Y phục bị Hoàn Nhan Vũ nắm chặt trong tay, trước ngực trống rỗng, Tĩnh Nhi căm tức trong lòng. Lúc này nàng mới hoàn hồn, những việc khác không còn thời gian để suy nghĩ, cả người lập tức nhào tới ôm Hoàn Nhan Vũ.
Nếu để các tướng sĩ phát hiện Hoàng đế Tây Lương là nữ tử, lòng quân chắc chắn đại loạn!
Nhìn nàng đột nhiên nhào tới, cả người Hoàn Nhan Vũ không khỏi đau nhói. Đầu óc trống không, hắn như người mất hồn đưa hai tay giang ra.
Đao kiếm xung quanh dù chém loạn xạ cũng trở nên mơ hồ.
Từ Nhất Thịnh sợ hãi kêu lên một tiếng Hoàng Thượng , hắn thấy Hoàn Nhan Vũ nằm trên mặt đất, trong lòng thầm lo đã xảy ra đại sự, nhất thời lại không qua được, chỉ biết kêu to. Hoàng Thượng khăng khăng tới đây vì Yên Khương lấy cớ liên quan tới Đông Việt xuất binh, chuyện này Từ Nhất Thịnh đương nhiên hiểu rõ. Nhưng nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, vậy hắn có chết ngàn lần cũng không chuộc hết tội!
Một tiếng Hoàng Thượng kéo ba hồn bảy vía của Hoàn Nhan Vũ về, dung mạo của người trước mắt cũng theo đó mà rõ ràng. Hắn ôm nàng ngồi dậy, nhanh chóng cởi áo bên ngoài khoác lên người nàng.
Tĩnh Nhi kinh hoảng nhìn hắn, trong lúc vô tình thấy đáy mắt Tôn Toàn mang theo sát ý đứng sau.
Đừng!
Tĩnh Nhi dùng sức kéo Hoàn Nhan Vũ qua một bên, một chưởng của thái giám thiếu chút đã đánh lên người nàng. Tôn Toàn thật sự sợ hãi, hắn không thể tưởng tượng nếu một chưởng vừa rồi không thu hồi kịp sẽ có kết cục thế nào!
Người xung quanh đều đánh nhau kịch liệt, nhưng lực chú ý của Tôn Toàn từ đầu đến cuối đều ở trên người Tĩnh Nhi. Hắn thấy nàng té ngựa, xiêm y bị Hoàn Nhan Vũ kéo xuống.
Như vậy, Hoàn Nhan Vũ nhất định đã thấy!
Thái giám sốt ruột nói: Hoàng Thượng, hắn đã biết bí mật này, không thể giữ lại. Đây là việc Thái Thương Hoàng đã phân phó trước khi để hắn tới hầu hạ Hoàng Thượng, ngoại trừ hắn và hai cung nữ, nếu có kẻ khác biết thân phận của Tĩnh Nhi, mặc kệ là ai, đều giết!
Tuy hôm nay người đó là Hoàng đế Đông Việt, nhưng giờ phút này binh hoang mã loạn, Tôn Toàn cho dù giết hắn cũng không có ai nghi ngờ.
Tĩnh Nhi điều chỉnh áo khoác trên người, cắn răng: Nếu ngươi dám động tới hắn, trẫm sẽ không tha!
Tôn Toàn xanh mặt: Vậy thỉnh Hoàng Thượng ban chết cho nô tài! Còn người này, hắn không giết không được!
Lại một chưởng đánh qua, Tĩnh Nhi cả kinh, cắn răng đưa tay tiếp lấy. Tôn Toàn căng mắt nhìn nàng, nghe nàng trầm giọng: Nô tài to gan, dám động thủ với trẫm sao?
Hoàng Thượng...
Tôn Toàn, giờ phút này ngươi một hai muốn làm trái ý trẫm sao? Trong lòng trẫm tự biết cân nhắc, muốn giết hắn cũng không tới phiên người ra tay! Dứt lời, Tĩnh Nhi vứt trường kiếm xuống đất.
Tôn Toàn kinh hãi, chỉ đành im lặng đi theo bảo vệ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không giết địch, nếu Tôn Toàn còn muốn giết Hoàn Nhan Vũ, vậy ai sẽ bảo vệ Hoàng Thượng?
Hoàn Nhan Vũ ngây ngốc ngồi dưới đất, Tĩnh Nhi không dám nhìn hắn, chỉ cắn răng nói: Thất thần làm gì? Còn không đứng dậy chạy trốn đi!
Hắn ngơ ngác nhìn áo khoác của mình trên người của nàng, lúc này mới có thể cẩn thận cảm nhận thì ra dáng người của nàng nhỏ xinh như vậy. Nghe nàng hung hồn quát mắng, nhưng nghe vào lỗ tai lại trở nên đặc biệt dịu dàng.
Hắn cứ nhìn như vậy, khóe miệng cong lên ý cười.
Hoàn Nhan Vũ! Thấy hắn bất động, nàng chỉ có thể kéo hắn đứng lên.
Á...
Hành động chạm tới vết thương trên lưng, đau đớn khiến Tĩnh Nhi rên rỉ.
Đừng lộn xộn! Hắn vội duỗi tay ôm lấy nàng. Miệng vết thương sau lưng không ngừng chảy máu, máu tươi biến lớp áo bên ngoài nhuộm một màu đỏ thẳm.
Hoàn Nhan Vũ ôm nàng lùi mấy bước, lúc này trùng hợp Từ Nhất Thịnh đã phá tan trở ngại bên kia, lập tức xuống ngựa chạy qua bên này, thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng ổn chứ?
Trẫm... Hoàn Nhan Vũ vừa mở miệng thì thắt lưng bị vật cứng chống lại, lạnh giọng tiếp tục, Tất cả... Đều khỏe mạnh.
Hai người được hộ tống lui ra sau, Hoàn Nhan Vũ cúi đầu nhìn thanh chủy thủ đặt trước eo mình, cười nhạo: Sợ ta vậy sao?
