Sau khi rời khỏi quân doanh Đông Việt, Tĩnh Nhi không hề quay đầu nhìn một lần. Con ngựa cứ thế mà chạy như bay, bên tai chỉ có tiếng gió.
Những lời hắn nói với nàng phảng phất như cơn gió này lạnh thấu tâm can.
Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, lại cười nhợt nhạt.
Đến Dĩnh Kinh, nàng qua Ngự Phúc Tự thăm Mục thái phi trước, sau đó hồi cung.
Trên dưới trong triều đều truyền rằng, Hoàng đế khỏi bệnh, đó là ông trời phù hộ Tây Lương.
Thiếu Huyên cũng quay về biệt viện, Tĩnh Nhi vừa hồi cung, trên tay chắc chắn còn nhiều công vụ phải xử lý.
Nửa tháng cứ thế trôi qua, Tĩnh Nhi vội sai người chuẩn bị xe tới biệt viện. Lần này trở về, nàng thậm chí chưa từng nói chuyện tử tế với phụ hoàng.
Nhìn thần sắc của nàng, Tô Hạ cười cười, giúp nàng đẩy cửa phòng ra: Hoàng Thượng vào đi.
Tĩnh Nhi nhẹ bước đi vào, xuyên qua tấm bình phong, nàng mơ hồ nhìn thấy Thiếu Huyên đang ngồi cạnh cửa sổ. Huân hương lượn lờ khiến cả căn phòng tràn ngập hương vị tươi mát. Tĩnh Nhi gọi một tiếng Phụ hoàng nhưng không nghe Thiếu Huyên trả lời, nàng có chút kỳ quái tiến lên, thấy y đang tựa đầu vào vách tường ngủ, trong tay còn cầm một cuốn sách. Tĩnh Nhi đắp chăn cho y, lúc nhìn lại mới thấy đó là cuốn y thư Hạ Ngọc để lại. Tính toán thời gian, người nàng phái đi Yên Khương cũng nên trở về rồi.
Sao lại tới đây lúc này? Thiếu Huyên tỉnh giấc.
Tĩnh Nhi hoàn hồn, cười nói: Từ khi nào phụ hoàng lại có hứng thú với y thư vậy?
Cũng không có gì, chỉ là nhàn rỗi nên lấy ra đọc. Y vừa nói vừa gác cuốn sách qua một bên.
Tĩnh Nhi rót cho y ly trà nóng, nhẹ giọng: Sao người không ngủ trên giường? Sức khỏe người không tốt, phải chú ý mới được.
Y uống một ngụm trà, thấp giọng đáp.
Tĩnh Nhi ngồi xuống cạnh y, mấy tháng nay nàng không thượng triều, sự việc lớn nhỏ đều do phụ hoàng xử lý. Hiện giờ, nhìn y càng thêm tiều tụy, Tĩnh Nhi thật sự không đành lòng, nàng theo bản năng cúi đầu: Phụ hoàng, đa tạ người.
Đa tạ lòng bao dung của y, đa tạ y vì nàng mà làm mọi chuyện.
Thiếu Huyên không khỏi kinh hãi, y ngước mắt nhìn đứa con gái trước mặt, cười khẽ: Đang êm đẹp sao lại nói chuyện này?
Tĩnh Nhi cũng cười, lắc đầu: Nếu phụ hoàng muốn nghỉ ngơi thì con dìu người lên giường.
Không ngủ tiếp được. Lâu rồi phụ hoàng không đánh cờ với con, chi bằng hôm nay chúng ta làm vài ván đi?
Sai người mang bàn cờ vào, hai cha con ngồi đối diện chơi cờ.
Thiếu Huyên không hỏi lần này tới Đông Việt như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của nữ nhi, y biết chắc chắn là rất vui. Ngay cả mối quan hệ giữa nàng và Hoàn Nhan Vũ, y cũng không hỏi nhiều. Nữ nhi lớn rồi, nó cũng nên có tính toán cho mình.
Cung nhân Thừa Càn cung đều lấy lại tươi cười trên gương mặt, Hoàng Thượng vẫn giống trước đây thích nói thích cười, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay vừa hạ triều, thời điểm qua Thừa Càn cung thay đổi y phục, thấy Tô Doanh đứng chờ ngoài cửa, Tĩnh Nhi liền cười hỏi: Tô ái khanh có chuyện quan trọng gì sao? Sao vừa rồi trên triều không bẩm tấu?
Tô Doanh theo nàng vào trong, thấp giọng: Hoàng Thượng, là tin tức của Yên Khương.
Bước chân Tĩnh Nhi cứng lại, nàng không quay đầu, trực tiếp đi vào nội thất.
Cung nữ theo vào giúp nàng thay y phục, Tô Doanh đứng bên ngoài, nghe giọng nói từ bên trong truyền ra: Người vẫn khỏe mạnh chứ?
Tô Doanh gật đầu: Vâng, tất cả đều khỏe mạnh.
Lúc này Tĩnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nói với Liên Vũ, lời nói mang theo vui sướng: Không cần mặc cái này, lấy thường phục cho trẫm là được.
Liên Vũ gật đầu.
Không bao lâu, Tô Doanh thấy Tĩnh Nhi bước ra, hắn không có bao kinh ngạc, chỉ đuổi theo, nói: Hạ đại nhân không tới Hành quán, ông ấy nói chỉ cần một khách điếm sạch sẽ là được.
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, không qua Hành quán, vậy ông ta không xem mình là đại thần Yên Khương. Nàng nghe nhiều người nói Hạ Ngọc chính là trung thần quan trọng nhất của Yên Khương Vương, thậm chí Hoàn Nhan Vũ cũng từng nhắc nhở nàng tầm quan trọng của ông ta với Yên Khương. Nhưng hôm nay, ngay cả Hạ Ngọc cũng vứt bỏ thân phận của mình, có thể thấy được Yên Khương Vương kia nhẫn tâm thế nào.
Tĩnh Nhi nhíu mày, Tôn Toàn liền dìu nàng lên xe ngựa. Nhớ tới Tô Doanh, nàng liền nhấc màn xe lên, nói: Ngươi về thay y phục trước đi. Nói xong, nàng buông màn, phân phó lên đường.
Tĩnh Nhi chỉ dẫn một thị vệ và Tôn Toàn ra ngoài, nếu Hạ Ngọc đã muốn ở khách điếm, nàng đương nhiên hiểu ý tứ của hắn.
Kêu thị vệ và Tôn Toàn canh giữ bên ngoài, nàng mở cửa phòng. Hưng Bình công chúa thấy nàng, hốc mắt liền ươn ướt.
Tĩnh Nhi gọi một tiếng Nghĩa mẫu , sau đó nhanh chóng tiến lên, đưa khăn cho bà, cười hỏi: Sao lại khóc?
Hưng Bình công chúa cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy, cả đời nàng không thể có con, khi đó ở Yên Khương, Tĩnh Nhi gọi bà một tiếng nghĩa mẫu, bà chỉ nghĩ đó là diễn kịch cho vương huynh xem. Thật không ngờ, lúc này, nàng vẫn gọi bà như vậy. Hưng Bình công chúa không nói nên lời, nhịn không được mà khóc.
Hạ Ngọc ngơ ngác nhìn Tĩnh Nhi, thấy nàng quay đầu nhìn mình, hắn mới xấu hổ ho một tiếng.
Tĩnh Nhi lên tiếng hỏi: Sao lại trì hoãn lâu như vậy? Theo lý mà nói bọn họ hẳn phải tới sớm hơn.
Nàng kéo Hưng Bình công chúa ngồi xuống, nghe Hạ Ngọc nói: Trên đường tới đây, Hưng Bình công chúa bị bệnh.
Tuy nói là bị bệnh nhưng Tĩnh Nhi biết, mọi chuyện đều liên quan tới lao ngục ở Yên Khương. Xem ra lần này, Yên Khương Vương quyết ra tay nhẫn tâm. Nếu bọn họ đã không nói thẳng, vậy Tĩnh Nhi sẽ không hỏi, chỉ nói: Bây giờ khá hơn chưa?
Hưng Bình công chúa lau khô nước mắt: Tốt, đều tốt.
Nghe vậy, Tĩnh Nhi cũng yên tâm. Chần chờ một lát, nàng lại hỏi: Khi đó tại sao Yên Khương lại đột nhiên lui binh? Chuyện này nàng từng phái người tìm hiểu như vẫn không dò la được gì.
Hạ Ngọc ngẩn ra, hắn theo bản năng nhìn Hưng Bình công chúa. Hưng Bình công chúa khẽ cười, thấp giọng: Còn có thể tại sao, Thái tử Yên Khương bị hạ độc khiến cả hoàng cung đều hoảng loạn.
Tin tức này thật sự làm Tĩnh Nhi chấn động, nàng liền bật thốt lên hỏi: Sao lại vậy?
Hạ Ngọc tiếp lời: Chuyện này ở các triều đại đều xảy ra, ai cũng muốn có được vị trí Thái tử, tọa ủng thiên hạ. Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi bất giác lộ ra ý cười, nàng thật hạnh phúc, bởi vì phụ hoàng nàng chỉ có mình nàng là nhi tử, cho nên ngôi vị Hoàng đế này không cần tranh cũng không cần đoạt. Nhiều năm như vậy, Thiếu Huyên chưa từng cô phụ tình cảm của Toàn Cơ dành cho y.
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, Hoàn Nhan Vũ cũng từng nói với nàng chuyện này, ai ai cũng nói hi vọng hoàng thất có con nối dõi hưng thịnh, nhưng nhiều người đồng nghĩa với việc tranh đấu cũng nhiều. Khó trách Yên Khương Vương lui binh, hậu viện đã cháy, ông ta đương nhiên phải lo dập lửa trước. Tĩnh Nhi không hỏi tiếp, bởi vì đó không phải là chuyện mà nàng muốn quản. Ít nhất, sự việc lần này cũng cứu nguy cho Đông Việt, trong thời gian ngắn, Yên Khương chắc chắn không dám tùy tiện ra tay.
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, qua một lúc lâu mới nghe Hưng Bình lên tiếng: Thật không ngờ vương huynh lại dùng bọn ta đi uy hiếp con. Trong lời nói ẩn ẩn đau thương, bà đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, vương huynh từng vì mình không muốn gả cho Hoàng đế Tây Lương mà tìm người thay thế. Hiện tại vật đổi sao dời, thì ra mọi thứ sẽ thay đổi. Có lẽ bà không nên trách Vương huynh, bởi vì huynh ấy vì Yên Khương, vì đại nghiệp của mình.
Hạ Ngọc duỗi tay ôm bà, an ủi: Mọi thứ đều qua rồi.
Chàng không trách ta sao? Hưng Bình công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, là bà khuyên hắn rời đi, khuyên hắn từ bỏ Yên Khương.
Hạ Ngọc sửng sốt: Sao phải trách nàng chứ?
Tĩnh Nhi thấy Hưng Bình công chúa cười, đó là nụ cười của sự hạnh phúc. Nàng nhìn mà trong lòng bất giác hâm mộ, cũng vì hai người bọn họ cao hứng, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể nương tựa lẫn nhau, không bao giờ thay đổi.
Sau này hai người như thế nào?
Hạ Ngọc cười: Không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần sống cuộc sống bình thường là đủ. Những lời này tuy nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ có một mình hắn biết để nói ra lời này thật sự không mấy dễ dàng. Khi Toàn Cơ còn sống, nàng từng khuyên hắn phải sống vì bản thân. Yên Khương không phải tất cả của hắn, hắn cần phải có cuộc sống của chính mình. Nhưng sau khi nàng rời đi, hắn chưa từng vì bản thân mà sống. Hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thể vứt bỏ thân phận của mình, rời khỏi vương thượng và Yên Khương.
