Tố Vân mang theo ta đi cửa sau, xuyên qua một cái hành lang dài, có một góc cửa nhỏ. Ngoài cửa là một hành lang nối thẳng hai cái tiểu viện, nơi ấy có hơn mười gian phòng, chuyên môn dành cho hạ nhân đặt chân.
Ta chưa từng ở nơi này, ta đến nội viện đầu tiên là chen chung một chỗ với bọn thị vệ, không quá hai ngày, ta đã bị Đông Phương nhìn trúng, dọn vào phòng y ở, y ở trong cái phòng xép, ta ngủ ở cái sạp bên ngoài.
Nói thật ra, đến nay ta cũng không hiểu được lúc trước Đông Phương nhìn trúng ta điểm nào. Khi đó ta vì võ nghệ không tốt nên bị thị vệ xa lánh, mỗi ngày trời không sáng liền đứng lên luyện đao, ta không muốn để cho người khác xem trò cười, đành trộm chạy đến bên hồ cá chép phía sau luyện tập, nơi ấy hẻo lánh, mấy cây hòe già cao lớn xum xuê đứng thành hàng, không có người đến.
Luyện nóng người, ta dứt thoát cởi áo, định xuống hồ tắm một hồi, mồ hôi thối đầy người, từng giọt mồ hôi nóng bỏng theo xương sống chảy xuống, bị ngứa ta xoay người, liền nhìn thấy nơi cửa, có người ôm cánh tay đứng ở dưới cổng vòm bị cây tử đằng quấn quanh, xa xa nhìn về chỗ ta, nhìn đến nhập thần, nhưng vừa thấy ta quay đầu lại, người nọ “Phần phật” một tiếng liền biến mất.
Khi đó ta nào gặp qua người có công phu cao như vậy? Sợ tới mức đặt mông ngã ngồi xuống, còn tưởng rằng ban ngày thấy ma.
Kết quả ngày hôm sau ta liền được lệnh, về sau đi theo hầu hạ bên người giáo chủ. Thật lâu sau, ta mới biết được nơi ấy không người đến không phải vì hẻo lánh, mà là vì ở đó có một lầu các cũ, bề ngoài tiểu lâu bị gió thổi mưa dầm, một mặt tường đều là dây thường xuân quấn quanh loang lổ, trên cửa treo khóa lớn, bụi phủ đầy, hàng năm không người ra vào.
Ta tưởng đó là nhà hoang mới dám làm càn, ai biết bên trong chứa sách vở phong phú, tám phần bí tịch võ công của thần giáo, nội công tâm pháp đều ở bên trong, ngay cả sách sử binh pháp, thơ từ ca phú, thoại bản du ký, đông cung đồ cái gì cần có đều có.
Lầu hai còn bị Đông Phương dùng làm thư phòng.
Không trách ta hiểu lầm, y đến không cần đi qua cửa chính, mủi chân điểm một chút liền nhẹ nhàng bay lên lầu hai, cửa sổ đóng kín kẽ, lòng bàn tay y ngưng tụ nội lực, tùy tiện đẩy một cái liền đi vào.
Trùng hợp như thế, thư phòng có một cái cửa sổ nhỏ hướng ra dãy cây hòe già, giáo chủ ngồi ở bên cửa sổ, ôm một ly trà, nhìn sách mệt rồi, thoáng cúi đầu, giữa lá cây nồng đậm, ta cởi trần, đùa giỡn đao giống khỉ đang nhảy múa không có chương pháp gì, nhìn một cái không xót.
Lúc đầu, đại khái y chỉ xem ta là trò hề mà nhìn, sau này không biết thế nào mà đổi vị, ta và y dây dưa không rõ.
Cũng không trách Đồng Bách Hùng mắng ta là nam sủng không biết liêm sỉ, mặc cho ai hỏi thăm Đông Phương để ý ta như thế nào, đều sẽ nhận định ta mưu đồ gây rối, cố ý… Lấy sắc kiếm lời. Nói không chừng Đông Phương cũng cho là như thế, dù sao hành vi tham tài lộng quyền của ta sau này hoàn toàn chứng minh hết thảy.
