Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 66 - Quyển 2 - Chương 4: Hai Phi Gặp Nhau
/127
|
Edit: Subo
Từ sau khi rời khỏi phòng ngủ của Tấn Huyền Vương, Toàn Cơ suy nghĩ, rồi đi tới Tường Bình cung. Lại được cung nữ báo, Ánh phi cùng Mục Chước đi Tuệ Ngọc cung. Nàng có chút chần chờ, cuối cùng cũng đi về phía Tuệ Ngọc cung.
……
Mục Chước đỡ Ánh phi từ trên loan kiệu xuống. Có cung nữ đi vào bẩm báo, sau đó, nhìn thấy Lam nhi đi ra đón.
Ánh phi chỉ cười một tiếng: “Biểu tỷ mỗi lần đều để cho ngươi tự mình ra đón bổn cung, khiến cho bổn cung cảm thấy ngượng ngùng.”
“Nương nương nói đùa, mời ngài.” Lam nhi hành lễ, dẫn nàng đi vào.
Huệ phi đang ngồi ở phía trước cửa sổ đùa với chim nhỏ trong lồng, chim chóc ríu rít kêu, nghịch thật sự rất vui vẻ. Nghe thấy có người đi vào, Huệ phi chỉ nghiêng khuôn mặt, cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Khó thấy đã trễ thế này, ngươi còn tới nơi này của bổn cung.”
“Biểu tỷ thật có hứng thú nhỉ.” Nhìn dáng vẻ của nàng ta, không hề bởi vì nàng đoạt đi vinh sủng của nàng ta mà tức giận, Ánh phi phất tay với Mục Chước. Một mặt nói: “Tất cả đều đi xuống hết đi, bổn cung cùng Huệ phi nương nương nói chuyện riêng một chút.”
Lam nhi cúi đầu nhìn thoáng qua Huệ phi, thấy nàng ta gật gật đầu, mới cùng Mục Chước lui xuống.
Cửa chính khép lại, lúc này Huệ phi mới buông xiên tre trong tay xuống, đứng dậy nhìn nữ tử phía sau. Bỗng dưng, lại che mặt ho khan hai tiếng, mới mở miệng: “Sao lại không ngồi?”
Thấy nàng ta ngồi, Ánh phi cũng ngồi xuống, nhìn chăm chú nàng ta: “Xem ra biểu tỷ bệnh tình rất nghiêm trọng.”
Nàng ta khẽ cười, nói: “Đúng là có nghiêm trọng chút, đáng tiếc, không chết được.” Hậu cung nhiều người ngóng trông nàng ta chết như vậy, nàng ta làm sao có thể thỏa mãn cho tâm nguyện của các nàng chứ?
Cười theo nàng ta một cái, rồi mở miệng nói: “Biểu tỷ nói chuyện thật buồn cười. Hiện giờ trong hậu cung này, chỉ có duy nhất Huệ phi ngươi là tôn quý nhất, thậm chí Hoàng thượng đã giao cho ngài phượng ấn của Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, cũng chỉ có ngài mới muốn người khác chết thôi…” Lời nói của nàng trầm xuống, trong mắt lóe lên một tinh quang.
Thần sắc Huệ phi tự nhiên như cũ, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra hôm nay ngươi tới, là có chuyện muốn nói.”
“Kỳ thật ta nói cũng không cần phải nói, trong lòng biểu tỷ ngươi biết rõ ràng. Năm đó sao kim thoa của Mân Chiêu nghi lại ở trong phòng ta, biểu tỷ đừng cho là ta cái gì cũng không biết.” Chỉ bởi vì một cây kim thoa, nàng nhất thời đắc tội với Mân Chiêu nghi lúc ấy đang được thánh sủng. Thậm chí ngay cả mặt mũi Hoàng đế cũng chưa từng nhìn thấy, đã bị một đạo thánh chỉ nhốt vào lãnh cung.
Mà người này nàng vẫn luôn cho rằng là tỷ muội tốt, lại một câu cũng không có thay nàng cầu tình.
“Chỉ là Mân Chiêu nghi làm sao cũng không thể ngờ được. Cuối cùng lại là ngươi thay thế vị trí của nàng ta.” Còn Mân Chiêu nghi ngày xưa được thánh sủng nhất, cũng ở trong một trận ôn dịch không lâu sau mà hương tiêu ngọc vẫn.