Tĩnh Nhi cao hứng thay bọn họ: Nếu có chỗ muốn ta giúp đỡ thì cứ việc nói.
Hưng Bình công chúa khẽ cười, duỗi tay cầm tay Tĩnh Nhi, quay đầu nhìn Hạ Ngọc: Bọn ta định tìm một nơi mở y quán tế thế cứu người, y thuật của chàng không tệ, cũng đủ để chúng ta sống qua ngày.
Tĩnh Nhi trêu ghẹo: Nghĩa mẫu cứ nói đùa, y thuật của hắn nếu chỉ tính là không tồi, vậy người trong thiên hạ chẳng mấy ai có y thuật tốt.
Ba người hàn huyên thêm một lát thì thái giám bên ngoài tới thúc giục, nói sắc trời đã tối.
Hạ Ngọc tiễn Tĩnh Nhi ra ngoài.
Nhìn thái giám và thị vệ đứng cạnh xe ngựa chờ, Tĩnh Nhi xoay người hỏi: Có cần ta tìm giúp hai người một nơi để mở y quán không?
Hạ Ngọc lắc đầu: Không cần đâu, cứ để Hưng Bình chọn.
Tĩnh Nhi không khỏi quay đầu, nàng thật sự có chút hâm mộ Hưng Bình công chúa.
Hạ Ngọc lại tiếp tục: Khí sắc của ngài không tốt, có phải không khỏe hay không?
Tĩnh Nhi hoàn hồn, miễn cưỡng cười: Không sao, có thể là mệt mỏi thôi.
Hạ Ngọc không yên tâm, thấp giọng: Hay là để ta bắt mạch, tương lại sợ rằng không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Một câu khiến Tĩnh Nhi thương cảm, nàng vươn tay, khẽ cười: Nói gì vậy? Có lẽ không bao lâu sẽ gặp lại. Tuy nói vậy nhưng Tĩnh Nhi rõ, lần này không giống quá khứ, có lẽ là vĩnh biệt. Nàng vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hạ Ngọc, ấn tượng của nàng với hắn không tốt, thật không ngờ tại thời điểm ly biệt lại khiến nàng luyến tiếc.
Hạ Ngọc nhấp môi, lòng bàn tay đặt lên tay bắt mạch cho Tĩnh Nhi, chỉ một lát, hắn nhíu mày, cơ hồ không tin mà đưa mắt nhìn Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi không biết hắn bị làm sao, hỏi: Sao thế?
Hạ đại nhân. Thấy hắn thất thần, Tĩnh Nhi gọi hắn lần nữa. Không biết tại sao, nàng vẫn có thói quen gọi hắn là Hạ đại nhân.
Đầu ngón tay run lên, Hạ Ngọc vội vàng rụt tay, sắc mặt tuy rất kỳ quái nhưng lại lắc đầu: Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là mệt mỏi thôi, nhưng ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nghe hắn chuyển chủ đề, Tĩnh Nhi cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: Chuyện gì?
Lần trước ta thấy sức khỏe phụ hoàng ngài không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?
Nghe hắn nhắc tới phụ hoàng, sắc mặt Tĩnh Nhi trầm xuống, nàng thở dài, lắc đầu: Vẫn như vậy. Vì không để nàng lo lắng, phụ hoàng luôn dặn bọn hạ nhân không được nhiều lời, nhưng kỳ thật nàng đều biết cả. Nàng cũng chỉ có thể phân phó bọn họ cẩn thận hầu hạ, làm bộ không biết chuyện này.
Nghĩ nghĩ, Hạ Ngọc nói: Phụ hoàng ngài vì mệt nhọc mới sinh bệnh, không biết ngài đã nghe tới tuyết liên Thiên Sơn chưa? Dùng nó có thể giúp hồi phục sức khỏe.
Trong lòng chấn động, Tĩnh Nhi sao mà không biết tuyết liên Thiên Sơn? Nàng thậm chí từng cầm nó! Nhưng hiện tại, nói tới chuyện này có lợi ích gì?
Hai tay bất giác nắm chặt thành quyền, Tĩnh Nhi đáp: Ta từng tự mình lên Thiên Sơn, đáng tiếc không thể chờ đến khi tuyết liên nở hoa.
Hạ Ngọc đột nhiên cười rộ lên, nhìn nàng: Ta nghe nói mấy năm nay cơ hội chờ được tuyết liên nở hoa khá lớn, nếu tính thời gian, có lẽ là tháng này. Nếu ngài không có việc gấp thì cứ lên đó thử xem.
Thật sao? Trái tim Tĩnh Nhi nhảy dựng, vui vẻ hỏi hắn.
Hạ Ngọc gật đầu: Thật, ta có khi nào gạt ngài. Nếu thật sự muốn đi, trong khoảng thời gian này ngài đừng dùng thuốc, tuyết liên Thiên Sơn là thứ có linh khí, nếu trên người có mùi thuốc khác nó sẽ không nở hoa.
Từng câu từng chữ Hạ Ngọc nói Tĩnh Nhi đều ghi tạc trong lòng. Chỉ cần tìm được tuyết liên Thiên Sơn, chỉ cần giúp phụ hoàng bớt chút ốm đau, muốn nàng làm gì cũng được.
Tĩnh Nhi liền vội vàng lên xe ngựa hồi cung.
Hạ Ngọc vẫn đứng ngoài khách điếm, ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, hắn bỗng dưng lui một bước duỗi tay đỡ trụ hành lang. Cười tự giễu, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Toàn Cơ lại một hai rời khỏi Thiếu Huyên, giờ phút này hắn cũng hiểu, một câu Ta không về được, ta và chàng, kết thúc rồi nàng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để nói thành lời. Đáng tiếc khi đó, hắn không hiểu. Hắn thậm chí còn trách nàng vì sao lại bỏ mặc trượng phu và hài tử, một hai đi trên con đường không có đường lui đó!
Toàn Cơ à Toàn Cơ, nàng rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện khiến người ta giật mình đây?
Hạ Ngọc ngơ ngác đứng đó, qua một lúc lâu liền hạ quyết tâm trong lòng.
Người nàng muốn bảo vệ, hiện tại, hắn sẽ giúp nàng hoàn thành.
.........................
Sau khi hồi cung, tâm tình Tĩnh Nhi vô cùng tốt. Nghe Hạ Ngọc nói, nghĩ tới cơ hội tìm được tuyết liên Thiên Sơn, nội tâm kích động của nàng tất nhiên không có từ ngữ có thể miêu tả.
Hoàng Thượng! Tôn Toàn biết quyết định của nàng, cả kinh khuyên, Sao ngài có thể tự mình đi chứ?
Vì sao trẫm không thể tự mình đi? Trẫm cũng không phải chưa từng thử. Nàng đáp trả vô cùng tự nhiên.
Liên Vũ che miệng cười: Trí nhớ của Hoàng Thượng thật kém, khi đó ngài còn là Thái tử, nhưng hiện tại lại không giống.
Tĩnh Nhi lạnh lùng liếc xéo hai người: Không cần khuyên, lần này trẫm chắc chắn phải đi. Làm Thái tử hay Hoàng đế thì thế nào, trẫm chỉ muốn tẫn hết hiếu tâm, trẫm dù là Hoàng đế nhưng cũng là con của phụ hoàng.
Một phen lời nói khiến hai cung nhân không thể tiếp tục.
Hôm sau, sau khi lâm triều, Bạc Hề Li nhận lệnh tới Ngự thư phòng.
Tĩnh Nhi tươi cười nhìn hắn: Trẫm có chuyện muốn giao cho Thế tử.
Bạc Hề Li giật mình, nghe nàng nói: Tới đúng thời điểm, trẫm sẽ để ngươi trở về làm Thế tử tiêu dao tự tại của mình.
Hoàng Thượng... Bạc Hề Li càng thêm kinh ngạc, lời này của Hoàng Thượng là muốn nói cho hắn biết giam lỏng đủ rồi, hiện tại muốn thả hắn về Hiển Quốc sao? Bạc Hề Li cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Hoàng Thượng, rốt cuộc là chuyện gì?
Tĩnh Nhi cười nói: Cũng không phải đại sự gì, trẫm chỉ muốn ngươi có thể dụng tâm vào triều chính một chút. Ngươi đừng vội vàng cự tuyệt, phụ hoàng thích ngươi, cảm thấy ngươi có khả năng làm chuyện này.
Bạc Hề Li không khỏi xấu hổ, Thái Thượng Hoàng nói lời này từ khi nào chứ?
Chẳng qua trước mặt Tĩnh Nhi, hắn đương nhiên không tiện hỏi.
Ngươi không cần quá nhọc lòng, Thừa tướng cùng Tô đại nhân sẽ giúp ngươi, còn cả Mạnh tướng quân nữa.
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, Bạc Hề Li rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật cười.
Cười cái gì? Tĩnh Nhi liếc hắn.
Hắn nhấp môi, đáp: Không có gì, thần chỉ là cảm thấy sự thông tuệ của Hoàng Thượng người thường không thể sánh bằng. Nói là muốn hắn quản lý triều chính, nhưng khắp nơi đều có người giám sát, nếu hắn có ý đồ gì, chắc chắn sẽ không thành.
Quả nhiên, Hoàng Thượng vẫn còn đề phòng hắn.
Hắn không hỏi nàng muốn làm gì, bởi vì hắn biết nàng sẽ không trả lời, cho nên cũng không uổng phí miệng lưỡi vào chuyện vô nghĩa.
Nhìn bộ dạng của Bạc Hề Li, Tĩnh Nhi biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng không tức giận, chỉ tiến lên, cười nói: Được rồi, bây giờ trẫm đi thăm phụ hoàng, ngươi về trước đi.
Cung tiễn Hoàng Thượng.
Lúc ra ngoài, Tương Tầm thấy Bạc Hề Li có chút cao hứng, nhịn không được mà hỏi: Chuyện gì khiến thế tử cao hứng như vậy?
Hắn không dừng bước, chỉ khẽ cười: Cũng lâu rồi ta chưa về nhà.
Tương Tầm ngẩn ra, đương nhiên không biết lời này của hắn có ý nghĩa gì. Nhìn nam tử trước mặt đã đi xa, nàng lúc này mới hoàn hồn mà đuổi theo.
....................
Tĩnh Nhi vừa tới cửa biệt viện đã thấy thị vệ tiến lên, hành lễ: Sao Hoàng Thượng lại tới đây lúc này? Chủ tử tới hoàng lăng rồi.
Tĩnh Nhi ngẩn ra: Khi nào?
Cũng lâu rồi, thần cũng không biết khi nào trở về nữa. Thị vệ thấp giọng, mỗi lần Thái Thượng Hoàng tới hoàng lăng đều trở về rất muộn, đó cũng vì phần tình nghĩa với Tiên hoàng hậu. Tuy bọn họ chỉ là hạ nhân nhưng cũng hâm mộ vô cùng.
Tĩnh Nhi không xuống xe, lập tức phân phó tới hoàng lăng.
Xe ngựa vừa vào lăng, Tôn Toàn liền kêu một tiếng Hoàng Thượng , nàng liền nhấc màn xe lên, nhíu mi.