Ta cứ như vậy phát ngốc đi theo Tố Vân nhận quần áo giầy dép, lại theo nàng đi dạo xung quanh hành lang, cuối cùng nàng dừng lại, hào phóng khoát tay nói: “Ngươi tự chọn một phòng ở lại đi.”
Nội viện thực lớn, nhưng người có thể ở bên cạnh hầu hạ Đông Phương rất ít, phòng trống vì thề liền nhiều.
“Ngươi tự mình đi thu dọn, nghỉ ngơi một chút, giờ Dậu ta mang ngươi đến phòng bếp nhận việc, bữa tối của giáo chủ liền giao cho ngươi.” Tố Vân mềm nhẹ nói xong, lại mỉm cười thân thiết với ta, liền rời đi.
Ta vừa làm nàng khó xử, lúc này sắc mặt nàng đã bình thường, ngữ khí ôn hòa, tuyệt không chú ý. Ta liếc nàng một cái, càng cảnh giác nàng, yên lặng đi tới phòng gần đây.
Phòng ở không lớn, một cái giường gỗ nhỏ, bàn ghế, đế đèn cái bô, thùng gỗ, ta quét bụi, buông hành lý xuống, cứ như vậy đứng ở trong sân.
Cách giờ Dậu còn rất sớm, ta ở trong phòng trong chốc lát, cảm thấy đói bụng, liền quen thuộc mà đi ra ngoài.
Trong nội viện có hoa viên nhỏ, nhân công đào mở hồ nước, bên trong trồng hoa súng, mặt sau là một vườn đào, mùa xuân đến gần, hoa đào nở hồng một phương, gió thổi qua, cánh hoa bay lả tả đậu trên đầu vai.
Đi đến gian bếp tranh trước hoa viên, ta chưa tiến vào mà đi thẳng đến vườn rau sau phòng bếp, đào trộm hai củ khoai lang to, dọc theo đường đi lại nhặt một đống cây lá khô, lúc này mới tiến vào trong vườn đào, tìm nơi cản gió, sờ soạng đá ngồi xuống, nhóm lửa nướng khoai lang.
Ta không dám ăn vụng nguyên liệu trong trù phòng, nhưng ăn hai củ khoai lang hẳn là sẽ không bị trách tội.
Đào một cái hố, nhặt đá vây xung quanh giống như thành lũy, chỉ chừa một cái lổ nhỏ, sau đó nhóm lửa đốt trong chốc lát, ta ném khoai lang vào, sau đó đá một cước gạt ngã chồng đá, để khoai lang chôn trong hố đất bị lửa nướng chín.
Khi còn bé ở nông thôn, lúc ấy ta là tiểu hài tử nướng khoai lang ngon nhất, ngày nay tay nghề cũng không mới lạ. Đợi nửa canh giờ, mùi khoai lang ngọt liền bay ra, ta thèm nuốt nước miếng, vội vàng dùng gậy nhỏ lay khoai lang ra, vui rạo rực mà dùng quần áo ôm lấy, đang muốn hạ miệng, bỗng nhiên nghe phía sau có một giọng nói thanh lãnh.
“Dương Liên Đình, ngươi tự tại ha.”
Ta sợ tới mức thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát, vừa quay đầu lại, chỉ thấy giáo chủ đại nhân mặt không đổi sắc đứng ở phía sau ta.
“Giáo giáo giáo giáo chủ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Ta nói lắp.
“Sao nào? Bổn tọa không được ở chỗ này?”
Ta cười khổ: “Có thể… Có thể…”
Toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo đều là của ngươi, ngươi muốn ở đâu cũng được.
“Hừ.” Đông Phương Bất Bại có lẽ nguôi nguôi một chút, ánh mắt hơi hơi liếc qua thứ trên tay ta.
Ta theo ánh mắt của y nhìn xuống, thấy khoai lang mới lột vỏ, lộ ra bên trong vàng óng thơm ngào ngạt, bên ngoài đang tản ra hương khí nóng hầm hập mê người.