Tĩnh Nhi vì đau đớn mà cả khuôn mặt trắng bệch, nhưng cánh tay cầm chủy thủ vẫn dùng sức, cảnh cáo: Nếu dám nói bậy, hiện tại ta sẽ giết ngươi. Vừa rồi tình thế hỗn loạn, nàng nghĩ hắn có thể kêu Từ Nhất Thịnh tới bảo vệ, nhưng khi Từ Nhất Thịnh thật sự tới, trong lòng nàng lại đột nhiên sợ hãi, cho nên bất giác rút chủy thủ trên người ra.
Đáy mắt Hoàn Nhan Vũ không chút sợ hãi, hắn yên lặng nhìn nàng, cười nhạt: Vừa rồi còn ngăn cản Tôn công công giết ta, ta còn tưởng ngươi đang luyến tiếc. Dứt lời, hắn đột nhiên kêu Nhất Thịnh .
Từ Nhất Thịnh đang ra sức giết địch, giờ phút này nghe Hoàn Nhan Vũ gọi, hắn vội quay đầu hỏi: Hoàng Thượng có gì phân phó?
Trẫm...
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, khóe miệng vẫn duy trì ý cười nhưng lực đạo bên dưới lại từ từ đâm tới. Hắn chần chờ một lát, tiếp tục, Trẫm muốn nói cho ngươi.... Ưm... Thắt lưng thật sự bị chủy thủ đâm thủng một ít, tiểu tử thúi định làm thật sao?
Câm miệng! Nàng thấp giọng cảnh cáo.
Hắn đương nhiên không sợ, nhưng Tĩnh Nhi lại gấp gáp nói: Ngươi đừng ép ta!
Hắn cười đắc ý, tiếp tục: Trẫm là muốn nói người biết, sau khi việc thành, Tây Lương bệ hạ sẽ ban thưởng mỹ nhân cho người. Nói xong, hắn lập tức nhìn Tĩnh Nhi, cười ha hả.
Bàn tay nắm chủy thủ bất giác run lên, rốt cuộc cũng không dám đâm xuống. Hắn lặng lẽ đưa tay qua, Tĩnh Nhi lập tức muốn chạy trốn, hắn lại mặt dày nắm tay nàng thật chặt: Trốn cái gì? Không phải muốn giết ta sao?
Gương mặt Tĩnh Nhi không chút huyết sắc, cánh tay bị hắn nắm lấy không dám giãy dụa, chỉ sợ sơ xuất thật sự đâm vào.
Câu vừa rồi Hoàn Nhan Vũ nói Từ Nhất Thịnh không nghe thấy, nhưng câu trước đó hắn lại nghe vô cùng rõ ràng. Hung hắn đá người Yên Khương trước mặt lăn xuống đất, hắn cắn răng: Thuộc hạ không cần! Lần trước Hoàng Thượng ban cho hắn nhiều mỹ nhân như vậy, hiện tại còn có kiều thê ở nhà, hắn nào hiếm lạ những thứ này chứ? Hơn nữa hắn tới đây là vì Hoàng Thượng, không phải vì Tây Lương.
Hai mắt Hoàn Nhan Vũ nhìn chằm chằm Tĩnh Nhi, lỗ tai lại nghe Từ Nhất Thịnh nói chuyện, hắn vẫn ương ngạnh: Tây Lương bệ hạ đã khách khí sao lại không cần? Vị mỹ nhân kia tên Dao Dao, tuyệt thế khuynh thành!
Ánh mắt nhìn không chớp khiến sắc mặt Tĩnh Nhi trắng bệch, Hoàn Nhan đột nhiên cảm thấy hả dạ. Tiểu tử thúi đem cái tên Dao Dao kia ra lừa hắn, còn khiến hắn chịu đủ loại tra tấn, hiện tại mặc kệ Dao Đao là người thế nào, tóm lại cũng không phải người nàng yêu, vậy hắn thuận miệng thay nàng tặng cho kẻ khác thì có thế nào? Ban đầu hắn còn cho rằng người trong lòng tiểu tử thúi là Mạnh Ninh, ai ngờ tới cuối cùng cũng không phải. Hắn thật muốn nhìn xem, trên mặt tiểu tử thúi đang mang bao nhiêu cái mặt nạ để lừa gạt hắn!
Tĩnh Nhi tức giận tới định mở miệng mắng, nào ngờ Tôn Toàn nhìn thấy liền chạy tới, nói: Hoàng Thượng trở về xử lý vết thương trước đi, nơi này giao cho Thế tử là được!
Hiện tại Tĩnh Nhi cũng không rảnh so đo, Hoàn Nhan Vũ liền mỉm cười ôm nàng lui về.
....................
Trận chiến này, Đông Việt dẫn binh tới khiến người Yên Khương Vương trở tay không kịp. Yên Khương Vương sợ là có nghĩ thế nào cũng không ngờ Tây Lương và Đông Việt giao chiến, giờ phút này Đông Việt lại có thể xuất binh tương trợ Tây Lương. Tướng quân dẫn binh thấy tình hình không ổn, chỉ đành hạ lệnh rút lui.
Dụ Vương bị Bạc Hề Li bắt được, cùng Lâm Vương bị giam trong địa lao của Lâm vương phủ.
Quân đội Đông Việt cũng lập tức lui khỏi biên giới Tây Lương vì sợ có người bất ngờ tập kích.
Quân y từ trong phòng đi ra, nói là trị thương cho Hoàng Thượng nhưng thực chất chỉ nghe Tôn công công miêu tả. Trước giờ ông ta chưa từng chữa trị cho ai như vậy, nhưng người đó là Hoàng Thượng nên cũng không dám nhiều lời.
Tôn Toàn cẩn thận bôi thuốc cho Tĩnh Nhi, vụng về băng bó. Hai nha đầu Tương Tầm và Liên Vũ không có ở đây, Tôn Toàn tuy là thái giám nhưng dù sao cũng có khác biệt, cho nên hắn phải bịt mắt để hầu hạ. Động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ, hắn thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng, Hoàng đế Đông Việt...
Việc này không cần nói nữa. Tĩnh Nhi chịu đau, Hôm nay nếu không phải hắn trợ giúp Tây Lương, giờ phút này không biết đã xảy ra chuyện gì, há tới phiên ngươi ở đây bàn luận?
Nhưng Thái Thượng Hoàng nói...
Nói cái gì mà nói, hiện tại trẫm là Hoàng đế! A.... Càng nói càng kích động, nàng đau tới nhíu mi.
