Chương 23 - Thích
"Đây." Hứa Điển lấy một ly nước ấm đưa đến cho Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ hơi hoảng hốt, "Cảm ơn."
Sau khi trở lại phòng, Lâm Tuệ tiếp tục ngủ. Ngủ đến say mê, ngay cả tiếng gõ cửa của Hứa Điển cũng không nghe thấy.
Lâm Tuệ rót ra hơn nửa ly nước, giọng nói còn có chút khó chịu, "Mấy giờ rồi?"
"Tầm khoảng 11 giờ rưỡi." Hứa Điển trả lời.
Thật ra Hứa Điển cũng không biết chắc chắn.
Lúc vừa ra khỏi phòng là khoảng 11 giờ, sau đó cậu đứng trong phòng vệ sinh rất lâu, dùng nước lạnh để rửa mặt, lặp đi lặp lại hành động này để nhanh chóng tỉnh lại.
Còn may mắn, ở phòng vệ sinh lầu 1 không có mùi hương dừa.
"Tiếp tục ngủ đi." Hứa Điển nói.
Đôi mắt Lâm Tuệ đã không mở ra nổi nữa, cũng thuận thế nằm trở lại trên giường, cố gắng dùng một chút ý thức cuối cùng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hứa Điển khom lưng giúp Lâm Tuệ che kín góc chăn lại, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Hứa Điển thở một hơi thật mạnh như trút được gánh nặng. Còn tốt còn tốt, cái gì cũng chưa có xảy ra.
Sau khi trở lại phòng, Hứa Điển cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ý thức lặng lẽ chui vào khe hở trong giấc mơ, cảnh tượng xung quanh cứ như được ngâm trong hũ mật đường sau buổi trưa, tràn đầy ngọt ngào của màu vàng.
Lâm Tuệ mặc một cái đầm trắng, tóc dài như thác nước xoã ra sau lưng.
Thiếu nữ đứng ở trong hẻm Yên Đại, ánh sáng ấm áo dào dạt tỏa ra trên người cô. Cô nhìn về phía đầu hẻm Yên Đại, một đôi mắt trong suốt trên khuôn mặt sạch sẽ đang nhìn ra xa, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Chỉ sau chốc lát, Lâm Tuệ đã từ từ chạy đến trước mặt cậu, không nói một lời mà nắm lấy tay cậu.
"Đi."
Sau đó, bọn họ tay trong tay cùng nhau chạy về phía trước.
Hẻm Yên Đại thật dài thật dài, cứ như không có điểm cuối cùng.
Cậu bị Lâm Tuệ lôi kéo chạy về phía trước, chạy thật lâu thật lâu, nhưng cậu không thấy mệt chút nào, ngược lại cậu còn cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Tuệ quay đầu, cười với cậu.
Trong nháy mắt đó, phảng phất như đã trở về mùa hè của nhiều năm trước. Khi đó bọn họ vẫn là những đứa bé, vô âu vô lo mà chạy như bay ở trong ngõ nhỏ.
Lâm Tuệ chạy đằng trước, cậu chạy ở phía sau.
Giọng nói của Lâm Tuệ vẫn luôn luôn vang lên: "Hứa Điển, cậu chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên!"
Cậu dùng hết sức lực của mình muốn đuổi kịp, nhưng mà chỉ mới loáng một cái đã không còn nhìn thấy Lâm Tuệ.
Một giây trước rõ ràng còn đang nắm tay, rõ ràng cậu còn nắm tay rất chặt, nhưng Lâm Tuệ cứ như là một cái bóng nước, chỉ một gợn sóng nổi lên đã tan vỡ hoàn toàn.
"Lâm Tuệ."
"Lâm Tuệ _______!"
Cậu đứng một mình ở trong hẻm nhỏ mà hô to lên, nhưng lại không nghe ai đáp lại.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay dịu dàng từ sau lưng áp tới che khuất đôi mắt của cậu.
Tiếng cười của thiếu nữ trong sáng vô cùng, còn dễ nghe hơn bất cứ thứ âm nhạc nào trên đời này, tràn ngập ma lực, "Cậu đang tìm mình sao?"
Cậu xoay người, nhưng cô ấy lại hóa thành một tia sáng, tiếp tục chạy nhanh đến đầu hẻm.
"Lâm Tuệ, từ từ chờ mình."
Cậu muốn hóa thành gió, đuổi theo người trước mắt như muốn hòa tan vào cảnh trong mơ.
Chỉ thiếu một chút, nắm lấy cô ấy!
