Hoàn Nhan Vũ không phải thật sự muốn cưới Mạnh Ninh, tối nay thấy Tĩnh Nhi hạ thánh chỉ, hơn nữa ngữ khí nói chuyện của nàng với mình lúc này, trong đầu bất giác nhớ lại nàng từng che chở Tô Doanh thế nào, Hoàn Nhan Vũ tức giận, hừ lạnh: Nếu thánh chỉ đã hạ, ta vì sao phải tìm Mạnh tướng quân từ hôn?
Hoàn Nhan Vũ! Tĩnh Nhi nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, Ngươi không thích Ninh Nhi, cưới nàng làm gì?
Hoàn Nhan Vũ cười cười: Nói là nói vậy, ngươi không phải muốn cưới nàng sao?
Ta... Tĩnh Nhi xấu hổ, nàng sao có thể cưới Mạnh Ninh? Hôm nay Mạnh Trường Dạ tới đây, không phải cũng vì chuyện này hay sao?
Mạnh Ninh là thiên kim của Mạnh gia, phu thê Mạnh thị thương con hết lòng, vì sợ Mạnh Ninh không thể khống chế tình cảm mới vội vàng đồng ý lời cầu hôn của Nhan công tử , thậm chí không màng điều tra thân thế của hắn.
Thương thay tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, phụ hoàng yêu thương nàng không phải cũng như vậy sao? Phần tình cảm này, Tĩnh Nhi rõ.
Hoàn Nhan Vũ không nghĩ nàng chần chờ như vậy, hắn nghi ngờ nhìn nàng, bất giác nhíu mày: Chẳng lẽ ngươi không thích nàng?
Tĩnh Nhi không muốn nhiều lời, cắn răng: Liên quan gì tới ngươi?
Ngữ khí này khiến Hoàn Nhan Vũ không vui, sao lại không liên quan tới hắn? Kêu hắn đi từ hôn không phải làm chuyện mất mặt sao? Nếu tiểu tử thúi đã không muốn cưới, vì sao phải kêu hắn đi từ hôn?
Hắn đường đường là Hoàng đế Đông Việt, cưới một nữ nhân thì có làm sao?
Nghĩ tới đây, hắn nói chuyện càng vô sỉ: Nếu không phải ngươi muốn để lại cho mình, vậy ta sẽ nhận lấy. Nói xong, hắn xoay người, một mặt nói, Không còn sớm nữa, ta về đây.
Tĩnh Nhi căng mắt, vội đuổi theo kéo hắn lại: Nè, cái gì là nhận lấy? Mạnh Ninh há là đồ vật? Hoàn Nhan vũ này thật buồn cười!
Sức lực của nàng rất lớn vô tình đụng trúng vết thương, hắn theo bản năng duỗi tay đè lại, cười lạnh: Ngươi không cần, vậy ta nhận, không phải đơn giản lắm sao?
Không thể! Tĩnh Nhi tức giận.
Vì sao? Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, nàng thấp hơn hắn một cái đầu, còn hắn lại cao ngạo từ trên nhịn xuống, khóe miệng nhịn không được mà cong lên ý cười thích chí.
Tĩnh Nhi bị hắn hỏi tới nghẹn họng, chỉ nói: Bởi vì... Không thể!
Hoàn Nhan Vũ nhịn không được mà cười rộ lên, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: Ngươi sẽ không nói chuyện với đại thần của ngươi như vậy đấy chứ? Bởi vì không thể, cho nên không thể sao?
Đừng mồm mép với ta! Nàng cảnh cáo.
Hắn nhíu mày, tấm tắc: Tiểu tử thúi, đây không phải bộ dáng cầu người. Nhìn nàng, chẳng lẽ Mạnh gia đồng ý gả Mạnh Ninh sao?
Ngươi... Nàng không phải yêu cầu hắn, nhưng bộ dáng của hắn rõ ràng là muốn giằng co với nàng.
Tĩnh Nhi không khỏi rầu rĩ, tên Hoàn Nhan Vũ này quả thật khó đối phó!
Hoàn Nhan Vũ thong dong mở miệng: Cầu ta.
Đáy mắt Tĩnh Nhi nổi lên lửa giận, Hoàn Nhan Vũ này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Chỉ là nghĩ tới Mạnh Ninh, Tĩnh Nhi lại mềm lòng. Nàng hít một hơi thật sâu, ngữ khí cũng dịu xuống: Ngươi muốn thế nào?
Thấy Tĩnh Nhi đã hạ giọng, Hoàn Nhan Vũ liền cảm thấy sảng khoái, trái tim như nở hoa, cười hì hì đáp: Không muốn thế nào cả, chỉ là có một yêu cầu nho nhỏ.