Tôn Toàn sợ hãi, vội quỳ xuống: Vâng, nô tài biết sai rồi. Hoàng Thượng bớt giận.
Tĩnh Nhi biết Tôn Toàn vì muốn tốt cho mình, hơn nữa nàng cũng không phải giận hắn, nên nói: Thôi, còn không đứng dậy, ngươi muốn trẫm tự mặc y phục hả?
Vâng. Tôn Toàn đứng lên, sờ soạng lấy xiêm y lại.
Chuyên tâm một chút, nếu làm trẫm đau, trẫm sẽ trừng trị ngươi.
Tôn Toàn đáp lời, hầu hạ nàng thay xiêm y, qua một lúc lâu mới nói: Hiện tại Hoàng đế Đông Việt đang cùng Thế tử uống trà trong sảnh.
Tĩnh Nhi giật mình, vết thương khi trước không có cảm giác này, giờ phút này chỉ khẽ động một cái liền đau tới thấu xương. Nàng nhíu mày, trong đầu lại nghĩ tới Hoàn Nha Vũ, cắn răng nói: Ngươi kêu hắn về Đông Việt đi!
Hiện tại, nửa lá gan nhớ lại chuyện xảy ra trên chiến trường kia Tĩnh Nhi cũng không có. Trong lòng thầm hỏi chính mình, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Tôn Toàn kinh hãi: Hoàng Thượng để hắn trở về thế sao?
Trái tim Tĩnh Nhi bắt đầu hoảng loạn: Hắn sẽ không nói bậy?
Sao Hoàng Thượng có thể chắc chắn chứ?
Trẫm cứ thế mà khẳng định đấy. Đi, nhanh kêu hắn về đi! Tĩnh Nhi đứng lên, cơn đau từ sống lưng khiến nàng hít một ngụm khí lạnh. Đang tức giận lại quên mất bản thân đang bị thương, đáng chết! Nàng cắn răng đỡ trụ giường, quát, Còn không đi truyền lời.
Thái giám vội nhận lệnh xoay người lao ra, lại quên tháo bịt mắt xuống, Đùng một tiếng, cả người đập vào cánh cửa. Hắn phải ôm đầu lập tức chạy ra ngoài.
.............................
Bạc Hề Li và Hoàn Nhan Vũ ngồi trong sảnh uống trà, hai người hiếm có dịp trò chuyện như vậy. Từ Nhất Thịnh trầm tư đứng một bên, trong đầu còn suy nghĩ tới vị mỹ nhân mà hắn nói.
Đông Việt bệ hạ nguyện ý xuất binh tương trợ, quả thật khiến ta kinh ngạc. Bạc Hề Li không chút để ý mà nói, hy vọng có thể nhìn ra suy nghĩ của Hoàng đế Đông Việt.
Hoàn Nhan Vũ vui vẻ mà cười: Thế tử tựa hồ không được cao hứng?
Bạc Hề Li nhấp môi, hắn sợ vừa tiễn sài lang đã nghênh hổ báo vào nhà, lúc này làm sao mà cao hứng được?
Hoàng đế Đông Việt giúp cũng đã giúp, nếu lúc này lại muốn bàn điều kiện với Hoàng Thượng, ngài ấy liệu có đồng ý hay không?
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi thì có tiếng bước chân truyền tới, vừa ngẩng đầu liền thấy Tôn công công. Bạc Hề Li buông chén trà xuống, đứng dậy hỏi: Hoàng Thượng sao rồi?
Tôn Toàn hành lễ, thở hổn hển đáp: Hồi thế tử, thương thế của Hoàng Thượng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi.
Nghe vậy, Bạc Hề Li mới buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Tôn Toàn lại xoay người nhìn Hoàn Nhan Vũ, nói: Hoàng Thượng có lời muốn nô tài chuyển cho Đông Việt bệ hạ, hiện tại nội loạn Tây Lương đã bình định, Đông Việt cũng không thể một ngày không có vua, cho nên mời bệ hạ về nước trước.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra, hỏi lại: Chính miệng nàng nói thế?
Vâng. Tôn Toàn gật đầu.
Đông Việt ta...
Từ Nhất Thịnh tức giận lên tiếng lại bị Hoàn Nhan Vũ ngăn cản: Nhất Thịnh, không được vô lễ. Nếu đã thế, vậy trẫm về trước. Nói xong, hắn quả thực xoay người ra ngoài.
Bất đắc dĩ, Từ Nhất Thịnh chỉ đành đuổi theo.
Hoàn Nhan Vũ đi được một đoạn lại ngừng, Từ Nhất Thịnh nhịn không được mà mắng: Hoàng Thượng, Tây Lương thật khinh người quá đáng! Ngài xuất binh giúp bọn họ, bọn họ một câu cảm ơn cũng không nói, còn đối xử như thế với ngài! Sớm biết vậy...
Sớm biết vậy thì sao? Hoàn Nhan Vũ tiếp lời, Sớm biết vậy, chúng ta để Yên Khương diệt Tây Lương trước, sau đó quay lại đánh Đông Việt hả?
Một câu làm sắc mặt Từ Nhất Thịnh thay đổi.
Hoàn Nhan Vũ lại bật cười, thấp giọng: Trẫm biết nàng vì sao không muốn gặp trẫm, biết nàng vì sao lại vội vã đuổi trẫm đi như vậy.
Nàng chột dạ, xấu hổ nên mới không dám gặp hắn.
Từ Nhất Thịnh ngơ ngác hỏi Vì sao chứ?
Hoàn Nhan Vũ đương nhiên sẽ không trả lời, hắn chỉ biết, chuyến đi tới Tây Lương lần này rất có giá trị!
Nhất Thịnh, thì ra trẫm vẫn là người bình thường. Hắn vui vẻ nói chuyện, ánh mắt cũng rực rỡ lấp lánh.
Từ Nhất Thịnh không khỏi sửng sốt, đang êm đẹp Hoàng Thượng lại đột nhiên nói gì vậy?
Hoàn Nhan Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: Trẫm bỗng dưng không muốn đi nữa.