Cậu vươn tay ra ____
Mọi thứ xung quanh như dừng lại, Lâm Tuệ lại về tới trước mắt cậu, vẫn là một bộ váy trắng như cũ.Lâm Tuệ nhón chân, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Mình thích cậu."
Đầu cậu lúc này cứ như biến thành một khúc gỗ, ngơ ngác mà đứng cứng ngắc tại chỗ. Rõ ràng là trong lòng khát vọng muốn mở tay ra ôm Lâm Tuệ, nhưng tay chân cứ như hoàn toàn chết cứng, hoàn toàn không thể động đậy.
"Cậu có thích mình không?"
Lâm Tuệ đặt tay ở trên đầu vai cậu, một đôi mắt như nai con sáng lấp lánh vô tội.
Môi cậu hơi hơi động, chữ thích còn chưa kịp ra khỏi miệng, môi Lâm Tuệ đã dán lên.
Mềm mại, ướt át, hình như còn nếm được vị trái dừa ngọt ngào.
Cậu mê muội, tim cậu đập thật nhanh.
Thình thịch, thình thịch.
Không được, nếu còn đập nhanh hơn nữa, tất cả mọi người sẽ nghe thấy hết!
...
Hứa Điển bừng tỉnh.
Là mơ, chỉ là mơ mà thôi.
Hứa Điển giơ tay lau mồ hôi, liếc mắt đến đồng hồ báo thức ở trên bàn ____ 7:45, nên thức dậy.
Cậu xốc chăn lên, rồi lại lập tức ngơ ngẩn.
Không xong.
Buổi sáng đúng 8 giờ, Lâm Tuệ rửa mặt xong xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh ở lầu một, cô nhìn thấy cánh cửa đang khép hờ, còn có tiếng chà xát giặt quần áo truyền ra.
Lâm Tuệ đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Điển đang ngồi xổm trên sàn nhà, trong thao đều là bọt xà phòng, không biết là đang giặt cái gì.
"Không bỏ vào vào máy giặt sao?" Lâm Tuệ giành trước hỏi.
Bên tai Hứa Điển ửng đỏ, hầu kết lên xuống một hồi, nói: "Không cẩn thận dính phải cà phê, mình tự giặt là được."
Lâm Tuệ cũng không nghĩ nhiều, "Bữa sáng cậu muốn ăn gì?"
Hứa Điển đẩy chậu nước sang một bên, dùng lưng ngăn cản tầm mắt của cô, lên tiếng trả lời: "Cái gì cũng được."
"Ồ."
Kỳ quái, không phải chỉ giặt cái quần cái áo thôi sao, còn muốn che che giấu giấu.
Nhưng hành động không bình thường của Hứa Điển còn chưa hết, sau khi giặt quần áo xong, còn một hai phải mang về nhà cũ nhà họ Hứa để phơi.
Lâm Tuệ hơi hơi hoài nghi, chắc chắn là Hứa Điển đang làm chuyện gì đó không thể gặp người, nên sợ bị cô phát hiện.
Nữ sinh không hiểu được ý nghĩ của nam sinh, đành phải tìm một nam sinh khác tới hỏi.
Đương nhiên, Dư Bắc Huy chính là lựa chọn tốt nhất.
Đại Ngư: "Cuối tháng chính là sinh nhật cậu, có thể là cậu ấy đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu."
Đại Ngư: "Khỏi phải nhọc lòng."
Lâm Tuệ cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý.
Nhưng mà...
Là cái quà gì, mà phải giặt trước rồi đem đi phơi khô, sau đó mới có thể mang đi tặng người.
Đại Ngư: "Giẻ lau?"
Lâm: “Cút đi cho mình, cút."
-
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, anh em họ Dư tới nhà tìm Lâm Tuệ và Hứa Điển chơi, Dư Bắc Huy nói giữa trưa muốn mời mọi người cùng đi ăn bò bít tết.
Chưa đến 11 giờ, Đại Ngư Tiểu Ngư đã nhấn vang chuông cửa nhà Lâm Tuệ.
Cũng giống như bình thường, Tiểu Ngư vừa vào cửa lập tức thẳng tắp đi đến chỗ Lâm Tuệ.
Hứa Điển chào hỏi với Dư Bắc Huy, nhưng hai người lại không vào nhà. Bởi vì Hứa Điển nói: "Mình có lời muốn nói với cậu."
Dư Bắc Huy và Hứa Điển cùng nhau ngồi trên bậc thang ở ngoài cửa, nhìn về cánh cửa cổng đóng chặt của nhà họ Hứa.