Tĩnh Nhi nghi hoặc, nghe hắn tiếp tục: Ngày sau cho dù dưới tình huống nào cũng không được ở riêng với Tô ái khanh của ngươi.
Còn tưởng hắn yêu cầu cái gì, không ngờ lại là việc này!
Tĩnh Nhi trợn hai mắt, không tin nhìn người trước mặt: Vì sao?
Một câu Vì sao này Hoàn Nhan Vũ cũng đang tự hỏi, điều kiện này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng không biết tại sao lại nói thẳng ra. Khẽ ho vài tiếng, hắn mới trả lời: Ta... Sợ ngươi giống hắn trở nên đoạn tụ, ở cạnh nhiều sẽ không tốt...
Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, nhất thời không dám đối diện Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi liếc nhìn hắn, bất giác hỏi: Hoàn Nhan Vũ, sao ta thấy ngươi cứ quái quái thế nào vậy? Không phải ngươi đoạn tụ chứ? Tiểu tử hay lắm, dám nói nàng đoạn tụ sao? Nàng không phải nam tử, lấy gì mà đoạn tụ?
Tĩnh Nhi chỉ thuận miệng nói gì nhưng lại khiến sắc mặt Hoàn Nhan Vũ thay đổi, hắn gạt tay Tĩnh Nhi ra, nhanh chóng lui lại mấy bước, phẫn hận đáp: Nói bậy! Ta sao có thể giống tên không có tiền đồ đó?
Nhưng vì sao thời điểm phủ nhận tim hắn lại đập nhanh như vậy.
Thình thịch, thình thịch...
Hoàn Nhan Vũ không muốn tiếp tục ở lại, lập tức xoay người rời đi.
Tĩnh Nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng đuổi theo: Hoàn Nhan Vũ, ngươi đã đồng ý cho ta Thiên Sơn tuyết liên...
Nhưng người trước mặt không hề quay đầu, chỉ hung tợn nói: Ta nhớ rồi!
Từ Nhất Thịnh đứng chờ bên ngoài, thấy Hoàn Nhan Vũ chạy nhanh ra, sắc mặt lại tái nhợt, hắn vội tiến lên hỏi: Hoàng Thượng sao vậy?
Hắn bắt lấy tay Từ Nhất Thịnh, nói: Nhất Thịnh, đi mau.
Từ Nhất Thịnh nhíu mày: Hoàng Thượng, ngài chậm chút, Hoàng Thượng!
Hoàn Nhan Vũ vẫn chạy như bay, hắn hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hoàng cung Tây Lương thật quỷ dị, toàn bộ Tây Lương này cũng thật quỷ dị, hắn muốn lập tức rời khỏi nơi này!
Mỗi một góc của nơi này đều khiến hắn cảm thấy bản thân không được bình thường, nhưng hắn rõ ràng chẳng sao cả, hắn rất bình thường!
Đúng rồi, tuyển tú! Hắn phải về nước tuyển tú.
Mỹ nữ Đông Viêt nhiều như vậy, hắn gấp tới độ chờ không được mà đón các nàng vào cung.
Tĩnh Nhi nhìn bóng dáng ngày càng xa kia, khóe miệng bất giác cong lên ý cười. Hoàn Nhan Vũ thật đúng là kỳ lạ, nàng giống quỷ lắm sao? Tại sao lại chạy đi nhanh như vậy?
Chẳng qua chuyện của Mạnh Ninh đã được giải quyết, chuyện tuyết liên Thiên Sơn hắn cũng đồng ý, cục đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống.
Đột nhiên nhớ lại khi nãy Hoàn Nhan Vũ khuyên nàng đừng ở riêng với Tô Doanh, Tĩnh Nhi cười nhạo lắc đầu, đây lại là chủ ý ngu ngốc nào nữa không biết?
Xoay người nhìn bình rượu trên bàn, nàng tự rót ra ly, quốc một ngụm. Hương vị của quả mơ mang theo sự ngọt ngào, mùi rượu không quá nồng, thật sự rất thanh thuần. Hương vị quả nhiên vẫn giống quá khứ, chỉ là...
Hiện tại chỉ có mình nàng thưởng thức, tâm trạng cũng khác khi xưa.
Tĩnh Nhi bất giác thở dài một tiếng, thần sắc cũng trở nên ảm đạm.
Gác chén rượu trên bàn, ánh mắt lại dừng trên đạo thánh chỉ dưới đất, nàng không xoay người nhặt lên, còn đưa chân đá một cước. Dù sao nó cũng không được hạ xuống.
................
Hôm sau, sau khi lâm triều, Tĩnh Nhi vội vàng thay triều phục ra rồi tới Hành cung. Trên đường, Tương Tầm không khỏi nhỏ giọng hỏi: Hoàng Thượng không phải nói Hoàng đế Đông Việt kêu ngài không cần tiễn hắn sao? Nàng còn cười, Theo nô tỳ thấy, không đi thì không đi, thời điểm hắn tới ngài còn không nể chút mặt mũi, hiện tại sao phải đi tiễn hắn chứ?
