Chương 10 - Hình mẫu
Khai giảng không đến ba tuần, trúc mã lại giận dỗi.
Lâm Tuệ không đoán được Hứa Điển đang giận chuyện gì, từ sau ngày thứ hai gặp được đám người Dư Bắc Huy ở hành lang tầng ba, Hứa Điển cứ xụ mặt, cho tới hôm nay vẫn chưa trở lại bình thường.
Cô có hỏi cậu, cậu lại ngậm miệng không nói, cô dứt khoát không thèm hỏi nữa.
Lâm Tuệ trời sinh tính tình vô tư, nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, không để ý cậu giận dỗi, một tuần cứ thế trôi qua đi.
Hơn giữa tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Cuối tuần còn đổ hai cơn mưa thu, cả thành phố nhiệt độ giảm hẳn xuống còn năm độ, người người đi đường đều phải mặc thêm áo khoác mỏng.
Sau khi Lâm Tuệ rời giường, liền cảm thấy cái bụng nhỏ có cảm giác đau đau căng lên. Cô bấm tay tính toán, ngày chịu khổ mỗi tháng lại đến rồi.
Sáng sớm, lớp hai ban xã hội ồn ào náo nhiệt như cái chợ bán thức ăn.
Tuần trước môn toán học và tiếng Anh bị bắt phải làm bài ôn luyện, cả lớp có đến một phần ba người lãng vãng ăn chơi nên quên làm, lúc này đang bôn ba khắp nơi mượn vở chép.
Muốn chép thì đương nhiên phải tìm bài làm có xác suất đúng nhiều nhất mà chép, bởi vậy Lâm Tuệ và lão Cẩu là lựa chọn đầu tiên.
Lão Cẩu thích nhất chính là cảm giác được o bế này, bài làm của cậu sớm đã truyền không biết qua bao nhiêu người.
Còn Lâm Tuệ, không ai dám quấy rầy cô.
Lâm Tuệ tựa vào trên bàn, trong bụng như có người đang giày vò nhào bóp, lúc đau lúc không, lúc đau còn khi nặng khi nhẹ. Nếu mà đau đến mức đổ mồ hôi lạnh thì còn có thể xin nghỉ mà nằm trong nhà, tới phiên cô chỉ là co rút đau đớn, nói nghiêm trọng thì còn có thể chịu đựng, nhưng lúc đau lên thật sự rất khó chịu.
Nhưng luôn có người không biết điều...
"Chị Tuệ, tối qua ngủ không ngon sao? "Lão Cẩu chọc nhẹ phía sau lưng Lâm Tuệ.
Diệp Thanh Thanh như ong mật bay nhanh đến, "Bang" một tiếng đánh bay tay cậu ra, "Cậu đừng có chọc phá cậu ấy!"
Lão Cẩu: "Bị sao?"
Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Bị đau bụng."
"Bị đau bụng thôi mà tưởng gì ghê gớm lắm." Thân hình lão Cẩu ngửa ra sau ghế, cười như không tin không phổi, "Bụng đau thì liền đi xả thôi, đừng có chần chờ nếu không lát nữa nằm mơ thấy WC, lại đi kéo quần ngồi xổm."
Diệp Thanh Thanh: ".."
Lão Cẩu: "Sao vậy, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó."
"Đáng đời cậu không có bạn gái." Diệp Thanh Thanh nói.
Lão Cẩu buồn bực, nói cứ như là cô ấy có bạn trai vậy! Huống chi lời cậu nói là nói thật, như thế nào mà... Rốt cuộc, mạch não bị chậm một nhịp cuối cùng cũng được thông qua.
"Chị Tuệ, chẳng lẽ là bị thân thích tới thăm? "Lão Cẩu đè thấp tiếng nói.
Nếu hiện tại cả người Lâm Tuệ không có không thoải mái, chắc chắn cô sẽ đánh lão Cẩu đến mẹ ruột nhìn không ra.
Bạn học xung quanh chép bài quá ồn ào, Lâm Tuệ cũng không có ngủ được, lời nói của lão Cẩu một chữ cũng không rơi ra hoàn toàn tiến quân vào trong lỗ tai. Cô ngẩng đầu, kẻ răng nghiền ra ba chữ: "Cẩu, Tuấn, Vũ!"
"Thực xin lỗi, mình sai rồi, xứng đáng là đồ không có bạn gái! Cậu đừng có tức giận mà!" Lão Cẩu lập tức căng thẳng, sợ hãi còn hơn bị Thượng Đế kêu lên văn phòng.