Trong lúc quốc khánh thì tiền sửa chữa rất đắt, nên nhà họ Hứa vẫn chưa bắt đầu gia công, vì thế Hứa Điển vẫn phải ở trong nhà họ Lâm thêm một thời gian.
Dư Bắc Huy đốt điếu thuốc, "Cậu bắt đầu chuẩn bị quà cho Lâm Tuệ rồi sao?"
"Chưa." Hứa Điển nói, "Còn cậu?"
"Mình hỏi Tiểu Ngư, con bé cũng không biết được cuối cùng nữ sinh thích nhất là cái gì, đến lúc đó lại tùy mà cân nhắc đi." Dư Bắc Huy thở ra một vòng khói.
Hứa Điển im lặng một lúc thật lâu, mới nói: "Nếu có thể đến vòng chung kết, thì cũng là ngày sinh nhật của cô ấy, lúc đó hẳn là đang ở Bắc Kinh."
"Vậy sao?" Dư Bắc Huy nhếch miệng cười.
Từ trước đến nay cậu cũng không chú ý đến thi đua gì đó, đương nhiên cũng không biết vòng chung kết lại trùng ngày sinh nhật của Lâm Tuệ.
Dư Bắc Huy: "Cậu cũng sẽ đi Bắc Kinh?"
"Có lẽ vậy."
Hứa Điển cũng không dám chắc chắn, dù sao vòng chung kết không phải cứ muốn vào là sẽ vào được. Thành tích vòng loại đến bây giờ còn chưa có, nói đến vòng chung kết thì có vẻ hơi xa.
"Thôi được." Dư Bắc Huy như không có gì mà nhún nhún vai, "Cùng lắm thì đến lúc đó mình bay đến Bắc Kinh, ở cùng với các cậu trải qua một ngày."
Hứa Điển cười ra tiếng.
Dư Bắc Huy quơ tay đánh một quyền lên vai Hứa Điển, "Đừng có mà không tin, mình nói được thì làm được."
Tin, tin chứ.
Nếu là người khác nói ra, có lẽ Hứa Điển sẽ còn có nghi ngờ, nhưng lời là từ trong miệng Dư Bắc Huy nói ra.
"Đại Ngư."
"Hửm?"
Hứa Điển hơi do dự, không biết có nên nói hay không.
"Đừng có cái bộ dạng giống như con gái thế, muốn nói cái gì thì nói ngay." Dư Bắc Huy vỗ vỗ sau lưng cậu.
"Mình muốn hỏi cậu," Hứa Điển nuốt nuốt nước miếng, "Có phải cậu thích Tuệ Tuệ không?"
Dư Bắc Huy không trả lời ngay.
Cậu nhìn Hứa Điển, như đã hiểu ra điều gì đó.
Tuệ Tuệ.
Trước kia Hứa Điển cũng không dùng xưng hô này.
"Mình thích cô gái có hương vị phụ nữ." Dư Bắc Huy gạt tàn thuốc xuống bậc thang, một chân giẫm lên, "Cậu xem cô ấy có chỗ nào giống con gái hay không?"
Hứa Điển nhè nhẹ cười, "Đúng vậy."
"Được rồi. Vào nhà thôi, không hai cô bé lại đi tìm." Dư Bắc Huy vỗ vỗ mông đứng lên.
Hai nam sinh còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng ca từ trong phòng truyền ra.
Hơn nữa còn là tiếng ca Quảng Đông.
"Có thể là, lúc vừa mới ngẩng đầu ta đã nhìn thấy anh."
"Có thể là, ngay lúc sau ấy đã không còn muốn thấy anh."
TV trong phòng khách đang mở show > mà khoảng thời gian trước đang rất hot trên đài TVB, hai nữ sinh ngồi trên sô pha vỗ tay theo nhịp, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo mà hát theo đầu khúc nhạc.
"Có thể là, đã xảy ra quá nhiều thứ nên quên đi tới ôm anh."
"Có thể là, ôm chặt người khi không còn hơi thở ~."
Lúc Hứa Điển và Dư Bắc Huy cùng nhau đi đến phía sau sô pha, Lâm Tuệ đột nhiên quay đầu lại.
"Các đôi tình nhau cùng chung một hơi thở, cuối cùng thì tình yêu, cũng có một kết quả..."
Cô vừa hát theo, vừa thay đổi tay làm một động tác thủ thế hình cung, ngắm về phía hai nam sinh làm động tác bắn.