Tâm tình hôm nay của Tương Tầm vô cùng tối, lời nói cũng khiến Tĩnh Nhi thoải mái. Nàng liền cười: Ai nói trẫm đi tiễn hắn? Hắn đã nói không cần, nếu trẫm đi chẳng phải tự làm mất mặt mình sao?
Tương Tầm vẫn cười: Vậy ngài xuất cung làm gì?
Đi tiễn Hạ đại nhân. Tĩnh Nhi nhàn nhạt trả lời.
Ban đầu nàng cực kỳ không thích Hạ Ngọc, bởi vì phụ hoàng nói ông ta cũng thích mẫu hậu. Nhưng qua vài lần tiếp xúc, nàng lại cảm thấy nam tử này đáng được kính trọng. Thời gian không còn nhiều, nàng thật sự muốn hỏi Hạ Ngọc, trong mắt ông ta, mẫu hậu là người thế nào.
Tương Tầm ngẩn ra, sau đó lại tiếp tục vui cười: Thì ra là đi tiễn vị thần y trong truyền thuyết.
Hạ Ngọc là thần y được mọi người tán dương, nhưng Tương Tầm biết, việc ông ta trị bệnh hiểm nghèo cho Hoàng Thượng chỉ là lời nói dối, cho nên nàng mới vui vẻ như vậy.
Tĩnh Nhi bất giác nhìn nàng, nghiêm túc nói: Lần này bệnh của trẫm tuy không phải ông ta chữa, nhưng y thuật của Hạ đại nhân không phải để gạt người.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Hạ và Hạ Ngọc từ trong phòng đi ra.
Thấy Hoàng đế, Tô Hạ vội hành lễ: Thái Thượng Hoàng kêu nô tài đi đưa tiễn Hạ đại nhân.
Tĩnh Nhi cười cười: Xem ra không cần trẫm phải tự mình tới.
Tâm trạng Hạ Ngọc khá tốt, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: Không ngờ Hoàng Thượng lại tới.
Trẫm vốn định không tới, chỉ là thuận đường thôi.
Hạ Ngọc cũng không tức giận: Hoàng đế Đông Việt cũng nên ra ngoài rồi. Hắn đi được vài bước, thấy Tĩnh Nhi không có ý ra ngoài liền bất giác nhíu mi.
Tĩnh Nhi nhẹ giọng: Đã nói là trẫm thuận đường, cho nên không thể tiễn một đoạn. Hạ đại nhân thuận buồm xuôi gió.
Thấy nàng tới, Hạ Ngọc đã vô cùng cao hứng, hắn cũng không cầu nàng đưa tiễn quá xe. Giờ phút này nghe nàng nói thế, hắn chỉ cười, gật đầu.
Tô Hạ cảm thấy kỳ quái, bất giác hỏi: Hoàng Thượng không tiễn Hoàng đế Đông Việt sao?
Tĩnh Nhi chỉ Ừ một tiếng rồi xoay người qua đình cạnh đó ngồi nghỉ.
Hoàn Nhan Vũ nói không tiễn thì nàng không tiễn, lúc hắn biết được chắc chắn sẽ tìm nàng tranh luận.
Nghĩ tới đây, nàng lại bật cười, hắn còn quay lại sao?
Nhưng còn tuyết liên Thiên Sơn của phụ hoàng nàng?
A, đó là việc không phải cần hắn tự tới.
Một mình ngồi trong đình, gió nổi lên cuốn theo hương hoa thơm ngát.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của thái giám: Hoàng Thượng, Hạ đại nhân để quên đồ trong phòng.
Tĩnh Nhi nhận lấy, phát hiện đó là một cuốn y thư. Nàng thuận tay lật vài trang, bên trong tất cả đều là bút ký viết tay, chẳng lẽ là tự Hạ Ngọc viết sao? Nhưng với tính cách cẩn thận của Hạ Ngọc, ông ta sao có thể để quên đồ chứ?
Lặng lẽ nhìn cuốn y thư trong tay, Tĩnh Nhi khẽ cười, đưa cho Tương Tầm: Cầm cho trẫm.
Nàng đứng lên qua thăm phụ hoàng rồi mới hồi cung.
Liên Vũ đứng hầu bên ngoài Thừa Càn cung, thấy ngự giá trở về, nàng vội chạy xuống, thấp giọng: Hoàng Thượng, Mạnh tiểu thư tới, đang chờ ngài bên trong! Cả khuôn mặt Liên Vũ căng chặt, giống như xảy ra đại sự.
