Với tính khí của ta, đến nước này, dù trên thực tế nhát như chuột thì lúc này cũng phải cứng rắn ra vẻ hảo hán, nói một chữ dám .
Cho nên ta cho là A Nam sẽ thoải mái đồng ý đến bất cứ chỗ quỷ bí nào để nhận độc câu hôn.
Nhưng A Nam chính là A Nam, nàng vĩnh viễn sẽ không thuận theo lẽ thông thường: Ta vốn nhát gan, phu nhân đừng dọa ta. Nàng nói: Mấy chỗ lộn xộn ta đều không dám đi. Hơn nữa ta cũng không thể đến mấy nơi cách hoàng cung quá xa. Lỡ may bị người trong cung phát hiện ra thì không phải là chuyện đùa. Nàng có vẻ hết sức cẩn thận, giống như dáng vẻ thường thấy của một cung nữ trong cung. Đây rõ ràng là thái độ mà Bạch Thược nên có.
Lý phu nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà cười lên: Cô nương ở trong cung cũng coi là vật trong tay người khác, làm sao lại sợ phải gánh tránh nhiệm như thế này.
Bằng không để ta đi. Ta vội vàng giành lấy chuyện này vào người: Ta cũng không nhịn được có hứng thú với kế hoạch của cô nương này, có lẽ có thể giúp một tay.
Lý phu nhân nằm trong ngực ta, dường như rất thoải mái, nàng ta nheo nửa mắt, giống như đang ẩn nấp, lại cũng giống như đang dương dương tự đắc: Công tử thật sự là rất nhiệt tình. Nàng ta dường như có chút giễu cợt: Chỉ là, Bạch Thược cô nương không muốn gánh tránh nhiệm, ta cũng không muốn. Nếu lúc này ta nói cho cô nương biết đến chỗ nào để lấy độc câu hôn, ai biết cô nương có lập bẫy hại ta hay không.
Vậy ngươi muốn như thế nào? A Nam hết sức đề phòng.
Lý phu nhân ở trong ngực ta trầm tư chốc lát, cố ý cọ tới cọ lui. Điều này càng làm cho ta không chịu nổi. Ta nhìn A Nam bằng ánh mắt cầu cứu, A Nam lạnh nhạt nhìn lại, không hề có ý đồng tình.
Nhìn qua thì là để cho ta tự làm tự chịu.
Lý phu nhân lại cười khanh khách: Như vậy đi, ngày mai cô nương hãy đến cửa trường thi. Nhằm vào lúc bắt đầu mở kỳ thi, ở cửa chắc chắn có rất nhiều người. Cô nương không cần sợ, người của ta cũng dễ dàng ẩn núp. Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ đối với cô nương, cô nương nhớ cắm một đóa hoa thược dược màu trắng lên trâm cài tóc là được.
Hoa thược dược màu trắng?
Đúng vậy, đây không phải là tên do Sầm Tiểu Ngọc ban thưởng cho ngươi sau khi ngươi vào cung sao? Lý phu nhân cười càng lợi hại hơn, có lẽ là bởi vì nàng ta nói ra khuê danh của mẫu hậu.
Đây chỉ là cái tên mà thôi. Kiếm đâu ra hoa thược dược màu trắng chứ! A Nam tỏ vẻ bất mãn.
Nghe nói nữ nhân Sầm Tiểu Ngọc kia hiện giờ ở trong cung rất đắc ý, chuyên thích mấy thứ đồ nhiều màu sắc. Lý phu nhân dường như là nặn ra từng chữ từ kẽ răng: Ngay cả một đám mèo cũng đều nhuộm màu, phẩm vị của nàng ta còn tục hơn cả ngày xưa rồi. Trong sân của nàng ta có trồng một bụi thược dược trắng, mấy ngày nay đang nở hoa.
Trong lòng ta rét lạnh, ngay cả những chuyện vụn vặt trong cung mà nữ nhân này cũng biết, nhìn qua thì nàng ta vẫn đang chú ý đến động tĩnh trong cung, thậm chí là rất để ý đến mẫu hậu. Chuyện đã hai mươi mấy năm rồi, có thể có bao nhiêu thù hận chứ, chuyện này thật sự làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Ngươi đến chỗ Sầm Tiểu Ngọc hái một bông thược dược màu trắng mang đến, ta sẽ lập tức tin rằng ngươi không lừa gạt ta. Đây cũng là cách ngươi bày tỏ thành ý. Lúc này Lý phu nhân nói chuyện tuyệt không cười tiếng nào.
A Nam trầm mặc. Ta vội vàng nháy mắt với nàng, ta có thể giúp nàng đi hái thược dược trắng.
Ta gài trâm gắn thược dược trắng chờ ở đó là có thể lấy được thuốc sao? A Nam có chút không tin.
Chỉ cần đứng ở đó là được.
A Nam vừa suy nghĩ vừa gật đầu: Ta chỉ đứng một lúc. A Nam đồng ý với nữ nhân kia.
Ta nghĩ ngày đó ta cũng có thể đi, một là để bảo vệ A Nam, hai là truy tìm tung tích người có độc câu hôn đó.
Vị công tử này. Lý phu nhân ở trong ngực ta xoay người, trở thành nằm trong lòng ta, nàng ta ngửa đầu nhìn ta, hình như còn có chút dáng vẻ giống hệt thiếu nữ đang ngượng ngùng. Nhưng ta lại một lần nữa phát hiện ra rốt cuộc thì năm tháng không tha cho ai cả, tư thế nàng ta giãy dụa đã không còn mềm mại, vòng eo cũng không đủ linh hoạt, sự già nua của năm tháng
Cho nên ta cho là A Nam sẽ thoải mái đồng ý đến bất cứ chỗ quỷ bí nào để nhận độc câu hôn.
