Ta không có lựa chọn, ta biết rõ bất cứ người con nào của hoàng đế Đại Triệu cũng không thích hợp với ta. Hoặc là ta không thích hợp với bọn hắn.
Sống ở Lạc Kinh hai năm, cho dù ta có đần độn cỡ nào thì cũng từng nghe được không ít lời đồn đãi về các vị hoàng tử. Bậc hoàng tử vương tôn trong thiên hạ đều như vậy, đối với bọn họ mà nói, nữ nhân là thứ mà chỉ cần muốn là có thể bắt vào tay, đã từng gặp gỡ nhiều người thì tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn. Mà ta...
Ta tự ti mặc cảm.
Vốn là một công chúa, ta không nên nói như vậy.
Hơn nữa, ta cũng biết bản thân không hề xấu xí.
Khiến ta cảm thấy hổ thẹn chính là tính cách cùng với những kỹ năng nữ nhân mà ta có. Hai năm qua ta đã lén quan sát những nữ tử khác, nhờ đó mà phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào ta đã không còn giống những nữ nhân khác. Gay go nhất chính là ta không trang điểm, không ăn diện, cũng không biết làm nũng đòi hỏi.
Cho dù gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ cảm thấy xấu hổ nếu phải dùng đến những thủ đoạn của nữ nhân để đạt được mục đích.
Liên quan đến tính cách này của ta, Đặng Hương đã từng nói: Công chúa, với tính tình này thì ai có thể chịu đựng được ngươi!
Nhưng mà cho dù trên đời này không có ai chịu đựng được tính cách của ta thì Đặng Hương chắc chắn cũng có thể chịu đựng được. Ta không hề lo lắng về điều này.
Đặng Hương lén lút theo ta tới Lạc Kinh cũng đã hai năm rồi.
Khi đó, ta biết rõ hắn thích ta.
Đặng Hương là nhị ca của Đặng Vân, cũng là công tử của Đặng gia nổi danh ở Kim Lăng. Từ nhỏ ta đã quen biết hắn, không chỉ quen biết mà còn thường xuyên chơi cùng hắn. Khi đó, ở trong mắt ta, Đặng Hương chính là bằng hữu có tính tình tốt nhất, vì vậy ta gọi hắn là Hương ca ca. Hắn hơn ta mấy tuổi, luôn luôn kiên nhẫn hơn ta.
Ta cũng mơ hồ biết rằng phụ hoàng từng có ý định ghép cho ta và hắn ở cạnh nhau.
Nếu như tương lai A Nam đăng cơ, dù sao cũng phải có một nam tử nhân hậu khoan dung ở bên cạnh bầu bạn. Phụ hoàng và mẫu hậu đều đã từng nói như vậy: Mấy tên tiểu tử kia đều quá nóng tính, sợ là không cách nào sống hòa hợp với A Nam được.
Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng cảm thấy tính tình của ta không được tốt.
Chỉ là ta còn nhỏ tuổi, chuyện đăng cơ còn chưa quyết định, cho nên quan hệ giữa ta và Đặng Hương cũng chưa từng được nói toạc ra. Nhưng ta biết hắn rất tốt với ta. Thậm chí ngay cả lúc ta trở thành tù nhân, hắn cũng sẵn sàng buông tất cả mọi thứ, một mình theo ta tới Lạc Kinh.
Sau khi ta trốn tránh ở Lạc Kinh hai năm cũng có chút ý nghĩ muốn gả cho Đặng Hương, mặc kệ ta có yêu hắn hay không. Ta sợ rằng trên đời này không có người nào khác có thể đối tốt với ta giống như hắn.
Lâm vào hoàn cảnh này rồi, ta chỉ cần một người đối tốt với ta.
Nhưng mà không được.
Thái Tông hoàng đế nói với ta: Ngươi gả cho con trai ta, ổn định Đại Triệu, không chỉ gắn kết con dân hai miền nam bắc mà còn có thể giữ lại tính mạng Sở gia nhà ngươi.
Ta không ngốc, biết hắn nói vậy là có ý gì.
Hương ca ca của ta không có khả năng cứu được số mệnh của nhiều người như vậy.
Ta vẫn vì có thể tiếp tục sống sót mà cố gắng, mà Hương ca ca lại nói hắn chỉ vì một mình ta.