Lửa giận của Lâm Tuệ chỉ bừng bừng trong ba giây, lại dập xuống: "Muốn cái gì!"
"Cho tớ mượn bài tập tiếng Anh để chép."
Lâm Tuệ: ".."
Trời ơi, có ai mang cái tên này đi khuất mắt được không?
Lâm Tuệ mò mò cặp sách, rút bài tập về nhà ra từ trong sách giáo khoa tiếng Anh, quăng đến bàn sau.
"Cảm ơn chị Tuệ." Lão Cẩu cười haha, nhanh chóng vùi đầu chép bài.
Lâm Tuệ nhìn sang Diệp Thanh Thanh nói: "Đợi lát nữa có thầy cô hỏi thì cứ nói mình không thoải mái trong người nhé", sau đó lại nằm bò lên bàn một lần nữa.
Không đến năm giây, trong hộc bàn lại truyền đến "ong" một tiếng. Lâm Tuệ thừa dịp buồn ngủ còn chưa lấn át hoàn toàn, liền móc di động ra ngó, không biết ai đã gửi QQ cho cô.
"Uống nhiều nước ấm."
Xuỳ, người này thật đúng là kỳ cục muốn chết.
Lâm Tuệ nhanh chóng gửi tin trả lời.
"Biết rồi."
-
Tiết đầu tiên của buổi sáng, Lâm Tuệ vượt qua ở trong mộng.
Mơ trở lại ngày đầu tiên, có một ngày trước khi tan học bụng cô đột nhiên đau lên. Thân thích lần đầu tiên tới cửa, khí thế mãnh liệt mênh mông như bị vỡ đê.
Lâm Tuệ sợ hãi đến mức không dám đứng dậy, không dám biết ở trên ghế sẽ là cái hiện trường ra sao.
Bạn học trong lớp lục tục đi về, chỉ còn lại Lâm Tuệ cùng Hứa Điển.
Hứa Điển cái gì cũng không hỏi, cậu chạy ra siêu thị ngoài trường mua băng vệ sinh, lại dùng giẻ lau giúp cô lau khô ghế dựa, cuối cùng mới nói một câu: "Không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà."
Trong ấn tượng của Lâm Tuệ, năng lực tự gánh vác sinh hoạt của Hứa Điển cực kì kém.
Giặt quần áo cũng không biết cho bao nhiêu bột giặt, chiên cái trứng gà cũng có thể làm cho phòng bếp bốc khói, dây giày cũng sẽ không thèm cột mà nhét luôn vào trong lòng bàn chân...
Nhưng trong nháy mắt kia, cô lại cảm thấy Hứa Điển cái gì cũng làm được.
Chuông tan học vang lên, Lâm Tuệ cũng tỉnh theo.
Cô hoảng hốt ngồi thẳng, trong lúc mông lung còn nghe thấy bạn cùng bàn và lão Cẩu trò chuyện: “Thứ sáu sau khi tan học tớ muốn cùng mẹ đi dạo phố, mua quần áo mới."
"Xuỳ, nữ sinh mấy người cả ngày chỉ biết nghĩ đến quần áo."
Thứ sáu...
Sau khi tan học...
Lâm Tuệ tỉnh lại trong nháy mắt.
Tuần trước Trần Phàm nói muốn hẹn Dư Bắc Huy ra đánh nhau, thời gian còn không phải hẹn vào thứ sáu sao! Cô lúc trước còn tâm tâm niệm niệm phải đi báo với Lâm Khải Phùng, hiện tại thì tốt rồi, thiếu chút nữa đã quên không còn một mảnh.
Không được, phải đi tìm Đại Ngư hỏi cho rõ ràng.
Vì thế, lão Cẩu và Diệp Thanh Thanh đang nói chuyện phiếm thì nhìn thấy tiểu cô nương như hoa đang ngủ say đột nhiên nằm ngay đơ, dại dại khoảng nửa phút, chân không chạm đất giống như quỷ hồn, thẳng tắp mà bay ra cửa phòng học.
Bọn họ nhất trí đồng ý: Lâm Tuệ không đi diễn phim kinh dị thật đúng là đáng tiếc.
Mắt thấy Lâm Tuệ còn đang một đường bay thẳng ra ngoài, Diệp Thanh Thanh vội vàng đuổi theo, "Cậu định đi đâu vậy?"
Lâm Tuệ: "Đi lầu hai tìm Đại Ngư."