Nhưng A Nam chính là A Nam, nàng vĩnh viễn sẽ không thuận theo lẽ thông thường: Ta vốn nhát gan, phu nhân đừng dọa ta. Nàng nói: Mấy chỗ lộn xộn ta đều không dám đi. Hơn nữa ta cũng không thể đến mấy nơi cách hoàng cung quá xa. Lỡ may bị người trong cung phát hiện ra thì không phải là chuyện đùa. Nàng có vẻ hết sức cẩn thận, giống như dáng vẻ thường thấy của một cung nữ trong cung. Đây rõ ràng là thái độ mà Bạch Thược nên có.
Lý phu nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà cười lên: Cô nương ở trong cung cũng coi là vật trong tay người khác, làm sao lại sợ phải gánh tránh nhiệm như thế này.
Bằng không để ta đi. Ta vội vàng giành lấy chuyện này vào người: Ta cũng không nhịn được có hứng thú với kế hoạch của cô nương này, có lẽ có thể giúp một tay.
Lý phu nhân nằm trong ngực ta, dường như rất thoải mái, nàng ta nheo nửa mắt, giống như đang ẩn nấp, lại cũng giống như đang dương dương tự đắc: Công tử thật sự là rất nhiệt tình. Nàng ta dường như có chút giễu cợt: Chỉ là, Bạch Thược cô nương không muốn gánh tránh nhiệm, ta cũng không muốn. Nếu lúc này ta nói cho cô nương biết đến chỗ nào để lấy độc câu hôn, ai biết cô nương có lập bẫy hại ta hay không.
Vậy ngươi muốn như thế nào? A Nam hết sức đề phòng.
Lý phu nhân ở trong ngực ta trầm tư chốc lát, cố ý cọ tới cọ lui. Điều này càng làm cho ta không chịu nổi. Ta nhìn A Nam bằng ánh mắt cầu cứu, A Nam lạnh nhạt nhìn lại, không hề có ý đồng tình.
Nhìn qua thì là để cho ta tự làm tự chịu.
Lý phu nhân lại cười khanh khách: Như vậy đi, ngày mai cô nương hãy đến cửa trường thi. Nhằm vào lúc bắt đầu mở kỳ thi, ở cửa chắc chắn có rất nhiều người. Cô nương không cần sợ, người của ta cũng dễ dàng ẩn núp. Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ đối với cô nương, cô nương nhớ cắm một đóa hoa thược dược màu trắng lên trâm cài tóc là được.
Hoa thược dược màu trắng?
Đúng vậy, đây không phải là tên do Sầm Tiểu Ngọc ban thưởng cho ngươi sau khi ngươi vào cung sao? Lý phu nhân cười càng lợi hại hơn, có lẽ là bởi vì nàng ta nói ra khuê danh của mẫu hậu.
Đây chỉ là cái tên mà thôi. Kiếm đâu ra hoa thược dược màu trắng chứ! A Nam tỏ vẻ bất mãn.
Nghe nói nữ nhân Sầm Tiểu Ngọc kia hiện giờ ở trong cung rất đắc ý, chuyên thích mấy thứ đồ nhiều màu sắc. Lý phu nhân dường như là nặn ra từng chữ từ kẽ răng: Ngay cả một đám mèo cũng đều nhuộm màu, phẩm vị của nàng ta còn tục hơn cả ngày xưa rồi. Trong sân của nàng ta có trồng một bụi thược dược trắng, mấy ngày nay đang nở hoa.
Trong lòng ta rét lạnh, ngay cả những chuyện vụn vặt trong cung mà nữ nhân này cũng biết, nhìn qua thì nàng ta vẫn đang chú ý đến động tĩnh trong cung, thậm chí là rất để ý đến mẫu hậu. Chuyện đã hai mươi mấy năm rồi, có thể có bao nhiêu thù hận chứ, chuyện này thật sự làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Ngươi đến chỗ Sầm Tiểu Ngọc hái một bông thược dược màu trắng mang đến, ta sẽ lập tức tin rằng ngươi không lừa gạt ta. Đây cũng là cách ngươi bày tỏ thành ý. Lúc này Lý phu nhân nói chuyện tuyệt không cười tiếng nào.
A Nam trầm mặc. Ta vội vàng nháy mắt với nàng, ta có thể giúp nàng đi hái thược dược trắng.
Ta gài trâm gắn thược dược trắng chờ ở đó là có thể lấy được thuốc sao? A Nam có chút không tin.
Chỉ cần đứng ở đó là được.
A Nam vừa suy nghĩ vừa gật đầu: Ta chỉ đứng một lúc. A Nam đồng ý với nữ nhân kia.
Ta nghĩ ngày đó ta cũng có thể đi, một là để bảo vệ A Nam, hai là truy tìm tung tích người có độc câu hôn đó.
Vị công tử này. Lý phu nhân ở trong ngực ta xoay người, trở thành nằm trong lòng ta, nàng ta ngửa đầu nhìn ta, hình như còn có chút dáng vẻ giống hệt thiếu nữ đang ngượng ngùng. Nhưng ta lại một lần nữa phát hiện ra rốt cuộc thì năm tháng không tha cho ai cả, tư thế nàng ta giãy dụa đã không còn mềm mại, vòng eo cũng không đủ linh hoạt, sự già nua của năm tháng
/152
|