Gì cơ?
Ngô Diễm bị một câu tới bất ngờ này của cô làm cho sửng sốt, một lúc sau, mới trả lời: "Gặp rồi!"
"Như thế nào ạ?" Tim cô đập dồn.
Ngô Diễm chịu không nổi mặt nhăn thành một nhúm, dụi tắt đầu thuốc lá, "Giống như ăn phải thức ăn biến chất, ghê tởm!"
Cô kinh hoàng.
"Internet là một thế giới không thực, thế nên bạn bè trên mạng cũng chỉ là nhân vật ảo. Vô hình trung, cô tô điểm mọi thứ cho thật đẹp. Đến khi chân chính bước vào hiện thực, lại chẳng thất vọng? Yêu qua mạng đều là chết giữa ánh sáng ban ngày [6]! Công chúa đều là khủng long, hoàng tử chính là con ếch. Lại nói, chúng ta đều là người trưởng thành, nếu một người đàn ông dành thời gian và tâm tình bầu bạn cùng cô, chẳng qua là mưu cầu tiền với sắc."
"Chẳng phải... cũng có ngoại lệ sao, trên ti vi cũng từng đưa tin." Cô khó khăn phản bác.
Ngô Diễm liếc mắt nhìn sang, bên trong viết "Cô đúng là cái đồ ngốc nghếch ngây thơ!"
"Cô hiểu rõ về anh ta bao nhiêu? Anh ta công tác ở đâu? Đã kết hôn chưa?" Ngô Diễm hỏi. "Có từng trò chuyện qua video không? Có thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại? Ngàn ngàn vạn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ!"
Thực ra, cô không cảm thấy cô và anh đúng nghĩa là bạn qua mạng. Internet chẳng qua đã cung cấp cho họ một nền tảng quen biết.
Họ chỉ liên lạc qua điện thoại vào ngày đầu tiên quen biết, sau này cũng không từng gửi tin nhắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian tán gẫu trên mạng, càng khỏi phải nói đến giọng nói, video.
Trao đổi của họ phần lớn là nhờ vào viết email.
Anh hay viết email cho cô vào lúc rạng sáng, có chuyện tâm tình, có chuyện công việc, cuối cùng anh đều sẽ đề cử cho cô một ca khúc.
Công việc của anh có liên quan đến âm nhạc. Lần đó ở Nam Áo, anh giúp một người bạn thu tiếng sóng biển để làm nhạc chờ [7]. Nghề nghiệp chính của anh là giảng dạy lý luận âm nhạc trong trường đại học, ngoài ra, ở một trường quốc tế, anh dạy mấy đứa trẻ nước ngoài chơi ghi-ta. Anh thích đi du lịch, đã từng đi núi tuyết ở Nepal, từng đến sa mạc Sahara ở Châu Phi, tiếp nhận lễ rửa tội của mặt trăng ở sông Hằng Ấn Độ, từng bái lạy thần thánh ở Jerusalem...
Nhận được email của anh, là thời khắc tuyệt vời nhất trong một ngày của cô. Giống như thuở còn cắp sách, ngạc nhiên khi thấy tờ giấy nhỏ nam sinh gửi trong ngăn bàn, thấp thỏm, hoảng hốt, rồi lại vui mừng không sao tả được.
Mỗi một bức email, cô đều xem ba lần, gần như có thể đọc thuộc lòng toàn văn.
Xem xong, tâm tư cô dường như nhẹ bẫng, trôi xa. Sau đó mong chờ bức email tiếp theo xuất hiện.
Mùa hè này, không biết tại sao anh không thu xếp đi đâu.
Anh từng thu cho cô một ca khúc.
Lần đầu tiên thiết kế của cô được khách hàng chấp nhận, lấy được một món tiền thưởng, mua cho mình một chiếc váy đẹp, đi nhà hàng kiểu Hồng Kông ăn món sủi cảo tôm mình thích, buổi tối ở trên mạng vừa khéo gặp được anh, phấn khởi mà nói nhiều hơn mấy câu.
Ngày hôm sau, mở hòm thư ra, bất ngờ nhận được email của anh. “Bản Thân Bỗng Nhiên” tự đàn tự hát, ca khúc của Ngũ Bách.
Cô biết anh chơi ghi-ta rất ổn, vô tình đã hỏi một câu: Anh có thể hát bài “Bản Thân Bỗng Nhiên” của Ngũ Bách không?
Đối với các ban nhạc nước ngoài anh thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối với một số người chơi nhạc nổi tiếng trong nước lại biết rất ít. Khi ấy, anh chỉ cười cười.
Bài hát này cô để trong điện thoại di động, mỗi giờ nghỉ trưa đều sẽ nghe.
Có một ngày, đang ở nhà làm thêm giờ thì máy tính đột nhiên dính virus. Bản thảo quảng cáo sau khi trời sáng sẽ phải nộp, vật lộn đến hai giờ sáng, máy tính vẫn cứ đơ, cô cuống tới mức sắp khóc đến nơi.
Cô chỉ ôm tâm lý gặp may cầu cứu anh, không ngờ, anh thật sự có mặt.
Anh cũng không phải là cao thủ máy tính. Anh tìm đến một người bạn thông thạo máy tính, giúp cô sửa chữa từ xa.
Trời hửng sáng, anh cùng bạn đi ăn điểm tâm, dặn dò cô phải ngủ đi một chút rồi hãy đi làm.
Cô nhìn hình đại diện của anh trên QQ chuyển qua màu xám, có một loại tâm tư đưa qua đưa lại trong đầu, muốn nắm bắt cũng không nắm bắt được.
