến ta hồ đồ.
Mọi thứ xung quanh cực kỳ tối, ta nhìn một hồi lâu mới mơ hồ cảm thấy mình đang nằm giữa một không gian nhỏ hẹp, bốn phía cực kỳ ồn ào huyên náo, nhưng bên cạnh ta lại rất yên tĩnh. Đối diện với ta là đôi mắt to đang nhìn chằm chằm của A Nam, tay của nàng khựng lại giữa không trung, cách mũi ta không xa.
Một hồi lâu sau, ta ý thức được cái gì, vội vàng nhìn khắp nơi một lần, lúc này mới hiểu được ta đang ở trong xe ngựa của A Nam, chính là cỗ xe ngựa mà lúc nãy A Nam vừa cưỡi. Đặng Hương vốn là đang đưa nàng lao ra khỏi vòng vây.
A Nam, tại sao nàng không rời đi?
Đây là phản ứng đầu tiên của ta.
A Nam trừng mắt nhìn ta, chỉ chỉ lỗ tai của mình, ý bảo muốn ta nghe. Bên ngoài rất ồn, ta phải cẩn thận phân biệt mới nhận ra là tiếng thân vệ của ta đang bắt người.
Ngoài ra, ta còn nghe được tiếng Đặng Vân đang thầm thầm thì thì, Tào Định lớn tiếng ra lệnh, Đặng Hương lại chậm rãi nói: Đừng giết chết, hoàng thượng còn phải tra hỏi.
Ta thở ra một hơi. Nhìn qua thì có vẻ như chúng ta vẫn đang ở trong phủ Quy Mệnh hầu, ta còn chưa xuống đến hoàng tuyền.
A Nam vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ta, lúc này thừa dịp tim ta đang đập loạn, đột nhiên rướn người ra, hai tay nắm lấy mũi ta. Trong nháy mắt, ta lại bắt đầu hít thở không thông, cơn đau nơi lồng ngực lại càng rõ ràng.
Ta ngây người nhìn nàng, vội vàng hé miệng: A Nam. Sau một hồi hổn hển, bây giờ cảm giác đã tốt hơn nhiều. Lần này thì ta rốt cuộc đã hiểu rõ, thì ra ta đã tỉnh lại như vậy. Tiểu bảo bối A Nam này quả thật là rất hung dữ, nàng lại có thể bóp lỗ mũi ta khiến cho ta không hít thở nổi.
Như vậy, chẳng lẽ thật sự
Nàng sẽ vì ta mà gào khóc sao?
Nàng sẽ dùng cách thức như thế nào để chôn ta một lần nữa?
Kiếp này, nàng biết rõ ta yêu nàng sao?
Ta nghĩ tới rất nhiều thứ có thể làm cùng nàng, muốn ở cạnh nàng trải qua hết một đời này. Ta muốn thấy nàng sinh cho ta thật nhiều hài tử, muốn được thấy dung nhan của nàng lúc về già.
Không phải mùa đông rét lạnh, lần này cái chết của ta không thê lương như kiếp trước. Ít nhất lần này có A Nam ở bên cạnh ta. Trong lòng ta thật sự không bỏ được A Nam. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể bắt đầu, lại chẳng thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Ta đi, để lại A Nam cô độc một mình trên cõi đời này.
Điều vui mừng duy nhất của ta chính là ta có thể kéo kẻ thù của ta chết cùng, còn có thể để lại huynh đệ Đặng gia cho A Nam. Đặng Hương đối xử với A Nam rất tốt, hắn yêu A Nam không kém gì ta.
Có lẽ số mệnh của ta đã định là không chiếm được A Nam, nhưng cũng may lần này ta không cần quá mức hối hận. Ít nhất ta biết rõ mình có yêu A Nam, biết mình không gây ra tổn thương không thể bù đắp cho A Nam. Như vậy, ít nhất là trong quãng đời còn lại của A Nam, nàng có thể ngẫu nhiên nhớ đến ta, nhớ đến một người yêu nàng.
Chỉ tiếc, ta còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói với A Nam. Chưa nói cho nàng biết ta yêu nàng đến mức nào, chưa từng cưng chiều nàng. Còn có mẫu hậu và Mậu Nhi, sợ là chỉ có thể giao lại cho A Nam rồi, ta còn chưa dặn dò nàng cẩn thận.
Trong đầu ta bắt đầu lộn xộn, ta chỉ có A Nam, người đã từng vì ta mà chảy một giọt nước mắt ở kiếp trước, người duy nhất ta có thể nhờ cậy ở kiếp này. Ta chỉ có nàng, trước giờ vẫn luôn là như vậy.