Nàng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, trên mặt nàng ta, không nhìn ra được một chút thần sắc trốn tránh. Ánh phi không thể không bội phục định lực của nàng ta.
Lẳng lặng nghe xong lời Ánh phi nói, Huệ phi mới cười cười, mở miệng: “Mân Chiêu nghi thất sủng, chẳng qua là bởi vì bản thân nàng không giữ được tâm Hoàng thượng thôi, có quan hệ gì cùng bổn cung đâu?”
“Có phải bản thân nàng ta không biết cố gắng hay không, ta không biết, chẳng qua ngươi cho rằng dựa vào một gương mặt giống với người ngày xưa mà Hoàng thượng có tình cảm sâu đậm thì có thể vĩnh viễn được sủng ái sao? Biểu tỷ, nói chung ngươi chẳng qua là giống thôi.” Bởi vì “Giống”, nên vĩnh viễn không có khả năng biến thành “Thật”.
Giọng nói nàng hơi lạc đi, trên gương mặt tươi cười của Huệ phi bắt đầu cứng lại, nàng ta nhẹ giọng đọc nhấn rõ từng chữ: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Nếu đã khinh thường, cần gì phải làm cái gì trời sinh kỳ hương đi câu dẫn Hoàng thượng?”
Sắc mặt Ánh phi trầm xuống: “Ta không biết ngươi nói cái gì.”
Nàng ta lại cười: “Còn che dấu cái gì, ngươi chẳng lẽ không phải biết từng có người có thói quen dùng ‘Bách Hoa Tửu’, loại lấy hương thơm nhiễm lên thân này, với dụng ý hấp dẫn ánh mắt Hoàng thượng sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Đột nhiên đứng lên, sắc mặt Ánh phi trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Toàn Cơ nói là nghĩ ra biện pháp mượn chuyện ngày xưa Hương Phi được Thái tổ hoàng đế sủng ái, nàng còn tin tưởng không nghi ngờ. Không nghĩ tới lại là……
Hai nắm đấm đột nhiên nắm chặt, Toàn Cơ, nàng rốt cuộc là ai?
...............
Từ sau khi rời khỏi phòng ngủ của Tấn Huyền Vương, Toàn Cơ suy nghĩ, rồi đi tới Tường Bình cung. Lại được cung nữ báo, Ánh phi cùng Mục Chước đi Tuệ Ngọc cung. Nàng có chút chần chờ, cuối cùng cũng đi về phía Tuệ Ngọc cung.
……
Mục Chước đỡ Ánh phi từ trên loan kiệu xuống. Có cung nữ đi vào bẩm báo, sau đó, nhìn thấy Lam nhi đi ra đón.
Ánh phi chỉ cười một tiếng: “Biểu tỷ mỗi lần đều để cho ngươi tự mình ra đón bổn cung, khiến cho bổn cung cảm thấy ngượng ngùng.”
“Nương nương nói đùa, mời ngài.” Lam nhi hành lễ, dẫn nàng đi vào.
Huệ phi đang ngồi ở phía trước cửa sổ đùa với chim nhỏ trong lồng, chim chóc ríu rít kêu, nghịch thật sự rất vui vẻ. Nghe thấy có người đi vào, Huệ phi chỉ nghiêng khuôn mặt, cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Khó thấy đã trễ thế này, ngươi còn tới nơi này của bổn cung.”
“Biểu tỷ thật có hứng thú nhỉ.” Nhìn dáng vẻ của nàng ta, không hề bởi vì nàng đoạt đi vinh sủng của nàng ta mà tức giận, Ánh phi phất tay với Mục Chước. Một mặt nói: “Tất cả đều đi xuống hết đi, bổn cung cùng Huệ phi nương nương nói chuyện riêng một chút.”
Lam nhi cúi đầu nhìn thoáng qua Huệ phi, thấy nàng ta gật gật đầu, mới cùng Mục Chước lui xuống.
Cửa chính khép lại, lúc này Huệ phi mới buông xiên tre trong tay xuống, đứng dậy nhìn nữ tử phía sau. Bỗng dưng, lại che mặt ho khan hai tiếng, mới mở miệng: “Sao lại không ngồi?”