Tương Tầm giật mình nhìn Tĩnh Nhi, quả nhiên thấy sắc mặt Tĩnh Nhi cũng thay đổi.
Tôn Toàn nhấc màn, nàng vẫn ngồi đó, trầm tư một lát mới nói: Nói với Ninh Nhi, trẫm bận, không gặp.
Lời vừa dứt, giọng nói của Mạnh Ninh từ bên ngoài truyền tới: Hoàng Thượng đang ở đây vì sao lại không chịu gặp? Ninh Nhi chỉ muốn hỏi một chuyện, ngài thật sự hạ chỉ tứ hôn ta cho Hoàng đế Đông Việt sao? Nếu không phải hắn chủ động tới từ hôn, Ninh Nhi thật sự phải theo hắn trở về Đông Việt?
Tĩnh Nhi không ngờ Mạnh Ninh lại ở đây, chỉ là nghe nàng ấy nói xong, Tĩnh Nhi không khỏi phẫn nộ. Hay cho tên Hoàn Nhan Vũ, kêu hắn đi từ hôn, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng! Xem ra nàng thật đúng là không nên tin tưởng hắn!
Hiện tại hắn thì vĩ đại rồi, còn nàng thì như một kẻ vô sỉ!
Là nàng nhất quyết chỉ hôn, còn hắn một hai phải từ hôn sao?
Sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi mấy lần, chỉ là nhìn sự bi thương trên người Mạnh Ninh, Tĩnh Nhi lại không thể nói đây không phải sự thật. Nàng là vì tốt cho Mạnh Ninh, lại không thể để Mạnh Ninh biết nàng đã làm vậy. Nếu không, tất cả coi như uổng phí.
Thấy Tĩnh Nhi im lặng, đáy mắt Mạnh Ninh nổi lên một tầng hồng hồng, thanh âm theo đó mà nghẹn ngào: Hoàng Thượng còn nói sẽ thưởng cho ta...
Tứ hôn không phải thưởng sao? Tĩnh Nhi cắn môi, cắt ngang, Thân phận của Hoàng đế Đông Việt không hề bôi nhọ ngươi. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Ninh, nàng sợ bản thân sẽ không đành lòng.
Mạnh Ninh nhìn nàng, thiếu chút nữa đã bật khóc: Hoàng Thượng thật sự nghĩ như vậy sao? Được... Được... Thì ra tất cả đều do nàng tự mình đa tình, cha nói đúng, Hoàng Thượng đối với nàng chẳng qua là tình tỷ đệ, chưa từng tồn tại tình yêu nam nữ.
Hốc mắt đã đầy lệ, Mạnh Ninh xoay người, nhịn không được mà run rẩy.
Tĩnh Nhi vẫn ngồi ngay ngắn trên ngự giá: Không thích Hoàng đế Đông Việt thì thôi, ngày sau trẫm sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, để ngươi vẻ vang gả ra ngoài.
Lời nói của Tĩnh Nhi vô cùng mềm nhẹ nhưng lại như con dao đâm thẳng vào trái tim Mạnh Ninh, Hoàng Thượng là thật sự không hiểu hay cố tình không biết, người trong lòng nàng là ai chẳng lẽ ngài ấy không rõ hay sao? Hoàng Thượng lại nói vì nàng mà chỉ hôn...
Sắc mặt Mạnh Ninh tái nhợt, nàng si ngốc cười, đột nhiên quỳ gối trước ngự giá: Nếu Hoàng Thượng đã muốn tứ hôn, vậy Ninh Nhi khẩn cầu Hoàng Thượng ban Ninh Nhi cho Tô Doanh Tô đại nhân!
Chuyện của Tô Doanh Mạnh Ninh không phải không rõ, hôm qua Hoàng Thượng lỡ hẹn với nàng, chẳng phải là vì chuyện của Tô đại nhân sao? Nàng vốn muốn khuyên Hoàng Thượng đừng vì Tô đại nhân mà lo lắng, nhưng hiện tại chi bằng nàng thành toàn cho Hoàng Thượng!
Nàng gả cho Tô đại nhân, những tin đồn đoạn tụ đó không phải sẽ tự sụp đổ sao?
Mà nàng...
Cuộc đời này trái tim nàng đã trao hết cho Hoàng Thượng, gả cho một người chỉ động tâm với nam tử, với nàng mà nói có lẽ là nơi tốt nhất.
Tĩnh Nhi không khỏi chấn động.
Tô Doanh sống chết nói bản thân đoạn tụ, hiện tại Mạnh Ninh lại nói muốn gả cho Tô Doanh?
Nàng ấy thật sự từ bỏ cuộc sống của mình vậy sao?
Ninh Nhi...
Nàng duỗi tay, lại thấy Mạnh Ninh theo bản năng rụt người về sau, ngữ khí vẫn vô cùng kiên định: Xin Hoàng Thượng đồng ý!
