Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 98 - Quyển 2 - Chương 37: Tỷ Muội Tình Thâm
/127
|
Edit: Subo
Trong Càn Thừa cung yên huân lượn lờ, thơm mà không nồng, nhã lại không nhạt.
Thời điểm tấm rèm châu màu xanh ngọc bích được vén lên, thân ảnh nam tử vĩ ngạn như ẩn như hiện. Bên ngoài cửa bị đẩy ra, tiếp đó là một trận rèm châu đong đưa, Mục Chước bưng trà đi vào, lập tức nhìn nam tử phía sau rèm, thấp thấp gọi hắn một tiếng “Hoàng Thượng”.
Người trước mặt làm như không nghe thấy, vẫn chỉ ngồi ngay ngắn không lên tiếng.
Mục Chước giật mình, trong đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc, lặng lẽ bước lên nửa bước, vòng đi qua, mới biết Hoàng đế đặt cằm trên bàn ngủ. Nàng có chút kinh hoảng, thì ra hắn buồn ngủ, lui lại nửa bước, sau lưng đụng phải một cây cột, khẽ giật mình, chén trà đặt trong khay rơi xuống, phát ra tiếng vang Xoảng”.
Trong lòng Hoàng đế chấn động, đột nhiên mở to đôi mắt, đột nhiên quay đầu lại một trận lệ khí xuất hiện ở đáy mắt. Nhìn cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng, đáy mắt sắc bén của hắn cũng thu lại, ngược lại thay vào đó là chút nhu tình, khẽ cười: “Chuyện gì vậy?”
Mục Chước vội tiến lên, cẩn thận đưa chén trà cho hắn, thấp giọng nói: “Nô tỳ tới pha trà cho Hoàng thượng.”
Ánh mắt hạ xuống trên chén trà có hoa văn trước mặt, ngón tay thon dài nhận lấy, nước trà Bích Loa Xuân ôn nhuận xanh như ngọc, hương khí phảng phất thoang thoảng bay vào mũi, hắn ngửi ngửi, chung quy cảm thấy rất nhạt. Ngược lại, nhớ tới lời nói ngày ấy của Toàn Cơ.
Trà đặc không tốt đối với thân thể.
Nhẹ giọng cười, hắn lại đẩy chén trà tay trước mặt ra, đứng lên nói: “Bỏ đi, đổi cho trẫm chén khác.” Nếu trà không nồng, căn bản hắn uống không quen, phải đổi chi bằng uống nước không.
Mục Chước vội vã lui ra, lại đi vào, trong tay đã cầm bình ngọc, bên trong đựng đầy nước, như sắp tràn ra. Hoàng đế nhận lấy nhấp một ngụm, quả nhiên là càng không có mùi vị gì cả, nhưng lại rất mát lạnh.
Mục Chước hầu hạ hắn uống nước xong, liền thấy một vị công công bên ngoài đi tới, hắn phân phó mọi người đều lui xuống. Mục Chước chỉ cúi đầu đứng, yên tĩnh.
Hoàng đế xoay người, ánh mắt xẹt qua mặt mày nữ tử điềm tĩnh, hắn thấy nao nao.
Nàng cùng nàng tỷ tỷ thật không giống nhau, cũng an tĩnh giống nhau nhưng Toàn Cơ cho hắn cảm giác như là một thanh lợi kiếm, sắc bén trung tẫn xuất hiện nguy hiểm. Mà nữ tử trước mặt này, lại như dòng nước róc rách, ôn nhuận cực kỳ, vô lăng vô giác.
Trách không được Toàn Cơ lại nói, muội muội này của nàng rất đơn thuần.
Quả thực đơn thuần.
Một bên phòng ngủ, đặt một cái đệm, hắn khom người nằm xuống, trong ánh mắt đã hiện lên mệt mỏi. Mục Chước vội lấy chăn mỏng thay hắn đắp lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nếu muốn nghỉ tạm, không bằng lên trên giường nằm đi. Trên đệm rốt cuộc không bằng trên giường thoải mái…” Lời nàng nói hết sức nhỏ, sợ một không cẩn thận nói sai cái gì.
Tỷ tỷ nói, sau nàu tới Càn Thừa cung, ít nói làm việc nhiều, nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Hoàng đế lại bỗng dưng cười, nhìn nàng vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Mục Chước chần chờ một lát, chỉ có thể đến gần, rất cung kính: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
Hắn khép hai mắt, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi vô ý ngủ quên, trên tay có chút đau.”
Cung nữ hiểu ý, vội buông đồ vật trong tay nửa quỳ ở trước giường, đôi tay mềm mại tay cầm cánh tay nam tử, nhẹ nhàng xoa. Mười ngón tay mảnh khảnh nắm cánh tay hắn, lực đạo không nhẹ không nặng, một lát sau, cảm giác đau nhức đã dần dần tan đi mát xa như thế, đủ có thể thấy công lực.
Lực đạo thâm hậu, Hoàng đế thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Tỷ tỷ ngươi xuất cung, trong cung còn lại chỉ có một mình người. Ngươi không nghĩ tới muốn xuất cung sao?”
Đầu ngón tay khẽ run lên, Mục Chước có chút hoảng sợ mà nhìn dung nhan trên nam tử giường. May mắn hắn chưa từng mở mắt, tim đập nhanh, nàng mấp máy đôi môi, chỉ từ từ tốn nói một câu: “Nô tỳ, hy vọng tỷ tỷ có thể hạnh phúc.” Nếu là Thất Vương gia, hắn sẽ cho tỷ tỷ hạnh phúc, đúng không?
Hoàng đế khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh: “Quả nhiên tỷ muội tình thâm.” Nhưng hắn thật ra muốn nhìn, hai tỷ muội các nàng, có thể vẫn luôn tốt đến cùng hay không.