Hoàng Thượng. Từ Nhất Thịnh cắn răng, hắn thật sự rất muốn vì Hoàng Thượng đi đòi công đạo.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên lên tiếng: Dao cô nương ngươi còn chưa mang đi, cứ như vậy trở về không phải quá tiện nghi cho nàng sao?
Sắc mặt Từ Nhất Thịnh tối sầm, vội nói: Việc này... Người này thuộc hạ không cần, chúng ta vẫn là về nước đi. Nhanh trở về đi, hắn không cần vị Dao cô nương đó!
Đó chẳng qua là một cái cớ, Hoàn Nhan Vũ luyến tiếc không muốn rời đi mới là sự thật. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Từ Nhất Thịnh, nói nhỏ: Hôm nay trẫm giết quá nhiều địch, thể lực không chống đỡ nổi, sợ là trở về không được.
Từ Nhất Thịnh kinh ngạc: Nhưng Hoàng Thượng, ngài... Một kẻ cũng chưa từng giết.
Hắn nhíu mày, mắng: Ngu xuẩn, cứ nói với bọn họ, trẫm bệnh nặng chưa lành, đột nhiên cảm thấy không thoải mái! Tiểu tử thúi kia không phải nhịn không được một hai muốn đuổi hắn đi sao? Vậy hắn sẽ cho nàng một cái bậc thang, để nàng không giữ hắn không được.
À không.
Hẳn phải đổi cách xưng hô, gọi nàng là nha đầu thúi.
Nghĩ tới đây, cơn giận vừa rồi lập tức tiêu tan, thần sắc tràn ngập ý cười.
.................
Tĩnh Nhi lẳng lặng ngồi trong phòng, đáy lòng lại cảm thấy kỳ quái, nàng còn tưởng nghe Tôn toàn truyền lời, Hoàn Nhan Vũ sẽ không muốn đi. Sao giờ phút này một chút động tĩnh cũng không có vậy? Nàng vừa đứng dậy định ra ngoài xem thì có tiếng bước chân vội vàng truyền tới.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tôn Toàn thở hổn hển chạy vào, vội nói: Hoàng Thượng không xong rồi, Hoàng đế Đông Việt đột nhiên té xỉu!
Ngươi nói cái gì? Sắc mặt Tĩnh Nhi trắng bệch.
Tôn Toàn liền giải thích: Việc này nô tài không biết, nhưng nghe thị vệ của Hoàng đế Đông Việt nói, lúc trước ngài ấy trọng thương chưa lành nên... Nô tài cũng không biết thật giả thế nào.
Người hiện tại sao rồi? Trong lòng Tĩnh Nhi không khỏi khẩn trương, bởi vì nàng là người biết rõ Hoàn Nhan Vũ đang mang thương tích trên người!
Đã đưa tới sương phòng.
Vậy sao không kêu quân y nhanh qua đó chẩn trị? Tĩnh Nhi mắng, lập tức nâng bước ra ngoài. Đáng chết, Hoàn Nhan Vũ hắn không phải là đấng nam nhi sao, sao lại mảnh mai như vậy?
Nhưng trong lòng lại nhịn không được mà lo lắng, nàng chỉ hi vọng hắn đừng xảy ra chuyện.
Tôn Toàn vội đuổi theo ra ngoài: Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài phải để ý vết thương trên người! Hoàng Thượng, ngài chậm một chút!
Tĩnh Nhi quay đầu trừng mắt nhìn hắn: Ngươi tốt nhất là tìm quân y đáng tin cậy cho trẫm, nếu không... Ngươi tự hiểu lấy. Nàng chẳng qua là muốn cảnh cáo Tôn Toàn đừng hòng mượn tay quân y hại chết Hoàn Nhan Vũ.
Bạc Hề Li đứng hầu bên ngoài sương phòng, Tĩnh Nhi cùng quân y đi vào, mọi người thấy Từ Nhất Thịnh đứng ngay mép giường, sắc mặt có chút kỳ quái. Hắn nghiêng người để quân y tiến lên chẩn trị, tự mình thối lui vài bước: Trong phòng không nên quá ồn ào, mời các vị ra ngoài trước. Cuối cùng, hắn bổ sung một câu, Tây Lương bệ hạ xin dừng bước, chủ tử có chuyện muốn nói với ngài.
Tĩnh Nhi không khỏi kinh hãi, lúc này mọi người đều đã lui ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn nam tử đang nằm trên giường. Hai mắt Hoàn Nhan Vũ khép chặt, gương mặt tái nhợt, thoạt nhìn không chút khí sắc.
Quân y bắt mạch, bất giác nhíu mày.
Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, bật thốt lên hỏi: Sao rồi?
Quân y đứng dậy nhìn nàng, chần chờ một lát mới nói: Mạch tượng tuy yếu nhưng đều. Huyết khí tuy không đủ nhưng cũng không nên hôn mê tới tận bây giờ...
Ngươi bắt mạch rõ chứ? Tĩnh Nhi tiến lên một bước.
Sắc mặt quân y thay đổi, lập tức quỳ xuống: Đương nhiên là rõ.
Tĩnh Nhi cả kinh, lúc ngước mắt đã thấy hắn ngồi xếp bằng cười hì hì nhìn nàng.
Đầu óc nóng lên, nàng thế mà bị hắn gạt!
Hoàn Nhan Vũ, ngươi...
Nàng vừa lên tiếng đã thấy hắn dùng khẩu hình nói chuyện, đó rõ ràng là... Nha đầu thúi!
Ngươi... Ngươi... Tĩnh Nhi giận tới phát run, nàng sao lại tin Hoàn Nhan Vũ sẽ nghe lời mà rời đi chứ? Phẫn hận đuổi quân y ra ngoài, nàng mới cắn răng hỏi, Ngươi muốn thế nào?
Hắn không sợ hãi, còn cười: Nha đầu thúi!
Ngươi... Không được gọi ta là nha đầu thúi!
Vì sao lại không? Ngươi rõ ràng là vậy! Gương mặt đỏ bừng kia thật đáng yêu, bộ dáng chật vật đó thật khiến người ta nhịn không được mà yêu thương nàng.
Ta... Ta không phải!
Vậy ta sẽ ra đường lớn Tương quốc kêu, tới Dĩnh Kinh kêu.
Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn nàng, lười biếng đáp: Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tiện nghi trên người ta đều bị ngươi chiếm hết, ngươi cho rằng nói một câu Trở về thì đuổi được ta sao? Nha đầu thúi, trả nợ đi!
Nếu để các tướng sĩ phát hiện Hoàng đế Tây Lương là nữ tử, lòng quân chắc chắn đại loạn!
Nhìn nàng đột nhiên nhào tới, cả người Hoàn Nhan Vũ không khỏi đau nhói. Đầu óc trống không, hắn như người mất hồn đưa hai tay giang ra.
Đao kiếm xung quanh dù chém loạn xạ cũng trở nên mơ hồ.
Từ Nhất Thịnh sợ hãi kêu lên một tiếng Hoàng Thượng , hắn thấy Hoàn Nhan Vũ nằm trên mặt đất, trong lòng thầm lo đã xảy ra đại sự, nhất thời lại không qua được, chỉ biết kêu to. Hoàng Thượng khăng khăng tới đây vì Yên Khương lấy cớ liên quan tới Đông Việt xuất binh, chuyện này Từ Nhất Thịnh đương nhiên hiểu rõ. Nhưng nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, vậy hắn có chết ngàn lần cũng không chuộc hết tội!
Một tiếng Hoàng Thượng kéo ba hồn bảy vía của Hoàn Nhan Vũ về, dung mạo của người trước mắt cũng theo đó mà rõ ràng. Hắn ôm nàng ngồi dậy, nhanh chóng cởi áo bên ngoài khoác lên người nàng.
Tĩnh Nhi kinh hoảng nhìn hắn, trong lúc vô tình thấy đáy mắt Tôn Toàn mang theo sát ý đứng sau.
Đừng!
Tĩnh Nhi dùng sức kéo Hoàn Nhan Vũ qua một bên, một chưởng của thái giám thiếu chút đã đánh lên người nàng. Tôn Toàn thật sự sợ hãi, hắn không thể tưởng tượng nếu một chưởng vừa rồi không thu hồi kịp sẽ có kết cục thế nào!
Người xung quanh đều đánh nhau kịch liệt, nhưng lực chú ý của Tôn Toàn từ đầu đến cuối đều ở trên người Tĩnh Nhi. Hắn thấy nàng té ngựa, xiêm y bị Hoàn Nhan Vũ kéo xuống.
Như vậy, Hoàn Nhan Vũ nhất định đã thấy!
Thái giám sốt ruột nói: Hoàng Thượng, hắn đã biết bí mật này, không thể giữ lại. Đây là việc Thái Thương Hoàng đã phân phó trước khi để hắn tới hầu hạ Hoàng Thượng, ngoại trừ hắn và hai cung nữ, nếu có kẻ khác biết thân phận của Tĩnh Nhi, mặc kệ là ai, đều giết!
Tuy hôm nay người đó là Hoàng đế Đông Việt, nhưng giờ phút này binh hoang mã loạn, Tôn Toàn cho dù giết hắn cũng không có ai nghi ngờ.
Tĩnh Nhi điều chỉnh áo khoác trên người, cắn răng: Nếu ngươi dám động tới hắn, trẫm sẽ không tha!
Tôn Toàn xanh mặt: Vậy thỉnh Hoàng Thượng ban chết cho nô tài! Còn người này, hắn không giết không được!
Lại một chưởng đánh qua, Tĩnh Nhi cả kinh, cắn răng đưa tay tiếp lấy. Tôn Toàn căng mắt nhìn nàng, nghe nàng trầm giọng: Nô tài to gan, dám động thủ với trẫm sao?
Hoàng Thượng...
Tôn Toàn, giờ phút này ngươi một hai muốn làm trái ý trẫm sao? Trong lòng trẫm tự biết cân nhắc, muốn giết hắn cũng không tới phiên người ra tay! Dứt lời, Tĩnh Nhi vứt trường kiếm xuống đất.
Tôn Toàn kinh hãi, chỉ đành im lặng đi theo bảo vệ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không giết địch, nếu Tôn Toàn còn muốn giết Hoàn Nhan Vũ, vậy ai sẽ bảo vệ Hoàng Thượng?
Hoàn Nhan Vũ ngây ngốc ngồi dưới đất, Tĩnh Nhi không dám nhìn hắn, chỉ cắn răng nói: Thất thần làm gì? Còn không đứng dậy chạy trốn đi!
Hắn ngơ ngác nhìn áo khoác của mình trên người của nàng, lúc này mới có thể cẩn thận cảm nhận thì ra dáng người của nàng nhỏ xinh như vậy. Nghe nàng hung hồn quát mắng, nhưng nghe vào lỗ tai lại trở nên đặc biệt dịu dàng.
Hắn cứ nhìn như vậy, khóe miệng cong lên ý cười.
Hoàn Nhan Vũ! Thấy hắn bất động, nàng chỉ có thể kéo hắn đứng lên.
Á...
Hành động chạm tới vết thương trên lưng, đau đớn khiến Tĩnh Nhi rên rỉ.
Đừng lộn xộn! Hắn vội duỗi tay ôm lấy nàng. Miệng vết thương sau lưng không ngừng chảy máu, máu tươi biến lớp áo bên ngoài nhuộm một màu đỏ thẳm.
Hoàn Nhan Vũ ôm nàng lùi mấy bước, lúc này trùng hợp Từ Nhất Thịnh đã phá tan trở ngại bên kia, lập tức xuống ngựa chạy qua bên này, thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng ổn chứ?
Trẫm... Hoàn Nhan Vũ vừa mở miệng thì thắt lưng bị vật cứng chống lại, lạnh giọng tiếp tục, Tất cả... Đều khỏe mạnh.
Hai người được hộ tống lui ra sau, Hoàn Nhan Vũ cúi đầu nhìn thanh chủy thủ đặt trước eo mình, cười nhạo: Sợ ta vậy sao?
Tĩnh Nhi vì đau đớn mà cả khuôn mặt trắng bệch, nhưng cánh tay cầm chủy thủ vẫn dùng sức, cảnh cáo: Nếu dám nói bậy, hiện tại ta sẽ giết ngươi. Vừa rồi tình thế hỗn loạn, nàng nghĩ hắn có thể kêu Từ Nhất Thịnh tới bảo vệ, nhưng khi Từ Nhất Thịnh thật sự tới, trong lòng nàng lại đột nhiên sợ hãi, cho nên bất giác rút chủy thủ trên người ra.
