Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Tiểu Sênh Sênh, em thu dọn đồ đạc làm gì? Hoặc Phàm dựa vào cửa phòng Diệp Niệm Sênh, nhướng mày hỏi tiếp: Không lẽ muốn bỏ trốn cùng Mộ Thiên Ca?
Nghe được hai chữ bỏ trốn, Diệp Niệm Sênh suýt hộc máu. Bỏ trốn gì chứ, anh đừng nói bậy có được không.
Nhưng không ngờ Hoắc Phàm lại phản bác: Không bỏ trốn, chẳng lẽ nude[1] à.
Nu...de...
Tuy Diệp Niệm Sênh đã cố hết sức kiềm chế hình ảnh mơ mộng này, nhưng vẫn đỏ mặt, đành phải hét lớn: Hoắc Phàm, anh thật sự không biết liêm sỉ.
Sao giờ em mới biết sự thật này vậy, Tiểu Sênh Sênh của anh. Hoắc Phàm ra vẻ rất bị tổn thương.
Diệp Niệm Sênh giơ hai tay đầu hàng, vẫn quay lại nói về chủ đề chính: Ngày mai em phải bay đến Bắc Kinh, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian, tạm thời anh cứ ở đây, đừng biến thành chuồng heo, như vậy là em cảm ơn trời đất rồi.
Đúng rồi, lần trước anh bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, có liên quan đến Từ Thanh Du kia sao? Cô ấy ở Bắc Kinh? Kỳ thật Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy rất có hứng thú với Từ Thanh Du này, cảm thấy cô ấy và Hoắc Phàm nhất định có chuyện.
Nghe được cái tên Từ Thanh Du, Hoắc Phàm bỗng thu lại vẻ mặt vui đùa, nhíu mày, nghiêm túc nói: Anh về phòng trước. Ngày mai em thuận buồm xuôi gió. Anh không tiễn em đâu...
Dạ. Diệp Niệm Sênh rất không quen với vẻ mặt u buồn như vậy của Hoắc Phàm, nên không nói thêm gì. Chỉ bĩu môi, lẩm bẩm tên Từ Thanh Du, có cơ hội nhất định phải làm quen với cô gái đã khiến Hoắc Phàm trở nên yếu đuối này.
Diệp Niệm Sênh đi máy bay có thói quen tốt chính là sau khi lên máy bay, liền bắt đầu đeo bị mắt nhắm mắt ngủ. Mãi đến khi sắp hạ cánh, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang buồn ngủ tháo bịt mắt xuống, nghe thấy có người đang nói: Anh Ca, fan đợi đón ở sân bay nhất định không phải ít...
Nghe được hai chữ Anh Ca, Diệp Niệm Sênh mở mắt, nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện người đang lịch sự ngồi một bên nhìn mình tỉnh lại từ trong mộng lại chính là Mộ Thiên Ca, ngồi quanh mình cũng là nhân viên của anh... Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, chính là hoàn mĩ không thể soi mói.
Diệp Niệm Sênh liền tỉnh táo, quả nhiên bất cứ khi nào ở đâu, Mộ Thiên Ca luôn là thần dược nâng cao tinh thần của cô.
Lúc này Diệp Niệm Sênh mới giật mình, sao bản thân lại ngu như vậy, vé máy bay là Mộ Thiên Ca cho, sao cô lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ ngồi cùng một chuyến bay tới Bắc Kinh với cô, cô thật là phí của trời, lại ngủ qua như vậy, ài, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tiểu Sênh, sau khi xuống máy bay, phiền em ở cùng các nhân viên của anh, Tiểu Giang sẽ đưa em tới nơi ở, ngày mai chúng ta vào phòng thu ghi âm. Anh chỉ vào một chàng trai ngồi cách đó không xa.
Dạ, được. Diệp Niệm Sênh gật đầu. Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân.
Cô Diệp, xin chào, tôi là Tiểu Giang, là trợ lý của anh Ca. Tiểu Giang ngồi bên cạnh khẽ nói.
Chào anh. Diệp Niệm Sênh mỉm cười chào hỏi, sau đó áy náy nói với Mộ Thiên Ca: Ngại quá, em không biết các anh ngồi cùng một chuyến bay, em...
Không sao, ngủ được là tốt. Đương nhiên Mộ Thiên Ca nhìn ra Diệp Niệm Sênh đang ngượng ngùng, thật ra đối với anh, cô ngủ hay không cũng không sao, quan trọng nhất là cô ở bên anh, hơn nữa còn đồng ý theo anh tới Bắc Kinh. Thật xin lỗi, anh còn vài việc gấp, nếu không sẽ đích thân đưa em đi.
