Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 9 - Quyển 1 - Chương 7: Tấu Chương Xin Hồi Kinh
/127
|
Edit: Subo
Thật tốt. Giang Ánh Dung hơi gật đầu: Ngươi thật thông minh, trước kia, làm việc ở đâu?
Hoán y cục. Nàng chỉ cúi đầu phối dược trong tay, vẫn chưa từng nhìn nàng ta.
Giang Ánh Dung không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ nói khẽ: Một công việc khổ cực.
Dạ, chỉ là, cũng không tính là khổ. So sánh với những khổ cực mà nàng chịu đựng qua, việc đó, chỉ nhẹ như lông hồng.
Hai năm trước, gương mặt nàng bị hủy, vì có thể trị cho tốt, mỗi ngày nàng phải chịu mỗi đau xương cốt. Mùa hè nắng chói chang, trên mặt ngứa ngáy khó nhịn, đau đớn làm khó. Sư phụ nói, có thể bôi chút thảo dược giảm đau, tuy không thể hoàn toàn ngừng đau nhưng cũng có chút hiệu quả. Nàng cự tuyệt, bởi vì chỉ có đau như vậy, mới có thể không quên đi nỗi hận kia.
....................
Trận ôn dịch này, giằng co hơn nửa tháng.
Cấm vệ quân thủ vệ nghiêm ngặt, khiến cho ôn dịch chỉ dừng lại ở lãnh cung, không bị lan ra ngoài.
Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên lãnh cung truyền tin tức đến nói, bởi vì nhiễm ôn dịch, người...... Đều bị chết không sai biệt lắm. Chỉ có, phế phi Giang thị và tỳ nữ của nàng ta còn sống. Thái giám Đồng Dần đứng ở bên cạnh hoàng đế thấp giọng nói. Tay nắm bút chu sa chần chờ chút, Giang thị......
Hắn thực sự là không nhớ nổi đến tột cùng là một nữ tử như thế nào, cũng chưa từng ngước mắt, chỉ thấp hỏi câu: Ai chữa?
Hồi Hoàng thượng, không có ai, ngài đã phân phó các thái y đều rút khỏi nơi đó. Giang thị kia nghĩ đến cũng mạng lớn, không bị nhiễm bệnh.
Cuối cùng Bạc Hề Hành có chút giật mình, không có bị nhiễm, như vậy vận khí không khỏi quá tốt.
Đồng Dần như cũ thật cẩn thận hỏi: Hiện giờ lãnh cung còn dơ bẩn, Thái Y viện Lý đại nhân nói, tốt nhất là đốt cháy tất cả đồ vật bên trong cho sạch sẽ, cả tòa cung điện, mới có thể tiêu độc. Nô tài muốn hỏi Hoàng thượng, Giang thị kia...... An trí như thế nào?
Bạc Hề Hành không đáp, chỉ hỏi: Trước kia nàng ta đang ở nơi nào?
Hồi Hoàng Thượng, là Tường Bình cung.
Vậy tạm thời cho ở nơi đó.
Chính là Hoàng thượng, Giang thị là phế phi, vậy...... Chỉ sợ không hợp quy củ.
Hắn cười lạnh một tiếng: Đại nạn không chết như thế, đổi lại cũng là một kỳ nhân. Quy củ là do người định, trẫm nói làm nàng ở tại Tường Bình cung.
Nghe hắn nói như thế, Đồng Dần vội cúi đầu xưng vâng.
Mấy ngày gần đây Huệ phi thân mình đang bệnh nhẹ, những việc này không cần phải đi làm phiền nàng.
Vâng, nô tài tuân mệnh.
Gác tấu chương trên tay lại ở một bên, hắn lấy một cái khác, lúc mở ra liếc mắt một cái, thấy rõ ràng một cái tên kia.
Tấn Huyền Vương, Thất đệ của hắn.
Mấy quyển tấu chương này đã trình lên hai ngày, hắn vẫn luôn không có thời gian phê duyệt. Giờ phút này nhìn qua một lần, lông mi hơi cau lại. Tấn Huyền Vương muốn hồi kinh?
Lý do là tế bái Tiên Hoàng hậu.
Năm đó lúc cung biến, Tiên Hoàng hậu bệnh tình đã nguy kịch. Sau khi hắn đăng cơ còn kéo dài hơn ba tháng mới hoăng thệ. Hiện giờ tính toán ngày là không sai biệt lắm.