Đây là kết quả Tĩnh Nhi mong muốn nhất, nhưng giờ phút này sao nàng lại khó chịu như vậy?
Đồng ý? Kêu nàng đồng ý thế nào đây?
Hoàn Nhan Vũ! Tĩnh Nhi nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, Ngươi không thích Ninh Nhi, cưới nàng làm gì?
Hoàn Nhan Vũ cười cười: Nói là nói vậy, ngươi không phải muốn cưới nàng sao?
Ta... Tĩnh Nhi xấu hổ, nàng sao có thể cưới Mạnh Ninh? Hôm nay Mạnh Trường Dạ tới đây, không phải cũng vì chuyện này hay sao?
Mạnh Ninh là thiên kim của Mạnh gia, phu thê Mạnh thị thương con hết lòng, vì sợ Mạnh Ninh không thể khống chế tình cảm mới vội vàng đồng ý lời cầu hôn của Nhan công tử , thậm chí không màng điều tra thân thế của hắn.
Thương thay tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, phụ hoàng yêu thương nàng không phải cũng như vậy sao? Phần tình cảm này, Tĩnh Nhi rõ.
Hoàn Nhan Vũ không nghĩ nàng chần chờ như vậy, hắn nghi ngờ nhìn nàng, bất giác nhíu mày: Chẳng lẽ ngươi không thích nàng?
Tĩnh Nhi không muốn nhiều lời, cắn răng: Liên quan gì tới ngươi?
Ngữ khí này khiến Hoàn Nhan Vũ không vui, sao lại không liên quan tới hắn? Kêu hắn đi từ hôn không phải làm chuyện mất mặt sao? Nếu tiểu tử thúi đã không muốn cưới, vì sao phải kêu hắn đi từ hôn?
Hắn đường đường là Hoàng đế Đông Việt, cưới một nữ nhân thì có làm sao?
Nghĩ tới đây, hắn nói chuyện càng vô sỉ: Nếu không phải ngươi muốn để lại cho mình, vậy ta sẽ nhận lấy. Nói xong, hắn xoay người, một mặt nói, Không còn sớm nữa, ta về đây.
Tĩnh Nhi căng mắt, vội đuổi theo kéo hắn lại: Nè, cái gì là nhận lấy? Mạnh Ninh há là đồ vật? Hoàn Nhan vũ này thật buồn cười!
Sức lực của nàng rất lớn vô tình đụng trúng vết thương, hắn theo bản năng duỗi tay đè lại, cười lạnh: Ngươi không cần, vậy ta nhận, không phải đơn giản lắm sao?
Không thể! Tĩnh Nhi tức giận.
Vì sao? Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, nàng thấp hơn hắn một cái đầu, còn hắn lại cao ngạo từ trên nhịn xuống, khóe miệng nhịn không được mà cong lên ý cười thích chí.
Tĩnh Nhi bị hắn hỏi tới nghẹn họng, chỉ nói: Bởi vì... Không thể!
Hoàn Nhan Vũ nhịn không được mà cười rộ lên, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: Ngươi sẽ không nói chuyện với đại thần của ngươi như vậy đấy chứ? Bởi vì không thể, cho nên không thể sao?
Đừng mồm mép với ta! Nàng cảnh cáo.
Hắn nhíu mày, tấm tắc: Tiểu tử thúi, đây không phải bộ dáng cầu người. Nhìn nàng, chẳng lẽ Mạnh gia đồng ý gả Mạnh Ninh sao?
Ngươi... Nàng không phải yêu cầu hắn, nhưng bộ dáng của hắn rõ ràng là muốn giằng co với nàng.
Tĩnh Nhi không khỏi rầu rĩ, tên Hoàn Nhan Vũ này quả thật khó đối phó!
Hoàn Nhan Vũ thong dong mở miệng: Cầu ta.
Đáy mắt Tĩnh Nhi nổi lên lửa giận, Hoàn Nhan Vũ này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Chỉ là nghĩ tới Mạnh Ninh, Tĩnh Nhi lại mềm lòng. Nàng hít một hơi thật sâu, ngữ khí cũng dịu xuống: Ngươi muốn thế nào?
Thấy Tĩnh Nhi đã hạ giọng, Hoàn Nhan Vũ liền cảm thấy sảng khoái, trái tim như nở hoa, cười hì hì đáp: Không muốn thế nào cả, chỉ là có một yêu cầu nho nhỏ.
Tĩnh Nhi nghi hoặc, nghe hắn tiếp tục: Ngày sau cho dù dưới tình huống nào cũng không được ở riêng với Tô ái khanh của ngươi.
Còn tưởng hắn yêu cầu cái gì, không ngờ lại là việc này!
Tĩnh Nhi trợn hai mắt, không tin nhìn người trước mặt: Vì sao?