Xuống xe, đi thêm một đoạn, Tĩnh Nhi liền thấy Tô Hạ ngồi một mình bên phiến đá. Nghe tiếng bước chân, hắn theo bản năng thấy ngẩng đầu, thấy người tới là Hoàng Thượng liền cả kinh đứng dậy: Sao Hoàng Thượng lại tới đây?
Nàng chỉ hỏi: Phụ hoàng đâu?
Tô Hạ cúi đầu: Ngài ấy không cho ai đi theo cả.
Tĩnh Nhi lo lắng, vừa tiến lên vừa hỏi: Tại sao?
Tô Hạ thở dài: Hoàng Thượng có điều không biết, mỗi lần chủ tử tới đây đều không cho chúng nô tài theo vào. Bọn nô tài cũng không còn cách nào khác.
Tĩnh Nhi quay đầu nhìn Tôn Toàn, Tôn Toàn hiểu ý, liền dừng bước.
Nơi này cây xanh rậm rạp, ánh mặt trời tựa hồ cũng không thể xuyên qua tán lá mà chiếu xuống. Có gió thổi tới, Tĩnh Nhi bất giác cảm thấy lạnh người, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh, thời điểm ngước đầu đã thấy bóng lưng trước mặt.
Tĩnh Nhi cố gắng nhẹ bước, chậm rãi tới gần. Y cũng không phát hiện, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Tĩnh Nhi nhìn Thiếu Huyên, từ lúc tới đây nàng chưa từng nghe y nói một câu nào. Trong lòng Tĩnh Nhi vô cùng khó chịu, chẳng lẽ mỗi lần tới đây, y đều vậy sao? Bước chân khẽ động, vô tình dẫm phải lá cây dưới đất, Thiếu Huyên nhíu mày, lập tức quay đầu.
Tĩnh Nhi? Trên mặt y tất cả đều là kinh ngạc.
Tĩnh Nhi không ngờ bị y phát hiện, đành cười xấu hổ: Con định tìm phụ hoàng chơi cờ nhưng thị vệ ở biệt viện nói người đã tới đây.
Thiếu Huyên duỗi tay kéo nàng qua, cười nói: Nếu đã tới, vậy thắp cho mẫu hậu con nén hương đi.
Dạ. Tĩnh Nhi tiến lên quỳ xuống, nghe Thiếu Huyên nói tiếp: Cha con ta đã bao lâu rồi không cùng tới thăm mẫu hậu con nhỉ? Giọng nói của y mang theo một chút bi thương.
Tĩnh Nhi cẩn thận thắp hương, vành mắt có chút ửng đỏ.
Sợ phụ hoàng thương tâm tự trách, cho nàng nàng chưa từng chủ động tới đây, thậm chí những lần y tới, nàng đều coi như mình không biết gì. Có đôi lúc, nàng sẽ một mình lén tới đây, cùng mẫu hậu trò chuyện.
Nhắm hai mắt lại, trong lòng Tĩnh Nhi lặng lẽ cầu nguyện: Mẫu hậu, người nhất định phải phù hộ Tĩnh Nhi hái được tuyết liên Thiên Sơn, nhất định phải phụ hoàng sống lâu trăm tuổi. Nàng nặng nề vái đầu lại dọa Thiếu Huyên hoảng sợ.
Y vội duỗi tay đỡ nàng: Hành đại lễ làm gì, mẫu hậu con đương nhiên biết con vô cùng có hiếu.
Tĩnh Nhi cười cười, đứng dậy cởi áo choàng của mình khoác thêm cho y: Nơi này gió lớn, người không mang cung nhân theo, sao ngay cả xiêm y chắn gió cũng không có vậy?
Thiếu Huyên nhỏ giọng: Lúc ta tới trời vẫn còn sớm.
Hiện tại là giờ nào, Tĩnh Nhi sợ đến chính y cũng không biết.
Phụ hoàng... Tĩnh Nhi vừa mở miệng nói chuyện thì thấy y quay mặt ho khan. Nàng vội tiến lên vỗ lưng giúp y, qua một lúc lâu mới hết. Nàng lo lắng hỏi: Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Mấy lần kêu Tôn Toàn đi dò hỏi, thái giám trở về đều nói Thái Thượng Hoàng vẫn ổn. Nhưng hiện tại người đứng trước mặt nàng có chỗ nào tốt chứ?
Tôn Toàn thật có bản lĩnh, ngay cả nàng cũng dám qua mặt!
Thiếu Huyên nắm lấy tay nàng: Không sao, có lẽ do hôm nay đứng ngoài gió lâu thôi. Phụ hoàng lại thấy con hình như ốm đi, chuyện trong triều bận rộn lắm sao?
Tĩnh Nhi trả lời: Con nhớ phụ hoàng, người nói xem con có thể không gầy sao?
Thiếu Huyên không đáp, chỉ lặng lẽ cười, nữ nhi này của y càng ngày càng lợi hại.
Cẩn thận dìu y qua một bên ngồi xuống, Tĩnh Nhi lại nói: Mẫu hậu người nhìn đi, nhìn phụ hoàng đi, Tĩnh Nhi lớn rồi phụ hoàng không còn cần Tĩnh Nhi nữa!
Nói bậy gì đó. Y khẽ cười.
Sắc mặt Tĩnh Nhi lại trầm xuống: Sao lại nói bậy? Người không yêu quý bản thân, thuốc cũng không biết có uống đủ không, vậy còn không phải không muốn vĩnh viễn ở cạnh Tĩnh Nhi sao? Nàng quay mặt, tỏ vẻ tức giận.
Tĩnh Nhi. Y bất đắc dĩ cười, duỗi tay kéo nữ nhi mình qua, vỗ nhẹ lưng nàng, Phụ hoàng sẽ uống thuốc đàng hoàng, phụ hoàng sẽ ở cạnh con, vĩnh viễn không rời xa.
Tĩnh Nhi vội nắm lấy tay y: Đây là tự phụ hoàng nói đấy!
Ừ.
Vậy được rồi, nghe nói năm nay lên Thiên Sơn có thể tìm được tuyết liên, Tĩnh Nhi định tự mình lên núi hái thuốc.
Tĩnh Nhi!
Phát hiện bản thân mắc mưu, Thiếu Huyên giật mình định ngăn cản, nhưng lại thấy Tĩnh Nhi tránh khỏi lồng ngực mình, nghiêm nghị nói: Việc này con đã sắp xếp, phụ hoàng không cần khuyên nữa.
Tuyết liên Thiên Sơn chỉ là truyền thuyết, nó thật sự có tồn tại sao? Ngoài mặt nói thế nhưng Thiếu Huyên là vì lo lắng cho nàng.
Tĩnh Nhi lại chắc chắn đáp: Không, thật sự có, hơn nữa lần này con nhất định sẽ tìm được! Nàng tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn cầm lấy nó, huống hồ lần này do chính Hạ Ngọc nói, nàng tin tưởng hắn!
Tĩnh Nhi...
Phụ hoàng... Nàng xoay người ôm chầm lấy y, đột nhiên nức nở, Hiện tại Tĩnh Nhi chỉ có mình người, Tĩnh Nhi rất sợ phụ hoàng sẽ rời xa con. Cho nên thỉnh phụ hoàng cho phép, được không?
Tĩnh Nhi càng nói càng khiến Thiếu Huyên đau lòng, nữ nhi chỉ còn mình hắn, nữ nhi vì giang sơn mà từ bỏ người trong lòng, hiện tại, y còn có thể nói thêm gì chứ?
..........................
Tháng tám, Thái Thượng Hoàng bệnh lâu không khỏi, Hoàng đế tự mình tới Ngự Phúc Tự tụng kinh cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng.
Thân ảnh minh hoàng vừa vào thiện phòng, toàn bộ cửa sổ lập tức đóng lại, người trở ra đã thay thường phụ, ngựa quen đường cũ rời khỏi Ngự Phúc Tự.
Tôn Toàn cảm thấy không ổn: Hoàng Thượng, chi bằng mang thêm thị vệ...
Nói nhảm, ngươi không sợ người ngoài biết trẫm... Khụ, không biết ta rời Dĩnh Kinh sao? Tĩnh Nhi không quay đầu, chỉ nhảy lên lưng ngựa phóng đi.
Tôn Toàn kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Dọc đường, Tĩnh Nhi không dám trì hoãn, nếu lần này lại bỏ lỡ cơ hội, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.
Ngày đêm kiên trì, chỉ mất năm ngày họ đã tới dưới chân Thiên Sơn.
Thấy nàng xuống ngựa, Tôn Toàn vội nhảy xuống tiến lên: Công tử nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt ngài không tốt cho lắm.
Tĩnh Nhi lắc đầu: Không sao, có lẽ là do vội vã lên đường, xuống ngựa đi bộ một lát sẽ không sao. Mấy ngày nay xác thật thân thể không được thoải mái, Tĩnh Nhi chỉ nghĩ bản thân mệt mỏi nên không để trong lòng.
Nghe nàng nói vậy, Tôn Toàn cũng không miễn cưỡng. Hắn xoay người lấy thêm áo khoác, thời tiết dưới chân núi tuy nóng bức nhưng lát nữa lên trên chắc chắn sẽ lạnh không chịu nổi.
Tĩnh Nhi nhanh chóng lên đường, Tôn Toàn chỉ đành đi theo, cẩn thận hầu hạ nàng.
Chờ bọn họ đi rồi, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn chần chờ, cuối cùng cũng theo bọn họ lên núi.
Đi khoảng một canh giờ, nhiệt độ bắt đầu thấp xuống, càng lên cao, gió thổi lạnh tới buốt xương, trời cũng bắt đầu có tuyết. Tôn Toàn vội khoác thêm áo cho Tĩnh Nhi, thấy sắc mặt nàng khó coi hơn khi nãy, hắn không khỏi lo lắng: Công tử, chi bằng chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút được không?
Tôn Toàn, ngươi phiền quá! Tĩnh Nhi liếc hắn, hiện tại trong lòng nàng chỉ muốn nhanh chóng có được tuyết liên Thiên Sơn. Nghe nói tuyết liên nở hoa vào khoảng tháng bảy tháng tám, hiện tại đã giữa tháng tám, nàng sợ không kịp!
Vậy ngài nghỉ ngơi trước, nô tài tiếp tục tìm được không? Nếu không chờ tới ngày mai, nô tài phái ngươi tới giúp đỡ cũng được.
Gió mỗi lúc một lớn, Tĩnh Nhi đã không thể nghe Tôn Toàn lải nhải cái gì. Nàng căng lớn quan sát xung quanh, chỉ sợ bản thân để sót một góc. Tôn Toàn thấy nàng không nói lời nào, chỉ thở dài một tiếng, lẳng lặng theo nàng.
Thời tiết lạnh buốt xương không đáng là gì, nàng chỉ nghĩ cơ hội có được tuyết liên lần này rất lớn, cho nên nàng nhất định phải tìm được, nhất định!
Dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, Tôn Toàn sợ hãi vội đỡ lấy nàng: Công tử cẩn thận!
Tĩnh Nhi lập tức đứng thẳng người, nàng cúi đầu nhìn nhìn dưới chân.
Là đồ ăn, hình như vẫn còn rất mới.
Tôn Toàn nhíu mày, sắc mặt Tĩnh Nhi cũng thay đổi: Nơi này còn có kẻ khác! Chẳng lẽ cũng vì tuyết liên Thiên Sơn sao?
Trong lòng Tôn Toàn lại không nghĩ việc này, hắn vội nhân cơ hội mà tiếp tục khuyên giải: Công tử, an toàn là trên hết, chúng ta hay là xuống núi trước rồi nói sau đi! Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, hắn có trăm cái đầu cũng không đền nổi!