Ngày ta dự tiệc đó, lần đầu tiên Hương ca ca của ta uống say đến mê man. Từ đó về sau hắn tự xưng là Mính Hương tiên sinh. Coi như hắn không muốn thì cũng không thể làm gì khác.
Những kỹ năng còn lại của ta không đáng nhắc tới, ngày đó ta cải trang một khuôn mặt xấu xí đi dự tiệc, lại chạy không thoát khỏi một câu đầy miễn cưỡng của Nguyên Quân Diệu: Để ta cưới công chúa đi.
Ta không có sự lựa chọn, đành phải tuân theo vận mệnh khi Nguyên Quân Diệu đã chọn ta. Đối với ta mà nói thì chọn ai cũng không có gì khác nhau, ít nhất thì Nguyên Quân Diệu xem ra vẫn là người tốt.
Nhưng Thái Tông hoàng đế lại đặc biệt vui mừng: Ta sớm đã biết Diệu Nhi đúng là người ngốc thì có phúc của người ngốc. Hắn lại có thể nói như vậy, nhưng vẫn hy vọng ta có thể gây ảnh hưởng đến con trai của hắn: So với những đứa con khác của ta thì Diệu Nhi hơi nhạy cảm hơn một chút, nhưng hắn sẽ trở thành một vị vua nhân từ.
Ta không biết vì sao Nguyên Quân Diệu lại muốn lấy ta, là thương hại ta hay là vì không chịu được sự thúc giục của phụ hoàng hắn. Rõ ràng hắn đã có mỹ nhân Phùng Yên Nhi nổi danh khắp Lạc Kinh, thế nhưng lại vẫn muốn cưới ta!
Đối với chuyện này ta không hề cảm kích, bởi vì ta nhìn ra hắn đối với ta là trông mặt mà bắt hình dong, không hài lòng vì khuôn mặt không đủ xinh đẹp của ta trong yến tiệc. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn vào mặt ta, lập tức tin là thật, nhưng vẫn vẫy tay rộng lượng nói với ta: Mấy trắc phi của ta đều không xinh đẹp, không sao cả, ta vẫn sẽ nuôi các ngươi.
Chẳng lẽ hắn cho rằng nữ nhân gả cho nam nhân chỉ vì có cơm ăn sao?
Chỉ là điều này đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao thì chẳng phải là hoàng tử như bọn hắn đều thê thiếp đầy nhà sao. Ít nhất Nguyên Quân Diệu vẫn có một ưu điểm - chính là càng nhìn gần càng có vẻ đẹp trai hơn!
Ta sợ nam nhân sẽ vì diện mạo của ta mà cưới ta, nhưng bản thân ta lại trông mặt mà bắt hình dong đối với nam nhân.
Ngay ngày đầu tiên sau khi gả cho Nguyên Quân Diệu, ta liền biết ta đấu không lại những nữ nhân bên người hắn.
Trước giờ ta không ở chung với nữ nhân, lúc nhìn thấy một đoàn nữ nhân đáy thắt lưng ong bên người Nguyên Quân Diệu, ta chỉ biết ngẩn người. Cả đời này nữ nhân duy nhất mà ta từng gần gũi chỉ có mẫu hậu. Mà mẫu hậu là người vợ duy nhất của phụ hoàng, người cũng chưa từng trải qua cảnh tranh giành tình cảm với nữ nhân khác.
Huống hồ ta vừa vào cửa đã chọc giận Nguyên Quân Diệu: Ngươi không phải Nam Hương công chúa! Hắn nói: Ngày đó ở trong yến tiệc dáng vẻ ngươi không phải là như thế này!
Ta không phản bác được.
Sau khi bỏ đi lớp cải trang bên ngoài, diện mạo của ta lại trở lại như trước, hắn lại càng tức giận: Nguyên gia không xứng với Nam Hương công chúa cao quý xinh đẹp, nếu đã không muốn thì nói thẳng ra, hà tất gì phải hạ mình cầu xin! Hắn nhìn thấu ta, cũng không thông cảm cho ta.
Lại còn có Phùng Yên Nhi ở bên cạnh nói: Thật không nghĩ tới, Nam Hương công chúa cũng biết gạt người.
Nguyên Quân Diệu phẩy tay áo bỏ đi.
Lòng tự trọng của hắn cứ như vậy mà bị tổn hại, quả nhiên là nhạy cảm như lời phụ hoàng của hắn nói.
