Nhị ca ở lại, hắn ngồi ở chỗ đó, hai bàn tay to nắm chặt ly rượu nhỏ, dáng vẻ rất buồn cười.
Ta đi xuống, ngồi vào chỗ đối diện hắn.
Hoàng thượng biết? Nhị ca buồn buồn nói.
Ta thực sự đang nhìn chằm chằm nhị ca, cho nên cũng lười phủ nhận: Nên như thế nào thì cứ như thế đó, trẫm biết lúc này nhị ca rất khó xử. Người khác nói gì nhị ca đừng để trong lòng. Trẫm mời nhị ca giám sát khoa thi năm nay chính là để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi. Văn võ hai khoa, mười năm mới chờ đến được cơ hội lần này, đã có gần một vạn sĩ tử vào kinh dự thi. Trẫm không cần nghĩ cũng biết là tình hình như thế nào. Nghe nói lữ quán trong kinh đều đã không còn giường trống, kỹ viện miếu tự cũng đều đã chật kín. Những người xin yết kiến các bậc quan viên nhiều đến mức có thể đạp đổ ngưỡng cửa trước nhà. Nhị ca ở đó có muốn cũng không yên được.
Nói đến đây, ta dừng lại.
Nhị ca liền có chút khẩn trương: Lúc đầu ta thực sự có tiếp đãi vài vị khách, chẳng qua là cảm thấy một mực không gặp cũng không tốt lắm. Huống hồ ta lại thường lui tới uống rượu cùng Đặng tiểu tướng quân. Nhưng về sau hoàng thượng lại tuyên bố muốn ta giám sát kỳ thi mùa xuân năm nay, ta liền biết thiệt hơn, không dám gặp những người đó.
Ta cười: Cho nên nhị ca đắc tội Phùng đại tướng quân?
Nhị ca lúng túng: Chẳng qua là hôm qua ta từ chối không cho huynh đệ Phùng gia vào cửa. Nhị ca nói: Dù sao thiếu công tử nhà hắn cũng muốn tham gia khoa thi này.
Đúng vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ tới tìm nhị ca trước. Đến bây giờ ta vẫn không công bố đề thi, Võ Hiếu Giai cũng chỉ mới đi được nửa đường, Tưởng Tiệp thì đóng cửa từ chối tiếp khách. Hiện giờ bọn họ không có chỗ để xuống tay.
Ta đứng lên, đi lại trong đại điện. Nhị ca khẩn trương nhìn ta: Ta cùng với Phùng... Phùng gia tiểu thư cũng không.... Hắn cho là ta đang ám chỉ cái gì đó.
Ta đi tới vỗ vai nhị ca: Biết! Ta cười lên, thật ra thì nhị ca may mắn hơn ta, dính vào loại nữ nhân Phùng Yên Nhi kia không phải là chuyện gì tốt: Hôm nay giữ nhị ca lại, thật ra là muốn hỏi thăm về một nữ nhân khác. Nhị ca còn nhớ trước kia trong cung ở Kim Lăng có một vị Lý phu nhân? Ta nhớ là lúc đầu nhị ca và phụ hoàng cùng nhau vào Sở cung trước.
Đúng vậy, là ta vào Sở cung trước. Nhị ca vội thừa nhận: Nhưng ta không nhớ rõ có vị Lý phu nhân nào không. Khi đó phụ hoàng nói, những nữ nhân kia đều là họa thủy... Nhị ca không nói hết, trầm tư hồi lâu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng rực.
Lần này nhị ca trở lại, ta vốn tưởng rằng nhị ca cẩn trọng dè dặt hơn, chứng tỏ hắn đã trở nên thành thục. Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt kia, ta liền không nhịn được có chút buồn cười, nhị ca vẫn là nhị ca, sẽ không che giấu tính tình thẳng thắn của mình.
Nữ nhân kia xinh đẹp không? Ta hỏi nhị ca: Phụ hoàng giữ nàng ta qua đêm?
Nhị ca lập tức cuống lên: Ngươi... Hoàng thượng...
Nếu không tại sao phụ hoàng không giết nàng ta? Ta không buông tha cho nhị ca.
Nhị ca uống quá nhiều rượu, có chút miệng khô lưỡi khô, hắn liều mạng nuốt nước miếng, hai mắt nhìn thẳng vào ta.
Ngươi không phải cũng ngủ cùng nữ nhân kia chứ? Ta thử dò hỏi.
Nhị ca càng kinh hãi hơn, ánh mắt nhìn ta như là nhìn thấy quỷ.