Chỉ là, năm rồi, Thất hoàng đệ hắn lại không có đề cập yêu cầu như vậy, mà nay năm lại......
Bên ngoài, truyền báo Thừa tướng tới.
Lúc đi vào nhìn thấy lông mày Hoàng đế nhíu chặt, Thừa tướng hành lễ, lúc sau mới nói: Hoàng Thượng có chuyện gì ưu phiền? Để xem lão thần có thể thay Hoàng thượng phân ưu không?
Bạc Hề Hành chỉ đặt nhẹ tấu chương trong tay ở trên bàn, thanh âm trầm thấp nói: Thừa tướng xem đi.
Tiến lên nhìn thoáng qua, sắc mặt Thừa tướng khẽ biến: Hoàng thượng, chuyện này...... Phiên vương không có chiếu chỉ không được hồi kinh nhưng Tấn Huyền Vương lại dùng lý do như vậy...... Nếu không đáp ứng, chẳng phải là làm người ta cảm thấy Hoàng thượng không có hiếu đạo?
Bạc Hề Hành đã đứng dậy, khoanh tay đi ra bên ngoài ngự thư phòng. Hôm nay sắc trời rất tốt, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây. Hắn hít nhẹ một hơi vào, khóe môi ôn hòa: Trẫm chuẩn, hắn muốn tế bái vong mẫu, trẫm đâu có lý nào không đáp ứng?
“Chính là Hoàng Thượng……”
Giơ tay, ý bảo người phía sau đừng nói nữa. Hắn không xoay người, thanh âm lãnh đạm: “Đúng lúc, cũng hai năm trẫm chưa từng gặp qua hắn. Truyền Hàn Thanh tới gặp trẫm.”
................................
Lời nói tác giả:
Uhm, Tiểu Thất phải về kinh.
Giới thiệu chút về “Giang Ánh Dung” ta thề ta thật không biết là một cái siêu nữ kêu tên này, hãn, viết thì viết, thế giới này người coi trọng cái tên không phải rất nhiều sao? Lại nói, người liền một cái nữ xứng, đại gia không cần cùng ta so đo.
Thứ Bảy chủ nhật canh một, lần trước cũng đã thông báo rồi.
Các bảo bối, đoan ngọ vui vẻ.
Thật tốt. Giang Ánh Dung hơi gật đầu: Ngươi thật thông minh, trước kia, làm việc ở đâu?
Hoán y cục. Nàng chỉ cúi đầu phối dược trong tay, vẫn chưa từng nhìn nàng ta.
Giang Ánh Dung không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ nói khẽ: Một công việc khổ cực.
Dạ, chỉ là, cũng không tính là khổ. So sánh với những khổ cực mà nàng chịu đựng qua, việc đó, chỉ nhẹ như lông hồng.
Hai năm trước, gương mặt nàng bị hủy, vì có thể trị cho tốt, mỗi ngày nàng phải chịu mỗi đau xương cốt. Mùa hè nắng chói chang, trên mặt ngứa ngáy khó nhịn, đau đớn làm khó. Sư phụ nói, có thể bôi chút thảo dược giảm đau, tuy không thể hoàn toàn ngừng đau nhưng cũng có chút hiệu quả. Nàng cự tuyệt, bởi vì chỉ có đau như vậy, mới có thể không quên đi nỗi hận kia.
....................
Trận ôn dịch này, giằng co hơn nửa tháng.
Cấm vệ quân thủ vệ nghiêm ngặt, khiến cho ôn dịch chỉ dừng lại ở lãnh cung, không bị lan ra ngoài.
Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên lãnh cung truyền tin tức đến nói, bởi vì nhiễm ôn dịch, người...... Đều bị chết không sai biệt lắm. Chỉ có, phế phi Giang thị và tỳ nữ của nàng ta còn sống. Thái giám Đồng Dần đứng ở bên cạnh hoàng đế thấp giọng nói. Tay nắm bút chu sa chần chờ chút, Giang thị......
Hắn thực sự là không nhớ nổi đến tột cùng là một nữ tử như thế nào, cũng chưa từng ngước mắt, chỉ thấp hỏi câu: Ai chữa?
Hồi Hoàng thượng, không có ai, ngài đã phân phó các thái y đều rút khỏi nơi đó. Giang thị kia nghĩ đến cũng mạng lớn, không bị nhiễm bệnh.