Tĩnh Nhi nhíu mày: Đừng có hét lớn như vậy, cho dù có người, bọn họ biết ta là ai sao?
Việc này... Tôn Toàn nghẹn lời.
Tiếp tục đi về phía trước, dấu chân mỗi lúc một rõ ràng, thoạt nhìn là không ít người. Tĩnh Nhi bỗng nhiên nhớ tới lời Hạ Ngọc nói, chẳng lẽ bọn họ đều biết hiện tại là thời điểm tuyết liên nở hoa nên vội vàng tới hái sao? Nghĩ như vậy, trong lòng càng hoảng loạn, mặc kệ bọn họ là ai, nàng không thể để bọn họ hái tuyết liên Thiên Sơn trước!
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm: Kẻ nào?
Tôn Toàn lập tức cảnh giác, thấy bọn họ tiến lại, Tôn Toàn liền giữ Tĩnh Nhi không cho nàng đi về phía trước. Bọn họ vọt tới bao vây hai người, một trong số đó hét lớn: Đại nhân, có hai kẻ khả nghi!
Trong gió tuyết lại xuất hiện một người nhưng bộ dáng nhìn không rõ lắm.
Tôn Toàn nâng cao tinh thần, Tĩnh Nhi căng lớn đối mắt nhìn hắn, đợi khoảng cách thu hẹp, nàng và người tới đều cả kinh, dường như đều không tin sẽ gặp đối phương ở nơi này.
Từ Nhất Thịnh, sao lại là ngươi? Cho dù suy nghĩ thế nào Tĩnh Nhi cũng không ngờ người tới lại là Từ Nhất Thịnh!
Từ Nhất Thịnh đương nhiên cũng cả kinh không kém Tĩnh Nhi, chân hắn như đinh đóng xuống mặt đất, một bước cũng không thể động đậy. Trong lòng thầm tự hỏi Hoàng đế Tây Lương này làm sao biết bọn họ đang ở Thiên Sơn? Nàng... Nàng thật đúng là lợi hại, sao ở đâu cũng xuất hiện quấn lấy Hoàng Thượng của bọn họ chứ?
Từ Nhất Thịnh cắn răng, bất giác nắm chặt trường kiếm trên eo, Hoàng Thượng khó lắm mới tìm lại cuộc sống bình thường, Hoàng đế Tây Lương này tới để phá hỏng mọi thứ sao?
Càng nghĩ, hắn không biết có nên ra tay dứt khoát luôn không...
Trong lòng thấp thỏm mà nghĩ, hắn khẽ quay đầu nhìn phía sau, sợ Hoàn Nhan Vũ sẽ tiến lên trong giờ khắc ngay.
Rẹt một tiếng, mũi kiếm vừa rút khỏi vỏ, Từ Nhất Thịnh vừa định tiến lên thì thấy người trước mặt ngã khụy xuống đất.
Tôn Toàn vội vã đỡ lấy Tĩnh Nhi: Công tử sao vậy?
Tĩnh Nhi lắc đầu, chỉ ngước mắt nhìn Từ Nhất Thịnh, thấy cảnh tượng xung quanh có chút mơ hồ. Nàng cả kinh, đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền tới: Nhất Thịnh, đã xảy ra chuyện gì?
Từ Nhất Thịnh A một tiếng, cuống quít xoay người cản Hoàn Nhan Vũ: Chủ tử, không có gì...
Nhất Thịnh, tránh ra! Từ Nhất Thịnh đi theo bên cạnh không phải ngày một ngày hai, lúc này nhìn hắn như vậy, Hoàn Nhan Vũ liền biết hắn nhất định có chuyện đang che giấu. Đẩy thị vệ trước mặt ra, Hoàn Nhan Vũ định lên tiếng hỏi, ánh mắt lại đảo qua hai người trước mặt, trong lòng chấn động!
Giờ phút này mặc kệ những người xung quanh, hắn vội vàng xông lên, đỡ lấy Tĩnh Nhi, vội vàng hỏi: Sao nàng lại tới đây?
Là Hoàn Nhan Vũ...
Tĩnh Nhi căng lớn hai mắt, nhíu mày: Sao chàng... Sao chàng lại tới đây?
Nàng sao vậy? Không khỏe sao? Bọn họ mấy tháng không gặp, hiện tại trùng phùng, nàng tuy mặc áo khoác rất dày nhưng hắn vẫn cảm nhận được thân thể ốm yếu của nữ tử trước mặt. Hắn đau lòng, quay đầu quát Từ Nhất Thịnh: Nhất Thịnh, là người làm nàng bị thương sao?
Từ Nhất Thịnh cả kinh không thôi, hắn chẳng qua vừa mới rút kiếm, chưa làm gì cả!
Chủ tử, thuộc hạ...
Hắn đang định giải thích thì Hoàn Nhan Vũ đã quay đầu, toàn bộ lực chú ý đều dồn trên người Tĩnh Nhi: Dao Dao! Hắn phát hiện nàng cơ hồ không đứng dậy được, lại ngại thân phận của nàng, cho nên không dám lớn tiếng.
Bụng có chút không khỏe, nguyệt sự lại tới chậm, Tĩnh Nhi chỉ tưởng là do bôn ba mấy ngày nay nên không để ý. Hiện tại khó chịu, nàng cho rằng nguyệt sự đã tới nên sắc mặt vô cùng khó coi, nàng không muốn mất mặt trước Hoàn Nhan Vũ, liền vội vàng dùng sức đẩy hắn ra: Đi... Đi ra, ta không sao!
Đã thành như vậy còn nói không sao? Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ đã hoàn toàn thay đổi, hắn định tiếp tục hỏi thì người trước mặt đã nhắm hai mắt lại, thân mình mềm mại trực tiếp ngã xuống.
Tôn Toàn hoảng loạn gọi một tiếng Công tử thì thấy Hoàn Nhan Vũ một tay bế nàng lên. Hắn quay đầu nhìn Từ Nhất Thịnh ngây ngốc quỳ dưới đất, quát: Còn quỳ ở đó làm gì? Lập tức xuống núi chuẩn bị xe ngựa! Lúc tới tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, hiện tại nhìn bộ dáng của Tĩnh Nhi nào có thể tiếp tục cưỡi ngựa chứ?
Nhìn tình hình trước mắt, Từ Nhất Thịnh không thể nói gì, chỉ đành vội vàng chạy xuống núi.
Người bên cạnh vội vã hỏi: Chủ tử, chúng ta còn tiếp tục tìm sao?
Tiếp tục! Hoàn Nhan Vũ lạnh lùng quát.
Đoàn người vội vàng xuống núi, dọc đường không ai dám lên tiếng.
Hạ Ngọc ngơ ngẩn nhìn Hoàn Nhan Vũ lướt qua, hắn chần chờ một lúc, rốt cuộc cũng không tiến lên. Là hắn lừa Tĩnh Nhi tới đây, lại không ngờ Hoàn Nhan Vũ cũng xuất hiện ở nơi này! Hạ Ngọc thở dài một tiếng, chẳng lẽ đây mới là duyên phận mà trời cao chú định sao?
Từ Nhất Thịnh tìm một khách điếm tại thị trấn gần nhất.
Sau khi bắt mạch, đại phu cao hứng nhìn Hoàn Nhan Vũ, nói: Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, đại hỉ đại hỉ...
Câu sau đó khiến Từ Nhất Thịnh không khỏi hoảng hốt, giờ phút này thấy đại phu ra ngoài, hắn bất chấp thân phận, vội vàng đuổi theo. Đuổi ra cửa khách điếm, Từ Nhất Thịnh mới bắt lấy tay đại phu.
Đại phu hoảng sợ, nghe Từ Nhất Thịnh nghiến răng hỏi: Lời ngươi vừa nói lặp lại cho ta xem? Mắt hắn hiện lên lửa giận, đùa giỡn gì chứ, nam tử sao có thể mang thai? Hiện tại ngay cả hô hấp của Từ Nhất Thịnh cũng bị nghẹn lại!
.........................
Tĩnh Nhi không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy trong phòng đã thắp đèn. Nàng vừa mở mắt liền thấy bóng người ngồi ngay mép giường, một tay của nàng còn bị hắn nắm lấy
Dao Dao! Hoàn Nhan Vũ vội vã gọi nàng.
Sao lại là chàng?
Hoàn Nhan Vũ căng lớn hai mắt nhìn nàng, bàn tay nắm tay nàng càng thêm siết chặt: Ta biết cả rồi, ta biết cả rồi Dao Dao! Vừa rồi thời điểm nghe đại phu nói hắn cao hứng tới đứng ngồi không yên, khó khăn lắm mới an tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại đột nhiên lo lắng, hắn sợ bản thân đang nằm mơ.
Tĩnh Nhi không khỏi hồ đồ, hắn biết gì chứ?
Nàng chỉ hỏi: Tôn Toàn đâu?
Đi sắc thuốc rồi. Hoàn Nhan Vũ cười nói.
Tĩnh Nhi cử động thân mình: Thuốc?
Hoàn Nhan Vũ vội giữ nàng lại, nhíu mày nói: Đại phu nói nàng mệt mỏi nên động thai khí, hiện tại không thể tiếp tục lộn xộn. Lúc này nghĩ lại hắn còn hối hận bản thân sao không nhanh chóng tới tìm gặp nàng nữa.
Bên tai ong ong mấy tiếng, Tĩnh Nhi lặng lẽ nhìn Hoàn Nhan Vũ, nụ cười của hắn không giống gạt người, sau đó lại nghĩ tới nguyệt sự của mình. Nguyệt sự đã lâu không tới là vì... Mang thai sao?
A! Nàng cả kinh, lập tức đẩy Hoàn Nhan Vũ ra, ngồi dậy.
Hoàn Nhan Vũ bị nàng cho hoảng sợ, vội vàng hỏi: Sao thế? Nàng yên tâm, hiện tại không sao rồi, không sao nữa rồi. Hắn vừa nói vừa dịu dàng vỗ lưng an ủi nàng.
Tĩnh Nhi nhất thời không kịp phản ứng, nàng đột nhiên nhớ lại lúc Hạ Ngọc bắt mạch cho mình, sắc mặt hắn khi đó vô cùng hoảng sợ, còn cố ý dặn dò nàng trước khi rời khỏi Dĩnh Kinh đừng để thái y bắt mạch...
Khi đó Hạ Ngọc chắc chắn đã biết, nhưng hắn không nói, cố ý dụ nàng tới Thiên Sơn...
Càng nghĩ, trong lòng Tĩnh Nhi càng trầm xuống, nói như vậy năm nay tuyết liên nở hoa là giả, mọi thứ đều là giả, vậy phụ hoàng...
Hoàn Nhan Vũ thấy tay nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng kéo nàng vào lồng ngực, hôn lên thái dương nàng, nói: Sao vậy? Dao Dao, ta ở đây. Dao Dao, ta ở đây.
Dao Dao... Hoàn Nhan Vũ bị nàng dọa cho sợ hãi, vội vàng giơ tay vuốt nhẹ trán nàng, Có chỗ nào không khỏe sao? Nói ta biết, chỗ nào không thoải mái vậy?
Tĩnh Nhi khóc đến nói không ra lời, Hạ Ngọc lừa nàng, là nàng mang thai, mang thai hài tử của nàng và Hoàn Nhan Vũ...
Từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam hài tử, với loại chuyện này Tĩnh Nhi đương nhiên không hiểu. Bất giác duỗi tay vỗ về chiếc bụng của mình, đáy lòng thầm cảm thấy có chút an ủi, vì tiểu sinh mệnh ngoài ý muốn này đột nhiên xuất hiện.