Đáy mắt Hoàn Nhan Vũ không chút sợ hãi, hắn yên lặng nhìn nàng, cười nhạt: Vừa rồi còn ngăn cản Tôn công công giết ta, ta còn tưởng ngươi đang luyến tiếc. Dứt lời, hắn đột nhiên kêu Nhất Thịnh .
Từ Nhất Thịnh đang ra sức giết địch, giờ phút này nghe Hoàn Nhan Vũ gọi, hắn vội quay đầu hỏi: Hoàng Thượng có gì phân phó?
Trẫm...
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, khóe miệng vẫn duy trì ý cười nhưng lực đạo bên dưới lại từ từ đâm tới. Hắn chần chờ một lát, tiếp tục, Trẫm muốn nói cho ngươi.... Ưm... Thắt lưng thật sự bị chủy thủ đâm thủng một ít, tiểu tử thúi định làm thật sao?
Câm miệng! Nàng thấp giọng cảnh cáo.
Hắn đương nhiên không sợ, nhưng Tĩnh Nhi lại gấp gáp nói: Ngươi đừng ép ta!
Hắn cười đắc ý, tiếp tục: Trẫm là muốn nói người biết, sau khi việc thành, Tây Lương bệ hạ sẽ ban thưởng mỹ nhân cho người. Nói xong, hắn lập tức nhìn Tĩnh Nhi, cười ha hả.
Bàn tay nắm chủy thủ bất giác run lên, rốt cuộc cũng không dám đâm xuống. Hắn lặng lẽ đưa tay qua, Tĩnh Nhi lập tức muốn chạy trốn, hắn lại mặt dày nắm tay nàng thật chặt: Trốn cái gì? Không phải muốn giết ta sao?
Gương mặt Tĩnh Nhi không chút huyết sắc, cánh tay bị hắn nắm lấy không dám giãy dụa, chỉ sợ sơ xuất thật sự đâm vào.
Câu vừa rồi Hoàn Nhan Vũ nói Từ Nhất Thịnh không nghe thấy, nhưng câu trước đó hắn lại nghe vô cùng rõ ràng. Hung hắn đá người Yên Khương trước mặt lăn xuống đất, hắn cắn răng: Thuộc hạ không cần! Lần trước Hoàng Thượng ban cho hắn nhiều mỹ nhân như vậy, hiện tại còn có kiều thê ở nhà, hắn nào hiếm lạ những thứ này chứ? Hơn nữa hắn tới đây là vì Hoàng Thượng, không phải vì Tây Lương.
Hai mắt Hoàn Nhan Vũ nhìn chằm chằm Tĩnh Nhi, lỗ tai lại nghe Từ Nhất Thịnh nói chuyện, hắn vẫn ương ngạnh: Tây Lương bệ hạ đã khách khí sao lại không cần? Vị mỹ nhân kia tên Dao Dao, tuyệt thế khuynh thành!
Ánh mắt nhìn không chớp khiến sắc mặt Tĩnh Nhi trắng bệch, Hoàn Nhan đột nhiên cảm thấy hả dạ. Tiểu tử thúi đem cái tên Dao Dao kia ra lừa hắn, còn khiến hắn chịu đủ loại tra tấn, hiện tại mặc kệ Dao Đao là người thế nào, tóm lại cũng không phải người nàng yêu, vậy hắn thuận miệng thay nàng tặng cho kẻ khác thì có thế nào? Ban đầu hắn còn cho rằng người trong lòng tiểu tử thúi là Mạnh Ninh, ai ngờ tới cuối cùng cũng không phải. Hắn thật muốn nhìn xem, trên mặt tiểu tử thúi đang mang bao nhiêu cái mặt nạ để lừa gạt hắn!
Tĩnh Nhi tức giận tới định mở miệng mắng, nào ngờ Tôn Toàn nhìn thấy liền chạy tới, nói: Hoàng Thượng trở về xử lý vết thương trước đi, nơi này giao cho Thế tử là được!
Hiện tại Tĩnh Nhi cũng không rảnh so đo, Hoàn Nhan Vũ liền mỉm cười ôm nàng lui về.
....................
Trận chiến này, Đông Việt dẫn binh tới khiến người Yên Khương Vương trở tay không kịp. Yên Khương Vương sợ là có nghĩ thế nào cũng không ngờ Tây Lương và Đông Việt giao chiến, giờ phút này Đông Việt lại có thể xuất binh tương trợ Tây Lương. Tướng quân dẫn binh thấy tình hình không ổn, chỉ đành hạ lệnh rút lui.
Dụ Vương bị Bạc Hề Li bắt được, cùng Lâm Vương bị giam trong địa lao của Lâm vương phủ.
Quân đội Đông Việt cũng lập tức lui khỏi biên giới Tây Lương vì sợ có người bất ngờ tập kích.
Quân y từ trong phòng đi ra, nói là trị thương cho Hoàng Thượng nhưng thực chất chỉ nghe Tôn công công miêu tả. Trước giờ ông ta chưa từng chữa trị cho ai như vậy, nhưng người đó là Hoàng Thượng nên cũng không dám nhiều lời.
Tôn Toàn cẩn thận bôi thuốc cho Tĩnh Nhi, vụng về băng bó. Hai nha đầu Tương Tầm và Liên Vũ không có ở đây, Tôn Toàn tuy là thái giám nhưng dù sao cũng có khác biệt, cho nên hắn phải bịt mắt để hầu hạ. Động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ, hắn thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng, Hoàng đế Đông Việt...
Việc này không cần nói nữa. Tĩnh Nhi chịu đau, Hôm nay nếu không phải hắn trợ giúp Tây Lương, giờ phút này không biết đã xảy ra chuyện gì, há tới phiên ngươi ở đây bàn luận?
Nhưng Thái Thượng Hoàng nói...
Nói cái gì mà nói, hiện tại trẫm là Hoàng đế! A.... Càng nói càng kích động, nàng đau tới nhíu mi.
Tôn Toàn sợ hãi, vội quỳ xuống: Vâng, nô tài biết sai rồi. Hoàng Thượng bớt giận.