Ta nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Giáo chủ… Muốn nếm thử hay không?”
Y nhìn ta không nói chuyện.
Nguồn :
Ta ngượng ngùng cười cười, âm thầm nhắc nhở chính mình: y là giáo chủ, không là Đông Phương của ngươi, đừng quên tôn ti. Ta nghĩ ta đã quá đà. Y sao có thể ăn thứ vừa mới lấy ra khỏi bùn đất này? Yên lặng rũ tay xuống, ta đang muốn cười ha ha qua chuyện, kết quả trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Đông Phương Bất Bại kéo vạt áo, học bộ dáng của ta, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ngươi nướng ? Có thể ăn sao?” Y hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt đơn thuần.
Trái tim của ta lỗi một nhịp.
“Có thể có thể có thể có thể có thể ăn!” Ta lại nói lắp, “Thực thực rất ngọt, thực thực ăn thật ngon!”
Giáo chủ trầm ngâm trong chốc lát, thực rộng lượng mà vung tay lên.
“Vậy bổn tọa liền gắng gượng mà nếm một chút.”
Ta vội vàng đưa cho y, Đông Phương vươn tay tới đón, ta vừa nhìn thấy ngón tay sạch sẽ, trắng nõn của y, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, theo bản năng rụt tay về. Đông Phương Bất Bại vươn tay bắt hụt, tay cứng giữa không trung.
“Dương, Liên, Đình!” Hai cây ngân châm ‘Vèo vèo’ mà bay vụt lại đây, “Ngươi dám trêu đùa bổn tọa!”
Ta: “…”
Ta ta ta chỉ sợ làm dơ tay ngươi, muốn lau sạch rồi lại cho ngươi a!
Một khắc đồng hồ sau, giáo chủ đại nhân vui vẻ mà gặm xong củ khoai lang đầu tiên, ánh mắt sáng như đuốc mà nhìn ta chằm chằm.
Trên mặt ta có hai vệt máu, giống như tiểu tức phụ uất ức mà lui ở một bên, bốc hai ngón tay, lột khoai lang cho giáo chủ.
Nói tốt nếm một chút đâu.
Ta chưa từng ở nơi này, ta đến nội viện đầu tiên là chen chung một chỗ với bọn thị vệ, không quá hai ngày, ta đã bị Đông Phương nhìn trúng, dọn vào phòng y ở, y ở trong cái phòng xép, ta ngủ ở cái sạp bên ngoài.
Nói thật ra, đến nay ta cũng không hiểu được lúc trước Đông Phương nhìn trúng ta điểm nào. Khi đó ta vì võ nghệ không tốt nên bị thị vệ xa lánh, mỗi ngày trời không sáng liền đứng lên luyện đao, ta không muốn để cho người khác xem trò cười, đành trộm chạy đến bên hồ cá chép phía sau luyện tập, nơi ấy hẻo lánh, mấy cây hòe già cao lớn xum xuê đứng thành hàng, không có người đến.
Luyện nóng người, ta dứt thoát cởi áo, định xuống hồ tắm một hồi, mồ hôi thối đầy người, từng giọt mồ hôi nóng bỏng theo xương sống chảy xuống, bị ngứa ta xoay người, liền nhìn thấy nơi cửa, có người ôm cánh tay đứng ở dưới cổng vòm bị cây tử đằng quấn quanh, xa xa nhìn về chỗ ta, nhìn đến nhập thần, nhưng vừa thấy ta quay đầu lại, người nọ “Phần phật” một tiếng liền biến mất.
Khi đó ta nào gặp qua người có công phu cao như vậy? Sợ tới mức đặt mông ngã ngồi xuống, còn tưởng rằng ban ngày thấy ma.
Kết quả ngày hôm sau ta liền được lệnh, về sau đi theo hầu hạ bên người giáo chủ. Thật lâu sau, ta mới biết được nơi ấy không người đến không phải vì hẻo lánh, mà là vì ở đó có một lầu các cũ, bề ngoài tiểu lâu bị gió thổi mưa dầm, một mặt tường đều là dây thường xuân quấn quanh loang lổ, trên cửa treo khóa lớn, bụi phủ đầy, hàng năm không người ra vào.