Những lời hắn nói với nàng phảng phất như cơn gió này lạnh thấu tâm can.
Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, lại cười nhợt nhạt.
Đến Dĩnh Kinh, nàng qua Ngự Phúc Tự thăm Mục thái phi trước, sau đó hồi cung.
Trên dưới trong triều đều truyền rằng, Hoàng đế khỏi bệnh, đó là ông trời phù hộ Tây Lương.
Thiếu Huyên cũng quay về biệt viện, Tĩnh Nhi vừa hồi cung, trên tay chắc chắn còn nhiều công vụ phải xử lý.
Nửa tháng cứ thế trôi qua, Tĩnh Nhi vội sai người chuẩn bị xe tới biệt viện. Lần này trở về, nàng thậm chí chưa từng nói chuyện tử tế với phụ hoàng.
Nhìn thần sắc của nàng, Tô Hạ cười cười, giúp nàng đẩy cửa phòng ra: Hoàng Thượng vào đi.
Tĩnh Nhi nhẹ bước đi vào, xuyên qua tấm bình phong, nàng mơ hồ nhìn thấy Thiếu Huyên đang ngồi cạnh cửa sổ. Huân hương lượn lờ khiến cả căn phòng tràn ngập hương vị tươi mát. Tĩnh Nhi gọi một tiếng Phụ hoàng nhưng không nghe Thiếu Huyên trả lời, nàng có chút kỳ quái tiến lên, thấy y đang tựa đầu vào vách tường ngủ, trong tay còn cầm một cuốn sách. Tĩnh Nhi đắp chăn cho y, lúc nhìn lại mới thấy đó là cuốn y thư Hạ Ngọc để lại. Tính toán thời gian, người nàng phái đi Yên Khương cũng nên trở về rồi.
Sao lại tới đây lúc này? Thiếu Huyên tỉnh giấc.
Tĩnh Nhi hoàn hồn, cười nói: Từ khi nào phụ hoàng lại có hứng thú với y thư vậy?
Cũng không có gì, chỉ là nhàn rỗi nên lấy ra đọc. Y vừa nói vừa gác cuốn sách qua một bên.
Tĩnh Nhi rót cho y ly trà nóng, nhẹ giọng: Sao người không ngủ trên giường? Sức khỏe người không tốt, phải chú ý mới được.
Y uống một ngụm trà, thấp giọng đáp.
Tĩnh Nhi ngồi xuống cạnh y, mấy tháng nay nàng không thượng triều, sự việc lớn nhỏ đều do phụ hoàng xử lý. Hiện giờ, nhìn y càng thêm tiều tụy, Tĩnh Nhi thật sự không đành lòng, nàng theo bản năng cúi đầu: Phụ hoàng, đa tạ người.
Đa tạ lòng bao dung của y, đa tạ y vì nàng mà làm mọi chuyện.
Thiếu Huyên không khỏi kinh hãi, y ngước mắt nhìn đứa con gái trước mặt, cười khẽ: Đang êm đẹp sao lại nói chuyện này?
Tĩnh Nhi cũng cười, lắc đầu: Nếu phụ hoàng muốn nghỉ ngơi thì con dìu người lên giường.
Không ngủ tiếp được. Lâu rồi phụ hoàng không đánh cờ với con, chi bằng hôm nay chúng ta làm vài ván đi?
Sai người mang bàn cờ vào, hai cha con ngồi đối diện chơi cờ.
Thiếu Huyên không hỏi lần này tới Đông Việt như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của nữ nhi, y biết chắc chắn là rất vui. Ngay cả mối quan hệ giữa nàng và Hoàn Nhan Vũ, y cũng không hỏi nhiều. Nữ nhi lớn rồi, nó cũng nên có tính toán cho mình.
Cung nhân Thừa Càn cung đều lấy lại tươi cười trên gương mặt, Hoàng Thượng vẫn giống trước đây thích nói thích cười, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay vừa hạ triều, thời điểm qua Thừa Càn cung thay đổi y phục, thấy Tô Doanh đứng chờ ngoài cửa, Tĩnh Nhi liền cười hỏi: Tô ái khanh có chuyện quan trọng gì sao? Sao vừa rồi trên triều không bẩm tấu?
Tô Doanh theo nàng vào trong, thấp giọng: Hoàng Thượng, là tin tức của Yên Khương.
Bước chân Tĩnh Nhi cứng lại, nàng không quay đầu, trực tiếp đi vào nội thất.
Cung nữ theo vào giúp nàng thay y phục, Tô Doanh đứng bên ngoài, nghe giọng nói từ bên trong truyền ra: Người vẫn khỏe mạnh chứ?
Tô Doanh gật đầu: Vâng, tất cả đều khỏe mạnh.
Lúc này Tĩnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nói với Liên Vũ, lời nói mang theo vui sướng: Không cần mặc cái này, lấy thường phục cho trẫm là được.
Liên Vũ gật đầu.
Không bao lâu, Tô Doanh thấy Tĩnh Nhi bước ra, hắn không có bao kinh ngạc, chỉ đuổi theo, nói: Hạ đại nhân không tới Hành quán, ông ấy nói chỉ cần một khách điếm sạch sẽ là được.
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, không qua Hành quán, vậy ông ta không xem mình là đại thần Yên Khương. Nàng nghe nhiều người nói Hạ Ngọc chính là trung thần quan trọng nhất của Yên Khương Vương, thậm chí Hoàn Nhan Vũ cũng từng nhắc nhở nàng tầm quan trọng của ông ta với Yên Khương. Nhưng hôm nay, ngay cả Hạ Ngọc cũng vứt bỏ thân phận của mình, có thể thấy được Yên Khương Vương kia nhẫn tâm thế nào.
Tĩnh Nhi nhíu mày, Tôn Toàn liền dìu nàng lên xe ngựa. Nhớ tới Tô Doanh, nàng liền nhấc màn xe lên, nói: Ngươi về thay y phục trước đi. Nói xong, nàng buông màn, phân phó lên đường.
Tĩnh Nhi chỉ dẫn một thị vệ và Tôn Toàn ra ngoài, nếu Hạ Ngọc đã muốn ở khách điếm, nàng đương nhiên hiểu ý tứ của hắn.
Kêu thị vệ và Tôn Toàn canh giữ bên ngoài, nàng mở cửa phòng. Hưng Bình công chúa thấy nàng, hốc mắt liền ươn ướt.
Tĩnh Nhi gọi một tiếng Nghĩa mẫu , sau đó nhanh chóng tiến lên, đưa khăn cho bà, cười hỏi: Sao lại khóc?
Hưng Bình công chúa cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy, cả đời nàng không thể có con, khi đó ở Yên Khương, Tĩnh Nhi gọi bà một tiếng nghĩa mẫu, bà chỉ nghĩ đó là diễn kịch cho vương huynh xem. Thật không ngờ, lúc này, nàng vẫn gọi bà như vậy. Hưng Bình công chúa không nói nên lời, nhịn không được mà khóc.
Hạ Ngọc ngơ ngác nhìn Tĩnh Nhi, thấy nàng quay đầu nhìn mình, hắn mới xấu hổ ho một tiếng.
Tĩnh Nhi lên tiếng hỏi: Sao lại trì hoãn lâu như vậy? Theo lý mà nói bọn họ hẳn phải tới sớm hơn.
Nàng kéo Hưng Bình công chúa ngồi xuống, nghe Hạ Ngọc nói: Trên đường tới đây, Hưng Bình công chúa bị bệnh.
Tuy nói là bị bệnh nhưng Tĩnh Nhi biết, mọi chuyện đều liên quan tới lao ngục ở Yên Khương. Xem ra lần này, Yên Khương Vương quyết ra tay nhẫn tâm. Nếu bọn họ đã không nói thẳng, vậy Tĩnh Nhi sẽ không hỏi, chỉ nói: Bây giờ khá hơn chưa?
Hưng Bình công chúa lau khô nước mắt: Tốt, đều tốt.
Nghe vậy, Tĩnh Nhi cũng yên tâm. Chần chờ một lát, nàng lại hỏi: Khi đó tại sao Yên Khương lại đột nhiên lui binh? Chuyện này nàng từng phái người tìm hiểu như vẫn không dò la được gì.
Hạ Ngọc ngẩn ra, hắn theo bản năng nhìn Hưng Bình công chúa. Hưng Bình công chúa khẽ cười, thấp giọng: Còn có thể tại sao, Thái tử Yên Khương bị hạ độc khiến cả hoàng cung đều hoảng loạn.
Tin tức này thật sự làm Tĩnh Nhi chấn động, nàng liền bật thốt lên hỏi: Sao lại vậy?
Hạ Ngọc tiếp lời: Chuyện này ở các triều đại đều xảy ra, ai cũng muốn có được vị trí Thái tử, tọa ủng thiên hạ. Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi bất giác lộ ra ý cười, nàng thật hạnh phúc, bởi vì phụ hoàng nàng chỉ có mình nàng là nhi tử, cho nên ngôi vị Hoàng đế này không cần tranh cũng không cần đoạt. Nhiều năm như vậy, Thiếu Huyên chưa từng cô phụ tình cảm của Toàn Cơ dành cho y.
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, Hoàn Nhan Vũ cũng từng nói với nàng chuyện này, ai ai cũng nói hi vọng hoàng thất có con nối dõi hưng thịnh, nhưng nhiều người đồng nghĩa với việc tranh đấu cũng nhiều. Khó trách Yên Khương Vương lui binh, hậu viện đã cháy, ông ta đương nhiên phải lo dập lửa trước. Tĩnh Nhi không hỏi tiếp, bởi vì đó không phải là chuyện mà nàng muốn quản. Ít nhất, sự việc lần này cũng cứu nguy cho Đông Việt, trong thời gian ngắn, Yên Khương chắc chắn không dám tùy tiện ra tay.
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, qua một lúc lâu mới nghe Hưng Bình lên tiếng: Thật không ngờ vương huynh lại dùng bọn ta đi uy hiếp con. Trong lời nói ẩn ẩn đau thương, bà đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, vương huynh từng vì mình không muốn gả cho Hoàng đế Tây Lương mà tìm người thay thế. Hiện tại vật đổi sao dời, thì ra mọi thứ sẽ thay đổi. Có lẽ bà không nên trách Vương huynh, bởi vì huynh ấy vì Yên Khương, vì đại nghiệp của mình.
Hạ Ngọc duỗi tay ôm bà, an ủi: Mọi thứ đều qua rồi.
Chàng không trách ta sao? Hưng Bình công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, là bà khuyên hắn rời đi, khuyên hắn từ bỏ Yên Khương.
Hạ Ngọc sửng sốt: Sao phải trách nàng chứ?
Tĩnh Nhi thấy Hưng Bình công chúa cười, đó là nụ cười của sự hạnh phúc. Nàng nhìn mà trong lòng bất giác hâm mộ, cũng vì hai người bọn họ cao hứng, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể nương tựa lẫn nhau, không bao giờ thay đổi.
Sau này hai người như thế nào?
Hạ Ngọc cười: Không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần sống cuộc sống bình thường là đủ. Những lời này tuy nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ có một mình hắn biết để nói ra lời này thật sự không mấy dễ dàng. Khi Toàn Cơ còn sống, nàng từng khuyên hắn phải sống vì bản thân. Yên Khương không phải tất cả của hắn, hắn cần phải có cuộc sống của chính mình. Nhưng sau khi nàng rời đi, hắn chưa từng vì bản thân mà sống. Hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thể vứt bỏ thân phận của mình, rời khỏi vương thượng và Yên Khương.