Ta hiểu, là nhị ca thả nữ nhân kia đi, ta đảo ngược lại trình tự sự việc. Nhị ca thả nữ nhân kia, phụ hoàng mới có thể nói với nhị ca rằng nữ nhân là họa thủy. Ta đã nói rồi, lấy tính cách kín đáo của phụ hoàng mà nói, lúc đánh hạ Nam Sở thì làm sao có thể để cho nữ nhân như vậy trốn mất.
Nữ nhân kia so với Phùng Yên Nhi, người nào đẹp hơn? Ta hỏi. Nếu như bọn họ giống nhau, nhị ca nhất định sẽ nhận ra.
Nhị ca lắc đầu một cái: Thần bây giờ đã nhiều tuổi như vậy rồi, đã nhìn thấu. Hắn thở dài một cái, lại bắt đầu uống rượu: Vẻ đẹp của nữ nhân không phải ở nơi này, ở đất Tương ta còn có vợ, mấy năm nay nàng vì ta mà chăm sóc mấy đứa bé, vất vả mỗi ngày, lại bởi vì ta mà không thể yên giấc. So với những nữ nhân quen hưởng lạc kia, dung nhan của nàng đã sớm tàn phai, tóc mai cũng dần già cỗi. Nhưng đối với ta mà nói, đây mới là báu vật chân chính.
Ta ngẩn người nhìn nhị ca, nhị ca đã đánh mất sự hăng hái của hắn năm đó, lại trở nên thành thục hơn.
Nhị ca lại suy nghĩ hồi lâu: Thì ra là hoàng thượng cũng biết. Hắn nói: Vậy chắc chắn hoàng thượng cũng biết, năm đó nữ nhân kia ở trong hậu cung của phụ hoàng từng sinh một đứa con trai. Nhị ca vừa nói vừa nhìn ta một cái: Ta khi đó đã đến tuổi luyện tập cưỡi ngựa đạp tuyết, ta vốn tưởng rằng ta lại có thêm một vị đệ đệ nữa.
Thì ra là một đứa con trai! Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xác định được mục tiêu.
Nhị ca lớn hơn ta bảy, tám tuổi, lúc nữ nhân kia sinh con, hắn đúng là đã ở cái tuổi có chút tâm tư. Hắn chắc chắn đã lặng lẽ dò xét qua, có lẽ còn có chút lòng ghen tỵ đặc thù của một đứa bé. Ta sớm nên nghĩ đến điểm này.
Nhị ca hỏi: Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hỏi tới chuyện này? Con trai của nữ nhân kia có thể lớn bằng hoàng thượng.
Có lẽ nhị ca có chút hiểu lầm, nhưng ta lại không giải thích.
Nhị ca có biết lúc trước đứa bé kia đi đâu không?
Ta làm bộ lơ đãng hỏi nhị ca, nếu hắn sớm đã để ý đến chuyện này thì chắc chắn là biết nhiều thứ hơn.
Mặt nhị ca cũng có chút hồng: Thật ra thì cũng không phải là ta cố ý... Hắn lắp bắp: Khi đó ta còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ đã từng đi theo mấy vị lão ma ma trong cung tới không ít chỗ, đã từng đến một chỗ có rất nhiều cô nương xinh đẹp... Ta cũng là lần đầu tiên biết đến nơi ấy.
Kỹ viện! Chắc chắn là kỹ viện! May mà phụ hoàng xuống tay được, đứa bé mới sinh ra được đưa đến kỹ viện. Ý định ban đầu của phụ hoàng vốn là như thế, nhưng không nghĩ đến có người thay đổi số mạng cho đứa bé kia. Thì ra từ khi đó tất cả đều đã bắt đầu được sắp đặt, thật là mưu tính vô cùng sâu xa!
Nhị ca nhìn ta có chút khó hiểu: Khi đó ta không hiểu... Nữ nhân kia... là chuyện rất lâu trước đây. Hiện tại... Lời nói của hắn có chút không mạch lạc, có lẽ nghĩ đến việc bản thân ở cùng với nữ nhân của phụ hoàng.
Ta vỗ vỗ vai nhị ca, an ủi hắn: Phụ hoàng nói rất đúng, nữ nhân là họa thủy.
Ta đối với mỹ nữ cũng không có hứng thú gì, chỉ cảm thấy đẹp nhất thiên hạ phải là nữ nhân nguyện ý vì ta mà rơi lệ.
Phương diện này, ngược lại thì ta và nhị ca lại không bàn mà trùng ý.
Nhị ca nói năm đó nữ nhân kia sinh một đứa con trai! Vậy thì không phải là Phùng Yên Nhi, lần này ta xác định được nguồn gốc của cảm giác bị người khác oán hận. Ta đã sống hai kiếp, loại người bị lợi ích làm mê muội tâm can như Phùng Ký không là gì, ánh mắt Lý Dật nhìn ta mới thật sự là vô cùng tàn
Ta đi xuống, ngồi vào chỗ đối diện hắn.