Tĩnh Nhi biết Tôn Toàn vì muốn tốt cho mình, hơn nữa nàng cũng không phải giận hắn, nên nói: Thôi, còn không đứng dậy, ngươi muốn trẫm tự mặc y phục hả?
Vâng. Tôn Toàn đứng lên, sờ soạng lấy xiêm y lại.
Chuyên tâm một chút, nếu làm trẫm đau, trẫm sẽ trừng trị ngươi.
Tôn Toàn đáp lời, hầu hạ nàng thay xiêm y, qua một lúc lâu mới nói: Hiện tại Hoàng đế Đông Việt đang cùng Thế tử uống trà trong sảnh.
Tĩnh Nhi giật mình, vết thương khi trước không có cảm giác này, giờ phút này chỉ khẽ động một cái liền đau tới thấu xương. Nàng nhíu mày, trong đầu lại nghĩ tới Hoàn Nha Vũ, cắn răng nói: Ngươi kêu hắn về Đông Việt đi!
Hiện tại, nửa lá gan nhớ lại chuyện xảy ra trên chiến trường kia Tĩnh Nhi cũng không có. Trong lòng thầm hỏi chính mình, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Tôn Toàn kinh hãi: Hoàng Thượng để hắn trở về thế sao?
Trái tim Tĩnh Nhi bắt đầu hoảng loạn: Hắn sẽ không nói bậy?
Sao Hoàng Thượng có thể chắc chắn chứ?
Trẫm cứ thế mà khẳng định đấy. Đi, nhanh kêu hắn về đi! Tĩnh Nhi đứng lên, cơn đau từ sống lưng khiến nàng hít một ngụm khí lạnh. Đang tức giận lại quên mất bản thân đang bị thương, đáng chết! Nàng cắn răng đỡ trụ giường, quát, Còn không đi truyền lời.
Thái giám vội nhận lệnh xoay người lao ra, lại quên tháo bịt mắt xuống, Đùng một tiếng, cả người đập vào cánh cửa. Hắn phải ôm đầu lập tức chạy ra ngoài.
.............................
Bạc Hề Li và Hoàn Nhan Vũ ngồi trong sảnh uống trà, hai người hiếm có dịp trò chuyện như vậy. Từ Nhất Thịnh trầm tư đứng một bên, trong đầu còn suy nghĩ tới vị mỹ nhân mà hắn nói.
Đông Việt bệ hạ nguyện ý xuất binh tương trợ, quả thật khiến ta kinh ngạc. Bạc Hề Li không chút để ý mà nói, hy vọng có thể nhìn ra suy nghĩ của Hoàng đế Đông Việt.
Hoàn Nhan Vũ vui vẻ mà cười: Thế tử tựa hồ không được cao hứng?
Bạc Hề Li nhấp môi, hắn sợ vừa tiễn sài lang đã nghênh hổ báo vào nhà, lúc này làm sao mà cao hứng được?
Hoàng đế Đông Việt giúp cũng đã giúp, nếu lúc này lại muốn bàn điều kiện với Hoàng Thượng, ngài ấy liệu có đồng ý hay không?
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi thì có tiếng bước chân truyền tới, vừa ngẩng đầu liền thấy Tôn công công. Bạc Hề Li buông chén trà xuống, đứng dậy hỏi: Hoàng Thượng sao rồi?
Tôn Toàn hành lễ, thở hổn hển đáp: Hồi thế tử, thương thế của Hoàng Thượng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi.
Nghe vậy, Bạc Hề Li mới buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Tôn Toàn lại xoay người nhìn Hoàn Nhan Vũ, nói: Hoàng Thượng có lời muốn nô tài chuyển cho Đông Việt bệ hạ, hiện tại nội loạn Tây Lương đã bình định, Đông Việt cũng không thể một ngày không có vua, cho nên mời bệ hạ về nước trước.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra, hỏi lại: Chính miệng nàng nói thế?
Vâng. Tôn Toàn gật đầu.
Đông Việt ta...
Từ Nhất Thịnh tức giận lên tiếng lại bị Hoàn Nhan Vũ ngăn cản: Nhất Thịnh, không được vô lễ. Nếu đã thế, vậy trẫm về trước. Nói xong, hắn quả thực xoay người ra ngoài.
Bất đắc dĩ, Từ Nhất Thịnh chỉ đành đuổi theo.
Hoàn Nhan Vũ đi được một đoạn lại ngừng, Từ Nhất Thịnh nhịn không được mà mắng: Hoàng Thượng, Tây Lương thật khinh người quá đáng! Ngài xuất binh giúp bọn họ, bọn họ một câu cảm ơn cũng không nói, còn đối xử như thế với ngài! Sớm biết vậy...
Sớm biết vậy thì sao? Hoàn Nhan Vũ tiếp lời, Sớm biết vậy, chúng ta để Yên Khương diệt Tây Lương trước, sau đó quay lại đánh Đông Việt hả?
Một câu làm sắc mặt Từ Nhất Thịnh thay đổi.
Hoàn Nhan Vũ lại bật cười, thấp giọng: Trẫm biết nàng vì sao không muốn gặp trẫm, biết nàng vì sao lại vội vã đuổi trẫm đi như vậy.
Nàng chột dạ, xấu hổ nên mới không dám gặp hắn.
Từ Nhất Thịnh ngơ ngác hỏi Vì sao chứ?
Hoàn Nhan Vũ đương nhiên sẽ không trả lời, hắn chỉ biết, chuyến đi tới Tây Lương lần này rất có giá trị!
Nhất Thịnh, thì ra trẫm vẫn là người bình thường. Hắn vui vẻ nói chuyện, ánh mắt cũng rực rỡ lấp lánh.
Từ Nhất Thịnh không khỏi sửng sốt, đang êm đẹp Hoàng Thượng lại đột nhiên nói gì vậy?
Hoàn Nhan Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: Trẫm bỗng dưng không muốn đi nữa.
Hoàng Thượng. Từ Nhất Thịnh cắn răng, hắn thật sự rất muốn vì Hoàng Thượng đi đòi công đạo.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên lên tiếng: Dao cô nương ngươi còn chưa mang đi, cứ như vậy trở về không phải quá tiện nghi cho nàng sao?