Diệp Thanh Thanh vừa nghe, vội vàng ngăn cô lại, "Nhưng mà chúng ta còn phải đi xuống xếp hàng tập thể dục, đến trễ sẽ bị ghi tên."
"A, vậy sao______"
Âm cuối kéo cao lên, k1ch thích Lâm Tuệ trầm vào trong ký ức.
Sau khi kì huấn luyện quân sự của khối 10 kết thúc, phòng Giáo vụ sẽ bắt đầu sắp xếp các khối lớp luân phiên tập thể dục theo nhạc sau tiết học đầu tiên mỗi tuần.
Hôm nay là thứ mấy? Thứ hai.
Thời gian bây giờ là? Tan học tiết đầu tiên.
Khối 10 còn chưa học xong bài thể dục theo nhạc, vậy hôm nay không phải là đến phiên khối 11 bọn họ làm mẫu hay sao!
Lúc này, loa lớn cả trường vang lên: "Mời các bạn học sinh khối 11 nhanh chóng xếp hàng đến sân tập bài thể dục theo nhạc. Bạn học nghỉ không xin phép, đến trễ không lí do sẽ bị ghi tên..."
Năm phút sau, hành lang xung quanh sân thể dục đứng đầy các học sinh mới của khối 10. Mà trên sân thể dục, đều là vẻ mặt như cái bánh quẩy không cam tâm tình nguyện của mấy học sinh lớp 11.
"Động tác thứ tám của bài thể dục theo nhạc. Đi bộ tại chỗ, đi."
Lâm Tuệ cố ý xếp vào hàng cuối cùng, để tiện cùng Dư Bắc Huy kế bên nói chuyện.
"Đại Ngư."
"Hả?"
Hai người đều đi bộ tại chỗ, hiệu lệnh lại thông báo bắt đầu duỗi thân vận động.
"Cậu hẹn Trần Phàm đánh nhau vào thứ sáu?" Lâm Tuệ hỏi.
Đại Ngư khó hiểu nhíu mày, như là đang tự hỏi tin tức tại sao lại bị rò rỉ ra bên ngoài cho Lâm Tuệ biết, cậu hỏi lại: "Ai nói với cậu?"
"Trần Phàm."
Đại Ngư "Ặc" một tiếng, giọng điệu đột nhiên hung dữ lên, "Không phải tớ sớm nói với cậu là đừng có tiếp xúc với hắn sao? Cậu xem như gió thổi bên tai hả!"
Dư Bắc Huy trời sinh tính tình táo bạo, chỉ có ở trước mặt Lâm Tuệ là có hơi hơi giảm bớt. Nhưng vừa nghe đến Trần Phàm, trước mắt cho dù là ai, đều không áp được tính tình của cậu.
"Cậu hung dữ cái rắm!"
Từ trước đến nay Lâm Tuệ không sợ cậu, đơn giản rõ ràng mà nói tóm tắt toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện, lại uy hiếp nói: "Mình cảnh cáo cậu, không được đánh nhau! Bằng không, mình cho câu đẹp mặt."
Vừa vặn đến thời gian thay đổi động tác, Lâm Tuệ thừa cơ quay người đánh thật mạnh trên cánh tay của cậu.
"Đau!" Đại Ngư dùng tay xoa xoa chỗ bị đánh, "Dù sao cậu cũng đừng để ý đến tên đó, hắn cũng không phải loại người tốt lành gì."
"Biết rồi."
Trần Phàm là người phương nào?
Mỗi lần thông báo kỷ luật đều có tên của cậu ta, ẩu đả đánh nhau, hút thuốc đánh bạc, xưng anh gọi em với cặn bã xã hội, là chuyện thường ngày. Có đồn đại còn nói hắn gây tai họa cho con gái nhà người ta mà không nhận trách nhiệm, còn nói hắn chạm vào m@ túy. Dù sao chỉ cần chuyện liên quan đến Trần Phàm, cơ bản đều không phải là chuyện tốt.
So ra, Dư Bắc Huy còn thua kém xa cậu ta.
Cậu ta ở Kim Trung như cá gặp nước, có thể giúp đỡ bạn bè anh em mà không tiếc cả mạng sống, hơn nữa người lớn lên cao lớn mạnh mẽ, càng phù hợp với danh hiệu đại ca trường học hơn.
"A, các người như thế nào lại người sống ta chết như vậy? "Lâm Tuệ hỏi, "Không phải lúc học lớp 10 vẫn bình thường sao?