Hoàng thượng biết? Nhị ca buồn buồn nói.
Ta thực sự đang nhìn chằm chằm nhị ca, cho nên cũng lười phủ nhận: Nên như thế nào thì cứ như thế đó, trẫm biết lúc này nhị ca rất khó xử. Người khác nói gì nhị ca đừng để trong lòng. Trẫm mời nhị ca giám sát khoa thi năm nay chính là để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi. Văn võ hai khoa, mười năm mới chờ đến được cơ hội lần này, đã có gần một vạn sĩ tử vào kinh dự thi. Trẫm không cần nghĩ cũng biết là tình hình như thế nào. Nghe nói lữ quán trong kinh đều đã không còn giường trống, kỹ viện miếu tự cũng đều đã chật kín. Những người xin yết kiến các bậc quan viên nhiều đến mức có thể đạp đổ ngưỡng cửa trước nhà. Nhị ca ở đó có muốn cũng không yên được.
Nói đến đây, ta dừng lại.
Nhị ca liền có chút khẩn trương: Lúc đầu ta thực sự có tiếp đãi vài vị khách, chẳng qua là cảm thấy một mực không gặp cũng không tốt lắm. Huống hồ ta lại thường lui tới uống rượu cùng Đặng tiểu tướng quân. Nhưng về sau hoàng thượng lại tuyên bố muốn ta giám sát kỳ thi mùa xuân năm nay, ta liền biết thiệt hơn, không dám gặp những người đó.
Ta cười: Cho nên nhị ca đắc tội Phùng đại tướng quân?
Nhị ca lúng túng: Chẳng qua là hôm qua ta từ chối không cho huynh đệ Phùng gia vào cửa. Nhị ca nói: Dù sao thiếu công tử nhà hắn cũng muốn tham gia khoa thi này.
Đúng vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ tới tìm nhị ca trước. Đến bây giờ ta vẫn không công bố đề thi, Võ Hiếu Giai cũng chỉ mới đi được nửa đường, Tưởng Tiệp thì đóng cửa từ chối tiếp khách. Hiện giờ bọn họ không có chỗ để xuống tay.
Ta đứng lên, đi lại trong đại điện. Nhị ca khẩn trương nhìn ta: Ta cùng với Phùng... Phùng gia tiểu thư cũng không.... Hắn cho là ta đang ám chỉ cái gì đó.
Ta đi tới vỗ vai nhị ca: Biết! Ta cười lên, thật ra thì nhị ca may mắn hơn ta, dính vào loại nữ nhân Phùng Yên Nhi kia không phải là chuyện gì tốt: Hôm nay giữ nhị ca lại, thật ra là muốn hỏi thăm về một nữ nhân khác. Nhị ca còn nhớ trước kia trong cung ở Kim Lăng có một vị Lý phu nhân? Ta nhớ là lúc đầu nhị ca và phụ hoàng cùng nhau vào Sở cung trước.
Đúng vậy, là ta vào Sở cung trước. Nhị ca vội thừa nhận: Nhưng ta không nhớ rõ có vị Lý phu nhân nào không. Khi đó phụ hoàng nói, những nữ nhân kia đều là họa thủy... Nhị ca không nói hết, trầm tư hồi lâu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng rực.
Lần này nhị ca trở lại, ta vốn tưởng rằng nhị ca cẩn trọng dè dặt hơn, chứng tỏ hắn đã trở nên thành thục. Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt kia, ta liền không nhịn được có chút buồn cười, nhị ca vẫn là nhị ca, sẽ không che giấu tính tình thẳng thắn của mình.
Nữ nhân kia xinh đẹp không? Ta hỏi nhị ca: Phụ hoàng giữ nàng ta qua đêm?
Nhị ca lập tức cuống lên: Ngươi... Hoàng thượng...
Nếu không tại sao phụ hoàng không giết nàng ta? Ta không buông tha cho nhị ca.
Nhị ca uống quá nhiều rượu, có chút miệng khô lưỡi khô, hắn liều mạng nuốt nước miếng, hai mắt nhìn thẳng vào ta.
Ngươi không phải cũng ngủ cùng nữ nhân kia chứ? Ta thử dò hỏi.
Nhị ca càng kinh hãi hơn, ánh mắt nhìn ta như là nhìn thấy quỷ.
Ta hiểu, là nhị ca thả nữ nhân kia đi, ta đảo ngược lại trình tự sự việc. Nhị ca thả nữ nhân kia, phụ hoàng mới có thể nói với nhị ca rằng nữ nhân là họa thủy. Ta đã nói rồi, lấy tính cách kín đáo của phụ hoàng mà nói, lúc đánh hạ Nam Sở thì làm sao có thể để cho nữ nhân như vậy trốn mất.