Ta muốn có thể tiếp tục nhìn thấy A Nam, cho đến khi thân xác ta bị chôn vào lòng đất. Cả hai kiếp cộng lại thì thời gian ta ở bên cạnh A Nam vẫn còn quá ít, ta vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Nhưng mà, tại sao lần này cái chết của ta lại không giống như ở kiếp trước, tại sao ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của A Nam. Chẳng lẽ đây mới thật sự là chết sao? Xung quanh đều tăm tối, ta vô tri vô giác, ta không nhìn thấy A Nam, cũng không thấy được bản thân ta. Sự đau đớn trong lồng ngực nhắc nhở ta được sống tốt biết bao nhiêu. Ta muốn có thể tiếp tục sống đến mức nào. Ta thà bị thương, thà bị tàn phế cũng muốn được tiếp tục sống với A Nam. Ta muốn được sờ vào làn da trơn mịn của A Nam, còn muốn ôm lấy A Nam để xem nàng có mập hơn chút nào khong, còn muốn ngửi được mùi lan dễ chịu trên người A Nam.
Mùi lan... Ta cố gắng co mũi lại, vừa rồi rõ ràng ta còn ngửi được mùi hoa lan, tại sao bây giờ lại không còn nữa? Đột nhiên ta phát hiện ra ta thở không nổi, trong ngực cực kỳ khó chịu, hoàn toàn mất đi hô hấp của mình. Mũi của ta bị chặn lại, cả người cũng khó chịu. Đừng nói là mùi lan, ngay cả không khí cũng không cảm nhận được nữa... Người chết cần không khí sao? Đột nhiên ta nhớ tới vấn đề này.
Bởi vì không thể hít thở, lồng ngực của ta càng đau đớn hơn, trong đầu cũng ong ong lên. Ta gần như giãy giụa theo bản năng, luồng khí trong ngực dường như muốn bùng nổ. Chẳng lẽ chết chính là cảm giác này sao?
Nhưng như thế này quá khó chịu, còn không bằng để cho ta mất hết cảm giác trước, để ta không thể suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ... Ta lại khó chịu. Ta không thể nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong đầu ta chỉ có A Nam. Đến thời khắc cuối cùng, dường như ta chỉ có thể nghĩ đến A Nam. Bởi vì nàng là người duy nhất, sau khi ta chết rồi vẫn sẽ nhớ đến ta.
Ta quá khó chịu, lần này hoàn toàn là bởi vì không thể hít thở mà vô cùng khổ sở. Khổ sở đến mức ta không thể nghĩ đến A Nam nữa. Mũi của ta không thể thở được, vì thế ta mở miệng ra, hô to một tiếng.
Một dòng chất lỏng theo tiếng hô của ta mà phun ra từ trong lồng ngực, ta theo đó mà lập tức ngồi dậy.
Ngực vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến ta hồ đồ.
Mọi thứ xung quanh cực kỳ tối, ta nhìn một hồi lâu mới mơ hồ cảm thấy mình đang nằm giữa một không gian nhỏ hẹp, bốn phía cực kỳ ồn ào huyên náo, nhưng bên cạnh ta lại rất yên tĩnh. Đối diện với ta là đôi mắt to đang nhìn chằm chằm của A Nam, tay của nàng khựng lại giữa không trung, cách mũi ta không xa.
Một hồi lâu sau, ta ý thức được cái gì, vội vàng nhìn khắp nơi một lần, lúc này mới hiểu được ta đang ở trong xe ngựa của A Nam, chính là cỗ xe ngựa mà lúc nãy A Nam vừa cưỡi. Đặng Hương vốn là đang đưa nàng lao ra khỏi vòng vây.
A Nam, tại sao nàng không rời đi?
Đây là phản ứng đầu tiên của ta.
A Nam trừng mắt nhìn ta, chỉ chỉ lỗ tai của mình, ý bảo muốn ta nghe. Bên ngoài rất ồn, ta phải cẩn thận phân biệt mới nhận ra là tiếng thân vệ của ta đang bắt người.
Ngoài ra, ta còn nghe được tiếng Đặng Vân đang thầm thầm thì thì, Tào Định lớn tiếng ra lệnh, Đặng Hương lại chậm rãi nói: Đừng giết chết, hoàng thượng còn phải tra hỏi.
Ta thở ra một hơi. Nhìn qua thì có vẻ như chúng ta vẫn đang ở trong phủ Quy Mệnh hầu, ta còn chưa xuống đến hoàng tuyền.
A Nam vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ta, lúc này thừa dịp tim ta đang đập loạn, đột nhiên rướn người ra, hai tay nắm lấy mũi ta. Trong nháy mắt, ta lại bắt đầu hít thở không thông, cơn đau nơi lồng ngực lại càng rõ ràng.
Ta ngây người nhìn nàng, vội vàng hé miệng: A Nam. Sau một hồi hổn hển, bây giờ cảm giác đã tốt hơn nhiều. Lần này thì ta rốt cuộc đã hiểu rõ, thì ra ta đã tỉnh lại như vậy. Tiểu bảo bối A Nam này quả thật là rất hung dữ, nàng lại có thể bóp lỗ mũi ta khiến cho ta không hít thở nổi.
Như vậy, chẳng lẽ thật sự
/152
|