Ngô Diễm bị một câu tới bất ngờ này của cô làm cho sửng sốt, một lúc sau, mới trả lời: "Gặp rồi!"
"Như thế nào ạ?" Tim cô đập dồn.
Ngô Diễm chịu không nổi mặt nhăn thành một nhúm, dụi tắt đầu thuốc lá, "Giống như ăn phải thức ăn biến chất, ghê tởm!"
Cô kinh hoàng.
"Internet là một thế giới không thực, thế nên bạn bè trên mạng cũng chỉ là nhân vật ảo. Vô hình trung, cô tô điểm mọi thứ cho thật đẹp. Đến khi chân chính bước vào hiện thực, lại chẳng thất vọng? Yêu qua mạng đều là chết giữa ánh sáng ban ngày [6]! Công chúa đều là khủng long, hoàng tử chính là con ếch. Lại nói, chúng ta đều là người trưởng thành, nếu một người đàn ông dành thời gian và tâm tình bầu bạn cùng cô, chẳng qua là mưu cầu tiền với sắc."
"Chẳng phải... cũng có ngoại lệ sao, trên ti vi cũng từng đưa tin." Cô khó khăn phản bác.
Ngô Diễm liếc mắt nhìn sang, bên trong viết "Cô đúng là cái đồ ngốc nghếch ngây thơ!"
"Cô hiểu rõ về anh ta bao nhiêu? Anh ta công tác ở đâu? Đã kết hôn chưa?" Ngô Diễm hỏi. "Có từng trò chuyện qua video không? Có thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại? Ngàn ngàn vạn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ!"
Thực ra, cô không cảm thấy cô và anh đúng nghĩa là bạn qua mạng. Internet chẳng qua đã cung cấp cho họ một nền tảng quen biết.
Họ chỉ liên lạc qua điện thoại vào ngày đầu tiên quen biết, sau này cũng không từng gửi tin nhắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian tán gẫu trên mạng, càng khỏi phải nói đến giọng nói, video.
Trao đổi của họ phần lớn là nhờ vào viết email.
Anh hay viết email cho cô vào lúc rạng sáng, có chuyện tâm tình, có chuyện công việc, cuối cùng anh đều sẽ đề cử cho cô một ca khúc.
Công việc của anh có liên quan đến âm nhạc. Lần đó ở Nam Áo, anh giúp một người bạn thu tiếng sóng biển để làm nhạc chờ [7]. Nghề nghiệp chính của anh là giảng dạy lý luận âm nhạc trong trường đại học, ngoài ra, ở một trường quốc tế, anh dạy mấy đứa trẻ nước ngoài chơi ghi-ta. Anh thích đi du lịch, đã từng đi núi tuyết ở Nepal, từng đến sa mạc Sahara ở Châu Phi, tiếp nhận lễ rửa tội của mặt trăng ở sông Hằng Ấn Độ, từng bái lạy thần thánh ở Jerusalem...
Nhận được email của anh, là thời khắc tuyệt vời nhất trong một ngày của cô. Giống như thuở còn cắp sách, ngạc nhiên khi thấy tờ giấy nhỏ nam sinh gửi trong ngăn bàn, thấp thỏm, hoảng hốt, rồi lại vui mừng không sao tả được.
Mỗi một bức email, cô đều xem ba lần, gần như có thể đọc thuộc lòng toàn văn.
Xem xong, tâm tư cô dường như nhẹ bẫng, trôi xa. Sau đó mong chờ bức email tiếp theo xuất hiện.
Mùa hè này, không biết tại sao anh không thu xếp đi đâu.
Anh từng thu cho cô một ca khúc.
Lần đầu tiên thiết kế của cô được khách hàng chấp nhận, lấy được một món tiền thưởng, mua cho mình một chiếc váy đẹp, đi nhà hàng kiểu Hồng Kông ăn món sủi cảo tôm mình thích, buổi tối ở trên mạng vừa khéo gặp được anh, phấn khởi mà nói nhiều hơn mấy câu.
Ngày hôm sau, mở hòm thư ra, bất ngờ nhận được email của anh. “Bản Thân Bỗng Nhiên” tự đàn tự hát, ca khúc của Ngũ Bách.
Cô biết anh chơi ghi-ta rất ổn, vô tình đã hỏi một câu: Anh có thể hát bài “Bản Thân Bỗng Nhiên” của Ngũ Bách không?
Đối với các ban nhạc nước ngoài anh thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối với một số người chơi nhạc nổi tiếng trong nước lại biết rất ít. Khi ấy, anh chỉ cười cười.
Bài hát này cô để trong điện thoại di động, mỗi giờ nghỉ trưa đều sẽ nghe.
Có một ngày, đang ở nhà làm thêm giờ thì máy tính đột nhiên dính virus. Bản thảo quảng cáo sau khi trời sáng sẽ phải nộp, vật lộn đến hai giờ sáng, máy tính vẫn cứ đơ, cô cuống tới mức sắp khóc đến nơi.
Cô chỉ ôm tâm lý gặp may cầu cứu anh, không ngờ, anh thật sự có mặt.
Anh cũng không phải là cao thủ máy tính. Anh tìm đến một người bạn thông thạo máy tính, giúp cô sửa chữa từ xa.
Trời hửng sáng, anh cùng bạn đi ăn điểm tâm, dặn dò cô phải ngủ đi một chút rồi hãy đi làm.
Cô nhìn hình đại diện của anh trên QQ chuyển qua màu xám, có một loại tâm tư đưa qua đưa lại trong đầu, muốn nắm bắt cũng không nắm bắt được.
/9
|