Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 95 - Quyển 2 - Chương 34: Xa Hoa Lộng Lẫy
/127
|
Edit: Subo
Hai người lên xe ngựa, Toàn Cơ lặng lẽ nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, Tấn Huyền Vương chỉ thấp giọng nói: “Cho rằng sẽ thấy bọn họ?” Những người giấu ở chỗ tối, thì như thế nào dễ dàng để cho bọn họ thấy?
Xoay người, thấy hắn mở chuôi quạt xếp ra, từ từ phe phẩy.
Nàng biết, với hắn mà nói đi nơi nào cũng không quan trọng. Chỉ là hắn không muốn ở Hành Quán, không muốn ở cùng các vị Vương gia. Cho dù là Bạc Hề Hành hay các vị Vương gia, hắn đều chỉ muốn để cho bọn họ nhìn thấy một Tấn Huyền vương không có dị tâm.
Hai năm không gặp, quả nhiên hắn đã thành thục hơn rất nhiều, không hề giống như trước kia, gặp ai cũng đều sẽ không hề phòng bị mà gọi một tiếng “Hoàng huynh”. Toàn Cơ chưa từng cao hứng, chuyển biến của một người là do gánh lấy quá nhiều chuyện đau thương.
Không đi cái gọi là “Thúy Hương lâu”, thanh âm bên ngoài nhỏ dần. Tiếng gió bắt đầu trở nên rõ ràng. Còn có tiếng chim chóc, rất là thanh thúy, trong nháy mắt Toàn Cơ lại nhớ tới một chuyện.
Bên trong xe nam tử yên lặng nhìn bức họa trên mặt quạt thất thần, Toàn Cơ chần chờ chút, rồi mở miệng: “Nô tỳ có một chuyện muốn hỏi Vương gia.”
Hắn không hỏi chuyện gì, lại là ngước mắt nói: “Xóa hai chữ ‘nô tỳ’ đi.”
Nàng giật mình, mới nhớ tới lúc trước hắn có nói. Nàng chưa từng để ý thật ra lại không nghĩ, hắn nói thật.
Đáy lòng Toàn Cơ có chút cảm động, tình cảm kia cũng có chút khác thường. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Sở cô nương nói, đêm đó là Mạnh thị vệ đã cứu ta?”
Nàng nói từ “Ta”, kỳ thật thực không thích hợp. Khi đó, nàng chỉ ở trước mặt Bạc Hề Hành, mới có thể không tự xưng là “Nô tỳ”, trước đây ở trước mặt Tấn Huyền Vương, nàng cũng không dám.
Đáy mắt hắn không chút gợn sóng nào, sắc mặt như cũ, khẽ gật đầu xác nhận.
Toàn Cơ lại nói: “Thật là Mạnh thị vệ cứu ta sao?” Đầu mày nam tử khe nhíu, có chút nghi hoặc nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: “Nếu ta nói ta có một chuyện dùng để trao đổi một câu nói thật của Vương gia thì sao?” Bởi vì trước sau nàng đều không tin là Mạnh Trường Dạ cứu nàng.
Chỉ là, đêm đó, nàng thấy rõ ràng đôi giày nam nhân. Cho dù không phải Mạnh Trường Dạ, cũng không có khả năng là Tấn Huyền vương. Màu sắc giày của Vương gia là giày màu đen viền nạm tơ vàng nhưng người nọ không có. Thanh âm kia, tuy nàng mơ hồ nghe được, cũng có thể khẳng định không phải Tần Phái. Như vậy thử hỏi toàn bộ Hành Quán, còn có ai?
“Chuyện gì?” Hắn bắt đầu động dung.
Toàn Cơ hít vào một hơi nói: “Nếu ta nói ta biết có cơ sở ngầm mà các vị Vương gia xếp vào ở trong cung…”
Hắn lại cười: “Nếu ngươi nói là ngày ấy có thấy bồ câu bay vào Hành Quán, việc này, bổn vương cũng biết. Nguyên nhân chính là vì Trường Dạ thấy được, mới có thể thấy các nàng khi dễ ngươi.”
Một tia kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt Toàn Cơ, nội tâm bắt đầu dao động. Chẳng lẽ thật sự là Mạnh Trường Dạ? Nếu không, sao Tấn Huyền vương lại vừa khéo biết chuyện bồ câu đưa tin?