Ta không cách nào gây ảnh hưởng tới hắn, bởi vì hắn đối với
Sống ở Lạc Kinh hai năm, cho dù ta có đần độn cỡ nào thì cũng từng nghe được không ít lời đồn đãi về các vị hoàng tử. Bậc hoàng tử vương tôn trong thiên hạ đều như vậy, đối với bọn họ mà nói, nữ nhân là thứ mà chỉ cần muốn là có thể bắt vào tay, đã từng gặp gỡ nhiều người thì tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn. Mà ta...
Ta tự ti mặc cảm.
Vốn là một công chúa, ta không nên nói như vậy.
Hơn nữa, ta cũng biết bản thân không hề xấu xí.
Khiến ta cảm thấy hổ thẹn chính là tính cách cùng với những kỹ năng nữ nhân mà ta có. Hai năm qua ta đã lén quan sát những nữ tử khác, nhờ đó mà phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào ta đã không còn giống những nữ nhân khác. Gay go nhất chính là ta không trang điểm, không ăn diện, cũng không biết làm nũng đòi hỏi.
Cho dù gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ cảm thấy xấu hổ nếu phải dùng đến những thủ đoạn của nữ nhân để đạt được mục đích.
Liên quan đến tính cách này của ta, Đặng Hương đã từng nói: Công chúa, với tính tình này thì ai có thể chịu đựng được ngươi!
Nhưng mà cho dù trên đời này không có ai chịu đựng được tính cách của ta thì Đặng Hương chắc chắn cũng có thể chịu đựng được. Ta không hề lo lắng về điều này.
Đặng Hương lén lút theo ta tới Lạc Kinh cũng đã hai năm rồi.
Khi đó, ta biết rõ hắn thích ta.
Đặng Hương là nhị ca của Đặng Vân, cũng là công tử của Đặng gia nổi danh ở Kim Lăng. Từ nhỏ ta đã quen biết hắn, không chỉ quen biết mà còn thường xuyên chơi cùng hắn. Khi đó, ở trong mắt ta, Đặng Hương chính là bằng hữu có tính tình tốt nhất, vì vậy ta gọi hắn là Hương ca ca. Hắn hơn ta mấy tuổi, luôn luôn kiên nhẫn hơn ta.
Ta cũng mơ hồ biết rằng phụ hoàng từng có ý định ghép cho ta và hắn ở cạnh nhau.
Nếu như tương lai A Nam đăng cơ, dù sao cũng phải có một nam tử nhân hậu khoan dung ở bên cạnh bầu bạn. Phụ hoàng và mẫu hậu đều đã từng nói như vậy: Mấy tên tiểu tử kia đều quá nóng tính, sợ là không cách nào sống hòa hợp với A Nam được.
Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng cảm thấy tính tình của ta không được tốt.
Chỉ là ta còn nhỏ tuổi, chuyện đăng cơ còn chưa quyết định, cho nên quan hệ giữa ta và Đặng Hương cũng chưa từng được nói toạc ra. Nhưng ta biết hắn rất tốt với ta. Thậm chí ngay cả lúc ta trở thành tù nhân, hắn cũng sẵn sàng buông tất cả mọi thứ, một mình theo ta tới Lạc Kinh.
Sau khi ta trốn tránh ở Lạc Kinh hai năm cũng có chút ý nghĩ muốn gả cho Đặng Hương, mặc kệ ta có yêu hắn hay không. Ta sợ rằng trên đời này không có người nào khác có thể đối tốt với ta giống như hắn.
Lâm vào hoàn cảnh này rồi, ta chỉ cần một người đối tốt với ta.
Nhưng mà không được.
Thái Tông hoàng đế nói với ta: Ngươi gả cho con trai ta, ổn định Đại Triệu, không chỉ gắn kết con dân hai miền nam bắc mà còn có thể giữ lại tính mạng Sở gia nhà ngươi.
Ta không ngốc, biết hắn nói vậy là có ý gì.
Hương ca ca của ta không có khả năng cứu được số mệnh của nhiều người như vậy.
Ta vẫn vì có thể tiếp tục sống sót mà cố gắng, mà Hương ca ca lại nói hắn chỉ vì một mình ta.
Ngày ta dự tiệc đó, lần đầu tiên Hương ca ca của ta uống say đến mê man. Từ đó về sau hắn tự xưng là Mính Hương tiên sinh. Coi như hắn không muốn thì cũng không thể làm gì khác.
