Ta không ngờ A Nam lại kịch liệt phản kháng, ta cũng chỉ là ôm nàng một chút, muốn sờ mặt nàng mà thôi. Trước kia ta trêu chọc như vậy A Nam đều để cho ta tùy ý.
Tay của ta dính một ít thuốc mỡ. Hàm răng nhỏ sắc bén của nàng không hề chần chừ, cắn xuống cánh tay ta.
Ta kêu to một tiếng, sợ là tiếng thét chói tai đến mức có thể xốc cả mái nhà, khiến cả hoàng cung đều tỉnh giấc.
Cũng may, ta vừa kêu thì A Nam liền nhả ra, lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn ta.
Như Ý và A Qua vọt vào.
Ta vẫy tay giậm chân: Đưa cho ta chiếc khăn. Ta hô to.
Như Ý nhanh nhẹn, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, đi lên kéo tay ta, muốn nhìn xem tay ta rốt cuộc như thế nào. Ta dùng một tay vội vàng đoạt lấy khăn.
Đuổi hai đứa nhóc không rõ sự tình đi, ta kéo A Nam đang trốn trong góc tường ra ngoài.
Đừng nhìn ta như vậy. Ta nói: Lại ôm A Nam vào trong ngực lần nữa, nàng trốn không thoát đâu! Ta bất chấp A Nam giãy giụa trong ngực ta, vững vàng ôm chặt khuôn mặt nàng trong ngực ta: Bây giờ để cho ta nhìn một chút, vết thương chảy nhiều máu như vậy rốt cuộc là có dạng gì. Ta dùng khăn nhẹ nhàng lau thuốc mỡ trên mặt A Nam, thứ thuốc có mùi khó ngửi như vậy mà A Nam cũng có thể bôi lên mặt được.
A Nam vẫn giùng giằng, cọ rất nhiều thuốc mỡ lên vạt áo ta. Nhưng thân thể gầy teo của nàng làm sao có thể là đối thủ của ta. Tay của ta đi qua nơi nào đều lau sạch thuốc mỡ nơi đó, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của A Nam.
Ta vứt khăn đi, lui về phía sau mấy bước, nhìn kỹ mặt A Nam.
A Nam trừng to mắt nhìn ta chằm chằm.
Trên mặt A Nam không hề nhìn ra vết thương, vẫn trơn mịn hệt như trước kia. Thế nhưng ta vẫn không yên lòng, xoay người định đi đến đầu giường lấy đèn, nhìn kỹ mặt nàng một lần nữa.
A Nam ở phía sau lưng ta đột nhiên đẩy một cái, khiến ta ngã thẳng xuống giường: Ta không bị thương! Nàng lớn tiếng nói: Ta lừa gạt ngươi! Nói xong thì tức giận, xoay người muốn rời đi.
Ta dứt khoát nằm trên giường cười: Đừng ra ngoài, đi ra ngoài thì mọi người liền đều biết nàng không hề bị thương.
A Nam dừng lại, oán giận nhìn ta chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, không biết do vừa rồi ta lau hay là do tức giận.
Ta đã nói rồi, rõ ràng ta cảm thấy mũi kiếm vẫn còn cách khá xa mặt nàng. Ta có chút đắc ý: Võ công của ta mặc dù không phải là kiệt xuất trong thiên hạ, thế nhưng cũng không đến nỗi kém như vậy. Ta suy nghĩ một chút: Vậy máu khi đó là như thế nào?
Ánh mắt A Nam phản chiếu lại ánh đèn: Nước ép lựu. Lừa gạt ta, hại ta ăn năn day dứt lâu như vậy, nàng cũng không hề ngượng ngùng chút nào mà hoàn toàn ngược lại, còn có chút đắc ý. Mỗi lần như thế này, A Nam luôn có dáng vẻ giảo hoạt lại đắc ý, ta vừa yêu vừa hận.
Nàng lại có thể chuẩn bị thứ này đến gặp ta! Ta đột nhiên nhớ tới, hỏi: Nàng đã biết trước Phùng Yên Nhi muốn làm gì sao?