Một câu Vì sao này Hoàn Nhan Vũ cũng đang tự hỏi, điều kiện này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng không biết tại sao lại nói thẳng ra. Khẽ ho vài tiếng, hắn mới trả lời: Ta... Sợ ngươi giống hắn trở nên đoạn tụ, ở cạnh nhiều sẽ không tốt...
Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, nhất thời không dám đối diện Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi liếc nhìn hắn, bất giác hỏi: Hoàn Nhan Vũ, sao ta thấy ngươi cứ quái quái thế nào vậy? Không phải ngươi đoạn tụ chứ? Tiểu tử hay lắm, dám nói nàng đoạn tụ sao? Nàng không phải nam tử, lấy gì mà đoạn tụ?
Tĩnh Nhi chỉ thuận miệng nói gì nhưng lại khiến sắc mặt Hoàn Nhan Vũ thay đổi, hắn gạt tay Tĩnh Nhi ra, nhanh chóng lui lại mấy bước, phẫn hận đáp: Nói bậy! Ta sao có thể giống tên không có tiền đồ đó?
Nhưng vì sao thời điểm phủ nhận tim hắn lại đập nhanh như vậy.
Thình thịch, thình thịch...
Hoàn Nhan Vũ không muốn tiếp tục ở lại, lập tức xoay người rời đi.
Tĩnh Nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng đuổi theo: Hoàn Nhan Vũ, ngươi đã đồng ý cho ta Thiên Sơn tuyết liên...
Nhưng người trước mặt không hề quay đầu, chỉ hung tợn nói: Ta nhớ rồi!
Từ Nhất Thịnh đứng chờ bên ngoài, thấy Hoàn Nhan Vũ chạy nhanh ra, sắc mặt lại tái nhợt, hắn vội tiến lên hỏi: Hoàng Thượng sao vậy?
Hắn bắt lấy tay Từ Nhất Thịnh, nói: Nhất Thịnh, đi mau.
Từ Nhất Thịnh nhíu mày: Hoàng Thượng, ngài chậm chút, Hoàng Thượng!
Hoàn Nhan Vũ vẫn chạy như bay, hắn hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hoàng cung Tây Lương thật quỷ dị, toàn bộ Tây Lương này cũng thật quỷ dị, hắn muốn lập tức rời khỏi nơi này!
Mỗi một góc của nơi này đều khiến hắn cảm thấy bản thân không được bình thường, nhưng hắn rõ ràng chẳng sao cả, hắn rất bình thường!
Đúng rồi, tuyển tú! Hắn phải về nước tuyển tú.
Mỹ nữ Đông Viêt nhiều như vậy, hắn gấp tới độ chờ không được mà đón các nàng vào cung.
Tĩnh Nhi nhìn bóng dáng ngày càng xa kia, khóe miệng bất giác cong lên ý cười. Hoàn Nhan Vũ thật đúng là kỳ lạ, nàng giống quỷ lắm sao? Tại sao lại chạy đi nhanh như vậy?
Chẳng qua chuyện của Mạnh Ninh đã được giải quyết, chuyện tuyết liên Thiên Sơn hắn cũng đồng ý, cục đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống.
Đột nhiên nhớ lại khi nãy Hoàn Nhan Vũ khuyên nàng đừng ở riêng với Tô Doanh, Tĩnh Nhi cười nhạo lắc đầu, đây lại là chủ ý ngu ngốc nào nữa không biết?
Xoay người nhìn bình rượu trên bàn, nàng tự rót ra ly, quốc một ngụm. Hương vị của quả mơ mang theo sự ngọt ngào, mùi rượu không quá nồng, thật sự rất thanh thuần. Hương vị quả nhiên vẫn giống quá khứ, chỉ là...
Hiện tại chỉ có mình nàng thưởng thức, tâm trạng cũng khác khi xưa.
Tĩnh Nhi bất giác thở dài một tiếng, thần sắc cũng trở nên ảm đạm.
Gác chén rượu trên bàn, ánh mắt lại dừng trên đạo thánh chỉ dưới đất, nàng không xoay người nhặt lên, còn đưa chân đá một cước. Dù sao nó cũng không được hạ xuống.
................
Hôm sau, sau khi lâm triều, Tĩnh Nhi vội vàng thay triều phục ra rồi tới Hành cung. Trên đường, Tương Tầm không khỏi nhỏ giọng hỏi: Hoàng Thượng không phải nói Hoàng đế Đông Việt kêu ngài không cần tiễn hắn sao? Nàng còn cười, Theo nô tỳ thấy, không đi thì không đi, thời điểm hắn tới ngài còn không nể chút mặt mũi, hiện tại sao phải đi tiễn hắn chứ?