Một mũi vô hình, ngay đầu trung tâm.
Hứa Điển cùng Dư Bắc Huy đồng thời cười rộ lên.
Dư Nam Âm cũng xoay người, nằm ở trên sô pha hỏi: "Chúng ta có đi ăn cơm không, em thật đói."
"Ai kêu em buổi sáng không uống sữa bò." Dư Bắc Huy nói.
"Nhưng em không thích sữa bò mà!"
Dưới thanh âm kêu đói không ngừng của Dư Nam Âm, một nhóm bốn người đành phải xuất phát đi tiệm cơm Tây trước tiên.
Cái chân bị thương của Lâm Tuệ còn chưa có khỏe hẳn, Dư Nam Âm tri kỷ nhường yên sau xe máy của anh trai, để cô một đường thoải mái dễ chịu mà đi tới nơi.
Cuối cùng, bốn người phân ra thành hai nhóm.
Một nhóm chạy xe máy, một nhóm chạy xe đạp.
Tốc độ xe máy cố gắng chậm lại, nhưng cũng nhanh hơn xe đạp rất nhiều.
Hứa Điển chở Dư Nam Âm, nhìn bóng dáng Lâm Tuệ dần dần đi xa. Lâm Tuệ và Dư Bắc Huy nói chuyện rất vui vẻ, dư âm còn đọng lại tiếng cười giọng nói.
Hứa Điển lại không thể vui vẻ nổi.
Nếu người lái motor là cậu, sẽ tốt hơn.
"Anh Tiểu Điển." Dư Nam Âm đột nhiên mở miệng.
Hứa Điển: "Hả?"
Dư Nam Âm luôn luôn rất quy củ.
Lúc Lâm Tuệ ngồi trên yên sau xe đạp, thường xuyên không có chút kiêng nể gì mà ôm eo Hứa Điển, nhưng Dư Nam Âm thì không như vậy, chỉ nắm chặt yên xe, duy trì một khoảng cách nhất định với Hứa Điển.
"Anh cũng thích Tuệ Tuệ, đúng không?" Dư Nam Âm hỏi.
Tuệ Tuệ.
Mặc dù Dư Nam Âm nhỏ hơn bọn họ một tuổi, nhưng cũng thân mật với Lâm Tuệ đến mức không cần dùng tôn xưng.
Hứa Điển hơi kinh ngạc, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì ánh mắt của anh so với lúc trước không giống nhau." Dư Nam Âm nói, "Ánh mắt không thể lừa được người, ánh mắt hai người, giống nhau như đúc."
Hứa Điển: "Hai người?"
Dư Nam Âm: "Anh cùng anh trai em."
Hứa Điển im lặng.
Tuy rằng Dư Bắc Huy phủ nhận rằng chính mình thích Lâm Tuệ, nhưng thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được.
"Thoạt nhìn thì anh trai em giống như cái gì cũng đều dám nói, nhưng ở phương diện cảm tình thì lại rất ngốc." Thanh âm Dư Nam Âm từ sau lưng truyền đến, "Cho nên nếu hai người đều thích Tuệ Tuệ, vậy thì kết quả còn phải xem là ai mở miệng trước."
Hứa Điển: "Anh.."
Dư Nam Âm an ủi nói: "Anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật."
Hứa Điển nhìn về phía trước.
Hồi tưởng lại, mười bảy năm của cậu nơi chốn nào cũng đều là hình bóng của Lâm Tuệ.
Từ sau khi mẹ qua đời, người vẫn luôn ở bên cạnh cậu đều là Lâm Tuệ.
Hằng ngày làm bạn cùng nhau, khi khổ sở thì an ủi nhau, khi vui vẻ thì cùng nhau vui cười chia sẻ, là một người mà ai cũng không thể thay thế được.
Cô giống như một ngọn lửa nóng bỏng cháy ở trong lòng cậu, trải qua bao nhiêu tháng đổi năm dời, cuối cùng ở dưới đáy lòng cậu tạo thành một một dòng suối nóng bỏng không thể tiêu trừ.
Cậu thích Lâm Tuệ từ rất lâu.
Càng ngày càng thích, thích đến mức cuối cùng cũng không thể che giấu được tâm ý.
Hứa Điển cười.
"Đúng vậy, anh thích cô ấy."
Thật sự rất thích, rất thích.
Thích cô hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Tác giả có lời muốn nói: Tuệ Tuệ nha, khi nào thì cậu mới có thế nhìn thấy được đây!
/41
|