Diệp Niệm Sênh vội lắc đầu, nói Không sao, công việc quan trọng hơn, em đã lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lạc đâu. (*^__^*) hì hì...
Mộ Thiên Ca nhìn nụ cười mang theo chút trẻ con của cô, cũng nở nụ cười.
Diệp Niệm Sênh vốn giả vờ trà trộn vào nhóm nhân viên phía sau lưng Mộ Thiên Ca, nhưng vừa ra sảnh lớn, nhóm người và phóng viên ùn ùn kéo tới đã vây kín Mộ Thiên Ca, các nhân viên an ninh sân bay đã ra sức bảo vệ trật tự, nhưng vẫn không thể chống lại người hâm mộ nhiệt tình. Na Na và các nhân viên khác đều mở đường giúp Mộ Thiên Ca.
Vốn Diệp Niệm Sênh đứng ngay sau lưng anh, nhưng bị đoàn ngươi chen lấn rồi lại chen lấn, bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Đây là thế giới của cô và anh, trước giờ không phải vẫn vậy sao, thậm chí cô từng đứng ở nơi xa hơn bây giờ nhìn anh, cũng không cảm thấy mất mát như bây giờ, vì sao giờ phút này cô lại cảm thấy khổ sở như vậy.
Khi cô đang đứng lặng thất thần, Tiểu Giang chen ra khỏi đám người vẫy tay nói: Cô Diệp, tôi vừa quay đầu lại, đã không thấy cô nữa, sắp dọa chết tôi rồi.
Diệp Niệm Sênh thu lại suy nghĩ, cười cười nói: Thật ngại quá, tôi bị đoàn người đẩy ra. Bây giờ chúng ta đi đâu?
Mời đi theo tôi? Tiểu Giang cười thật thà, bởi vù làn da cũng khá đen, nên khi anh cười, hàm răng trắng sạch rất dễ được trông thấy, khiến Diệp Niệm Sênh cũng nở nụ cười.
Giao thông Bắc Kinh quả thật rất đông đúc, đôi mắt đẹp của Diệp Niệm Sênh đảo qua, nhìn thấy poster to lớn trên tòa nhà ngoài cửa sổ, đó là ảnh Mộ Thiên Ca chụp đại diện cho một nhãn hiệu thời trang
Tiểu Sênh Sênh, em thu dọn đồ đạc làm gì? Hoặc Phàm dựa vào cửa phòng Diệp Niệm Sênh, nhướng mày hỏi tiếp: Không lẽ muốn bỏ trốn cùng Mộ Thiên Ca?
Nghe được hai chữ bỏ trốn, Diệp Niệm Sênh suýt hộc máu. Bỏ trốn gì chứ, anh đừng nói bậy có được không.
Nhưng không ngờ Hoắc Phàm lại phản bác: Không bỏ trốn, chẳng lẽ nude[1] à.
Nu...de...
Tuy Diệp Niệm Sênh đã cố hết sức kiềm chế hình ảnh mơ mộng này, nhưng vẫn đỏ mặt, đành phải hét lớn: Hoắc Phàm, anh thật sự không biết liêm sỉ.
Sao giờ em mới biết sự thật này vậy, Tiểu Sênh Sênh của anh. Hoắc Phàm ra vẻ rất bị tổn thương.
Diệp Niệm Sênh giơ hai tay đầu hàng, vẫn quay lại nói về chủ đề chính: Ngày mai em phải bay đến Bắc Kinh, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian, tạm thời anh cứ ở đây, đừng biến thành chuồng heo, như vậy là em cảm ơn trời đất rồi.
Đúng rồi, lần trước anh bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, có liên quan đến Từ Thanh Du kia sao? Cô ấy ở Bắc Kinh? Kỳ thật Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy rất có hứng thú với Từ Thanh Du này, cảm thấy cô ấy và Hoắc Phàm nhất định có chuyện.
Nghe được cái tên Từ Thanh Du, Hoắc Phàm bỗng thu lại vẻ mặt vui đùa, nhíu mày, nghiêm túc nói: Anh về phòng trước. Ngày mai em thuận buồm xuôi gió. Anh không tiễn em đâu...
Dạ. Diệp Niệm Sênh rất không quen với vẻ mặt u buồn như vậy của Hoắc Phàm, nên không nói thêm gì. Chỉ bĩu môi, lẩm bẩm tên Từ Thanh Du, có cơ hội nhất định phải làm quen với cô gái đã khiến Hoắc Phàm trở nên yếu đuối này.