Tâm tình hôm nay của Tương Tầm vô cùng tối, lời nói cũng khiến Tĩnh Nhi thoải mái. Nàng liền cười: Ai nói trẫm đi tiễn hắn? Hắn đã nói không cần, nếu trẫm đi chẳng phải tự làm mất mặt mình sao?
Tương Tầm vẫn cười: Vậy ngài xuất cung làm gì?
Đi tiễn Hạ đại nhân. Tĩnh Nhi nhàn nhạt trả lời.
Ban đầu nàng cực kỳ không thích Hạ Ngọc, bởi vì phụ hoàng nói ông ta cũng thích mẫu hậu. Nhưng qua vài lần tiếp xúc, nàng lại cảm thấy nam tử này đáng được kính trọng. Thời gian không còn nhiều, nàng thật sự muốn hỏi Hạ Ngọc, trong mắt ông ta, mẫu hậu là người thế nào.
Tương Tầm ngẩn ra, sau đó lại tiếp tục vui cười: Thì ra là đi tiễn vị thần y trong truyền thuyết.
Hạ Ngọc là thần y được mọi người tán dương, nhưng Tương Tầm biết, việc ông ta trị bệnh hiểm nghèo cho Hoàng Thượng chỉ là lời nói dối, cho nên nàng mới vui vẻ như vậy.
Tĩnh Nhi bất giác nhìn nàng, nghiêm túc nói: Lần này bệnh của trẫm tuy không phải ông ta chữa, nhưng y thuật của Hạ đại nhân không phải để gạt người.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Hạ và Hạ Ngọc từ trong phòng đi ra.
Thấy Hoàng đế, Tô Hạ vội hành lễ: Thái Thượng Hoàng kêu nô tài đi đưa tiễn Hạ đại nhân.
Tĩnh Nhi cười cười: Xem ra không cần trẫm phải tự mình tới.
Tâm trạng Hạ Ngọc khá tốt, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: Không ngờ Hoàng Thượng lại tới.
Trẫm vốn định không tới, chỉ là thuận đường thôi.
Hạ Ngọc cũng không tức giận: Hoàng đế Đông Việt cũng nên ra ngoài rồi. Hắn đi được vài bước, thấy Tĩnh Nhi không có ý ra ngoài liền bất giác nhíu mi.
Tĩnh Nhi nhẹ giọng: Đã nói là trẫm thuận đường, cho nên không thể tiễn một đoạn. Hạ đại nhân thuận buồm xuôi gió.
Thấy nàng tới, Hạ Ngọc đã vô cùng cao hứng, hắn cũng không cầu nàng đưa tiễn quá xe. Giờ phút này nghe nàng nói thế, hắn chỉ cười, gật đầu.
Tô Hạ cảm thấy kỳ quái, bất giác hỏi: Hoàng Thượng không tiễn Hoàng đế Đông Việt sao?
Tĩnh Nhi chỉ Ừ một tiếng rồi xoay người qua đình cạnh đó ngồi nghỉ.
Hoàn Nhan Vũ nói không tiễn thì nàng không tiễn, lúc hắn biết được chắc chắn sẽ tìm nàng tranh luận.
Nghĩ tới đây, nàng lại bật cười, hắn còn quay lại sao?
Nhưng còn tuyết liên Thiên Sơn của phụ hoàng nàng?
A, đó là việc không phải cần hắn tự tới.
Một mình ngồi trong đình, gió nổi lên cuốn theo hương hoa thơm ngát.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của thái giám: Hoàng Thượng, Hạ đại nhân để quên đồ trong phòng.
Tĩnh Nhi nhận lấy, phát hiện đó là một cuốn y thư. Nàng thuận tay lật vài trang, bên trong tất cả đều là bút ký viết tay, chẳng lẽ là tự Hạ Ngọc viết sao? Nhưng với tính cách cẩn thận của Hạ Ngọc, ông ta sao có thể để quên đồ chứ?
Lặng lẽ nhìn cuốn y thư trong tay, Tĩnh Nhi khẽ cười, đưa cho Tương Tầm: Cầm cho trẫm.
Nàng đứng lên qua thăm phụ hoàng rồi mới hồi cung.
Liên Vũ đứng hầu bên ngoài Thừa Càn cung, thấy ngự giá trở về, nàng vội chạy xuống, thấp giọng: Hoàng Thượng, Mạnh tiểu thư tới, đang chờ ngài bên trong! Cả khuôn mặt Liên Vũ căng chặt, giống như xảy ra đại sự.
Tương Tầm giật mình nhìn Tĩnh Nhi, quả nhiên thấy sắc mặt Tĩnh Nhi cũng thay đổi.
Tôn Toàn nhấc màn, nàng vẫn ngồi đó, trầm tư một lát mới nói: Nói với Ninh Nhi, trẫm bận, không gặp.