Ta tưởng đó là nhà hoang mới dám làm càn, ai biết bên trong chứa sách vở phong phú, tám phần bí tịch võ công của thần giáo, nội công tâm pháp đều ở bên trong, ngay cả sách sử binh pháp, thơ từ ca phú, thoại bản du ký, đông cung đồ cái gì cần có đều có.
Lầu hai còn bị Đông Phương dùng làm thư phòng.
Không trách ta hiểu lầm, y đến không cần đi qua cửa chính, mủi chân điểm một chút liền nhẹ nhàng bay lên lầu hai, cửa sổ đóng kín kẽ, lòng bàn tay y ngưng tụ nội lực, tùy tiện đẩy một cái liền đi vào.
Trùng hợp như thế, thư phòng có một cái cửa sổ nhỏ hướng ra dãy cây hòe già, giáo chủ ngồi ở bên cửa sổ, ôm một ly trà, nhìn sách mệt rồi, thoáng cúi đầu, giữa lá cây nồng đậm, ta cởi trần, đùa giỡn đao giống khỉ đang nhảy múa không có chương pháp gì, nhìn một cái không xót.
Lúc đầu, đại khái y chỉ xem ta là trò hề mà nhìn, sau này không biết thế nào mà đổi vị, ta và y dây dưa không rõ.
Cũng không trách Đồng Bách Hùng mắng ta là nam sủng không biết liêm sỉ, mặc cho ai hỏi thăm Đông Phương để ý ta như thế nào, đều sẽ nhận định ta mưu đồ gây rối, cố ý… Lấy sắc kiếm lời. Nói không chừng Đông Phương cũng cho là như thế, dù sao hành vi tham tài lộng quyền của ta sau này hoàn toàn chứng minh hết thảy.
Ta cứ như vậy phát ngốc đi theo Tố Vân nhận quần áo giầy dép, lại theo nàng đi dạo xung quanh hành lang, cuối cùng nàng dừng lại, hào phóng khoát tay nói: “Ngươi tự chọn một phòng ở lại đi.”
Nội viện thực lớn, nhưng người có thể ở bên cạnh hầu hạ Đông Phương rất ít, phòng trống vì thề liền nhiều.
“Ngươi tự mình đi thu dọn, nghỉ ngơi một chút, giờ Dậu ta mang ngươi đến phòng bếp nhận việc, bữa tối của giáo chủ liền giao cho ngươi.” Tố Vân mềm nhẹ nói xong, lại mỉm cười thân thiết với ta, liền rời đi.
Ta vừa làm nàng khó xử, lúc này sắc mặt nàng đã bình thường, ngữ khí ôn hòa, tuyệt không chú ý. Ta liếc nàng một cái, càng cảnh giác nàng, yên lặng đi tới phòng gần đây.
Phòng ở không lớn, một cái giường gỗ nhỏ, bàn ghế, đế đèn cái bô, thùng gỗ, ta quét bụi, buông hành lý xuống, cứ như vậy đứng ở trong sân.
Cách giờ Dậu còn rất sớm, ta ở trong phòng trong chốc lát, cảm thấy đói bụng, liền quen thuộc mà đi ra ngoài.
Trong nội viện có hoa viên nhỏ, nhân công đào mở hồ nước, bên trong trồng hoa súng, mặt sau là một vườn đào, mùa xuân đến gần, hoa đào nở hồng một phương, gió thổi qua, cánh hoa bay lả tả đậu trên đầu vai.
Đi đến gian bếp tranh trước hoa viên, ta chưa tiến vào mà đi thẳng đến vườn rau sau phòng bếp, đào trộm hai củ khoai lang to, dọc theo đường đi lại nhặt một đống cây lá khô, lúc này mới tiến vào trong vườn đào, tìm nơi cản gió, sờ soạng đá ngồi xuống, nhóm lửa nướng khoai lang.