Tĩnh Nhi cao hứng thay bọn họ: Nếu có chỗ muốn ta giúp đỡ thì cứ việc nói.
Hưng Bình công chúa khẽ cười, duỗi tay cầm tay Tĩnh Nhi, quay đầu nhìn Hạ Ngọc: Bọn ta định tìm một nơi mở y quán tế thế cứu người, y thuật của chàng không tệ, cũng đủ để chúng ta sống qua ngày.
Tĩnh Nhi trêu ghẹo: Nghĩa mẫu cứ nói đùa, y thuật của hắn nếu chỉ tính là không tồi, vậy người trong thiên hạ chẳng mấy ai có y thuật tốt.
Ba người hàn huyên thêm một lát thì thái giám bên ngoài tới thúc giục, nói sắc trời đã tối.
Hạ Ngọc tiễn Tĩnh Nhi ra ngoài.
Nhìn thái giám và thị vệ đứng cạnh xe ngựa chờ, Tĩnh Nhi xoay người hỏi: Có cần ta tìm giúp hai người một nơi để mở y quán không?
Hạ Ngọc lắc đầu: Không cần đâu, cứ để Hưng Bình chọn.
Tĩnh Nhi không khỏi quay đầu, nàng thật sự có chút hâm mộ Hưng Bình công chúa.
Hạ Ngọc lại tiếp tục: Khí sắc của ngài không tốt, có phải không khỏe hay không?
Tĩnh Nhi hoàn hồn, miễn cưỡng cười: Không sao, có thể là mệt mỏi thôi.
Hạ Ngọc không yên tâm, thấp giọng: Hay là để ta bắt mạch, tương lại sợ rằng không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Một câu khiến Tĩnh Nhi thương cảm, nàng vươn tay, khẽ cười: Nói gì vậy? Có lẽ không bao lâu sẽ gặp lại. Tuy nói vậy nhưng Tĩnh Nhi rõ, lần này không giống quá khứ, có lẽ là vĩnh biệt. Nàng vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hạ Ngọc, ấn tượng của nàng với hắn không tốt, thật không ngờ tại thời điểm ly biệt lại khiến nàng luyến tiếc.
Hạ Ngọc nhấp môi, lòng bàn tay đặt lên tay bắt mạch cho Tĩnh Nhi, chỉ một lát, hắn nhíu mày, cơ hồ không tin mà đưa mắt nhìn Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi không biết hắn bị làm sao, hỏi: Sao thế?
Hạ đại nhân. Thấy hắn thất thần, Tĩnh Nhi gọi hắn lần nữa. Không biết tại sao, nàng vẫn có thói quen gọi hắn là Hạ đại nhân.
Đầu ngón tay run lên, Hạ Ngọc vội vàng rụt tay, sắc mặt tuy rất kỳ quái nhưng lại lắc đầu: Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là mệt mỏi thôi, nhưng ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nghe hắn chuyển chủ đề, Tĩnh Nhi cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: Chuyện gì?
Lần trước ta thấy sức khỏe phụ hoàng ngài không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?
Nghe hắn nhắc tới phụ hoàng, sắc mặt Tĩnh Nhi trầm xuống, nàng thở dài, lắc đầu: Vẫn như vậy. Vì không để nàng lo lắng, phụ hoàng luôn dặn bọn hạ nhân không được nhiều lời, nhưng kỳ thật nàng đều biết cả. Nàng cũng chỉ có thể phân phó bọn họ cẩn thận hầu hạ, làm bộ không biết chuyện này.
Nghĩ nghĩ, Hạ Ngọc nói: Phụ hoàng ngài vì mệt nhọc mới sinh bệnh, không biết ngài đã nghe tới tuyết liên Thiên Sơn chưa? Dùng nó có thể giúp hồi phục sức khỏe.
Trong lòng chấn động, Tĩnh Nhi sao mà không biết tuyết liên Thiên Sơn? Nàng thậm chí từng cầm nó! Nhưng hiện tại, nói tới chuyện này có lợi ích gì?
Hai tay bất giác nắm chặt thành quyền, Tĩnh Nhi đáp: Ta từng tự mình lên Thiên Sơn, đáng tiếc không thể chờ đến khi tuyết liên nở hoa.
Hạ Ngọc đột nhiên cười rộ lên, nhìn nàng: Ta nghe nói mấy năm nay cơ hội chờ được tuyết liên nở hoa khá lớn, nếu tính thời gian, có lẽ là tháng này. Nếu ngài không có việc gấp thì cứ lên đó thử xem.
Thật sao? Trái tim Tĩnh Nhi nhảy dựng, vui vẻ hỏi hắn.
Hạ Ngọc gật đầu: Thật, ta có khi nào gạt ngài. Nếu thật sự muốn đi, trong khoảng thời gian này ngài đừng dùng thuốc, tuyết liên Thiên Sơn là thứ có linh khí, nếu trên người có mùi thuốc khác nó sẽ không nở hoa.
Từng câu từng chữ Hạ Ngọc nói Tĩnh Nhi đều ghi tạc trong lòng. Chỉ cần tìm được tuyết liên Thiên Sơn, chỉ cần giúp phụ hoàng bớt chút ốm đau, muốn nàng làm gì cũng được.
Tĩnh Nhi liền vội vàng lên xe ngựa hồi cung.
Hạ Ngọc vẫn đứng ngoài khách điếm, ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, hắn bỗng dưng lui một bước duỗi tay đỡ trụ hành lang. Cười tự giễu, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Toàn Cơ lại một hai rời khỏi Thiếu Huyên, giờ phút này hắn cũng hiểu, một câu Ta không về được, ta và chàng, kết thúc rồi nàng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để nói thành lời. Đáng tiếc khi đó, hắn không hiểu. Hắn thậm chí còn trách nàng vì sao lại bỏ mặc trượng phu và hài tử, một hai đi trên con đường không có đường lui đó!
Toàn Cơ à Toàn Cơ, nàng rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện khiến người ta giật mình đây?
Hạ Ngọc ngơ ngác đứng đó, qua một lúc lâu liền hạ quyết tâm trong lòng.
Người nàng muốn bảo vệ, hiện tại, hắn sẽ giúp nàng hoàn thành.
.........................
Sau khi hồi cung, tâm tình Tĩnh Nhi vô cùng tốt. Nghe Hạ Ngọc nói, nghĩ tới cơ hội tìm được tuyết liên Thiên Sơn, nội tâm kích động của nàng tất nhiên không có từ ngữ có thể miêu tả.
Hoàng Thượng! Tôn Toàn biết quyết định của nàng, cả kinh khuyên, Sao ngài có thể tự mình đi chứ?
Vì sao trẫm không thể tự mình đi? Trẫm cũng không phải chưa từng thử. Nàng đáp trả vô cùng tự nhiên.
Liên Vũ che miệng cười: Trí nhớ của Hoàng Thượng thật kém, khi đó ngài còn là Thái tử, nhưng hiện tại lại không giống.
Tĩnh Nhi lạnh lùng liếc xéo hai người: Không cần khuyên, lần này trẫm chắc chắn phải đi. Làm Thái tử hay Hoàng đế thì thế nào, trẫm chỉ muốn tẫn hết hiếu tâm, trẫm dù là Hoàng đế nhưng cũng là con của phụ hoàng.
Một phen lời nói khiến hai cung nhân không thể tiếp tục.
Hôm sau, sau khi lâm triều, Bạc Hề Li nhận lệnh tới Ngự thư phòng.
Tĩnh Nhi tươi cười nhìn hắn: Trẫm có chuyện muốn giao cho Thế tử.
Bạc Hề Li giật mình, nghe nàng nói: Tới đúng thời điểm, trẫm sẽ để ngươi trở về làm Thế tử tiêu dao tự tại của mình.
Hoàng Thượng... Bạc Hề Li càng thêm kinh ngạc, lời này của Hoàng Thượng là muốn nói cho hắn biết giam lỏng đủ rồi, hiện tại muốn thả hắn về Hiển Quốc sao? Bạc Hề Li cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Hoàng Thượng, rốt cuộc là chuyện gì?
Tĩnh Nhi cười nói: Cũng không phải đại sự gì, trẫm chỉ muốn ngươi có thể dụng tâm vào triều chính một chút. Ngươi đừng vội vàng cự tuyệt, phụ hoàng thích ngươi, cảm thấy ngươi có khả năng làm chuyện này.
Bạc Hề Li không khỏi xấu hổ, Thái Thượng Hoàng nói lời này từ khi nào chứ?
Chẳng qua trước mặt Tĩnh Nhi, hắn đương nhiên không tiện hỏi.
Ngươi không cần quá nhọc lòng, Thừa tướng cùng Tô đại nhân sẽ giúp ngươi, còn cả Mạnh tướng quân nữa.
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, Bạc Hề Li rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật cười.
Cười cái gì? Tĩnh Nhi liếc hắn.
Hắn nhấp môi, đáp: Không có gì, thần chỉ là cảm thấy sự thông tuệ của Hoàng Thượng người thường không thể sánh bằng. Nói là muốn hắn quản lý triều chính, nhưng khắp nơi đều có người giám sát, nếu hắn có ý đồ gì, chắc chắn sẽ không thành.
Quả nhiên, Hoàng Thượng vẫn còn đề phòng hắn.
Hắn không hỏi nàng muốn làm gì, bởi vì hắn biết nàng sẽ không trả lời, cho nên cũng không uổng phí miệng lưỡi vào chuyện vô nghĩa.
Nhìn bộ dạng của Bạc Hề Li, Tĩnh Nhi biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng không tức giận, chỉ tiến lên, cười nói: Được rồi, bây giờ trẫm đi thăm phụ hoàng, ngươi về trước đi.
Cung tiễn Hoàng Thượng.
Lúc ra ngoài, Tương Tầm thấy Bạc Hề Li có chút cao hứng, nhịn không được mà hỏi: Chuyện gì khiến thế tử cao hứng như vậy?
Hắn không dừng bước, chỉ khẽ cười: Cũng lâu rồi ta chưa về nhà.
Tương Tầm ngẩn ra, đương nhiên không biết lời này của hắn có ý nghĩa gì. Nhìn nam tử trước mặt đã đi xa, nàng lúc này mới hoàn hồn mà đuổi theo.
....................
Tĩnh Nhi vừa tới cửa biệt viện đã thấy thị vệ tiến lên, hành lễ: Sao Hoàng Thượng lại tới đây lúc này? Chủ tử tới hoàng lăng rồi.
Tĩnh Nhi ngẩn ra: Khi nào?
Cũng lâu rồi, thần cũng không biết khi nào trở về nữa. Thị vệ thấp giọng, mỗi lần Thái Thượng Hoàng tới hoàng lăng đều trở về rất muộn, đó cũng vì phần tình nghĩa với Tiên hoàng hậu. Tuy bọn họ chỉ là hạ nhân nhưng cũng hâm mộ vô cùng.
Tĩnh Nhi không xuống xe, lập tức phân phó tới hoàng lăng.
Xe ngựa vừa vào lăng, Tôn Toàn liền kêu một tiếng Hoàng Thượng , nàng liền nhấc màn xe lên, nhíu mi.
Xuống xe, đi thêm một đoạn, Tĩnh Nhi liền thấy Tô Hạ ngồi một mình bên phiến đá. Nghe tiếng bước chân, hắn theo bản năng thấy ngẩng đầu, thấy người tới là Hoàng Thượng liền cả kinh đứng dậy: Sao Hoàng Thượng lại tới đây?