Nàng bắt đầu không xác định, lần đầu tiên hoảng hốt phán đoán.
Không biết xe ngựa đã dừng lại khi nào, Tấn Huyền vương thu hồi quạt xếp, đứng dậy đi ra ngoài. Toàn Cơ tiến lên đỡ hắn một phen, thời điểm nhấc lên màn xe, ngửi được mùi hoa thoang thoảng. Nàng có chút kinh ngạc mà nhìn hoa hải trước mặt, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ.
Đều là chút hoa dại không biết tên, lại là muôn hồng nghìn tía mà nở rực rỡ cả đỉnh núi! Mặt trời trên cao chiếu rọi ánh dương xuống, từng đóa từng đóa hoa giao nhau đủ màu sắc: hồng nhạt, màu vàng, màu sắc rực rỡ sáng lạng động lòng người. Gió thổi mùi hoa, hương thơm như từ trong không khí tràn ra, mềm nhẹ đến như lụa, thấm vào ruột gan.
Nàng có chút vui sướng, thời gian ở Dĩnh Kinh lâu như vậy, nàng lại không biết dưới chân hoàng thành còn có một nơi xa hoa lộng lẫy như tiên cảnh vậy.
Hắn cầm tay nàng, cười khẽ nói: “Phát ngốc cái gì?”
“Vương gia… Rất đẹp.” Lời nói không hề bủn xỉn chút nào, mà là thật sự không biết hình dung nên như thế nào.
Hắn làm như đắc ý, vòng qua tay nàng, nâng bước đi về phía trước. Đây là một đỉnh núi, đối diện, là một đỉnh núi khác.
Toàn Cơ đưa mắt nhìn thời điểm quá khứ, cả người run lên, tươi cười bên môi cứng lại.
Cả đời nàng sẽ không quên, từng hồi ức tốt đẹp nhất nàng lưu trữ ở tây vách núi Huyền Nhai, cũng có hận ý sâu đậm nhất tại tây vách núi Huyền Nhai! Mà hiện tại chỗ bọn họ đang đứng ở đối diện nó. Trong lòng đau xót, nàng đột nhiên ngước mắt nhìn về phía người nam tử bên cạnh…
Hai người lên xe ngựa, Toàn Cơ lặng lẽ nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, Tấn Huyền Vương chỉ thấp giọng nói: “Cho rằng sẽ thấy bọn họ?” Những người giấu ở chỗ tối, thì như thế nào dễ dàng để cho bọn họ thấy?
Xoay người, thấy hắn mở chuôi quạt xếp ra, từ từ phe phẩy.
Nàng biết, với hắn mà nói đi nơi nào cũng không quan trọng. Chỉ là hắn không muốn ở Hành Quán, không muốn ở cùng các vị Vương gia. Cho dù là Bạc Hề Hành hay các vị Vương gia, hắn đều chỉ muốn để cho bọn họ nhìn thấy một Tấn Huyền vương không có dị tâm.
Hai năm không gặp, quả nhiên hắn đã thành thục hơn rất nhiều, không hề giống như trước kia, gặp ai cũng đều sẽ không hề phòng bị mà gọi một tiếng “Hoàng huynh”. Toàn Cơ chưa từng cao hứng, chuyển biến của một người là do gánh lấy quá nhiều chuyện đau thương.
Không đi cái gọi là “Thúy Hương lâu”, thanh âm bên ngoài nhỏ dần. Tiếng gió bắt đầu trở nên rõ ràng. Còn có tiếng chim chóc, rất là thanh thúy, trong nháy mắt Toàn Cơ lại nhớ tới một chuyện.
Bên trong xe nam tử yên lặng nhìn bức họa trên mặt quạt thất thần, Toàn Cơ chần chờ chút, rồi mở miệng: “Nô tỳ có một chuyện muốn hỏi Vương gia.”
Hắn không hỏi chuyện gì, lại là ngước mắt nói: “Xóa hai chữ ‘nô tỳ’ đi.”
Nàng giật mình, mới nhớ tới lúc trước hắn có nói. Nàng chưa từng để ý thật ra lại không nghĩ, hắn nói thật.
Đáy lòng Toàn Cơ có chút cảm động, tình cảm kia cũng có chút khác thường. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Sở cô nương nói, đêm đó là Mạnh thị vệ đã cứu ta?”
