Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 74 - Quyển 2 - Chương 13: Hắn Muốn Liên Hôn
/127
|
Một câu “Nàng sẽ thế sao”, làm Toàn Cơ bỗng dưng ngơ ngẩn.
“Hửm?” Thấy nàng không đáp, hắn lại không thuận theo không buông tha.
Hoàn hồn, nàng chỉ cúi đầu: “Nô tỳ cũng không dám.”
“Không dám?”
“Đương nhiên không dám, đây là ở trong hoàng cung, Hoàng thượng có chuyện, nô tỳ không dám không từ? Thực sự nếu có một ngày như vậy, Vương gia muốn che chở, sợ cũng không phải là nô tỳ.” Nàng từng câu từng chữ nói thong dong.
Hắn đột nhiên hỏi: “Sao ngươi sao biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi?”
Nàng cười: “Khi đó, Vương gia sợ là ở xa ngàn dặm ngoài đất phong.”
Đôi bàn tay to lớn bao lấy đôi tay nhỏ của nàng, đôi tay hắn được tu dưỡng nhiều ngày, lòng bàn tay cũng không còn lạnh như băng giống lúc trước, mà dần dần có chút ấm áp. Chậm rãi hướng phía trước đi tới, hắn lại mở miệng nói: “Sợ là ngươi cũng không cần bổn vương tới bảo vệ.”
“Vương gia, đánh giá nô tỳ cao rồi.”
Hắn bật cười không hề mở miệng.
Không ra khỏi Hoàng Tử sở, từ cửa trông ra, xa xa thấy cảnh rất nhiều cung nữ qua lại. Xem ra Bạc Hề Hành đã hạ quyết tâm, suốt đêm tìm người.
Hai người đều bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, cũng không nói nhiều.
Đỡ hắn dựa vào lan can ngồi xuống, hắn lôi kéo tay nàng: “Vì sao không ngồi?”
“Ngài là chủ tử.” Mà nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ.
Hắn lại là nhìn hai cung nữ cách đó không xa, cười nói: “Ở trong mắt người khác xem ra, ngươi cũng sắp biến thành chủ tử, không phải sao?”
Rốt cuộc nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, Toàn Cơ lại mở miệng: “Nhưng Vương gia biết nô tỳ không thành được, không phải sao?”
Hắn không đáp, bỗng nhiên nói: “Trường Dạ còn nói với bổn vương, hai mỹ nhân bổn vương mang đến đang rất lo lắng, đã lâu rồi chưa gặp bổn vương.”
“Nên Vương gia vội vã muốn xuất cung?”
Hắn cười cười: “Nhưng thật ra cấp không được.”
“Tin tưởng Hoàng Thượng rất nhanh sẽ biết tin tức ngài có thể xuống giường, Vương gia có yêu cầu hay không…” Con mắt nàng chợt lóe, lại không nói rõ.
Hắn đã nhíu ấn đường, cười khổ: “Phàm là mọi việc đều không có lần sau, bổn vương cũng không muốn lại chịu khổ.” Nhìn dáng vẻ ngực hắn thành công như vậy, nếu không bị thương cũng có biện pháp ở lại Dĩnh Kinh sao? Chẳng qua việc này hắn không nói, Toàn Cơ cũng sẽ không chủ động mở miệng hỏi.
Ban đêm, dần xuống.
Hắn vẫn như cũ không có ý muốn trở phải về, Toàn Cơ cũng không khuyên, quay đầu lại phân phó cung nữ trở về lấy áo choàng tới, cẩn thận phủ thêm cho hắn. Hắn cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Tây Lương muốn cùng Yên Khương liên hôn, ngươi có nghe thấy không?”
Bất ngờ nói ra, kêu Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi. Nhìn thẳng vào hắn, ngược lại lại nghĩ tới lúc ở Hoàng lăng, Bạc Hề Hành có đề cập việc lập hậu mà nói câu kia “Trong lòng hiểu rõ”.
Nàng đè thấp thanh âm: “Nô tỳ cho rằng, hắn sẽ lập Huệ phi nương nương làm Hoàng hậu.” Thậm chí là mọi người trong hậu cung, đã từng một lần đều cho rằng như thế.
“Nhưng so với, thế lực sau lưng nữ nhi Yên Khương Vương tất nhiên là lớn hơn một chút nữa. Ngươi nói đi?” Hắn tay cầm nàng, lòng bàn tay dán vào mu bàn tay nàng, bởi vì trong tay có vết chai sần, lúc vuốt ve có chút đau.
Tin tức này đối Toàn Cơ tới nói không thể nghi ngờ là kinh ngạc, trong cung chưa bao giờ từng có tin tức như vậy truyền ra. Nàng nhìn Tấn Huyền Vương, nhẹ giọng: “Vương gia lần này thật đúng là đã hạ không ít công phu.”
Hắn không phủ nhận, buông lỏng tay, một mình đứng lên. Nàng vội đứng dậy theo đi dìu hắn, hắn chỉ đứng, ánh mắt lướt qua nơi xa tường cung, bốn phía an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ. Chính là Tấn Huyền vương biết, trận ám chiến này, sớm đã vận sức chờ phát động. Bạc Hề Hành muốn liên hôn, không phải là vì mấy huynh đệ bọn họ sao?
Trong triều vài phần thế lực, chẳng qua bọn họ đều trong lúc hỗn loạn muốn tìm kiếm điểm tựa cho chính mình thôi.
Vòng tay lại, khẽ ho khan hai tiếng, hắn mới nâng bước: “Về thôi, ngày mai, chắc còn có việc hỉ sự.”
Toàn Cơ nhất thời không rõ, hắn lại nói: “Tỷ muội đoàn tụ, ngươi nói bổn vương có phải nên chuẩn bị vài thứ gì tới chúc mừng ngươi hay không?”