Nữ nhân kia so với Phùng Yên Nhi, người nào đẹp hơn? Ta hỏi. Nếu như bọn họ giống nhau, nhị ca nhất định sẽ nhận ra.
Nhị ca lắc đầu một cái: Thần bây giờ đã nhiều tuổi như vậy rồi, đã nhìn thấu. Hắn thở dài một cái, lại bắt đầu uống rượu: Vẻ đẹp của nữ nhân không phải ở nơi này, ở đất Tương ta còn có vợ, mấy năm nay nàng vì ta mà chăm sóc mấy đứa bé, vất vả mỗi ngày, lại bởi vì ta mà không thể yên giấc. So với những nữ nhân quen hưởng lạc kia, dung nhan của nàng đã sớm tàn phai, tóc mai cũng dần già cỗi. Nhưng đối với ta mà nói, đây mới là báu vật chân chính.
Ta ngẩn người nhìn nhị ca, nhị ca đã đánh mất sự hăng hái của hắn năm đó, lại trở nên thành thục hơn.
Nhị ca lại suy nghĩ hồi lâu: Thì ra là hoàng thượng cũng biết. Hắn nói: Vậy chắc chắn hoàng thượng cũng biết, năm đó nữ nhân kia ở trong hậu cung của phụ hoàng từng sinh một đứa con trai. Nhị ca vừa nói vừa nhìn ta một cái: Ta khi đó đã đến tuổi luyện tập cưỡi ngựa đạp tuyết, ta vốn tưởng rằng ta lại có thêm một vị đệ đệ nữa.
Thì ra là một đứa con trai! Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xác định được mục tiêu.
Nhị ca lớn hơn ta bảy, tám tuổi, lúc nữ nhân kia sinh con, hắn đúng là đã ở cái tuổi có chút tâm tư. Hắn chắc chắn đã lặng lẽ dò xét qua, có lẽ còn có chút lòng ghen tỵ đặc thù của một đứa bé. Ta sớm nên nghĩ đến điểm này.
Nhị ca hỏi: Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hỏi tới chuyện này? Con trai của nữ nhân kia có thể lớn bằng hoàng thượng.
Có lẽ nhị ca có chút hiểu lầm, nhưng ta lại không giải thích.
Nhị ca có biết lúc trước đứa bé kia đi đâu không?
Ta làm bộ lơ đãng hỏi nhị ca, nếu hắn sớm đã để ý đến chuyện này thì chắc chắn là biết nhiều thứ hơn.
Mặt nhị ca cũng có chút hồng: Thật ra thì cũng không phải là ta cố ý... Hắn lắp bắp: Khi đó ta còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ đã từng đi theo mấy vị lão ma ma trong cung tới không ít chỗ, đã từng đến một chỗ có rất nhiều cô nương xinh đẹp... Ta cũng là lần đầu tiên biết đến nơi ấy.
Kỹ viện! Chắc chắn là kỹ viện! May mà phụ hoàng xuống tay được, đứa bé mới sinh ra được đưa đến kỹ viện. Ý định ban đầu của phụ hoàng vốn là như thế, nhưng không nghĩ đến có người thay đổi số mạng cho đứa bé kia. Thì ra từ khi đó tất cả đều đã bắt đầu được sắp đặt, thật là mưu tính vô cùng sâu xa!
Nhị ca nhìn ta có chút khó hiểu: Khi đó ta không hiểu... Nữ nhân kia... là chuyện rất lâu trước đây. Hiện tại... Lời nói của hắn có chút không mạch lạc, có lẽ nghĩ đến việc bản thân ở cùng với nữ nhân của phụ hoàng.
Ta vỗ vỗ vai nhị ca, an ủi hắn: Phụ hoàng nói rất đúng, nữ nhân là họa thủy.
Ta đối với mỹ nữ cũng không có hứng thú gì, chỉ cảm thấy đẹp nhất thiên hạ phải là nữ nhân nguyện ý vì ta mà rơi lệ.
Phương diện này, ngược lại thì ta và nhị ca lại không bàn mà trùng ý.
Nhị ca nói năm đó nữ nhân kia sinh một đứa con trai! Vậy thì không phải là Phùng Yên Nhi, lần này ta xác định được nguồn gốc của cảm giác bị người khác oán hận. Ta đã sống hai kiếp, loại người bị lợi ích làm mê muội tâm can như Phùng Ký không là gì, ánh mắt Lý Dật nhìn ta mới thật sự là vô cùng tàn
/152
|