Lời vừa dứt, giọng nói của Mạnh Ninh từ bên ngoài truyền tới: Hoàng Thượng đang ở đây vì sao lại không chịu gặp? Ninh Nhi chỉ muốn hỏi một chuyện, ngài thật sự hạ chỉ tứ hôn ta cho Hoàng đế Đông Việt sao? Nếu không phải hắn chủ động tới từ hôn, Ninh Nhi thật sự phải theo hắn trở về Đông Việt?
Tĩnh Nhi không ngờ Mạnh Ninh lại ở đây, chỉ là nghe nàng ấy nói xong, Tĩnh Nhi không khỏi phẫn nộ. Hay cho tên Hoàn Nhan Vũ, kêu hắn đi từ hôn, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng! Xem ra nàng thật đúng là không nên tin tưởng hắn!
Hiện tại hắn thì vĩ đại rồi, còn nàng thì như một kẻ vô sỉ!
Là nàng nhất quyết chỉ hôn, còn hắn một hai phải từ hôn sao?
Sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi mấy lần, chỉ là nhìn sự bi thương trên người Mạnh Ninh, Tĩnh Nhi lại không thể nói đây không phải sự thật. Nàng là vì tốt cho Mạnh Ninh, lại không thể để Mạnh Ninh biết nàng đã làm vậy. Nếu không, tất cả coi như uổng phí.
Thấy Tĩnh Nhi im lặng, đáy mắt Mạnh Ninh nổi lên một tầng hồng hồng, thanh âm theo đó mà nghẹn ngào: Hoàng Thượng còn nói sẽ thưởng cho ta...
Tứ hôn không phải thưởng sao? Tĩnh Nhi cắn môi, cắt ngang, Thân phận của Hoàng đế Đông Việt không hề bôi nhọ ngươi. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Ninh, nàng sợ bản thân sẽ không đành lòng.
Mạnh Ninh nhìn nàng, thiếu chút nữa đã bật khóc: Hoàng Thượng thật sự nghĩ như vậy sao? Được... Được... Thì ra tất cả đều do nàng tự mình đa tình, cha nói đúng, Hoàng Thượng đối với nàng chẳng qua là tình tỷ đệ, chưa từng tồn tại tình yêu nam nữ.
Hốc mắt đã đầy lệ, Mạnh Ninh xoay người, nhịn không được mà run rẩy.
Tĩnh Nhi vẫn ngồi ngay ngắn trên ngự giá: Không thích Hoàng đế Đông Việt thì thôi, ngày sau trẫm sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, để ngươi vẻ vang gả ra ngoài.
Lời nói của Tĩnh Nhi vô cùng mềm nhẹ nhưng lại như con dao đâm thẳng vào trái tim Mạnh Ninh, Hoàng Thượng là thật sự không hiểu hay cố tình không biết, người trong lòng nàng là ai chẳng lẽ ngài ấy không rõ hay sao? Hoàng Thượng lại nói vì nàng mà chỉ hôn...
Sắc mặt Mạnh Ninh tái nhợt, nàng si ngốc cười, đột nhiên quỳ gối trước ngự giá: Nếu Hoàng Thượng đã muốn tứ hôn, vậy Ninh Nhi khẩn cầu Hoàng Thượng ban Ninh Nhi cho Tô Doanh Tô đại nhân!
Chuyện của Tô Doanh Mạnh Ninh không phải không rõ, hôm qua Hoàng Thượng lỡ hẹn với nàng, chẳng phải là vì chuyện của Tô đại nhân sao? Nàng vốn muốn khuyên Hoàng Thượng đừng vì Tô đại nhân mà lo lắng, nhưng hiện tại chi bằng nàng thành toàn cho Hoàng Thượng!
Nàng gả cho Tô đại nhân, những tin đồn đoạn tụ đó không phải sẽ tự sụp đổ sao?
Mà nàng...
Cuộc đời này trái tim nàng đã trao hết cho Hoàng Thượng, gả cho một người chỉ động tâm với nam tử, với nàng mà nói có lẽ là nơi tốt nhất.
Tĩnh Nhi không khỏi chấn động.
Tô Doanh sống chết nói bản thân đoạn tụ, hiện tại Mạnh Ninh lại nói muốn gả cho Tô Doanh?
Nàng ấy thật sự từ bỏ cuộc sống của mình vậy sao?
Ninh Nhi...
Nàng duỗi tay, lại thấy Mạnh Ninh theo bản năng rụt người về sau, ngữ khí vẫn vô cùng kiên định: Xin Hoàng Thượng đồng ý!
Đây là kết quả Tĩnh Nhi mong muốn nhất, nhưng giờ phút này sao nàng lại khó chịu như vậy?
Đồng ý? Kêu nàng đồng ý thế nào đây?
/72
|