Nàng chỉ hỏi: Phụ hoàng đâu?
Tô Hạ cúi đầu: Ngài ấy không cho ai đi theo cả.
Tĩnh Nhi lo lắng, vừa tiến lên vừa hỏi: Tại sao?
Tô Hạ thở dài: Hoàng Thượng có điều không biết, mỗi lần chủ tử tới đây đều không cho chúng nô tài theo vào. Bọn nô tài cũng không còn cách nào khác.
Tĩnh Nhi quay đầu nhìn Tôn Toàn, Tôn Toàn hiểu ý, liền dừng bước.
Nơi này cây xanh rậm rạp, ánh mặt trời tựa hồ cũng không thể xuyên qua tán lá mà chiếu xuống. Có gió thổi tới, Tĩnh Nhi bất giác cảm thấy lạnh người, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh, thời điểm ngước đầu đã thấy bóng lưng trước mặt.
Tĩnh Nhi cố gắng nhẹ bước, chậm rãi tới gần. Y cũng không phát hiện, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Tĩnh Nhi nhìn Thiếu Huyên, từ lúc tới đây nàng chưa từng nghe y nói một câu nào. Trong lòng Tĩnh Nhi vô cùng khó chịu, chẳng lẽ mỗi lần tới đây, y đều vậy sao? Bước chân khẽ động, vô tình dẫm phải lá cây dưới đất, Thiếu Huyên nhíu mày, lập tức quay đầu.
Tĩnh Nhi? Trên mặt y tất cả đều là kinh ngạc.
Tĩnh Nhi không ngờ bị y phát hiện, đành cười xấu hổ: Con định tìm phụ hoàng chơi cờ nhưng thị vệ ở biệt viện nói người đã tới đây.
Thiếu Huyên duỗi tay kéo nàng qua, cười nói: Nếu đã tới, vậy thắp cho mẫu hậu con nén hương đi.
Dạ. Tĩnh Nhi tiến lên quỳ xuống, nghe Thiếu Huyên nói tiếp: Cha con ta đã bao lâu rồi không cùng tới thăm mẫu hậu con nhỉ? Giọng nói của y mang theo một chút bi thương.
Tĩnh Nhi cẩn thận thắp hương, vành mắt có chút ửng đỏ.
Sợ phụ hoàng thương tâm tự trách, cho nàng nàng chưa từng chủ động tới đây, thậm chí những lần y tới, nàng đều coi như mình không biết gì. Có đôi lúc, nàng sẽ một mình lén tới đây, cùng mẫu hậu trò chuyện.
Nhắm hai mắt lại, trong lòng Tĩnh Nhi lặng lẽ cầu nguyện: Mẫu hậu, người nhất định phải phù hộ Tĩnh Nhi hái được tuyết liên Thiên Sơn, nhất định phải phụ hoàng sống lâu trăm tuổi. Nàng nặng nề vái đầu lại dọa Thiếu Huyên hoảng sợ.
Y vội duỗi tay đỡ nàng: Hành đại lễ làm gì, mẫu hậu con đương nhiên biết con vô cùng có hiếu.
Tĩnh Nhi cười cười, đứng dậy cởi áo choàng của mình khoác thêm cho y: Nơi này gió lớn, người không mang cung nhân theo, sao ngay cả xiêm y chắn gió cũng không có vậy?
Thiếu Huyên nhỏ giọng: Lúc ta tới trời vẫn còn sớm.
Hiện tại là giờ nào, Tĩnh Nhi sợ đến chính y cũng không biết.
Phụ hoàng... Tĩnh Nhi vừa mở miệng nói chuyện thì thấy y quay mặt ho khan. Nàng vội tiến lên vỗ lưng giúp y, qua một lúc lâu mới hết. Nàng lo lắng hỏi: Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Mấy lần kêu Tôn Toàn đi dò hỏi, thái giám trở về đều nói Thái Thượng Hoàng vẫn ổn. Nhưng hiện tại người đứng trước mặt nàng có chỗ nào tốt chứ?
Tôn Toàn thật có bản lĩnh, ngay cả nàng cũng dám qua mặt!
Thiếu Huyên nắm lấy tay nàng: Không sao, có lẽ do hôm nay đứng ngoài gió lâu thôi. Phụ hoàng lại thấy con hình như ốm đi, chuyện trong triều bận rộn lắm sao?
Tĩnh Nhi trả lời: Con nhớ phụ hoàng, người nói xem con có thể không gầy sao?
Thiếu Huyên không đáp, chỉ lặng lẽ cười, nữ nhi này của y càng ngày càng lợi hại.
Cẩn thận dìu y qua một bên ngồi xuống, Tĩnh Nhi lại nói: Mẫu hậu người nhìn đi, nhìn phụ hoàng đi, Tĩnh Nhi lớn rồi phụ hoàng không còn cần Tĩnh Nhi nữa!
Nói bậy gì đó. Y khẽ cười.
Sắc mặt Tĩnh Nhi lại trầm xuống: Sao lại nói bậy? Người không yêu quý bản thân, thuốc cũng không biết có uống đủ không, vậy còn không phải không muốn vĩnh viễn ở cạnh Tĩnh Nhi sao? Nàng quay mặt, tỏ vẻ tức giận.
Tĩnh Nhi. Y bất đắc dĩ cười, duỗi tay kéo nữ nhi mình qua, vỗ nhẹ lưng nàng, Phụ hoàng sẽ uống thuốc đàng hoàng, phụ hoàng sẽ ở cạnh con, vĩnh viễn không rời xa.
Tĩnh Nhi vội nắm lấy tay y: Đây là tự phụ hoàng nói đấy!
Ừ.
Vậy được rồi, nghe nói năm nay lên Thiên Sơn có thể tìm được tuyết liên, Tĩnh Nhi định tự mình lên núi hái thuốc.
Tĩnh Nhi!
Phát hiện bản thân mắc mưu, Thiếu Huyên giật mình định ngăn cản, nhưng lại thấy Tĩnh Nhi tránh khỏi lồng ngực mình, nghiêm nghị nói: Việc này con đã sắp xếp, phụ hoàng không cần khuyên nữa.
Tuyết liên Thiên Sơn chỉ là truyền thuyết, nó thật sự có tồn tại sao? Ngoài mặt nói thế nhưng Thiếu Huyên là vì lo lắng cho nàng.
Tĩnh Nhi lại chắc chắn đáp: Không, thật sự có, hơn nữa lần này con nhất định sẽ tìm được! Nàng tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn cầm lấy nó, huống hồ lần này do chính Hạ Ngọc nói, nàng tin tưởng hắn!
Tĩnh Nhi...
Phụ hoàng... Nàng xoay người ôm chầm lấy y, đột nhiên nức nở, Hiện tại Tĩnh Nhi chỉ có mình người, Tĩnh Nhi rất sợ phụ hoàng sẽ rời xa con. Cho nên thỉnh phụ hoàng cho phép, được không?
Tĩnh Nhi càng nói càng khiến Thiếu Huyên đau lòng, nữ nhi chỉ còn mình hắn, nữ nhi vì giang sơn mà từ bỏ người trong lòng, hiện tại, y còn có thể nói thêm gì chứ?
..........................
Tháng tám, Thái Thượng Hoàng bệnh lâu không khỏi, Hoàng đế tự mình tới Ngự Phúc Tự tụng kinh cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng.
Thân ảnh minh hoàng vừa vào thiện phòng, toàn bộ cửa sổ lập tức đóng lại, người trở ra đã thay thường phụ, ngựa quen đường cũ rời khỏi Ngự Phúc Tự.
Tôn Toàn cảm thấy không ổn: Hoàng Thượng, chi bằng mang thêm thị vệ...
Nói nhảm, ngươi không sợ người ngoài biết trẫm... Khụ, không biết ta rời Dĩnh Kinh sao? Tĩnh Nhi không quay đầu, chỉ nhảy lên lưng ngựa phóng đi.
Tôn Toàn kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Dọc đường, Tĩnh Nhi không dám trì hoãn, nếu lần này lại bỏ lỡ cơ hội, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.
Ngày đêm kiên trì, chỉ mất năm ngày họ đã tới dưới chân Thiên Sơn.
Thấy nàng xuống ngựa, Tôn Toàn vội nhảy xuống tiến lên: Công tử nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt ngài không tốt cho lắm.
Tĩnh Nhi lắc đầu: Không sao, có lẽ là do vội vã lên đường, xuống ngựa đi bộ một lát sẽ không sao. Mấy ngày nay xác thật thân thể không được thoải mái, Tĩnh Nhi chỉ nghĩ bản thân mệt mỏi nên không để trong lòng.
Nghe nàng nói vậy, Tôn Toàn cũng không miễn cưỡng. Hắn xoay người lấy thêm áo khoác, thời tiết dưới chân núi tuy nóng bức nhưng lát nữa lên trên chắc chắn sẽ lạnh không chịu nổi.
Tĩnh Nhi nhanh chóng lên đường, Tôn Toàn chỉ đành đi theo, cẩn thận hầu hạ nàng.
Chờ bọn họ đi rồi, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn chần chờ, cuối cùng cũng theo bọn họ lên núi.
Đi khoảng một canh giờ, nhiệt độ bắt đầu thấp xuống, càng lên cao, gió thổi lạnh tới buốt xương, trời cũng bắt đầu có tuyết. Tôn Toàn vội khoác thêm áo cho Tĩnh Nhi, thấy sắc mặt nàng khó coi hơn khi nãy, hắn không khỏi lo lắng: Công tử, chi bằng chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút được không?
Tôn Toàn, ngươi phiền quá! Tĩnh Nhi liếc hắn, hiện tại trong lòng nàng chỉ muốn nhanh chóng có được tuyết liên Thiên Sơn. Nghe nói tuyết liên nở hoa vào khoảng tháng bảy tháng tám, hiện tại đã giữa tháng tám, nàng sợ không kịp!
Vậy ngài nghỉ ngơi trước, nô tài tiếp tục tìm được không? Nếu không chờ tới ngày mai, nô tài phái ngươi tới giúp đỡ cũng được.
Gió mỗi lúc một lớn, Tĩnh Nhi đã không thể nghe Tôn Toàn lải nhải cái gì. Nàng căng lớn quan sát xung quanh, chỉ sợ bản thân để sót một góc. Tôn Toàn thấy nàng không nói lời nào, chỉ thở dài một tiếng, lẳng lặng theo nàng.
Thời tiết lạnh buốt xương không đáng là gì, nàng chỉ nghĩ cơ hội có được tuyết liên lần này rất lớn, cho nên nàng nhất định phải tìm được, nhất định!
Dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, Tôn Toàn sợ hãi vội đỡ lấy nàng: Công tử cẩn thận!
Tĩnh Nhi lập tức đứng thẳng người, nàng cúi đầu nhìn nhìn dưới chân.
Là đồ ăn, hình như vẫn còn rất mới.
Tôn Toàn nhíu mày, sắc mặt Tĩnh Nhi cũng thay đổi: Nơi này còn có kẻ khác! Chẳng lẽ cũng vì tuyết liên Thiên Sơn sao?
Trong lòng Tôn Toàn lại không nghĩ việc này, hắn vội nhân cơ hội mà tiếp tục khuyên giải: Công tử, an toàn là trên hết, chúng ta hay là xuống núi trước rồi nói sau đi! Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, hắn có trăm cái đầu cũng không đền nổi!
Tĩnh Nhi nhíu mày: Đừng có hét lớn như vậy, cho dù có người, bọn họ biết ta là ai sao?