Nàng nói từ “Ta”, kỳ thật thực không thích hợp. Khi đó, nàng chỉ ở trước mặt Bạc Hề Hành, mới có thể không tự xưng là “Nô tỳ”, trước đây ở trước mặt Tấn Huyền Vương, nàng cũng không dám.
Đáy mắt hắn không chút gợn sóng nào, sắc mặt như cũ, khẽ gật đầu xác nhận.
Toàn Cơ lại nói: “Thật là Mạnh thị vệ cứu ta sao?” Đầu mày nam tử khe nhíu, có chút nghi hoặc nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: “Nếu ta nói ta có một chuyện dùng để trao đổi một câu nói thật của Vương gia thì sao?” Bởi vì trước sau nàng đều không tin là Mạnh Trường Dạ cứu nàng.
Chỉ là, đêm đó, nàng thấy rõ ràng đôi giày nam nhân. Cho dù không phải Mạnh Trường Dạ, cũng không có khả năng là Tấn Huyền vương. Màu sắc giày của Vương gia là giày màu đen viền nạm tơ vàng nhưng người nọ không có. Thanh âm kia, tuy nàng mơ hồ nghe được, cũng có thể khẳng định không phải Tần Phái. Như vậy thử hỏi toàn bộ Hành Quán, còn có ai?
“Chuyện gì?” Hắn bắt đầu động dung.
Toàn Cơ hít vào một hơi nói: “Nếu ta nói ta biết có cơ sở ngầm mà các vị Vương gia xếp vào ở trong cung…”
Hắn lại cười: “Nếu ngươi nói là ngày ấy có thấy bồ câu bay vào Hành Quán, việc này, bổn vương cũng biết. Nguyên nhân chính là vì Trường Dạ thấy được, mới có thể thấy các nàng khi dễ ngươi.”
Một tia kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt Toàn Cơ, nội tâm bắt đầu dao động. Chẳng lẽ thật sự là Mạnh Trường Dạ? Nếu không, sao Tấn Huyền vương lại vừa khéo biết chuyện bồ câu đưa tin?
Nàng bắt đầu không xác định, lần đầu tiên hoảng hốt phán đoán.
Không biết xe ngựa đã dừng lại khi nào, Tấn Huyền vương thu hồi quạt xếp, đứng dậy đi ra ngoài. Toàn Cơ tiến lên đỡ hắn một phen, thời điểm nhấc lên màn xe, ngửi được mùi hoa thoang thoảng. Nàng có chút kinh ngạc mà nhìn hoa hải trước mặt, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ.
Đều là chút hoa dại không biết tên, lại là muôn hồng nghìn tía mà nở rực rỡ cả đỉnh núi! Mặt trời trên cao chiếu rọi ánh dương xuống, từng đóa từng đóa hoa giao nhau đủ màu sắc: hồng nhạt, màu vàng, màu sắc rực rỡ sáng lạng động lòng người. Gió thổi mùi hoa, hương thơm như từ trong không khí tràn ra, mềm nhẹ đến như lụa, thấm vào ruột gan.
Nàng có chút vui sướng, thời gian ở Dĩnh Kinh lâu như vậy, nàng lại không biết dưới chân hoàng thành còn có một nơi xa hoa lộng lẫy như tiên cảnh vậy.
Hắn cầm tay nàng, cười khẽ nói: “Phát ngốc cái gì?”
“Vương gia… Rất đẹp.” Lời nói không hề bủn xỉn chút nào, mà là thật sự không biết hình dung nên như thế nào.
Hắn làm như đắc ý, vòng qua tay nàng, nâng bước đi về phía trước. Đây là một đỉnh núi, đối diện, là một đỉnh núi khác.
Toàn Cơ đưa mắt nhìn thời điểm quá khứ, cả người run lên, tươi cười bên môi cứng lại.
Cả đời nàng sẽ không quên, từng hồi ức tốt đẹp nhất nàng lưu trữ ở tây vách núi Huyền Nhai, cũng có hận ý sâu đậm nhất tại tây vách núi Huyền Nhai! Mà hiện tại chỗ bọn họ đang đứng ở đối diện nó. Trong lòng đau xót, nàng đột nhiên ngước mắt nhìn về phía người nam tử bên cạnh…
/127
|