A Nam nâng cằm, cười nhạt một tiếng: Vị Thục phi kia của hoàng thượng cũng không phải là lần đầu tiên muốn hại ta. Đừng quên hiện tại ta chính là người quản lý mọi chuyện trong cung, Phùng gia phái người vào cung, làm sao ta có thể không biết. Bất kể họ Phùng kia muốn làm gì, ta đã sớm nghĩ xong, lần này không thấy máu thì sẽ không bỏ qua. Sắc mặt A Nam ảm đạm: Chỉ là ta không nghĩ tới, người ra tay với ta lại là hoàng thượng. Giọng của nàng cũng nhỏ dần, sau đó lại thêm phần khổ sở, dần biến thành lẩm bẩm một mình: Thật ra thì ta nên sớm nghĩ tới, hoàng thượng có thể ra tay một lần, sớm muộn cũng sẽ có lần thứ hai.
Không phải như thế! Ta lập tức nhảy lên, liếc mắt nhìn cái trán của A Nam, lại rụt người trở lại: A Nam nghĩ đi đâu vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm tổn thương nàng.
Thật sự là cho tới bây giờ ta chưa từng muốn làm A Nam bị thương, đối với ta mà nói, chuyện đáng hối hận nhất ở kiếp trước chính là không đối xử tốt với A Nam, không nhận ra A Nam là một nữ nhân tốt. Đời này, có lẽ ta cũng không làm tốt được nhiều việc, nhưng ít nhất ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, cho dù mắc ngàn lỗi vạn lỗi thì có một việc ta cũng không được sai lầm lần nữa, đó chính là không thể có lỗi với A Nam. Ta không thể để cho nữ nhân đã đưa cánh tay gầy teo ra đẩy chiếc xe chở thi thể của ta trong bão tuyết phải thất vọng.
A Nam? Ta thử thăm dò gọi nàng: Nàng sẽ không cho là ta thay lòng chứ? Ta cẩn thận quan sát sắc mặt A Nam: A Nam?
Sắc mặt A Nam vẫn không hề thay đổi, nàng cũng đứng im nhìn ta.
Hoàng thượng muốn lấy được cái gì từ chỗ Thục phi? Nàng hỏi. Giọng điệu là bàn chính sự, ta không nghe ra cảm xúc của nàng.
Ta âm thầm thở ra một hơi: Một người. Ta nói: Ta vẫn muốn truy tìm tung tích một
Tay của ta dính một ít thuốc mỡ. Hàm răng nhỏ sắc bén của nàng không hề chần chừ, cắn xuống cánh tay ta.
Ta kêu to một tiếng, sợ là tiếng thét chói tai đến mức có thể xốc cả mái nhà, khiến cả hoàng cung đều tỉnh giấc.
Cũng may, ta vừa kêu thì A Nam liền nhả ra, lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn ta.
Như Ý và A Qua vọt vào.
Ta vẫy tay giậm chân: Đưa cho ta chiếc khăn. Ta hô to.
Như Ý nhanh nhẹn, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, đi lên kéo tay ta, muốn nhìn xem tay ta rốt cuộc như thế nào. Ta dùng một tay vội vàng đoạt lấy khăn.
Đuổi hai đứa nhóc không rõ sự tình đi, ta kéo A Nam đang trốn trong góc tường ra ngoài.
Đừng nhìn ta như vậy. Ta nói: Lại ôm A Nam vào trong ngực lần nữa, nàng trốn không thoát đâu! Ta bất chấp A Nam giãy giụa trong ngực ta, vững vàng ôm chặt khuôn mặt nàng trong ngực ta: Bây giờ để cho ta nhìn một chút, vết thương chảy nhiều máu như vậy rốt cuộc là có dạng gì. Ta dùng khăn nhẹ nhàng lau thuốc mỡ trên mặt A Nam, thứ thuốc có mùi khó ngửi như vậy mà A Nam cũng có thể bôi lên mặt được.
A Nam vẫn giùng giằng, cọ rất nhiều thuốc mỡ lên vạt áo ta. Nhưng thân thể gầy teo của nàng làm sao có thể là đối thủ của ta. Tay của ta đi qua nơi nào đều lau sạch thuốc mỡ nơi đó, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của A Nam.
Ta vứt khăn đi, lui về phía sau mấy bước, nhìn kỹ mặt A Nam.
A Nam trừng to mắt nhìn ta chằm chằm.