Việc này... Tôn Toàn nghẹn lời.
Tiếp tục đi về phía trước, dấu chân mỗi lúc một rõ ràng, thoạt nhìn là không ít người. Tĩnh Nhi bỗng nhiên nhớ tới lời Hạ Ngọc nói, chẳng lẽ bọn họ đều biết hiện tại là thời điểm tuyết liên nở hoa nên vội vàng tới hái sao? Nghĩ như vậy, trong lòng càng hoảng loạn, mặc kệ bọn họ là ai, nàng không thể để bọn họ hái tuyết liên Thiên Sơn trước!
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm: Kẻ nào?
Tôn Toàn lập tức cảnh giác, thấy bọn họ tiến lại, Tôn Toàn liền giữ Tĩnh Nhi không cho nàng đi về phía trước. Bọn họ vọt tới bao vây hai người, một trong số đó hét lớn: Đại nhân, có hai kẻ khả nghi!
Trong gió tuyết lại xuất hiện một người nhưng bộ dáng nhìn không rõ lắm.
Tôn Toàn nâng cao tinh thần, Tĩnh Nhi căng lớn đối mắt nhìn hắn, đợi khoảng cách thu hẹp, nàng và người tới đều cả kinh, dường như đều không tin sẽ gặp đối phương ở nơi này.
Từ Nhất Thịnh, sao lại là ngươi? Cho dù suy nghĩ thế nào Tĩnh Nhi cũng không ngờ người tới lại là Từ Nhất Thịnh!
Từ Nhất Thịnh đương nhiên cũng cả kinh không kém Tĩnh Nhi, chân hắn như đinh đóng xuống mặt đất, một bước cũng không thể động đậy. Trong lòng thầm tự hỏi Hoàng đế Tây Lương này làm sao biết bọn họ đang ở Thiên Sơn? Nàng... Nàng thật đúng là lợi hại, sao ở đâu cũng xuất hiện quấn lấy Hoàng Thượng của bọn họ chứ?
Từ Nhất Thịnh cắn răng, bất giác nắm chặt trường kiếm trên eo, Hoàng Thượng khó lắm mới tìm lại cuộc sống bình thường, Hoàng đế Tây Lương này tới để phá hỏng mọi thứ sao?
Càng nghĩ, hắn không biết có nên ra tay dứt khoát luôn không...
Trong lòng thấp thỏm mà nghĩ, hắn khẽ quay đầu nhìn phía sau, sợ Hoàn Nhan Vũ sẽ tiến lên trong giờ khắc ngay.
Rẹt một tiếng, mũi kiếm vừa rút khỏi vỏ, Từ Nhất Thịnh vừa định tiến lên thì thấy người trước mặt ngã khụy xuống đất.
Tôn Toàn vội vã đỡ lấy Tĩnh Nhi: Công tử sao vậy?
Tĩnh Nhi lắc đầu, chỉ ngước mắt nhìn Từ Nhất Thịnh, thấy cảnh tượng xung quanh có chút mơ hồ. Nàng cả kinh, đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền tới: Nhất Thịnh, đã xảy ra chuyện gì?
Từ Nhất Thịnh A một tiếng, cuống quít xoay người cản Hoàn Nhan Vũ: Chủ tử, không có gì...
Nhất Thịnh, tránh ra! Từ Nhất Thịnh đi theo bên cạnh không phải ngày một ngày hai, lúc này nhìn hắn như vậy, Hoàn Nhan Vũ liền biết hắn nhất định có chuyện đang che giấu. Đẩy thị vệ trước mặt ra, Hoàn Nhan Vũ định lên tiếng hỏi, ánh mắt lại đảo qua hai người trước mặt, trong lòng chấn động!
Giờ phút này mặc kệ những người xung quanh, hắn vội vàng xông lên, đỡ lấy Tĩnh Nhi, vội vàng hỏi: Sao nàng lại tới đây?
Là Hoàn Nhan Vũ...
Tĩnh Nhi căng lớn hai mắt, nhíu mày: Sao chàng... Sao chàng lại tới đây?
Nàng sao vậy? Không khỏe sao? Bọn họ mấy tháng không gặp, hiện tại trùng phùng, nàng tuy mặc áo khoác rất dày nhưng hắn vẫn cảm nhận được thân thể ốm yếu của nữ tử trước mặt. Hắn đau lòng, quay đầu quát Từ Nhất Thịnh: Nhất Thịnh, là người làm nàng bị thương sao?
Từ Nhất Thịnh cả kinh không thôi, hắn chẳng qua vừa mới rút kiếm, chưa làm gì cả!
Chủ tử, thuộc hạ...
Hắn đang định giải thích thì Hoàn Nhan Vũ đã quay đầu, toàn bộ lực chú ý đều dồn trên người Tĩnh Nhi: Dao Dao! Hắn phát hiện nàng cơ hồ không đứng dậy được, lại ngại thân phận của nàng, cho nên không dám lớn tiếng.
Bụng có chút không khỏe, nguyệt sự lại tới chậm, Tĩnh Nhi chỉ tưởng là do bôn ba mấy ngày nay nên không để ý. Hiện tại khó chịu, nàng cho rằng nguyệt sự đã tới nên sắc mặt vô cùng khó coi, nàng không muốn mất mặt trước Hoàn Nhan Vũ, liền vội vàng dùng sức đẩy hắn ra: Đi... Đi ra, ta không sao!
Đã thành như vậy còn nói không sao? Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ đã hoàn toàn thay đổi, hắn định tiếp tục hỏi thì người trước mặt đã nhắm hai mắt lại, thân mình mềm mại trực tiếp ngã xuống.
Tôn Toàn hoảng loạn gọi một tiếng Công tử thì thấy Hoàn Nhan Vũ một tay bế nàng lên. Hắn quay đầu nhìn Từ Nhất Thịnh ngây ngốc quỳ dưới đất, quát: Còn quỳ ở đó làm gì? Lập tức xuống núi chuẩn bị xe ngựa! Lúc tới tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, hiện tại nhìn bộ dáng của Tĩnh Nhi nào có thể tiếp tục cưỡi ngựa chứ?
Nhìn tình hình trước mắt, Từ Nhất Thịnh không thể nói gì, chỉ đành vội vàng chạy xuống núi.
Người bên cạnh vội vã hỏi: Chủ tử, chúng ta còn tiếp tục tìm sao?
Tiếp tục! Hoàn Nhan Vũ lạnh lùng quát.
Đoàn người vội vàng xuống núi, dọc đường không ai dám lên tiếng.
Hạ Ngọc ngơ ngẩn nhìn Hoàn Nhan Vũ lướt qua, hắn chần chờ một lúc, rốt cuộc cũng không tiến lên. Là hắn lừa Tĩnh Nhi tới đây, lại không ngờ Hoàn Nhan Vũ cũng xuất hiện ở nơi này! Hạ Ngọc thở dài một tiếng, chẳng lẽ đây mới là duyên phận mà trời cao chú định sao?
Từ Nhất Thịnh tìm một khách điếm tại thị trấn gần nhất.
Sau khi bắt mạch, đại phu cao hứng nhìn Hoàn Nhan Vũ, nói: Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, đại hỉ đại hỉ...
Câu sau đó khiến Từ Nhất Thịnh không khỏi hoảng hốt, giờ phút này thấy đại phu ra ngoài, hắn bất chấp thân phận, vội vàng đuổi theo. Đuổi ra cửa khách điếm, Từ Nhất Thịnh mới bắt lấy tay đại phu.
Đại phu hoảng sợ, nghe Từ Nhất Thịnh nghiến răng hỏi: Lời ngươi vừa nói lặp lại cho ta xem? Mắt hắn hiện lên lửa giận, đùa giỡn gì chứ, nam tử sao có thể mang thai? Hiện tại ngay cả hô hấp của Từ Nhất Thịnh cũng bị nghẹn lại!
.........................
Tĩnh Nhi không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy trong phòng đã thắp đèn. Nàng vừa mở mắt liền thấy bóng người ngồi ngay mép giường, một tay của nàng còn bị hắn nắm lấy
Dao Dao! Hoàn Nhan Vũ vội vã gọi nàng.
Sao lại là chàng?
Hoàn Nhan Vũ căng lớn hai mắt nhìn nàng, bàn tay nắm tay nàng càng thêm siết chặt: Ta biết cả rồi, ta biết cả rồi Dao Dao! Vừa rồi thời điểm nghe đại phu nói hắn cao hứng tới đứng ngồi không yên, khó khăn lắm mới an tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại đột nhiên lo lắng, hắn sợ bản thân đang nằm mơ.
Tĩnh Nhi không khỏi hồ đồ, hắn biết gì chứ?
Nàng chỉ hỏi: Tôn Toàn đâu?
Đi sắc thuốc rồi. Hoàn Nhan Vũ cười nói.
Tĩnh Nhi cử động thân mình: Thuốc?
Hoàn Nhan Vũ vội giữ nàng lại, nhíu mày nói: Đại phu nói nàng mệt mỏi nên động thai khí, hiện tại không thể tiếp tục lộn xộn. Lúc này nghĩ lại hắn còn hối hận bản thân sao không nhanh chóng tới tìm gặp nàng nữa.
Bên tai ong ong mấy tiếng, Tĩnh Nhi lặng lẽ nhìn Hoàn Nhan Vũ, nụ cười của hắn không giống gạt người, sau đó lại nghĩ tới nguyệt sự của mình. Nguyệt sự đã lâu không tới là vì... Mang thai sao?
A! Nàng cả kinh, lập tức đẩy Hoàn Nhan Vũ ra, ngồi dậy.
Hoàn Nhan Vũ bị nàng cho hoảng sợ, vội vàng hỏi: Sao thế? Nàng yên tâm, hiện tại không sao rồi, không sao nữa rồi. Hắn vừa nói vừa dịu dàng vỗ lưng an ủi nàng.
Tĩnh Nhi nhất thời không kịp phản ứng, nàng đột nhiên nhớ lại lúc Hạ Ngọc bắt mạch cho mình, sắc mặt hắn khi đó vô cùng hoảng sợ, còn cố ý dặn dò nàng trước khi rời khỏi Dĩnh Kinh đừng để thái y bắt mạch...
Khi đó Hạ Ngọc chắc chắn đã biết, nhưng hắn không nói, cố ý dụ nàng tới Thiên Sơn...
Càng nghĩ, trong lòng Tĩnh Nhi càng trầm xuống, nói như vậy năm nay tuyết liên nở hoa là giả, mọi thứ đều là giả, vậy phụ hoàng...
Hoàn Nhan Vũ thấy tay nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng kéo nàng vào lồng ngực, hôn lên thái dương nàng, nói: Sao vậy? Dao Dao, ta ở đây. Dao Dao, ta ở đây.
Dao Dao... Hoàn Nhan Vũ bị nàng dọa cho sợ hãi, vội vàng giơ tay vuốt nhẹ trán nàng, Có chỗ nào không khỏe sao? Nói ta biết, chỗ nào không thoải mái vậy?
Tĩnh Nhi khóc đến nói không ra lời, Hạ Ngọc lừa nàng, là nàng mang thai, mang thai hài tử của nàng và Hoàn Nhan Vũ...
Từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam hài tử, với loại chuyện này Tĩnh Nhi đương nhiên không hiểu. Bất giác duỗi tay vỗ về chiếc bụng của mình, đáy lòng thầm cảm thấy có chút an ủi, vì tiểu sinh mệnh ngoài ý muốn này đột nhiên xuất hiện.
/72
|