Thấy nàng ta ngồi, Ánh phi cũng ngồi xuống, nhìn chăm chú nàng ta: “Xem ra biểu tỷ bệnh tình rất nghiêm trọng.”
Nàng ta khẽ cười, nói: “Đúng là có nghiêm trọng chút, đáng tiếc, không chết được.” Hậu cung nhiều người ngóng trông nàng ta chết như vậy, nàng ta làm sao có thể thỏa mãn cho tâm nguyện của các nàng chứ?
Cười theo nàng ta một cái, rồi mở miệng nói: “Biểu tỷ nói chuyện thật buồn cười. Hiện giờ trong hậu cung này, chỉ có duy nhất Huệ phi ngươi là tôn quý nhất, thậm chí Hoàng thượng đã giao cho ngài phượng ấn của Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, cũng chỉ có ngài mới muốn người khác chết thôi…” Lời nói của nàng trầm xuống, trong mắt lóe lên một tinh quang.
Thần sắc Huệ phi tự nhiên như cũ, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra hôm nay ngươi tới, là có chuyện muốn nói.”
“Kỳ thật ta nói cũng không cần phải nói, trong lòng biểu tỷ ngươi biết rõ ràng. Năm đó sao kim thoa của Mân Chiêu nghi lại ở trong phòng ta, biểu tỷ đừng cho là ta cái gì cũng không biết.” Chỉ bởi vì một cây kim thoa, nàng nhất thời đắc tội với Mân Chiêu nghi lúc ấy đang được thánh sủng. Thậm chí ngay cả mặt mũi Hoàng đế cũng chưa từng nhìn thấy, đã bị một đạo thánh chỉ nhốt vào lãnh cung.
Mà người này nàng vẫn luôn cho rằng là tỷ muội tốt, lại một câu cũng không có thay nàng cầu tình.
“Chỉ là Mân Chiêu nghi làm sao cũng không thể ngờ được. Cuối cùng lại là ngươi thay thế vị trí của nàng ta.” Còn Mân Chiêu nghi ngày xưa được thánh sủng nhất, cũng ở trong một trận ôn dịch không lâu sau mà hương tiêu ngọc vẫn.
Nàng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, trên mặt nàng ta, không nhìn ra được một chút thần sắc trốn tránh. Ánh phi không thể không bội phục định lực của nàng ta.
Lẳng lặng nghe xong lời Ánh phi nói, Huệ phi mới cười cười, mở miệng: “Mân Chiêu nghi thất sủng, chẳng qua là bởi vì bản thân nàng không giữ được tâm Hoàng thượng thôi, có quan hệ gì cùng bổn cung đâu?”
“Có phải bản thân nàng ta không biết cố gắng hay không, ta không biết, chẳng qua ngươi cho rằng dựa vào một gương mặt giống với người ngày xưa mà Hoàng thượng có tình cảm sâu đậm thì có thể vĩnh viễn được sủng ái sao? Biểu tỷ, nói chung ngươi chẳng qua là giống thôi.” Bởi vì “Giống”, nên vĩnh viễn không có khả năng biến thành “Thật”.
Giọng nói nàng hơi lạc đi, trên gương mặt tươi cười của Huệ phi bắt đầu cứng lại, nàng ta nhẹ giọng đọc nhấn rõ từng chữ: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Nếu đã khinh thường, cần gì phải làm cái gì trời sinh kỳ hương đi câu dẫn Hoàng thượng?”
Sắc mặt Ánh phi trầm xuống: “Ta không biết ngươi nói cái gì.”
Nàng ta lại cười: “Còn che dấu cái gì, ngươi chẳng lẽ không phải biết từng có người có thói quen dùng ‘Bách Hoa Tửu’, loại lấy hương thơm nhiễm lên thân này, với dụng ý hấp dẫn ánh mắt Hoàng thượng sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Đột nhiên đứng lên, sắc mặt Ánh phi trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Toàn Cơ nói là nghĩ ra biện pháp mượn chuyện ngày xưa Hương Phi được Thái tổ hoàng đế sủng ái, nàng còn tin tưởng không nghi ngờ. Không nghĩ tới lại là……
Hai nắm đấm đột nhiên nắm chặt, Toàn Cơ, nàng rốt cuộc là ai?
...............
/127
|