Trong Càn Thừa cung yên huân lượn lờ, thơm mà không nồng, nhã lại không nhạt.
Thời điểm tấm rèm châu màu xanh ngọc bích được vén lên, thân ảnh nam tử vĩ ngạn như ẩn như hiện. Bên ngoài cửa bị đẩy ra, tiếp đó là một trận rèm châu đong đưa, Mục Chước bưng trà đi vào, lập tức nhìn nam tử phía sau rèm, thấp thấp gọi hắn một tiếng “Hoàng Thượng”.
Người trước mặt làm như không nghe thấy, vẫn chỉ ngồi ngay ngắn không lên tiếng.
Mục Chước giật mình, trong đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc, lặng lẽ bước lên nửa bước, vòng đi qua, mới biết Hoàng đế đặt cằm trên bàn ngủ. Nàng có chút kinh hoảng, thì ra hắn buồn ngủ, lui lại nửa bước, sau lưng đụng phải một cây cột, khẽ giật mình, chén trà đặt trong khay rơi xuống, phát ra tiếng vang Xoảng”.
Trong lòng Hoàng đế chấn động, đột nhiên mở to đôi mắt, đột nhiên quay đầu lại một trận lệ khí xuất hiện ở đáy mắt. Nhìn cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng, đáy mắt sắc bén của hắn cũng thu lại, ngược lại thay vào đó là chút nhu tình, khẽ cười: “Chuyện gì vậy?”
Mục Chước vội tiến lên, cẩn thận đưa chén trà cho hắn, thấp giọng nói: “Nô tỳ tới pha trà cho Hoàng thượng.”
Ánh mắt hạ xuống trên chén trà có hoa văn trước mặt, ngón tay thon dài nhận lấy, nước trà Bích Loa Xuân ôn nhuận xanh như ngọc, hương khí phảng phất thoang thoảng bay vào mũi, hắn ngửi ngửi, chung quy cảm thấy rất nhạt. Ngược lại, nhớ tới lời nói ngày ấy của Toàn Cơ.
Trà đặc không tốt đối với thân thể.
Nhẹ giọng cười, hắn lại đẩy chén trà tay trước mặt ra, đứng lên nói: “Bỏ đi, đổi cho trẫm chén khác.” Nếu trà không nồng, căn bản hắn uống không quen, phải đổi chi bằng uống nước không.
Mục Chước vội vã lui ra, lại đi vào, trong tay đã cầm bình ngọc, bên trong đựng đầy nước, như sắp tràn ra. Hoàng đế nhận lấy nhấp một ngụm, quả nhiên là càng không có mùi vị gì cả, nhưng lại rất mát lạnh.
Mục Chước hầu hạ hắn uống nước xong, liền thấy một vị công công bên ngoài đi tới, hắn phân phó mọi người đều lui xuống. Mục Chước chỉ cúi đầu đứng, yên tĩnh.
Hoàng đế xoay người, ánh mắt xẹt qua mặt mày nữ tử điềm tĩnh, hắn thấy nao nao.
Nàng cùng nàng tỷ tỷ thật không giống nhau, cũng an tĩnh giống nhau nhưng Toàn Cơ cho hắn cảm giác như là một thanh lợi kiếm, sắc bén trung tẫn xuất hiện nguy hiểm. Mà nữ tử trước mặt này, lại như dòng nước róc rách, ôn nhuận cực kỳ, vô lăng vô giác.
Trách không được Toàn Cơ lại nói, muội muội này của nàng rất đơn thuần.
Quả thực đơn thuần.
Một bên phòng ngủ, đặt một cái đệm, hắn khom người nằm xuống, trong ánh mắt đã hiện lên mệt mỏi. Mục Chước vội lấy chăn mỏng thay hắn đắp lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nếu muốn nghỉ tạm, không bằng lên trên giường nằm đi. Trên đệm rốt cuộc không bằng trên giường thoải mái…” Lời nàng nói hết sức nhỏ, sợ một không cẩn thận nói sai cái gì.
Tỷ tỷ nói, sau nàu tới Càn Thừa cung, ít nói làm việc nhiều, nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Hoàng đế lại bỗng dưng cười, nhìn nàng vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Mục Chước chần chờ một lát, chỉ có thể đến gần, rất cung kính: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
Hắn khép hai mắt, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi vô ý ngủ quên, trên tay có chút đau.”
Cung nữ hiểu ý, vội buông đồ vật trong tay nửa quỳ ở trước giường, đôi tay mềm mại tay cầm cánh tay nam tử, nhẹ nhàng xoa. Mười ngón tay mảnh khảnh nắm cánh tay hắn, lực đạo không nhẹ không nặng, một lát sau, cảm giác đau nhức đã dần dần tan đi mát xa như thế, đủ có thể thấy công lực.
Lực đạo thâm hậu, Hoàng đế thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Tỷ tỷ ngươi xuất cung, trong cung còn lại chỉ có một mình người. Ngươi không nghĩ tới muốn xuất cung sao?”
Đầu ngón tay khẽ run lên, Mục Chước có chút hoảng sợ mà nhìn dung nhan trên nam tử giường. May mắn hắn chưa từng mở mắt, tim đập nhanh, nàng mấp máy đôi môi, chỉ từ từ tốn nói một câu: “Nô tỳ, hy vọng tỷ tỷ có thể hạnh phúc.” Nếu là Thất Vương gia, hắn sẽ cho tỷ tỷ hạnh phúc, đúng không?
Hoàng đế khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh: “Quả nhiên tỷ muội tình thâm.” Nhưng hắn thật ra muốn nhìn, hai tỷ muội các nàng, có thể vẫn luôn tốt đến cùng hay không.
/127
|