Trên mặt A Nam không hề nhìn ra vết thương, vẫn trơn mịn hệt như trước kia. Thế nhưng ta vẫn không yên lòng, xoay người định đi đến đầu giường lấy đèn, nhìn kỹ mặt nàng một lần nữa.
A Nam ở phía sau lưng ta đột nhiên đẩy một cái, khiến ta ngã thẳng xuống giường: Ta không bị thương! Nàng lớn tiếng nói: Ta lừa gạt ngươi! Nói xong thì tức giận, xoay người muốn rời đi.
Ta dứt khoát nằm trên giường cười: Đừng ra ngoài, đi ra ngoài thì mọi người liền đều biết nàng không hề bị thương.
A Nam dừng lại, oán giận nhìn ta chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, không biết do vừa rồi ta lau hay là do tức giận.
Ta đã nói rồi, rõ ràng ta cảm thấy mũi kiếm vẫn còn cách khá xa mặt nàng. Ta có chút đắc ý: Võ công của ta mặc dù không phải là kiệt xuất trong thiên hạ, thế nhưng cũng không đến nỗi kém như vậy. Ta suy nghĩ một chút: Vậy máu khi đó là như thế nào?
Ánh mắt A Nam phản chiếu lại ánh đèn: Nước ép lựu. Lừa gạt ta, hại ta ăn năn day dứt lâu như vậy, nàng cũng không hề ngượng ngùng chút nào mà hoàn toàn ngược lại, còn có chút đắc ý. Mỗi lần như thế này, A Nam luôn có dáng vẻ giảo hoạt lại đắc ý, ta vừa yêu vừa hận.
Nàng lại có thể chuẩn bị thứ này đến gặp ta! Ta đột nhiên nhớ tới, hỏi: Nàng đã biết trước Phùng Yên Nhi muốn làm gì sao?
A Nam nâng cằm, cười nhạt một tiếng: Vị Thục phi kia của hoàng thượng cũng không phải là lần đầu tiên muốn hại ta. Đừng quên hiện tại ta chính là người quản lý mọi chuyện trong cung, Phùng gia phái người vào cung, làm sao ta có thể không biết. Bất kể họ Phùng kia muốn làm gì, ta đã sớm nghĩ xong, lần này không thấy máu thì sẽ không bỏ qua. Sắc mặt A Nam ảm đạm: Chỉ là ta không nghĩ tới, người ra tay với ta lại là hoàng thượng. Giọng của nàng cũng nhỏ dần, sau đó lại thêm phần khổ sở, dần biến thành lẩm bẩm một mình: Thật ra thì ta nên sớm nghĩ tới, hoàng thượng có thể ra tay một lần, sớm muộn cũng sẽ có lần thứ hai.
Không phải như thế! Ta lập tức nhảy lên, liếc mắt nhìn cái trán của A Nam, lại rụt người trở lại: A Nam nghĩ đi đâu vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm tổn thương nàng.
Thật sự là cho tới bây giờ ta chưa từng muốn làm A Nam bị thương, đối với ta mà nói, chuyện đáng hối hận nhất ở kiếp trước chính là không đối xử tốt với A Nam, không nhận ra A Nam là một nữ nhân tốt. Đời này, có lẽ ta cũng không làm tốt được nhiều việc, nhưng ít nhất ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, cho dù mắc ngàn lỗi vạn lỗi thì có một việc ta cũng không được sai lầm lần nữa, đó chính là không thể có lỗi với A Nam. Ta không thể để cho nữ nhân đã đưa cánh tay gầy teo ra đẩy chiếc xe chở thi thể của ta trong bão tuyết phải thất vọng.
A Nam? Ta thử thăm dò gọi nàng: Nàng sẽ không cho là ta thay lòng chứ? Ta cẩn thận quan sát sắc mặt A Nam: A Nam?
Sắc mặt A Nam vẫn không hề thay đổi, nàng cũng đứng im nhìn ta.
Hoàng thượng muốn lấy được cái gì từ chỗ Thục phi? Nàng hỏi. Giọng điệu là bàn chính sự, ta không nghe ra cảm xúc của nàng.
Ta âm thầm thở ra một hơi: Một người. Ta nói: Ta vẫn muốn truy tìm tung tích một
/152
|