Sắc mặt Từ Nhất Thịnh tối sầm, vội nói: Việc này... Người này thuộc hạ không cần, chúng ta vẫn là về nước đi. Nhanh trở về đi, hắn không cần vị Dao cô nương đó!
Đó chẳng qua là một cái cớ, Hoàn Nhan Vũ luyến tiếc không muốn rời đi mới là sự thật. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Từ Nhất Thịnh, nói nhỏ: Hôm nay trẫm giết quá nhiều địch, thể lực không chống đỡ nổi, sợ là trở về không được.
Từ Nhất Thịnh kinh ngạc: Nhưng Hoàng Thượng, ngài... Một kẻ cũng chưa từng giết.
Hắn nhíu mày, mắng: Ngu xuẩn, cứ nói với bọn họ, trẫm bệnh nặng chưa lành, đột nhiên cảm thấy không thoải mái! Tiểu tử thúi kia không phải nhịn không được một hai muốn đuổi hắn đi sao? Vậy hắn sẽ cho nàng một cái bậc thang, để nàng không giữ hắn không được.
À không.
Hẳn phải đổi cách xưng hô, gọi nàng là nha đầu thúi.
Nghĩ tới đây, cơn giận vừa rồi lập tức tiêu tan, thần sắc tràn ngập ý cười.
.................
Tĩnh Nhi lẳng lặng ngồi trong phòng, đáy lòng lại cảm thấy kỳ quái, nàng còn tưởng nghe Tôn toàn truyền lời, Hoàn Nhan Vũ sẽ không muốn đi. Sao giờ phút này một chút động tĩnh cũng không có vậy? Nàng vừa đứng dậy định ra ngoài xem thì có tiếng bước chân vội vàng truyền tới.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tôn Toàn thở hổn hển chạy vào, vội nói: Hoàng Thượng không xong rồi, Hoàng đế Đông Việt đột nhiên té xỉu!
Ngươi nói cái gì? Sắc mặt Tĩnh Nhi trắng bệch.
Tôn Toàn liền giải thích: Việc này nô tài không biết, nhưng nghe thị vệ của Hoàng đế Đông Việt nói, lúc trước ngài ấy trọng thương chưa lành nên... Nô tài cũng không biết thật giả thế nào.
Người hiện tại sao rồi? Trong lòng Tĩnh Nhi không khỏi khẩn trương, bởi vì nàng là người biết rõ Hoàn Nhan Vũ đang mang thương tích trên người!
Đã đưa tới sương phòng.
Vậy sao không kêu quân y nhanh qua đó chẩn trị? Tĩnh Nhi mắng, lập tức nâng bước ra ngoài. Đáng chết, Hoàn Nhan Vũ hắn không phải là đấng nam nhi sao, sao lại mảnh mai như vậy?
Nhưng trong lòng lại nhịn không được mà lo lắng, nàng chỉ hi vọng hắn đừng xảy ra chuyện.
Tôn Toàn vội đuổi theo ra ngoài: Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài phải để ý vết thương trên người! Hoàng Thượng, ngài chậm một chút!
Tĩnh Nhi quay đầu trừng mắt nhìn hắn: Ngươi tốt nhất là tìm quân y đáng tin cậy cho trẫm, nếu không... Ngươi tự hiểu lấy. Nàng chẳng qua là muốn cảnh cáo Tôn Toàn đừng hòng mượn tay quân y hại chết Hoàn Nhan Vũ.
Bạc Hề Li đứng hầu bên ngoài sương phòng, Tĩnh Nhi cùng quân y đi vào, mọi người thấy Từ Nhất Thịnh đứng ngay mép giường, sắc mặt có chút kỳ quái. Hắn nghiêng người để quân y tiến lên chẩn trị, tự mình thối lui vài bước: Trong phòng không nên quá ồn ào, mời các vị ra ngoài trước. Cuối cùng, hắn bổ sung một câu, Tây Lương bệ hạ xin dừng bước, chủ tử có chuyện muốn nói với ngài.
Tĩnh Nhi không khỏi kinh hãi, lúc này mọi người đều đã lui ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn nam tử đang nằm trên giường. Hai mắt Hoàn Nhan Vũ khép chặt, gương mặt tái nhợt, thoạt nhìn không chút khí sắc.
Quân y bắt mạch, bất giác nhíu mày.
Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, bật thốt lên hỏi: Sao rồi?
Quân y đứng dậy nhìn nàng, chần chờ một lát mới nói: Mạch tượng tuy yếu nhưng đều. Huyết khí tuy không đủ nhưng cũng không nên hôn mê tới tận bây giờ...
Ngươi bắt mạch rõ chứ? Tĩnh Nhi tiến lên một bước.
Sắc mặt quân y thay đổi, lập tức quỳ xuống: Đương nhiên là rõ.
Tĩnh Nhi cả kinh, lúc ngước mắt đã thấy hắn ngồi xếp bằng cười hì hì nhìn nàng.
Đầu óc nóng lên, nàng thế mà bị hắn gạt!
Hoàn Nhan Vũ, ngươi...
Nàng vừa lên tiếng đã thấy hắn dùng khẩu hình nói chuyện, đó rõ ràng là... Nha đầu thúi!
Ngươi... Ngươi... Tĩnh Nhi giận tới phát run, nàng sao lại tin Hoàn Nhan Vũ sẽ nghe lời mà rời đi chứ? Phẫn hận đuổi quân y ra ngoài, nàng mới cắn răng hỏi, Ngươi muốn thế nào?
Hắn không sợ hãi, còn cười: Nha đầu thúi!
Ngươi... Không được gọi ta là nha đầu thúi!
Vì sao lại không? Ngươi rõ ràng là vậy! Gương mặt đỏ bừng kia thật đáng yêu, bộ dáng chật vật đó thật khiến người ta nhịn không được mà yêu thương nàng.
Ta... Ta không phải!
Vậy ta sẽ ra đường lớn Tương quốc kêu, tới Dĩnh Kinh kêu.
Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn nàng, lười biếng đáp: Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tiện nghi trên người ta đều bị ngươi chiếm hết, ngươi cho rằng nói một câu Trở về thì đuổi được ta sao? Nha đầu thúi, trả nợ đi!
/72
|