Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
Đêm khuya tĩnh lặng như tờ.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường màu trắng đang reo chuông không ngừng. Nhiều năm như vậy, tiếng chuông di động của Diệp Niệm Sênh vẫn là bài hát Thiên chi ca của Mộ Thiên Ca. Giọng hát của anh phiêu tán trong không gian an tĩnh, tuy cô bị làm ồn nhưng vẫn không thức dậy. Diệp Niệm Sênh mắt nhắm mắt mở, theo bản năng cầm lấy điện thoại lên.
Đại mỹ nữ, mình đã ngộ ra một số công phu võ thuật, cậu đem mạng cậu tới giải quyết đi. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Đàm.
Chị hai à, chị biết mấy giờ rồi không? Có để cho người ra ngủ không hả?
Ai nha, xin lỗi nha. Không phải mình mới xuống máy bay nên bị lệch múi giờ sao? Lại nói, mình vừa mới bị boss lừa gạt lấy điện thoại, nếu không... chắc chắn đã gọi cho cậu sớm hơn.
Lừa gạt lấy điện thoại? Diệp Niệm Sênh cảm thấy việc lệch múi giờ là chuyện đương nhiên, chỉ là chuyện điện thoại này khiến cho cô cảm thấy rất hứng thú. Tiểu Đàm tuyệt đối là một kẻ mê điện thoại, bắt cô ấy rời xa chiếc điện thoại chẳng bằng lấy của nửa cái mạng của cô.
Cái này... Đó... Thật ra... Tiểu Đàm ấp úng, Diệp Niệm Sênh cũng không hối thúc, đợi cô ấy thành thật khai báo.
Mình hỏi cậu, cậu và Mộ Thiên Ca nhà cậu tiến triển đến trình độ nào rồi? Tiểu Đàm lập tức nói lảng sang chuyện khác.
Bọn mình chính thức sống chung.
Ừ, hai chữ 'sống chung' này thực sự khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó thì sao? Có nắm bàn tay nhỏ, khẽ hôn khuôn mặt nhỏ, ôm một cái, vậy thì các cậu đã lăn qua lăn lại chưa...? Tiểu
Đêm khuya tĩnh lặng như tờ.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường màu trắng đang reo chuông không ngừng. Nhiều năm như vậy, tiếng chuông di động của Diệp Niệm Sênh vẫn là bài hát Thiên chi ca của Mộ Thiên Ca. Giọng hát của anh phiêu tán trong không gian an tĩnh, tuy cô bị làm ồn nhưng vẫn không thức dậy. Diệp Niệm Sênh mắt nhắm mắt mở, theo bản năng cầm lấy điện thoại lên.
Đại mỹ nữ, mình đã ngộ ra một số công phu võ thuật, cậu đem mạng cậu tới giải quyết đi. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Đàm.
Chị hai à, chị biết mấy giờ rồi không? Có để cho người ra ngủ không hả?
Ai nha, xin lỗi nha. Không phải mình mới xuống máy bay nên bị lệch múi giờ sao? Lại nói, mình vừa mới bị boss lừa gạt lấy điện thoại, nếu không... chắc chắn đã gọi cho cậu sớm hơn.
Lừa gạt lấy điện thoại? Diệp Niệm Sênh cảm thấy việc lệch múi giờ là chuyện đương nhiên, chỉ là chuyện điện thoại này khiến cho cô cảm thấy rất hứng thú. Tiểu Đàm tuyệt đối là một kẻ mê điện thoại, bắt cô ấy rời xa chiếc điện thoại chẳng bằng lấy của nửa cái mạng của cô.
Cái này... Đó... Thật ra... Tiểu Đàm ấp úng, Diệp Niệm Sênh cũng không hối thúc, đợi cô ấy thành thật khai báo.
Mình hỏi cậu, cậu và Mộ Thiên Ca nhà cậu tiến triển đến trình độ nào rồi? Tiểu Đàm lập tức nói lảng sang chuyện khác.
Bọn mình chính thức sống chung.
Ừ, hai chữ 'sống chung' này thực sự khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó thì sao? Có nắm bàn tay nhỏ, khẽ hôn khuôn mặt nhỏ, ôm một cái, vậy thì các cậu đã lăn qua lăn lại chưa...? Tiểu
/26
|