“Hửm?” Thấy nàng không đáp, hắn lại không thuận theo không buông tha.
Hoàn hồn, nàng chỉ cúi đầu: “Nô tỳ cũng không dám.”
“Không dám?”
“Đương nhiên không dám, đây là ở trong hoàng cung, Hoàng thượng có chuyện, nô tỳ không dám không từ? Thực sự nếu có một ngày như vậy, Vương gia muốn che chở, sợ cũng không phải là nô tỳ.” Nàng từng câu từng chữ nói thong dong.
Hắn đột nhiên hỏi: “Sao ngươi sao biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi?”
Nàng cười: “Khi đó, Vương gia sợ là ở xa ngàn dặm ngoài đất phong.”
Đôi bàn tay to lớn bao lấy đôi tay nhỏ của nàng, đôi tay hắn được tu dưỡng nhiều ngày, lòng bàn tay cũng không còn lạnh như băng giống lúc trước, mà dần dần có chút ấm áp. Chậm rãi hướng phía trước đi tới, hắn lại mở miệng nói: “Sợ là ngươi cũng không cần bổn vương tới bảo vệ.”
“Vương gia, đánh giá nô tỳ cao rồi.”
Hắn bật cười không hề mở miệng.
Không ra khỏi Hoàng Tử sở, từ cửa trông ra, xa xa thấy cảnh rất nhiều cung nữ qua lại. Xem ra Bạc Hề Hành đã hạ quyết tâm, suốt đêm tìm người.
Hai người đều bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, cũng không nói nhiều.
Đỡ hắn dựa vào lan can ngồi xuống, hắn lôi kéo tay nàng: “Vì sao không ngồi?”
“Ngài là chủ tử.” Mà nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ.
Hắn lại là nhìn hai cung nữ cách đó không xa, cười nói: “Ở trong mắt người khác xem ra, ngươi cũng sắp biến thành chủ tử, không phải sao?”
Rốt cuộc nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, Toàn Cơ lại mở miệng: “Nhưng Vương gia biết nô tỳ không thành được, không phải sao?”
Hắn không đáp, bỗng nhiên nói: “Trường Dạ còn nói với bổn vương, hai mỹ nhân bổn vương mang đến đang rất lo lắng, đã lâu rồi chưa gặp bổn vương.”
“Nên Vương gia vội vã muốn xuất cung?”
Hắn cười cười: “Nhưng thật ra cấp không được.”
“Tin tưởng Hoàng Thượng rất nhanh sẽ biết tin tức ngài có thể xuống giường, Vương gia có yêu cầu hay không…” Con mắt nàng chợt lóe, lại không nói rõ.
Hắn đã nhíu ấn đường, cười khổ: “Phàm là mọi việc đều không có lần sau, bổn vương cũng không muốn lại chịu khổ.” Nhìn dáng vẻ ngực hắn thành công như vậy, nếu không bị thương cũng có biện pháp ở lại Dĩnh Kinh sao? Chẳng qua việc này hắn không nói, Toàn Cơ cũng sẽ không chủ động mở miệng hỏi.
Ban đêm, dần xuống.
Hắn vẫn như cũ không có ý muốn trở phải về, Toàn Cơ cũng không khuyên, quay đầu lại phân phó cung nữ trở về lấy áo choàng tới, cẩn thận phủ thêm cho hắn. Hắn cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Tây Lương muốn cùng Yên Khương liên hôn, ngươi có nghe thấy không?”
Bất ngờ nói ra, kêu Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi. Nhìn thẳng vào hắn, ngược lại lại nghĩ tới lúc ở Hoàng lăng, Bạc Hề Hành có đề cập việc lập hậu mà nói câu kia “Trong lòng hiểu rõ”.
Nàng đè thấp thanh âm: “Nô tỳ cho rằng, hắn sẽ lập Huệ phi nương nương làm Hoàng hậu.” Thậm chí là mọi người trong hậu cung, đã từng một lần đều cho rằng như thế.
“Nhưng so với, thế lực sau lưng nữ nhi Yên Khương Vương tất nhiên là lớn hơn một chút nữa. Ngươi nói đi?” Hắn tay cầm nàng, lòng bàn tay dán vào mu bàn tay nàng, bởi vì trong tay có vết chai sần, lúc vuốt ve có chút đau.
Tin tức này đối Toàn Cơ tới nói không thể nghi ngờ là kinh ngạc, trong cung chưa bao giờ từng có tin tức như vậy truyền ra. Nàng nhìn Tấn Huyền Vương, nhẹ giọng: “Vương gia lần này thật đúng là đã hạ không ít công phu.”
Hắn không phủ nhận, buông lỏng tay, một mình đứng lên. Nàng vội đứng dậy theo đi dìu hắn, hắn chỉ đứng, ánh mắt lướt qua nơi xa tường cung, bốn phía an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ. Chính là Tấn Huyền vương biết, trận ám chiến này, sớm đã vận sức chờ phát động. Bạc Hề Hành muốn liên hôn, không phải là vì mấy huynh đệ bọn họ sao?
Trong triều vài phần thế lực, chẳng qua bọn họ đều trong lúc hỗn loạn muốn tìm kiếm điểm tựa cho chính mình thôi.
Vòng tay lại, khẽ ho khan hai tiếng, hắn mới nâng bước: “Về thôi, ngày mai, chắc còn có việc hỉ sự.”
Toàn Cơ nhất thời không rõ, hắn lại nói: “Tỷ muội đoàn tụ, ngươi nói bổn vương có phải nên chuẩn bị vài thứ gì tới chúc mừng ngươi hay không?”
/127
|