Ta không dám ăn vụng nguyên liệu trong trù phòng, nhưng ăn hai củ khoai lang hẳn là sẽ không bị trách tội.
Đào một cái hố, nhặt đá vây xung quanh giống như thành lũy, chỉ chừa một cái lổ nhỏ, sau đó nhóm lửa đốt trong chốc lát, ta ném khoai lang vào, sau đó đá một cước gạt ngã chồng đá, để khoai lang chôn trong hố đất bị lửa nướng chín.
Khi còn bé ở nông thôn, lúc ấy ta là tiểu hài tử nướng khoai lang ngon nhất, ngày nay tay nghề cũng không mới lạ. Đợi nửa canh giờ, mùi khoai lang ngọt liền bay ra, ta thèm nuốt nước miếng, vội vàng dùng gậy nhỏ lay khoai lang ra, vui rạo rực mà dùng quần áo ôm lấy, đang muốn hạ miệng, bỗng nhiên nghe phía sau có một giọng nói thanh lãnh.
“Dương Liên Đình, ngươi tự tại ha.”
Ta sợ tới mức thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát, vừa quay đầu lại, chỉ thấy giáo chủ đại nhân mặt không đổi sắc đứng ở phía sau ta.
“Giáo giáo giáo giáo chủ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Ta nói lắp.
“Sao nào? Bổn tọa không được ở chỗ này?”
Ta cười khổ: “Có thể… Có thể…”
Toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo đều là của ngươi, ngươi muốn ở đâu cũng được.
“Hừ.” Đông Phương Bất Bại có lẽ nguôi nguôi một chút, ánh mắt hơi hơi liếc qua thứ trên tay ta.
Ta theo ánh mắt của y nhìn xuống, thấy khoai lang mới lột vỏ, lộ ra bên trong vàng óng thơm ngào ngạt, bên ngoài đang tản ra hương khí nóng hầm hập mê người.
Ta nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Giáo chủ… Muốn nếm thử hay không?”
Y nhìn ta không nói chuyện.
Nguồn :
Ta ngượng ngùng cười cười, âm thầm nhắc nhở chính mình: y là giáo chủ, không là Đông Phương của ngươi, đừng quên tôn ti. Ta nghĩ ta đã quá đà. Y sao có thể ăn thứ vừa mới lấy ra khỏi bùn đất này? Yên lặng rũ tay xuống, ta đang muốn cười ha ha qua chuyện, kết quả trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Đông Phương Bất Bại kéo vạt áo, học bộ dáng của ta, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ngươi nướng ? Có thể ăn sao?” Y hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt đơn thuần.
Trái tim của ta lỗi một nhịp.
“Có thể có thể có thể có thể có thể ăn!” Ta lại nói lắp, “Thực thực rất ngọt, thực thực ăn thật ngon!”
Giáo chủ trầm ngâm trong chốc lát, thực rộng lượng mà vung tay lên.
“Vậy bổn tọa liền gắng gượng mà nếm một chút.”
Ta vội vàng đưa cho y, Đông Phương vươn tay tới đón, ta vừa nhìn thấy ngón tay sạch sẽ, trắng nõn của y, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, theo bản năng rụt tay về. Đông Phương Bất Bại vươn tay bắt hụt, tay cứng giữa không trung.
“Dương, Liên, Đình!” Hai cây ngân châm ‘Vèo vèo’ mà bay vụt lại đây, “Ngươi dám trêu đùa bổn tọa!”
Ta: “…”
Ta ta ta chỉ sợ làm dơ tay ngươi, muốn lau sạch rồi lại cho ngươi a!
Một khắc đồng hồ sau, giáo chủ đại nhân vui vẻ mà gặm xong củ khoai lang đầu tiên, ánh mắt sáng như đuốc mà nhìn ta chằm chằm.
Trên mặt ta có hai vệt máu, giống như tiểu tức phụ uất ức mà lui ở một bên, bốc hai ngón tay, lột khoai lang cho giáo chủ.
Nói tốt nếm một chút đâu.
/54
|