Cuối cùng Bạc Hề Hành có chút giật mình, không có bị nhiễm, như vậy vận khí không khỏi quá tốt.
Đồng Dần như cũ thật cẩn thận hỏi: Hiện giờ lãnh cung còn dơ bẩn, Thái Y viện Lý đại nhân nói, tốt nhất là đốt cháy tất cả đồ vật bên trong cho sạch sẽ, cả tòa cung điện, mới có thể tiêu độc. Nô tài muốn hỏi Hoàng thượng, Giang thị kia...... An trí như thế nào?
Bạc Hề Hành không đáp, chỉ hỏi: Trước kia nàng ta đang ở nơi nào?
Hồi Hoàng Thượng, là Tường Bình cung.
Vậy tạm thời cho ở nơi đó.
Chính là Hoàng thượng, Giang thị là phế phi, vậy...... Chỉ sợ không hợp quy củ.
Hắn cười lạnh một tiếng: Đại nạn không chết như thế, đổi lại cũng là một kỳ nhân. Quy củ là do người định, trẫm nói làm nàng ở tại Tường Bình cung.
Nghe hắn nói như thế, Đồng Dần vội cúi đầu xưng vâng.
Mấy ngày gần đây Huệ phi thân mình đang bệnh nhẹ, những việc này không cần phải đi làm phiền nàng.
Vâng, nô tài tuân mệnh.
Gác tấu chương trên tay lại ở một bên, hắn lấy một cái khác, lúc mở ra liếc mắt một cái, thấy rõ ràng một cái tên kia.
Tấn Huyền Vương, Thất đệ của hắn.
Mấy quyển tấu chương này đã trình lên hai ngày, hắn vẫn luôn không có thời gian phê duyệt. Giờ phút này nhìn qua một lần, lông mi hơi cau lại. Tấn Huyền Vương muốn hồi kinh?
Lý do là tế bái Tiên Hoàng hậu.
Năm đó lúc cung biến, Tiên Hoàng hậu bệnh tình đã nguy kịch. Sau khi hắn đăng cơ còn kéo dài hơn ba tháng mới hoăng thệ. Hiện giờ tính toán ngày là không sai biệt lắm.
Chỉ là, năm rồi, Thất hoàng đệ hắn lại không có đề cập yêu cầu như vậy, mà nay năm lại......
Bên ngoài, truyền báo Thừa tướng tới.
Lúc đi vào nhìn thấy lông mày Hoàng đế nhíu chặt, Thừa tướng hành lễ, lúc sau mới nói: Hoàng Thượng có chuyện gì ưu phiền? Để xem lão thần có thể thay Hoàng thượng phân ưu không?
Bạc Hề Hành chỉ đặt nhẹ tấu chương trong tay ở trên bàn, thanh âm trầm thấp nói: Thừa tướng xem đi.
Tiến lên nhìn thoáng qua, sắc mặt Thừa tướng khẽ biến: Hoàng thượng, chuyện này...... Phiên vương không có chiếu chỉ không được hồi kinh nhưng Tấn Huyền Vương lại dùng lý do như vậy...... Nếu không đáp ứng, chẳng phải là làm người ta cảm thấy Hoàng thượng không có hiếu đạo?
Bạc Hề Hành đã đứng dậy, khoanh tay đi ra bên ngoài ngự thư phòng. Hôm nay sắc trời rất tốt, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây. Hắn hít nhẹ một hơi vào, khóe môi ôn hòa: Trẫm chuẩn, hắn muốn tế bái vong mẫu, trẫm đâu có lý nào không đáp ứng?
“Chính là Hoàng Thượng……”
Giơ tay, ý bảo người phía sau đừng nói nữa. Hắn không xoay người, thanh âm lãnh đạm: “Đúng lúc, cũng hai năm trẫm chưa từng gặp qua hắn. Truyền Hàn Thanh tới gặp trẫm.”
................................
Lời nói tác giả:
Uhm, Tiểu Thất phải về kinh.
Giới thiệu chút về “Giang Ánh Dung” ta thề ta thật không biết là một cái siêu nữ kêu tên này, hãn, viết thì viết, thế giới này người coi trọng cái tên không phải rất nhiều sao? Lại nói, người liền một cái nữ xứng, đại gia không cần cùng ta so đo.
Thứ Bảy chủ nhật canh một, lần trước cũng đã thông báo rồi.
Các bảo bối, đoan ngọ vui vẻ.
/127
|