Tục ngữ nói rất đúng: Một núi không thể chứa hai hổ. Lúc mới vào học có tranh đấu gay gắt, nhưng sau khi phân ban ở lớp 10, hai người vẫn luôn luôn thiết lập trạng thái nước sông không phạm nước giếng, rất ít khi nghe có tin tranh chấp nào.
Hiện giờ không biết vì sao lại rơi vào tình thế giằng co.
"Còn không phải là bởi vì Nghê Tú sao." Dư Bắc Huy nói.
Ở Kim Trung, cái tên này có mức độ nổi tiếng gần như ngang hàng với Hứa Điển. Một người là hoa khôi trường học một người là nam thần.
"Cô ta..." Lâm Tuệ nghĩ nghĩ, "Không phải là thích cậu chứ?"
Dư Bắc Huy đang vận động toàn thân, chân vừa mới bước một bước, nghe vậy thiếu chút nữa muốn vặn gãy eo. "Ngàn vạn đừng, tớ trốn cô ta còn không kịp đâu. Lúc trước lúc nào cũng quấn lấy tớ, giờ thì tốt rồi, Trần Phàm lại tới điều tra tớ."
"Ặc ~"
Trong đầu Lâm Tuệ vẽ một đồ thị quan hệ logic, bổ não ra một đoạn tình tay ba oanh oanh liệt liệt, cuối cùng đưa ra kết luận.
"Đúng vậy, Lâm Tú chắc chắn là thích cậu."
Dư Bắc Huy một ngụm máu nghẹn ở trong cổ họng, muốn giải thích lại chịu không nổi cái vẻ mặt cô trưng ra biểu tình cậu không cần giải thích đâu, tớ đều biết, cuối cùng cậu đành vẫy vẫy tay nói với cô: "Tớ không nói với cậu nổi, cậu đi hỏi Hứa Điển đi!"
Chẳng lẽ Hứa Điển cũng biết chuyện gì trong đây?
Mắt Lâm Tuệ sáng lên, nhân lúc người khác không chú ý trực tiếp di chuyển qua hàng sau của ban tự nhiên lớp một, cạnh bên hàng của lớp hai.
Phía trước đều là nam sinh cao lớn, không ai chú ý tới cô. Nhưng Hứa Điển xếp hàng ở cuối cùng, lập tức phát hiện có chú lùn nhỏ lẫn vào trong đó.
"Cậu tới đây làm gì?" Hứa Điển hỏi.
"Có việc muốn hỏi cậu." Lâm Tuệ cười cười, "Cậu có biết Nghê Tú không?"
"Không quen biết."
A, nói dóc đi.
Lâm Tuệ: "Dư Bắc Huy nói cậu biết cô ấy."
Hứa Điển: ".."
Sau một khoảng im lặng thật lâu, đồng thời cũng sau khi suy nghĩ thật lâu, Hứa Điển chậm rãi nói: "À, là cô ta."
Hứa Điển: "Cuối học kỳ một, cô ta qua đưa thư tình cho tớ. Mình không quen, ném thùng rác rồi."
Cậu nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Lâm Tuệ lại nghe đến kích động vô cùng.
O, M, G! Thật, là, tình, tay, ba! Nhưng mà hình như Trần Phàm nhắm vào sai người rồi, đáng thương đáng thương.
Lâm Tuệ: "Cậu không thích cô ta?"
Hứa Điển lắc đầu, Lâm Tuệ cũng không tin.
Nghê Tú lớn lên thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt không lớn hơn một bàn tay, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như quả nho lại sáng lấp lánh, chớp mắt một cái vừa nhìn liền cảm thấy nhu nhược đáng thương.
"Thật sự?" Lâm Tuệ lại hỏi.
Hứa Điển hình như cảm thấy đề tài này thật nhàm chán, lúc thay đổi tư thể, bớt thời gian liếc xéo cô một cái, "Bằng không thì sao?"
Lâm Tuệ cảm thấy chắc chắn là Hứa Điển lại bắt đầu phát tán cái bản tính kỳ cục của mình. Đáy lòng cậu thật ra là thích.
"Vậy cậu thích hình mẫu nữ sinh thế nào?"
"Tóc dài, không mập, lương thiện, thông minh nhưng không xấu xa."
Lâm Tuệ nghĩ nghĩ, mặt dày không biết xấu hổ mà nói:
"Cậu là đang nói mình sao?"
/41
|