Diệp Niệm Sênh đi máy bay có thói quen tốt chính là sau khi lên máy bay, liền bắt đầu đeo bị mắt nhắm mắt ngủ. Mãi đến khi sắp hạ cánh, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang buồn ngủ tháo bịt mắt xuống, nghe thấy có người đang nói: Anh Ca, fan đợi đón ở sân bay nhất định không phải ít...
Nghe được hai chữ Anh Ca, Diệp Niệm Sênh mở mắt, nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện người đang lịch sự ngồi một bên nhìn mình tỉnh lại từ trong mộng lại chính là Mộ Thiên Ca, ngồi quanh mình cũng là nhân viên của anh... Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, chính là hoàn mĩ không thể soi mói.
Diệp Niệm Sênh liền tỉnh táo, quả nhiên bất cứ khi nào ở đâu, Mộ Thiên Ca luôn là thần dược nâng cao tinh thần của cô.
Lúc này Diệp Niệm Sênh mới giật mình, sao bản thân lại ngu như vậy, vé máy bay là Mộ Thiên Ca cho, sao cô lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ ngồi cùng một chuyến bay tới Bắc Kinh với cô, cô thật là phí của trời, lại ngủ qua như vậy, ài, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tiểu Sênh, sau khi xuống máy bay, phiền em ở cùng các nhân viên của anh, Tiểu Giang sẽ đưa em tới nơi ở, ngày mai chúng ta vào phòng thu ghi âm. Anh chỉ vào một chàng trai ngồi cách đó không xa.
Dạ, được. Diệp Niệm Sênh gật đầu. Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân.
Cô Diệp, xin chào, tôi là Tiểu Giang, là trợ lý của anh Ca. Tiểu Giang ngồi bên cạnh khẽ nói.
Chào anh. Diệp Niệm Sênh mỉm cười chào hỏi, sau đó áy náy nói với Mộ Thiên Ca: Ngại quá, em không biết các anh ngồi cùng một chuyến bay, em...
Không sao, ngủ được là tốt. Đương nhiên Mộ Thiên Ca nhìn ra Diệp Niệm Sênh đang ngượng ngùng, thật ra đối với anh, cô ngủ hay không cũng không sao, quan trọng nhất là cô ở bên anh, hơn nữa còn đồng ý theo anh tới Bắc Kinh. Thật xin lỗi, anh còn vài việc gấp, nếu không sẽ đích thân đưa em đi.
Diệp Niệm Sênh vội lắc đầu, nói Không sao, công việc quan trọng hơn, em đã lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lạc đâu. (*^__^*) hì hì...
Mộ Thiên Ca nhìn nụ cười mang theo chút trẻ con của cô, cũng nở nụ cười.
Diệp Niệm Sênh vốn giả vờ trà trộn vào nhóm nhân viên phía sau lưng Mộ Thiên Ca, nhưng vừa ra sảnh lớn, nhóm người và phóng viên ùn ùn kéo tới đã vây kín Mộ Thiên Ca, các nhân viên an ninh sân bay đã ra sức bảo vệ trật tự, nhưng vẫn không thể chống lại người hâm mộ nhiệt tình. Na Na và các nhân viên khác đều mở đường giúp Mộ Thiên Ca.
Vốn Diệp Niệm Sênh đứng ngay sau lưng anh, nhưng bị đoàn ngươi chen lấn rồi lại chen lấn, bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Đây là thế giới của cô và anh, trước giờ không phải vẫn vậy sao, thậm chí cô từng đứng ở nơi xa hơn bây giờ nhìn anh, cũng không cảm thấy mất mát như bây giờ, vì sao giờ phút này cô lại cảm thấy khổ sở như vậy.
Khi cô đang đứng lặng thất thần, Tiểu Giang chen ra khỏi đám người vẫy tay nói: Cô Diệp, tôi vừa quay đầu lại, đã không thấy cô nữa, sắp dọa chết tôi rồi.
Diệp Niệm Sênh thu lại suy nghĩ, cười cười nói: Thật ngại quá, tôi bị đoàn người đẩy ra. Bây giờ chúng ta đi đâu?
Mời đi theo tôi? Tiểu Giang cười thật thà, bởi vù làn da cũng khá đen, nên khi anh cười, hàm răng trắng sạch rất dễ được trông thấy, khiến Diệp Niệm Sênh cũng nở nụ cười.
Giao thông Bắc Kinh quả thật rất đông đúc, đôi mắt đẹp của Diệp Niệm Sênh đảo qua, nhìn thấy poster to lớn trên tòa nhà ngoài cửa sổ, đó là ảnh Mộ Thiên Ca chụp đại diện cho một nhãn hiệu thời trang
/26
|