Những kỹ năng còn lại của ta không đáng nhắc tới, ngày đó ta cải trang một khuôn mặt xấu xí đi dự tiệc, lại chạy không thoát khỏi một câu đầy miễn cưỡng của Nguyên Quân Diệu: Để ta cưới công chúa đi.
Ta không có sự lựa chọn, đành phải tuân theo vận mệnh khi Nguyên Quân Diệu đã chọn ta. Đối với ta mà nói thì chọn ai cũng không có gì khác nhau, ít nhất thì Nguyên Quân Diệu xem ra vẫn là người tốt.
Nhưng Thái Tông hoàng đế lại đặc biệt vui mừng: Ta sớm đã biết Diệu Nhi đúng là người ngốc thì có phúc của người ngốc. Hắn lại có thể nói như vậy, nhưng vẫn hy vọng ta có thể gây ảnh hưởng đến con trai của hắn: So với những đứa con khác của ta thì Diệu Nhi hơi nhạy cảm hơn một chút, nhưng hắn sẽ trở thành một vị vua nhân từ.
Ta không biết vì sao Nguyên Quân Diệu lại muốn lấy ta, là thương hại ta hay là vì không chịu được sự thúc giục của phụ hoàng hắn. Rõ ràng hắn đã có mỹ nhân Phùng Yên Nhi nổi danh khắp Lạc Kinh, thế nhưng lại vẫn muốn cưới ta!
Đối với chuyện này ta không hề cảm kích, bởi vì ta nhìn ra hắn đối với ta là trông mặt mà bắt hình dong, không hài lòng vì khuôn mặt không đủ xinh đẹp của ta trong yến tiệc. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn vào mặt ta, lập tức tin là thật, nhưng vẫn vẫy tay rộng lượng nói với ta: Mấy trắc phi của ta đều không xinh đẹp, không sao cả, ta vẫn sẽ nuôi các ngươi.
Chẳng lẽ hắn cho rằng nữ nhân gả cho nam nhân chỉ vì có cơm ăn sao?
Chỉ là điều này đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao thì chẳng phải là hoàng tử như bọn hắn đều thê thiếp đầy nhà sao. Ít nhất Nguyên Quân Diệu vẫn có một ưu điểm - chính là càng nhìn gần càng có vẻ đẹp trai hơn!
Ta sợ nam nhân sẽ vì diện mạo của ta mà cưới ta, nhưng bản thân ta lại trông mặt mà bắt hình dong đối với nam nhân.
Ngay ngày đầu tiên sau khi gả cho Nguyên Quân Diệu, ta liền biết ta đấu không lại những nữ nhân bên người hắn.
Trước giờ ta không ở chung với nữ nhân, lúc nhìn thấy một đoàn nữ nhân đáy thắt lưng ong bên người Nguyên Quân Diệu, ta chỉ biết ngẩn người. Cả đời này nữ nhân duy nhất mà ta từng gần gũi chỉ có mẫu hậu. Mà mẫu hậu là người vợ duy nhất của phụ hoàng, người cũng chưa từng trải qua cảnh tranh giành tình cảm với nữ nhân khác.
Huống hồ ta vừa vào cửa đã chọc giận Nguyên Quân Diệu: Ngươi không phải Nam Hương công chúa! Hắn nói: Ngày đó ở trong yến tiệc dáng vẻ ngươi không phải là như thế này!
Ta không phản bác được.
Sau khi bỏ đi lớp cải trang bên ngoài, diện mạo của ta lại trở lại như trước, hắn lại càng tức giận: Nguyên gia không xứng với Nam Hương công chúa cao quý xinh đẹp, nếu đã không muốn thì nói thẳng ra, hà tất gì phải hạ mình cầu xin! Hắn nhìn thấu ta, cũng không thông cảm cho ta.
Lại còn có Phùng Yên Nhi ở bên cạnh nói: Thật không nghĩ tới, Nam Hương công chúa cũng biết gạt người.
Nguyên Quân Diệu phẩy tay áo bỏ đi.
Lòng tự trọng của hắn cứ như vậy mà bị tổn hại, quả nhiên là nhạy cảm như lời phụ hoàng của hắn nói.
Ta không cách nào gây ảnh hưởng tới hắn, bởi vì hắn đối với
/152
|